Sáng hôm sau, không chờ đồng đội nhỏ tỉnh dậy, Chung Duệ đã rời hang động. Ai ngờ đến bãi biển, người chơi hợp tác bắt cá với anh thông báo "Hợp tác đến đây là chấm dứt."
"Sao vậy?" Chung Duệ khẽ giật mình.
Chỉ thấy đối phương hừ lạnh, vô cùng bất mãn oán hận nói "Cuối cùng cũng tìm được người hợp tác khác, rốt cuộc có thể thay thế anh."
"Ỷ vào mình có tấm lưới cá, mỗi lần đi đánh cá đều yêu cầu quá nhiều. Nào thuyền không được đi quá xa, hồi thì bắt được hai chục con liền kêu quay về. Tôi đã không chịu nổi từ lâu rồi!"
"Bây giờ có người có thể thay thế anh rồi, muốn đi nơi quái nào thì đi đi."
Hắn không có nói ra miệng nhưng bất mãn lớn nhất chính là chuyện chia tỷ lệ kia. Không năm năm thì thôi, ít nhất cũng phải bốn sáu chứ! Ba bảy? Ha, ai mà thèm hợp tác lâu dài với hắn chứ!
Chung Duệ "..."
Đi xa, lỡ gió lớn nổi lên thì sao quay lại được? Phải biết không dễ điều khiển hướng đi của thuyền đâu.
Còn việc hai mươi con cá đòi về, thuyền lớn có nhiêu đó, không về chờ lật thuyền à?
Chỉ có thể nói, trong lòng có bất mãn thì nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Chung Duệ gật đầu, không sao hết nói "Vậy không hợp tác nữa."
Dù sao dựa vào thực lực của anh sẽ không chết đói, chẳng qua đổi kiểu chơi khác mà thôi. Nói xong Chung Duệ dứt khoát rời đi.
**
9 giờ sáng, hệ thống đúng giờ thông báo "Trò chơi ngày thứ ba, số người sống sót là 76."
Tô Hàn bị đánh thức.
#Mỗi ngày đánh thức cô không phải là đồng hồ báo thức, không phải ác mộng, mà là âm thanh của hệ thống#
Dụi mắt một cái, một lúc lâu Tô Hàn mới tỉnh lại. Nhìn xung quanh không có gì cả, có thể thấy kỹ năng thiên phú không có kích hoạt.
Cô cũng không để ý, ăn khoai lang xong đeo balo lên lưng, cầm theo xẻng gỗ ra ngoài làm việc.
Hố dùng làm bẫy có thể được đào sâu nhưng nếu đào quá sâu phí sức, nhưng quá nông con mồi sẽ bỏ chạy.
Tô Hàn cân nhắc hồi lâu, quyết định đào sâu xuống chừng bốn mươi cm, như vậy con mồi nhỏ sau khi giẫm phải bẫy cũng khó chạy thoát, khối lượng công việc cũng không nhiều.
Suy nghĩ xong, cô liền vén tay áo bắt đầu làm việc.
Đói bụng bắt con mồi nướng ăn, nướng uống xong thì chạy qua cây Phong làm thêm hai ống nữa. Chớp mắt một cái, ngày thứ ba đã trôi qua một nửa.
Cũng trong lúc đó.
Chung Duệ mới vừa săn được một con hươu sao trưởng thành, giờ phút này đang ngồi tựa lên cây nghỉ ngơi.
Máy chủ D16 có tổng cộng 100 người chơi, người chơi có thuyền bè không nhiều. Bết bát hơn là anh cũng không biết chính xác là những người nào.
Để đề phòng người chơi khác giết người và vơ vét dụng cụ, các thuyền bè sẽ luôn phải rất cẩn thận khi ra khơi, không chỉ tìm những góc khuất mà họ còn chọn cách thời điểm ít người rời đi, vì vậy cơ hội gặp phải cơ bản là con số không.
Chung Duệ dứt khoát ném lưới đánh cá trở lại balo, đổi sang dao găm đi săn. May mà thu hoạch rất tốt.
Anh liếc mắt nhìn hươu sao trên đất, lòng tự hỏi lớn như vậy làm sao mang về đây? Không có xe ba gác, không có xe kéo, thậm chí xe đạp cũng không có, cũng không thể cõng về được...
Lúc này có hai người chơi nam đi từ bụi cây ra, trong mắt loé lên sự tham lam "Có một con hươu sao kìa!"
Chung Duệ nhìn người tới, ánh mắt tối sầm lại, trên mặt vẫn bình tình như cũ "Giúp một chuyện được không? Giúp tôi mang hươu sao này về doanh trại, tôi trả cho mấy cậu hai cái đùi hươu làm thù lao."
Đùi hươu là một món ngon nổi tiếng trên thế giới, thịt vô cùng mềm và giá cả lại rất cao.
Một tên nhếch khóe miệng xem thường, lạnh nhạt nói "So với hai cái đùi hươu thì tôi muốn nguyên con hơn."
Chung Duệ không biết làm sao thở dài "Còn sống không tốt sao? Tại sao luôn có người muốn tìm chết?"
"Cứ giả bộ đi!" Một tên khác xuỳ chế nhạo "Thể lực 67%, lấy một chọi hai, mày tưởng là mày có thể thắng hả?"
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
"Không phải tưởng, mà là nhất định." Vừa nói, Chung Duệ nở một nụ cười khó đoán, cũng dùng ngón tay làm hành động cắt cổ, tràn đầy ý cảnh cáo.
"Vớ vẩn!" Người bên kia hoàn toàn không tin, muốn dùng dao lao tới.
Nói thì chậm xảy ra nhanh, trên cây có một người nhảy xuống, không chút do dự dùng gậy gỗ đập vào gáy hai người!
Chính là Lâm Tinh Hải!
Chung Duệ thuận miệng nói "Động tác cắt cổ không phải là làm cho mấy người xem."
Anh đã sớm nhìn thấy Lâm Tinh Hải ngồi trên cây, thân thủ nhanh nhạy như con khỉ. Sở dĩ làm động tác đó là để ám chỉ cho Lâm Tinh Hải đánh lén từ sau lưng, một trước một sau vây công hai người.
"Thế..." Hai người muốn cướp hươu sao không hẹn cùng nhau nuốt nước miếng. Dưới tình huống một chọi hai, bọn họ tự tin mười phần. Nhưng lúc 2vs2 thì không nhịn được đánh trống trong lòng, luôn cảm thấy không ổn lắm.
"Không phải đã nói rồi sao? Hai người đi tìm chết." Chung Duệ nhàn nhã đứng lên, xông tới đánh nhau, đánh thẳng vào da thịt, trực tiếp đánh người gần chết.
Đừng xem thể lực của Chung Duệ còn 67%, thật ra tổng số của anh là 360, trước mắt còn dư lại 240.
Không ít người chơi chịu đựng không nổi, mới mười ngày liền rời phó bản, cho tới bây giờ cùng lắm chỉ mới cấp 2, điểm thể lực cũng chỉ 200, còn không cao bằng anh.
Rất nhanh, hai người tính ngồi ngư ông đắc lợi chiếm tiện nghi thì không nhặt được gì, ngược lại bị người ta loại khỏi trò chơi.
Anh cứu Lâm Tinh Hải một lần, Lâm Tinh Hải giúp anh một lần, hai người huề nhau.
Lâm Tinh Hải nhìn Chung Duệ thật sâu, sau đó không nói một lời xoay người rời đi. Từ đầu tới cuối cậu đều không nhìn tới hươu sao trên đất.
Chung Duệ cũng không biết người này có nghe vào không. Lắc đầu một cái, anh bắt đầu nắm chặt thời gian mà nghỉ ngơi.
Một lát sau anh tìm một nhánh cây và dây leo, làm một cái giá đỡ đơn giản, sau đó đặt hươu sao lên, kéo nó trở về hang động.
**
Tô Hàn đang nghỉ ngơi trong động thì thấy Chung Duệ thể lực 50% 'thở phì phò' kéo đầu hươu về, nhất thời "...."
"Con lớn như vậy anh ăn hết hả?" Cô không nhịn được oán trách.
Chung Duệ đau thương nói "Sẽ luôn có cách."
Đi săn một con hươu, nhưng vì không tiện mang theo và thịt dễ bị thối rữa nên lượng sức mà làm, chỉ lấy đi bốn chiếc chân hươu, loại chuyện này anh tuyệt đối không bao giờ làm nữa.
Tô Hàn chủ động tới hỗ trợ.
Cả người hươu sao đều là báu vật, lộc pín*, xương hươu, đuôi hươu, máu hươu, gân hươu đều là dược liệu quý.
Lộc pín (Chữ Hán: 鹿鞭; bính âm: lù biān) hay pín hươu hay ngẩu pín hươu là dương v*t của các loài hươu nai. Trong y học Trung Hoa hay Đông y thì pín hươu cùng với các loại Ngẩu pín khác được cho là có tính năng phòng bệnh quan trọng. Đặc biệt là theo quan niệm một số người thì pín hươu còn có tác dụng rất lớn trong việc bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực cho người đàn ông theo quan niệm ăn gì bổ nấy và được nhiều người săn lùng.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Trong phó bản chỉ có hai thứ có thể dùng được là máu hươu và thịt hươu, máu hươu có thể uống trực tiếp và thịt hươu có thể làm no bụng.
Chung Duệ đã lâu không uống nước, cảm giác khô họng, liền trực tiếp rạch một đường trên mình hươu, sau đó 'ừng ực' uống.
Chỉ chốc lát, anh ngạc nhiên phát hiện thể lực tăng lên 62%—— Uống máu hươu có tác dụng phục hồi thể lực!
Tô Hàn lột da, gỡ xương, chia cả một con hươu thành nhiều phần rồi phân thành nhiều loại khác nhau. Nhìn thịt hươu như một ngọn núi, cô lặng người, trong lòng cảm thấy áp lực chưa từng có.
Lãng phí thứ gì đó tuyệt đối không được xảy ra.
"Hiện tại nhiệt độ trong sơn động thích hợp, thịt có thể để một hai ngày không sao. Suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì." Chung Duệ vừa nói vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Không thì để tôi giải quyết dùm cho?" Tô Hàn hỏi ý kiến. Mặc dù chia ra chơi một mình cũng được, nhưng cả một con hươu lớn như vậy, cô không giúp thì sẽ lãng phí mất, cái này thì không thể bỏ qua được.
"Tuỳ cô." Chung Duệ không để tâm nói.
Tô Hàn tìm một ít lá cây, cho nhung hươu*, lộc pín, xương hươu, đuôi hươu,... vào một cái rọ tre. Lúc cầm gân hươu lên, suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định cho vào giỏ đan để dự trữ, đề phòng vạn nhất.
Nhung hươu hay còn gọi là lộc nhung chính là sừng non của con hươu đực. Thông thường vào mùa hè sừng hươu sẽ rụng đi, đến mùa xuân năm sau sẽ mọc sừng mới trở lại. Sừng mới mọc thường rất mềm, mặt ngoài phủ đầy lông, bên trong chứa nhiều mạch máu, mô sụn, sờ vào êm mịn như nhung nên được gọi là nhung hươu.
Sau đó, một miếng thịt nai được cắt thành mười lăm miếng, nướng chín. Hai miếng nhét vào miệng, ba miếng để đồng đội tỉnh dậy ăn, mười miếng còn lại cho hết vào giỏ.
Cuối cùng cô đứng lên đeo balo lên vai, xách giỏ đi tới doanh trại.
Màn đêm buông xuống, phần lớn người chơi ra ngoài hái quả, săn thú, bắt cá, đốn củi đã trở lại. Trong doanh trại ồn ào tiếng người vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người bắt đầu bày hàng vỉa hè rao bán.
"Nước sông núi ngọt ngào đây! Trao đổi thức ăn thôi!"
"Giáo đặc chế đây, lựa chọn hàng đầu cho việc đi săn! Thức ăn, đồ uống, dược liệu, đồ dùng hằng ngày, có gì đổi đó, mau mau đến trao đổi nào."
"Khoai lang đây, khoai lang ngọt bùi đây! Nướng một chút là có thể ăn được!"
Tô Hàn đi tới bên cạnh, vừa mở lá bọc thịt hươu ra, trong chốc lát một cỗ hương thơm lạ bay đi.
Người chơi trong doanh trại không hẹn mà đồng loạt dừng động tác, di chuyển theo hướng mùi thơm bay ra.
Tô Hàn gằn từng chữ "Thịt hươu nấu chín, đổi lấy đồ hiếm. Số lượng có hạn, ai đến trước phục vụ trước."
An Dung Duyệt vô cùng khâm phục. Lão đại không hổ là lão đại, mỗi lần ra tay đều làm ra động tĩnh lớn.
Người đầu tiên tới là Lâm Tinh Hải. Cậu lấy ra ba miếng da thỏ đưa tới trước mặt Tô Hàn "Hình như anh ấy rất muốn da lông thú, đây."
Tô Hàn lập tức sáng tỏ, anh ấy trong miệng Lâm Tinh Hải là chỉ Chung Duệ. Cô nhận lấy da thỏ, sau đó đưa lại hai miếng thịt hươu, đồng thời cũng nhét thêm nhung hươu qua.
"Không cần đâu." Lâm Tinh Hải muốn từ chối.
Nhưng Tô Hàn cương quyết đưa thịt hươu qua, cũng dùng giọng điệu ra lệnh "Cầm!"
Thịt hươu trong hang động đã chất thành núi, để lâu cũng lãng phí. Cho nên cô nhìn ai thuận mắt thì nhét thêm hai miếng cho người đó.
Của cải giàu có nên sảng khoái như vậy đó!
Cuối cùng Lâm Tinh Hải nhận. Cậu đi tới trong góc mở lá cây ra nếm thử một miếng thịt nướng, hai mắt lập tức trợn tròn, trong mắt chấn động—— Từ lúc cậu vào phó bản đảo hoang tới giờ chưa bao giờ nếm qua món ngon như vậy đâu!
Ngay cả Lâm Tinh hải từ trước giờ không quan tâm đến ăn uống cũng không nhịn được, chứ đừng nói chi đến những người ẩn dật trong bóng tối. Phàm là người khá giả một chút, một đám kéo tới trước mặt Tô Hàn, tích cực chủ động mua thịt hươu nướng.
Nhưng mà An Dung Duyệt nhanh tay lẹ mắt, thân thủ nhỏ nhắn nhanh nhẹn xếp ngay đầu hàng, cô nàng phóng khoáng quăng ra mười ống tre bày tỏ "Bên trong là nước uống với muối hột, thịt nai còn dư lại tôi muốn hết!"
Tô Hàn mở ra từng cái một kiểm tra, phát hiện trong mười ống tre có một ống muối hột, chín ống còn lại là nước ngọt. Nước ngọt thì cũng không thành vấn đề, có phải hay không thì cũng như nhau, nhưng một ống muối đầy ắp có thể ướp rất nhiều thịt hươu!
Lúc này cô đồng ý đưa hết giỏ cho An Dung Duyệt.
Mọi người kêu rên một trận.
Ai ngờ Tô Hàn mới vừa đứng lên, An Dung Duyệt ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, lớn tiếng rao "Muốn thịt hươu thì tiếp tục xếp hàng!"
Trên thực tế, trong hoàn cảnh tiền là vô dụng thì trao đổi rất phiền phức. A (đám người chơi) muốn hàng hoá của B (Tô Hàn), B (Tô Hàn) hài lòng với vật phẩm của C (An Dung Duyệt), nhưng mà C (An Dung Duyệt) lại muốn những đồ vật trong tay A (đám người chơi).
Lúc này nếu có người chịu nhường một bước cũng khiến tất cả mọi người hài lòng. An Dung Duyệt đã đóng vai trò môi giới trung gian như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực mười ống tre cũng tính là tiền... Rốt cuộc trên đảo hoang thiếu thốn vật tư, cái gì cũng thiếu.
Chú ý, máu hươu là dược liệu quý, hiện đại có người uống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT