Nửa giờ sau, đi cả buổi, không nhìn thấy bất cứ thứ gì Tô Hàn bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô suýt chút nữa cho là mình quay về phó bản sa mạc, bất kể đi thế nào, cảnh vật xung quanh không có quá nhiều thay đổi.

Đúng lúc này, cô ngửi thấy mùi thịt nướng.

Trong lòng Tô Hàn rung động, không nhịn được đi theo mùi đó.

Tiếng nói đứt quãng từ đằng xa truyền đến —

“Phì phì. Cái bánh này vừa khô vừa thô ráp, làm… tôi nghẹn đau cả họng.”

“Kệ anh! Ăn không vô chớ ăn!”

“Ăn bánh vào trong miệng, uống nước ngậm một lúc… Hai mắt nhắm lại, đừng nuốt luôn?”

“Khó ăn, quá khó ăn! Nếu ở nửa năm trước, tôi trực tiếp ném cái bánh này vào thùng rác, tuyệt đối không liếc mắt nhìn nó thêm.”

“Ráng nhịn chút nữa… Tiền lời không tệ, đến khi chúng ta đi trở về, nhậu nhẹt ăn ngon, tùy tiện hưởng thụ!”

“Khoác lác đi. Lời lãi thì được, có điều chỉ là tốt hơn bình thường một chút. Nói cái gì nhậu nhẹt ăn ngon, lẽ nào nhà anh khai thác mỏ rồi à?”

“Tôi bảo này, làm sao anh ăn mảnh hả? Chỉ ăn thịt muối một mình, lương tâm có cắn rứt không?!”

“Hoàn toàn không. Mỗi thành viên chỉ có một phần thịt muối, cậu đã ăn hết sạch phần của mình, đâu liên quan gì tới tôi?”

“Ơ, anh…”

Càng đến gần, tiếng nói chuyện của đối phương càng rõ ràng.

Đến khoảng cách bảy, tám mét, Tô Hàn cố ý hắng giọng một cái, thông báo sự tồn tại của mình.

“Người nào?!”

Một giây kế tiếp, hai cây súng lục, một cây súng nhắm về phía Tô Hàn. Có một người không giơ súng, chỉ là giận tái mặt, thấp giọng quát hỏi.

Tô Hàn quét mắt, lập tức vỡ lẽ. Đây là tiểu đội bốn người, trong đó ba người có súng, tên còn lại là tài xế, chuyên môn phụ trách lái xe.

Lúc này, một chiếc xe đỗ bên cạnh bốn người, xem ra họ đặc biệt xuống xe ăn.

Tô Hàn giơ hai tay lên, giọng ôn hòa, “Tôi không có ác ý, chỉ vừa vặn đi ngang qua.”

Một anh chàng cao lớn thô kệch cảnh giác quan sát Tô Hàn, càn quét phía sau cô. Song quan sát hồi lâu, không hề phát hiện thứ gì. Vì vậy anh chậm rãi mở miệng, “Chỉ một mình cô?”

“Đúng, chỉ một mình tôi.” Tô Hàn bình tĩnh gật gật đầu.

“Có chuyện gì?” Anh chàng đi thẳng vào vấn đề.

“Lạc đường.” Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, “Đi thật lâu chỉ có thể trông thấy một cánh đồng hoang vu. Không có nơi trú ẩn, không có bóng người, không có căn nhà.” thậm chí không có một ngọn cỏ.

Anh chàng không nhịn được nói, “Tôi không có hứng thú vì sao cô ở chỗ này, không có chuyện gì thì nhanh cút đi.”

Bây giờ đã là mạt thế. Anh không quản được vấn đề no ấm của mình, càng không có lòng đồng tình dư thừa bố thí cho những người khác.

Thế nhưng, Tô Hàn chưa từng định nhờ vả. Chỉ thấy cô dùng giọng điệu bàn làm ăn, giải quyết việc chung nói, “Các người có xe đúng không? Nếu như tôi muốn đi nhờ xe đến nơi trú ẩn, cần trả giá thế nào?”

So với phiêu đãng xung quanh vùng hoang dã, thỉnh thoảng “Kinh hỉ” vô tình gặp được nhóm Zombie, cô cảm giác mình nên nghe theo Vận Mệnh triệu hoán, đàng hoàng đi nơi trú ẩn đợi vậy.

Còn nếu như đối phương nổi lên ác ý… Tô Hàn rũ xuống tầm mắt, vậy giết hết bọn họ, cướp xe để mình lái, chỉ không có người dẫn đường hơi phiền toái.

Viên đạn sung túc, giá trị thể lực siêu cao, trong kho hàng tùy thân chuẩn bị lựu đạn, rất nhiều con bài chưa lật, biểu hiện ra ngoài chính là trên mặt Tô Hàn không hề sợ hãi.

Bốn người nhìn nhau một cái, không rõ người phụ nữ trước mắt này cuối cùng có sức mạnh từ đâu tới. Trên người cô thậm chí không mang theo ba lô, thoạt nhìn nghèo vang leng keng.

Anh chàng khàn giọng nói, “Đưa cô một đoạn đường không phải không thể, có điều cô xác định cô trả nổi không? Chúng tôi không kén chọn, thức ăn, nước, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, đều có thể đem ra làm thù lao.”

Tô Hàn nghĩ thầm, không muốn lừa anh, những đồ vật này tôi có hết. Có điều mặc dù không sợ gây phiền toái, thế nhưng có thể miễn thì miễn, không cần thiết chủ động trêu chọc.

Chỉ thấy Tô Hàn đút hai tay vào túi quần, nửa ngày sau móc ra hai bánh xà phòng thơm, nghiêm túc nói, “Đây là xà phòng thơm tôi làm thủ công.”

Bốn người, “!!!”

Không biết sau khi vi-rút bùng nổ, những người may mắn còn sống sót nhao nhao chạy trốn tị nạn, toàn bộ nhà máy đóng cửa. Đối với nhu yếu phẩm sinh hoạt càng dùng càng thiếu, thậm chí dừng sản xuất.

Thỉnh thoảng mọi người thăm dò xung quanh, sẽ tìm được một ít vật tư sinh hoạt không bị mang đi, nhưng đó chỉ là như muối bỏ biển, xa xa không thỏa mãn được nhu cầu.

Ở thời buổi này, có tay nghề thực dụng cực kì nổi tiếng, cũng rất được chào đón!… ít nhất … Anh chàng cũng biết, trong căn nơi trú ẩn nào đó có một đội buôn bán trong lúc vô tình phát hiện rất nhiều nguyên vật liệu, lúc này đang tìm các nghệ nhân thủ công như thợ làm bánh mì, thợ làm bánh, đầu bếp.

Sắc mặt anh chàng nghiêm túc, thái độ lập tức trở nên thân thiết, “Muốn đi nơi trú ẩn có phải không? Không thành vấn đề! Vừa vặn tiện đường.”

“Hai bánh xà phòng thơm đủ trả phí đi đường không?” Tô Hàn hỏi.

Anh thanh niên liên tục gật đầu, “Đủ rồi đủ rồi.”

“Vậy là tốt.” Tô Hàn đưa xà phòng thơm, sau đó tìm chỗ ngồi xuống gần đó.

Tiểu đội bốn người tiếp tục khốn khổ gặm lương khô.

Tô Hàn nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một chút, không nhịn được đưa ra vấn đề, “Vừa lái xe, vừa ăn cơm không tốt à? Tại sao đặc biệt dừng lại nghỉ ngơi?” chẳng lẽ không sợ Zombie bao vây?

Anh thanh niên trả lời, “Bởi vì xe của chúng tôi cũ kỹ, hơn 20 phút sẽ tắt điện.”

Tô Hàn, “…”

Thì ra là thế, đám người này không cố tình đậu ở đây.

15 phút sau, bốn người dùng cơm xong. Xe cũ kỹ được nghỉ ngơi, cuối cùng lòng dạ từ bi, một lần nữa bắt đầu làm việc.

Tô Hàn ngồi ở vị trí kế bên tài xế vị, chịu đựng quãng đường xóc nảy và xe cũ kỹ mấy lần tắt điện, cuối cùng sau hai giờ thành công đến nơi trú ẩn.

Chờ đến mục đích, cô vừa quan sát cảnh vật xung quanh, không nhịn được nhíu mày.

Cái gọi là nơi trú ẩn, phong cách có phần đặc biệt. Phần trung tâm được bao bọc bằng hàng rào gỗ. Bên trong rào chắn, rất nhiều căn nhà gỗ sắp thành hàng chỉnh tề. Đằng trước đằng sau đều có lối ra vào đều có quân lính canh giữ.

Bên ngoài rào chắn, nhà lá, lều vải hỗn tạp, như thể tùy ý dựng thành kiến trúc, không theo bố cục. Có vài căn nhà coi như vững chắc, có cái đã rách rách rưới rưới, không giấu được gió, không đỡ được mưa.

Xét thấy Tô Hàn lần đầu tiên tới nơi trú ẩn, anh thanh niên chủ động nói rõ, “Bên trong rào chắn gọi vòng trong, là chuyên môn cho kẻ có tiền ở. Sinh hoạt tại vòng trong, mỗi ngày phải nộp phí bảo hộ, các loại phí khác.”

“Cửa ra vào có người trông coi. Mặc dù chỉ là đi xem rồi ra rất nhanh cũng phải nộp phí qua đường.”

“So sánh với nó, nhà ở vòng ngoài cho thuê giá rẻ hơn nhiều. Nếu tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, có thể lựa chọn thuê ghép.”

Xuất phát từ tâm lý cố gắng kết giao, anh thanh niên nhẫn nại tính tình giải thích.

Tô Hàn gật đầu đồng ý, “Tốt, tôi biết rồi, vô cùng cảm ơn.” cô vốn định cho thêm một bánh xà phòng thơm, nhưng ngẫm lại hành động này quá gây chú ý, khả năng gây nên phiền toái không cần thiết, vì vậy bỏ đi ý nghĩ.

“Lúc rảnh rỗi nhiều liên hệ.” cuối cùng chào hỏi một tiếng, anh thanh niên và các anh em bỏ đi.

Chờ đi xa, một người trong số đó đè thấp tiếng nói, khó hiểu hỏi, “Cứ thế bỏ đi?” tùy tùy tiện tiện buông tha con dê béo, anh sợ tối nay mình ngủ không yên.

Anh thanh niên rên một tiếng, “Người ta là nghệ nhân thủ công, không phải dự trữ một nhóm hàng lớn, cậu có thể bắt ép người ta làm xà phòng thơm? Duy trì quan hệ tốt đẹp trước, về sau có việc muốn nhờ, cũng tiện mở miệng.”

“Aizz…” tên còn lại ủ rũ, không ngừng cảm thán, “Anh bảo xem trước tận thế tại sao tôi không nghĩ đến việc đi học một tay nghề nhỉ! Nếu như biết làm xà phòng thơm thủ công, biết nấu ăn, ông đây còn tham gia nghề nghiệp nguy hiểm làm gì, mỗi ngày cột đầu trên thắt lưng quần sống qua ngày à? Đã sớm ở lại trong hầm trú hưởng phúc!”

“Nếu không tại sao nói, học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ không sợ?” anh thanh niên than thở, chỉ hận chính mình trước đây không học tập cho giỏi.

**

Tô Hàn đứng tại chỗ quan sát kỹ càng hướng đi người dân của nơi trú ẩn, chỉ nghiên cứu một lúc cô nhận ra — nơi trú ẩn chân chính trên ý nghĩa chỉ có vòng trong, cũng chính là bên trong rào chắn.

Nếu như người chơi trả nổi giá cả, có thể ung dung đi vào trung ương, hưởng thụ đãi ngộ vip. Ngày thường chẳng những có NPC bảo vệ an toàn, còn có nhà gỗ tốt để ở.

Nếu như vật tư không phong phú thì gặp vận rủi lớn. Người chơi phải mạo hiểm ra ngoài sưu tầm vật tư, thời khắc đề phòng Zombie tập kích. Vòng ngoài long xà hỗn tạp, khó mà nói lúc nào có người tranh thủ bầu trời tối đen đâm đao vào mình.

Đãi ngộ chênh lệch to lớn, tựa như thiên đường và địa ngục.

Tô Hàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, “Xem bên này, đến xem bên này. Tin tức đặc biệt đây, trong đầu Zombie có tỷ lệ cực thấp xuất hiện tinh thạch to bằng đầu ngón tay. Một viên tinh thạch có thể chế tạo 3 chai thuốc, uống xong có thể hoàn toàn miễn dịch vi rút không biết tập kích!”

“Trong đầu Zombie làm sao có thể sinh ra tinh thạch? Nói bậy cũng nên có mức độ.”

“Tỷ lệ cực thấp? Đến cùng thấp cỡ nào?”

“Vừa nghe chính là gạt người. Có thời gian rảnh rỗi nói láo, chi bằng làm ít chuyện đứng đắn, buồn chán!”

Một người mặc áo khoác trắng, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn rất giống nhân viên nghiên cứu khoa học chậm rãi đi tới. Anh chậm rãi mở miệng, tiếng nói có chút lạnh lùng, “Tùy các người có tin hay không. Ở đây tôi nói một câu, ra giá cao mua tinh thạch, một viên đổi 50 kg gạo. Chỉ cần có người đưa ra tinh thạch tôi muốn, có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!”

Mọi người nửa ngờ nửa tin, “Thật hay giả?”

Thế nhưng cái giá 50 kg gạo quá mê người, lúc này có người động tâm.

Hiện tại trong đầu người sống sót chỉ có “tích trữ vật tư như thế nào”, cùng với “bằng cách nào tích trữ càng nhiều vật tư”. Còn như Zombie, không ai tình nguyện tốn công sức nghĩ đến nó. Trừ phi lúc thăm dò vật tư bị bầy zombie bao vây, không thể không dọn dẹp ra một con đường, bằng không đa số người tình nguyện lựa chọn chạy trốn để né tránh giao chiến.

Nhưng bây giờ, trong óc Zombie khả năng tồn tại tinh thạch, cung cấp một lý do tuyệt diệu cho những người may mắn còn sống sót chủ động nghênh chiến Zombie — một viên tinh thạch có thể đổi 50 kg gạo! Lên.

Lòng người thấp thỏm.

Một ít người dân may mắn còn tồn tại nghĩ thầm, có rãnh rỗi thử xem cũng không sao.

Tô Hàn thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn những người này diễn kịch. Nói cái gì mà trong óc Zombie có tinh thạch, tinh thạch có thể chế tạo thuốc vạn năng, uống xong có thể miễn dịch với vi rút không biết, vừa nghe đã biết gạt người! Cố tình nói như vậy, không phải để dỗ người sống sót chạy đi chiến đấu với Zombie.

Trong server, có tất cả 1000 người chơi, 4000 NPC, cùng với 50,000 con zombie. Sơ bộ tính toán, chỉ cần mỗi người giết chết 10 con Zombie, bầy zombie bên trong phó bản sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng thực tế thao tác không đơn giản như vậy. Những người may mắn còn sống sót cố gắng né tránh đối đầu trực diện với Zombie; trong 5000 người có không ít là nhân viên hậu cần, bản thân không có năng lực chiến đấu; nhân viên tham dự chiến đấu càng ít, áp lực gánh vác trên vai mỗi người càng lớn, cần đánh chết càng nhiều zombie. Cũng vì vậy, ngay từ đầu Tô Hàn không có ý định đi con đường va chạm chính diện.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chung Duệ: Cho dù đến nơi trú ẩn, tâm tư đồng đội nhỏ vẫn không đặt vào việc tìm người -_-

Q: Vì sao cô tin chắc là âm mưu?

Tô Hàn trả lời: Trò chơi gà rù, làm sao thông báo phương pháp điều chế thuốc giải ngay ngày đầu tiên? Vậy làm sao còn gọi là vi rút không biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play