Đột nhiên Tô Hàn vỗ ót, nhớ tới một chuyện "An Dung Duyệt cũng ở trong phó bản đấy. Cô ấy có mang theo dụng cụ lọc nước biển, cũng chủ động giao kèo, nước sạch sẽ do cô ấy lo."
Chung Duệ lộ vẻ mặt vui mừng "Vậy thì tốt quá, có thể bớt đi nhiều phiền phức."
Nhưng mà nghĩ một chút, anh nói "Giao kèo cũng được, có gì trao đổi đồng giá. Trong phó bản có người cung cấp nước sạch ổn định đã tốt lắm rồi."
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy." Tô Hàn gật gù đồng ý.
Lúc đầu cô kéo An Dung Duyệt không phải là muốn cô nàng nhận thầu giao dịch nước sạch trong phó bản, mà lúc trò chơi mới bắt đầu có rất nhiều nhân tố không ổn định, may rủi quá nhiều. Có An Dung Duyệt thì có thể giảm bớt sự may rủi đó xuống mức thấp nhất có thể.
Sau khi trải qua mấy ngày đầu, nhân tố thực lực sẽ từ từ chiếm thượng phong. Đến lúc đó cho dù cô một thân một mình cũng có thể sống tốt.
Tán gẫu mấy câu, Tô Hàn với Chung Duệ bắt đầu dỡ hàng, bỏ sữa bò, coca, chocolate và các đồ ăn vặt nhẹ ở lại hang động. Sau đó mỗi người xách ba con cá sống, một trước một sau đi ra khỏi hang, rồi cẩn thận che phủ cửa hang.
Trên đường đến doanh trại, Chung Duệ cực kỳ cảm khái "Tôi đã cố gắng không nổi bật rồi, nhưng mà cứ mỗi lần cầm một hai con cá, đến chừng nào mới đổi xong? Nên là không thể làm gì khác là cầm một lần năm sau con, chia ra ba lần. Ai biết nhóm đầu trọc tầm mắt quá nông cạn, năm con cá cũng muốn đánh cướp."
Tô Hàn cảm thán "Có vài người nghèo khổ vất vả, ăn đói mặc rét, khó tránh khỏi mà rung rinh." Cũng giống một người nghèo rơi vào tuyệt cảnh, có lúc sẽ vì mấy trăm tệ mà cầm dao cướp bóc. Đều giống nhau hết thôi.
Chung Duệ lắc đầu thở dài.
Lúc này mới qua giữa trưa, mặt trời hết sức nắng gắt, người chơi ở doanh trại dần cảm thấy môi hơi khô.
Có người không biết tìm từ đâu mấy trái dừa, sau khi đập ra sảng khoái uống nước dừa. Nước dừa trong vắt, còn mang theo mùi thơm hấp dẫn lòng người làm mọi người ngứa ngáy.
Những người khác đang miệng lưỡi khô khốc, chỉ có thể trợn mắt nhìn người ta tu nước dừa, trong lòng nhất thời mất cân bằng, lập tức ưu tư đau buồn.
Ngay lúc này, Tô Hàn, Chung Duệ cầm theo sau con cá trở lại doanh trại.
Khoé mắt liếc thấy bóng dáng người nào đó, người đang uống nước dừa nhất thời sửng sốt. Một giây sau hắn ôm ba trái dừa còn lại vào trong ngực, sau đó đưa đến trước mặt Chung Duệ.
Tô Hàn cho là người này muốn đổi cá ăn, ai ngờ đối phương nói như đinh đóng cột "Cho anh."
Tô Hàn "..."
Nếu không phải người đưa là thiếu niên, Chung Duệ là đàn ông thì cô còn tưởng đây là hiện trường theo đuổi con gái.
Anh bỗng dưng nhớ tới đây là thiếu niên anh đã cứu ở trên du thuyền. Chẳng qua sau ngày thứ mười anh không thấy cậu nên liền quên luôn chuyện này. Tưởng rằng sẽ không gặp lại, nào ngờ lại gặp được ở phó bản thứ tư.
"Tôi tên Lâm Tinh Hải." Thiếu niên chủ động giới thiệu bản thân, sau lại đẩy quả dừa qua "Cầm uống đi."
Nói xong cậu đứng chờ tại chỗ một chút, cho đến khi chắc chắn đối phương không có chuyện phân phó mới xoay người rời đi.
Tô Hàn chậc chậc cảm thán "Nhân duyên không tệ nha, còn có người mang tài nguyên nước quý giá cho anh nữa."
Nhưng vẻ mặt Chung Duệ có hơi phức tạp. Anh có thể cảm giác được ánh mắt người chơi xung quanh càng trở nên ghen tị, chẳng qua sợ hãi thực lực của anh nên mới không dám tiến lên. Nhưng theo thời gian khó mà đảm bảo sẽ không có người mất lý trí.
Lúc này anh tìm một đất trống ngồi xuống, gọi người đồng bạn đến uống nước dừa.
Cạy dừa ra, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi. Tô Hàn 'ừng ực ừng ực' uống xong, sau đó sảng khoái thở ra một hơi dài.
Chung Duệ cảm giác toàn thân thoải mái hẳn ra. Nghĩ một chút đưa trái dừa cuối cùng qua cho cô "Cho cô."
Tô Hàn cũng không khách khí, một hơi uống sạch.
Những ánh mắt xung quanh cuối cùng cũng thu liễm ít nhiều, đại khái biết trong lòng ghen tị cũng vô dụng, còn không bằng làm chuyện của mình cho nhanh.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
"Tôi định nướng cá, còn anh thì sao?" Tô Hàn hỏi.
Chung Duệ quan sát xung quanh, thuận miệng đáp lời "Tôi đi dạo một chút, nhưng sẽ không đi xa. Có chuyện nhớ gọi tôi."
"Được." Tô Hàn nhẹ nhàng đáp ứng.
Vì vậy hai người chia nhau hành động.
Chung Duệ đứng dậy nhàn nhã đi dạo trong doanh trại.
Đi một lúc, anh liền không ngừng khâm phục.
Một cô gái đang đan lưới đánh cá bằng dây mây, nó đã gần hoàn thành. Mặc dù lưới không dày và rộng như của anh nhưng cũng đủ để đánh bắt những con cá lớn.
Cách đó không xa, một người chơi đang làm một chiếc giỏ tre nhỏ và tinh xảo, có kích thước bằng một cuốn sách.
Nếu bạn dùng cành cây để đỡ giỏ tre, và sau đó rắc một ít thức ăn xuống đất, một cái bẫy đơn giản đã sẵn sàng. Khi có động vật đến gần thức ăn, người chơi có thể sử dụng dây cỏ để kéo các cành cây ra, sau đó giỏ tre sẽ rơi xuống chụp lấy con mồi.
Còn có người đang đẽo gọt gỗ, theo động tác của hắn một ngọn giáo bằng gỗ dần được hình thành. Hệ thống không cho mang theo nhiều dụng cụ, vậy thì tự mình tạo ra thôi.
Hiển nhiên người chơi có thể sống đến phó bản thứ tư đều có có chút tài mọn.
Nhưng đi dạo một vòng xong, chân mày Chung Duệ không tự chủ mà nhíu lại—— Tâm tư của người chơi quả thật rất thông minh, đáng tiếc anh không cần. So với dụng cụ hỗ trợ đánh cá và săn bắn, thứ anh muốn có hơn chính là chén gỗ, đũa tre, bình gốm, nồi đất, giá để thịt xông khói.
Nhưng trong điều kiện không đủ cơm ăn không đủ no, thiếu thốn nước uống sẽ rất ít người có suy nghĩ làm chuyện khác.
Coi như có kỹ năng thiên phú thì vật phẩm đạt được cũng chỉ có tỷ lệ nhất định. Ngày đầu có thể kích hoạt tỷ lệ đều là may mắn. Những con dân nghèo khổ chỉ có thể dựa vào chính mình, đấu tranh đau khổ để sinh tồn.
Hầu hết mọi người không kết hợp tốt với nhau, Chung Duệ bất lực nghĩ.
**
"Tôi về rồi nè!"
Tô Hàn đang nướng cá thì nghe phía xa xa truyền đến giọng nói quen thuộc. Quay đầu lại nhìn, trên người An Dung Duyệt treo mấy ống tre đi về phía này. Rất rõ ràng là trong ống tre đựng nước.
Tô Hàn nhướng mày, cất cao giọng nói "Cô về rồi đấy à." Đi quá lâu suýt chút nữa quên mất có một người như vậy.
"Hết cách rồi, không có kho tùy thân, tự dưng biến thành dân trắng tay, nghèo khó đan xen, muốn gì cũng không có." An Dung Duyệt lầm bầm "Vì lấy được đống ống tre trên người mà phải bận rộn rất lâu đó."
Sau cô nàng không nhịn được nhìn xung quanh "Chung Duệ đâu? Sao vẫn chưa thấy hắn?"
"Không biết chạy đi đâu rồi, cũng là một con người bận rộn." Tô Hàn nửa thật nửa giả oán hận nói.
"Chậc chậc chậc." An Dung Duyệt thầm nghĩ, bỏ đi lâu như vậy mà không sợ vợ bỏ trốn theo người khác, thật là rộng lượng mà.
Nhưng mà cô nàng lại rất nhanh mặc kệ "Được rồi, dù sao hai người cũng là một, phần của hắn cô giữ đi."
Vừa nói An Dung Duyệt đưa bốn ống tre ra.
Tô Hàn không nhận "Đang muốn nói với cô nè, đồ uống của cô giữ lại uống đi."
An Dung Duyệt có hơi mờ mịt "Sao thế?"
Sao lại đổi ý?
"Trước lo mình bị xui xẻo, không lấy được đầy đủ đồ uống nên không từ chối." Tô Hàn kiên nhẫn giải thích "Nhưng giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, cho nên không làm phiền cô nữa."
An Dung Duyệt thầm than lão đại không hổ là lão đại. Không có đồ lọc nước biển mà cũng có thể lăn lộn.
Cô nàng không ép, chỉ nói "Lúc thiếu nước tuỳ thời hoan nghênh đến tìm, tuyệt đối không từ chối."
"Được." Tô Hàn cười đồng ý, cũng gọi mời "Cá nướng sắp xong rồi, có muốn ăn một chút không?"
An Dung Duyệt nhớ tới cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm liền sợ hãi, không khỏi kiên định từ chói "Không cần đâu." Sau đó vội vàng đứng dậy.
Tô Hàn kinh ngạc nhìn cô nàng.
"Xin lỗi, tôi có thói quen hành động một mình." An Dung Duyệt hơi áy náy cười một tiếng.
Đối với lời này, Tô Hàn bày tỏ vô cùng thấu hiểu "Cứ chơi theo cách của cô là được."
"Vậy tôi đi trước nha." Lên tiếng tạm biệt, An Dung Duyệt không chút do dự rời đi.
Có người cảm thấy, chơi game quan trọng nhất là kết quả. Vì sống sót đến cuối, dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không quan trọng.
Nhưng cô nàng cảm thấy, so với kết quả thì quá trình quan trọng hơn nhiều. Cô vô cùng tò mò chỉ dựa vào bản thân thì có thể đi đến bước kia không, vì vậy hoàn toàn không có ý định ôm bắp đùi nằm thắng.
*Nằm thắng: nôm na là vô game nằm chơi xơi nước có người gánh thắng là được, không cần làm gì hết.
Tô Hàn cảm khái "Cô bé bây giờ quá men luôn." Lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục chuyên tâm nướng cá.
Mùi thơm nướng cá dần dần đậm đà hơn.
Không đợi Tô Hàn rao hàng đã có một đống người tự giác xếp hàng trước mặt cô.
Tô Hàn "..."
Cô rất muốn nói cá phải trả tiền cho giỏ đan, có thể dùng để trao đổi không nhiều.
Nhưng không chờ cô nói gì, đối phương đã mở miệng nói trước "Cô có muốn một sợi dây cao su không? Nó có thể được sử dụng để săn bắn!"
Tô Hàn sững sờ, lập tức phản ứng kịp. Trên thế giới có thứ gọi là ná cao su không cần khung, dùng ngón áp út và ngón giữa móc sợi dây thun lại, ngón trỏ với ngón cái tạo thành khung cung. Với cách này thì dụng cụ duy nhất cần có là một sợi dây thun cao su.
Cô quan sát người đến từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi "Mang tổng cộng bao nhiêu thun cao su? Đạn thì sao?"
"Rất nhiều, rất nhiều." Người nọ cười ha hả, sau đó mới nói "Cô có thể nhặt những viên sỏi sắc nhọn làm đạn."
Tô Hàn không chút do dự ra giá "Hai sợi thun đổi một con cá, ngoài ra còn phải thêm một chút thứ."
"Cô gái, cô đây cũng quá đáng rồi!" Người nọ thống khổ nhắm mắt "Đây chính là đồ để đi săn đó! Ngẫm nghĩ lại xem, nếu có ná, cô có thể bắt được bao nhiêu con mồi?"
Mặt Tô Hàn đầy lạnh lùng "Đá thì có bao nhiêu lực sát thương? Dùng thứ đồ chơi này đi săn không đáng tin cậy. Cũng chỉ tôi có ý muốn thử mới đồng ý trao đổi với anh thôi."
Người nọ nhất thời im lặng. Ná không khung dùng rất tốt, nhưng không có đạn thích hợp nên rất phiền. Mặt khác, ná dùng tốt hơn đi nữa cũng phải người chơi biết dùng mới có giá trị.
Quan trọng hơn là mùi cá nướng thơm ngạt ngào xộc vào mũi, nhìn sơ qua không có bị đen khét!!
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Người nọ khẽ cắn răng, dằn lòng nói "Đổi! Trừ hai thun cao su, thêm một con chim sẻ!"
Chim sẻ à... Tô Hàn hơi mất hứng, đối với chim nướng không có chút hứng thú nào. Nhưng mà cô cũng biết, đối với người chơi bình thường thì không cần biết là thứ gì, bắt được con mồi đã rất rất tốt rồi.
"Cầm đi." Tô Hàn đưa một que cá nướng.
Đối phương nuốt nước miếng, nhanh chóng đưa hai sợi dây thun với chim sẻ đã trói ra.
Giao dịch hoàn tất, người nọ cao hứng rời đi.
Thêm năm người liên tiếp tới hỏi ý kiến, lấy ra toàn đồ loạn bát tháo chả ra hình dáng gì, Tô Hàn từ chối trao đổi.
Các người chơi ủ rũ cúi đầu rời đi, tâm trạng hết sức đau buồn.
Nhưng Tô Hàn còn buồn bực hơn. Tự cô cũng biết vật tư thiếu thốn, muốn đổi toàn bộ cá nướng đi cũng rất khó khăn, còn không bằng mình ăn luôn.
Nghĩ vậy, cô liền cầm lấy một cây cá nướng ăn.
- ------------------------------
Tô: Ừm hint với giai còn rõ hơn với nữ chính đó anh tui!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT