Không biết tại sao, mục tiêu Zombie đi thêm hai bước, cánh tay vung xuống. Vì vậy bi thép nện vào cánh tay, trực tiếp bắn ngược lại.
Tô Hàn hơi bất đắc dĩ. Ngày thứ 1 ở trò chơi cô đã nhận ra, chỉ có công kích đầu Zombie mới tạo thành tổn thương chân thực. Công kích những bộ phận khác, giá trị thể lực Zombie không giảm thiểu.
Cùng lúc đó, Zombie bị tấn công bị chọc giận. Nó gào thét, lao về phía Tô Hàn.
Tô Hàn tỏ vẻ tự nhiên, tiếp tục xạ kích.
Bắn trúng một lần, bắn trúng lần hai, bắn trúng lần ba… Zombie vừa đi hết phân nửa đoạn đường thì hóa thành ánh sáng trắng.
Tô Hàn liếc nhìn bốn phía, phát hiện Zombie khác không thèm để ý đồng đội biến mất, vẫn du đãng như cũ. Cô càng thêm yên tâm, tiếp tục thanh lý từng con một.
Nửa giờ sau, tất cả Zombie bị dọn dẹp xong.
Nguyên Nguyên yên tĩnh đứng nhìn bên cạnh, không lên tiếng.
Tô Hàn đi tới bên thùng, mở ra xem, phát hiện trong thùng quả nhiên đều là dầu ma-dút. Một thùng đóng theo quy cách 100L, mà tổng cộng có 40 cái thùng dầu.
Thoáng suy tư một lúc, trong lòng rất nhanh có chủ ý. Cô đưa ra hai miếng bánh mì đen, một chai sữa bò, tùy ý nói, “Thuê làm việc kết thúc, đây là thù lao, em về trước đi.” ngược lại lúc tới cô dụng tâm ghi nhớ đường trở về, không cần cô bé đi cùng.
“Cảm ơn.” Cầm đồ ăn, nụ cười trên mặt Nguyên Nguyên lập tức trở nên xán lạn không gì sánh nổi. Tiếp theo, cô bé “Lộc cộc” chạy đi, không hề do dự.
Đợi khoảnh khắc, xác nhận Nguyên Nguyên đã đi xa, gần đây ngoại trừ mình không có những người khác, Tô Hàn bỏ 40 thùng dầu vào kho hàng tùy thân.
Suy nghĩ đến thể tích thùng dầu lớn, diện tích rộng, cô dồn tất cả thùng dầu vào 1 ô vuông.
**
Người may mắn có tinh thạch, thành công đổi được 50kg gạo!
Tin tức như rồng cuốn mấy tan, cuộn sạch toàn bộ nơi trú ẩn. Chỉ trong thời gian một đêm, tất cả người dân vòng ngoài đều nghe nói.
Rất nhiều người hâm mộ và ghen ghét, “Trời sập, tại sao bị đập trúng không phải là tôi?”
Không ít người khác nóng lòng muốn thử, chuẩn bị săn bắn Zombie. Trong lòng nghĩ, người khác lấy được tinh thạch, mình khẳng định cũng được, cố gắng tuyệt đối không bị đối xử tệ bạc.
Đúng lúc này, lại có tin tức mới truyền đến — tối hôm qua người may mắn vào vòng trong, (nhờ quan hệ) tìm một công việc đàng hoàng, tiền lương đủ để sống tạm. Không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau anh ta có thể sống thoải mái ở đó.
Tin tức vừa lan truyền, tâm tình người dân vòng ngoài kích động, sắp điên cuồng.
Hoàn cảnh sống an toàn, công việc ổn định, trả thù lao phong phú, đây chính là tất cả những gì người thường theo đuổi ở mạt thế! Chỉ cần vận may tốt, tìm được tinh thạch, nhân sinh lập tức nghịch tập!
Cái này tương đương với chơi xổ số trước mạt thế, một ngày trúng giải thưởng lớn, tất cả mong muốn dễ như trở bàn tay.
Đợi không nổi, khẩn cấp muốn phát tài! Phải lập tức hành động! Các người dân hoặc liên kết thành đội ngũ, hoặc làm một mình, chủ động bắt đầu tìm kiếm tung tích Zombie.
Điều kiện sinh hoạt khó khăn, đào hầm, làm mũi tên gỗ, làm giáo gỗ. Trong nhà có một chút của cải, trực tiếp chọn mua viên đạn ở phòng giao dịch, sau đó thuê ô tô, hấp tấp đi ra ngoài.
Đến tận đây, một hoạt động săn Zombie ở quy mô lớn bắt đầu.
**
“Ngu xuẩn, bên này.” Dương Vĩnh Khang móc từ trong túi ra một hòn đá nhỏ, nghiêm khắc ném lên người Zombie.
“Rống –“ Zombie bị chọc giận, bước nhanh về phía Dương Vĩnh Khang.
“Cuối cùng đã đi theo.” Dương Vĩnh Khang không sốt ruột, ngược lại trong mắt chứa đựng hưng phấn. Anh sớm bố trí tốt bẫy rập, chỉ chờ Zombie giẫm vào.
Ngay từ đầu, trong lòng anh rất e ngại. Nhưng sau khi thành công dụ dỗ, tiêu diệt hai con Zombie, anh phát hiện khống chế tốt số lượng, một con Zombie thật ra không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tuy đầu là bộ phận yếu điểm duy nhất, tấn công các vị trí khác trên người đều vô dụng, song tốc độ Zombie di chuyển thong thả, chỉ số IQ cực thấp, đơn giản bị dẫn vào cạm bẫy.
Chỉ cần vây khốn mục tiêu, có nhiều thủ đoạn công kích.
Dương Vĩnh Khang một bên gào thét, một bên dụ dỗ.
Rất nhanh, Zombie ngã nhào vào trong hố.
Dương Vĩnh Khang cười hắc hắc, lấy ra giáo gỗ, đâm vào đầu Zombie.
Đâm trúng mấy lần, Zombie hóa thành ánh sáng trắng.
Dương Vĩnh Khang cúi đầu cẩn thận quan sát, nửa ngày sau thất vọng lầm bầm một câu, “Vẫn là không có…”
Có điều tuy là uể oải, nhưng anh không tức giận. Người ta đã sớm nói, tỷ lệ phát hiện tinh thạch không cao. Chỉ cần anh tiếp tục săn bắn, sẽ có ngày tìm được tinh thạch.
Nghĩ đến phát hiện tinh thạch sau đó nhân sinh nghịch chuyển, từng bước đi lên đỉnh cao, anh không kiềm chế nổi lộ ra nụ cười ngây ngô, đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một con Zombie chợt nhào tới từ phía sau. Dương Vĩnh Khang ngạc nhiên, muốn phản kháng, đáng tiếc đã muộn.
Zombie cắn một cái vào cổ Dương Vĩnh Khang. Trong nháy mắt, vết thương bị xé rách da, đồng thời máu chảy như suối.
Dương Vĩnh Khang cố nén đau đớn, dùng giáo gỗ đâm thủng đầu Zombie, cũng đập mạnh vào cổ nó.
Rất nhanh, Zombie hóa thành ánh sáng trắng.
Dương Vĩnh Khang té trên mặt đất hấp hối, ý nghĩ duy nhất trong đầu là — anh xong đời.
**
Vừa hơn 12 giờ trưa, áo khoác trắng xuất hiện ở vòng ngoài nơi trú ẩn, dùng tiếng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi, “Thuốc giải đã điều chế hoàn thành, có người nguyện ý dùng thử không?”
Hỏi liên tiếp ba lần, không có ai đáp lại. Ngược lại không phải không có người, mà là nhóm người đứng xem rất nhiều, song chỉ tình nguyện bàng quan.
Không ai muốn nếm thử thuốc giải là có vị gì, dù sao nghe nói nguyên vật liệu là từ trong đầu Zombie đào ra. Ai biết cuối cùng thứ này có thể chữa bệnh, hay truyền nhiễm vi khuẩn? Trừ phi tận mắt nhìn thấy thuốc giải có hiệu lực, bằng không trong lòng người dân luôn cảm thấy lo lắng.
Áo khoác trắng nhíu nhíu mày lại, vừa định nói chuyện, lại bị một người cắt đứt, “Người này bị Zombie cắn qua, không bằng bắt anh làm thí nghiệm?” nói xong, anh vẫy vẫy tay.
Lập tức có người nâng cáng cứu thương, đưa bệnh nhân đến trước mặt áo khoác trắng.
Bệnh nhân chính là Dương Vĩnh Khang.
Lúc này, sắc mặt anh trắng bệch, môi xanh tím, toàn thân run run, vết thương mưng mủ, mơ hồ có mùi lạ tản ra, có thể thấy tình huống thật sự không tốt.
Áo khoác trắng gật đầu, “Là anh ta.” anh nâng người dậy, đút thuốc giải từng chút một cho bệnh nhân.
Thuốc giải vừa vào miệng, sắc mặt Dương Vĩnh Khang nhanh chóng hồng nhuận. Màu xanh tím trên môi dần rút đi, vết thương nhanh chóng vảy kết.
Không bao lâu sau, bệnh nhân hô hấp trở nên bình thản, nằm trên băng ca như đi ngủ.
Áo khoác trắng tỉ mỉ kiểm tra sau đó trang trọng tuyên bố, “Đã không sao, nghỉ ngơi một lúc là có thể khôi phục khỏe mạnh.”
Tiếng kinh hô vang lên. Quần chúng đứng xem hai mắt trợn tròn, không thể tin được tất cả phát sinh trước mắt.
Nhưng mà, áo khoác trắng còn chê chưa đủ, lại ném ra một viên đạn pháo nặng ký, “Ba người dân đầu tiên đưa tới tinh thạch đều có thể nhận một chai thuốc giải. Hiện nay còn lại hai tư cách, mọi người nỗ lực lên.”
Con mắt quần chúng đứng xem lập tức trở nên xanh biếc, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt. Thuốc giải có thể chữa trị Virut, cái này còn quý giá hơn 50 kg gạo! Đưa đi phòng giao dịch, có thể đổi bao nhiêu vật tư?
… Đề bài này quá khó tính toán!
Thế nhưng, giá trị thuốc giải không thể nghi ngờ.
“Chỉ còn lại hai tư cách.” lúc này có người lẩm bẩm, cũng vội vã rời đi. Hình như là dự định giành giật từng giây, liệp sát Zombie, chiếm danh ngạch trước.
Tô Hàn nhìn ở trong mắt, than nhẹ một tiếng. Vô luận những người này cố gắng thế nào, cũng không thể nhận được tinh thạch. Bọn họ dốc hết sức lực, khẩn cầu vận may buông xuống, kết quả là công dã tràng.
“Sự tình làm thế nào?” Chung Duệ đứng ở bên người đồng đội nhỏ không biết từ khi nào.
“Phát hiện vài thùng dầu ma-dút, đốt cháy nơi trú ẩn cũng được.” Tô Hàn thấp giọng trả lời.
“Không tệ.” Chung Duệ lộ ra vẻ tán thưởng.
“Anh thì sao? Có tiến triển gì?” Tô Hàn đặt câu hỏi.
“Quân số của nhóm đó tạm thời không biết. Nghe nói đã bằng lòng bán ra thuốc giải, tiến hành trao đổi với phòng giao dịch, nhưng chưa quyết định thời gian giao dịch cụ thể. Cách nói với bên ngoài là, tiến độ thu hoạch tinh thạch quyết định tiến độ điều chế thuốc giải, không ai có khả năng khống chế.” Chung Duệ nhẹ giọng nói.
“Nghe như là dự định dọn dẹp hết Zombie, xác định thông quan sau đó giao dịch.” Tô Hàn phân tích.
“Căn cứ đám người này trước mắt chỉ biểu hiện tác phong làm việc, tôi đoán tỷ lệ giao dịch thành công là số không. Chắc là định cướp đồ rồi bỏ chạy, sau đó nhanh chóng thoát khỏi phó bản.”
“Cứ như vậy, thuận lợi hoàn thành tiếp tế, không cần bỏ ra thuốc sinh lực.”
Chung Duệ gật đầu, “Đúng.”
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn lại cảm thấy không ổn. Cô buồn bực liếc đồng đội nhỏ, “Tin tức ở đâu ra? Xác định có thể tin được không?”
“Quản lí mập của phòng giao dịch nói.” Chung Duệ bình tĩnh nói.
Tô Hàn càng thêm khó hiểu, “Tại sao anh ta nói cho anh biết?”
Chung Duệ mỉm cười, “Tôi giả vờ mình là nhân viên nghiên cứu khoa học đang tiến hành thí nghiệm vi-rút, lại tặng riêng ít dược phẩm, anh ta một năm một mười nói hết. Tên kia vốn không phải người giữ chữ tín, không giữ được bí mật cũng chẳng kỳ lạ.”
Mặc dù mập mạp trung thành và tận tâm đối với phòng giao dịch, cũng không đỡ được sự mê hoặc của món của cải hối lộ. Bây giờ giá cả dược phẩm đắt hơn vàng, Chung Duệ tùy tiện cho ít chỗ tốt, cũng đủ để anh hưởng thụ bất tận.
“Anh nói mình là nhân viên nghiên cứu khoa học, anh ta tin ngay?” Tô Hàn cảm thấy mập mạp có phần ngây thơ.
Chung Duệ tỏ vẻ tự nhiên, “Trên tay tôi có rất nhiều dược phẩm không cùng chủng loại, đây chính là minh chứng tốt nhất.”
Tô Hàn trong chốc lát nghẹn lời, cô phát hiện mình không có lời nào phản bác.
Chung Duệ dõi mắt trông về phía xa, thong thả thở dài, “Nếu đối phương dự định quét sạch Zombie sau đó tiến hành tiếp tế, vậy không cần gấp gáp, thời gian còn rất đầy đủ.”
**
Buổi tối ngày thứ 2, không ai lấy ra tinh hạch đi mua sắm.
9 giờ sáng ngày thứ 3, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Nơi trú ẩn I22 (server của người chơi) có 986 người chơi, 3123 NPC, cùng với 40,149 con zombie.”
Đêm đó, người may mắn thứ hai, thứ ba trổ hết tài năng, mỗi người thành công đổi lấy 50 kg gạo và thuốc giải.
9 giờ sáng ngày thứ 4, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Nơi trú ẩn I22 (server của người chơi) có 972 người chơi, 2675 NPC, cùng với 27,632 con zombie.”
Người dân, Zombie đều giảm bớt nhân số rất nhanh. Về phương diện khác, người chơi cũng từng bước chịu ảnh hưởng.
“Thanh lý Zombie, thăm dò vật tư, tiến hành trao đổi ở nơi trú ẩn. Vận may tốt còn có thể lấy ra tinh thạch, thu được thức ăn tiếp tế, đều là sáo lộ (1). Có điều sáo lộ tốt, sáo lộ hay. Mỗi ngày nhiều kiểu chơi mới, có người hết lần này tới lần khác tìm đường chết.” người chơi ngày thứ 3 mới tìm được nơi trú ẩn không rõ ý tưởng, trực tiếp coi âm mưu như một bộ phận quy tắc của trò chơi.
(1) Cụm từ “sáo lộ” hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.
“So với chạy ngược chạy xuôi, đi kiếm phòng ốc, tìm được mấy đồ vật ly kỳ cổ quái, trực tiếp giết Zombie dường như đơn giản hơn? Cùng lúc có thể giảm bớt áp lực giai đoạn cuối của trò chơi, về phương diện khác, sau khi lấy tinh hạch có thể thu được lượng lớn thức ăn, ăn xong uống xong còn có thể bỏ thêm vào kho hàng.” có người không thể nhìn thấu âm mưu, đơn giản tiếp nhận thông tin trong đầu Zombie tồn tại tinh thạch. Tiếp theo, anh suy nghĩ thuận theo tin tức sai lầm, tự nhiên đưa ra kết luận sai lầm.
“Gan lớn giết Zombie ăn thịt, người nhát gan sưu tầm vật tư ăn canh. Trò chơi cho hai cái chi nhánh, độ linh hoạt thật cao. Chúng ta có thể một bên tìm tòi tỉ mỉ, một bên thanh lý Zombie ven đường, ngược lại đều không bỏ lỡ.” có phái bảo thủ đưa ra quyết định, cần chú ý phiêu lưu và tiền lời.
Lời nói dối sinh ra, thật thật giả giả không phân biệt rõ.
Lúc này, đại bộ phận người chơi đã tiếp nhận giả thiết có tinh hạch, cũng tích cực suy tư đối sách. Chỉ có cực ít người im lặng không lên tiếng, có tính toán khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT