Phòng 106, Đinh Nhất Khải gần như phát điên, hắn nóng nảy nói "Đã ba ngày sao vẫn không nhìn thấy Cố Tư Nguyên?!"
Sắc mặt Vệ Trung ngưng trọng, chậm rãi phun ra mấy chữ "Sợ là dữ nhiều lành ít."
Đinh Nhất Khải vô cùng gắt gỏng, gầm nhẹ "Trong ba người chỉ có mình hắn là có kho tuỳ thân! Hơn nữa vật tư cũng để trên người hắn! Làm sao có thể nói không thấy là không thấy được?!"
Sắc mặt Vệ Trung cũng không dễ coi. Gã mím môi, miễn cưỡng giữ bình tĩnh "Nổi điên với tôi làm cái gì? Tôi với cậu cùng một bọn, không phải đây là đang suy nghĩ biện pháp sao?"
"Nghĩ cái đệt! Chúng ta chết đến nơi rồi!" Đinh Nhất Khải đau khổ gần như sụp đổ "Không có đầy đủ thức ăn đồ uống, không có dự trữ đồ dùng hàng ngày thì làm sao chống đỡ tới ngày thứ 10? Tuyệt đối xong đời rồi!"
Dựa theo kế hoạch là phần lớn người trên du thuyền sẽ bị trúng độc, bọn họ chỉ cần động tay động chân chút là dọn dẹp sạch.
Nhưng trên thực tế người uống thùng nước dính debuff cũng không nhiều như tưởng tượng. Không ít người chơi sớm phát hiện khác thường, thậm chí còn thuận tiện lợi dụng cơ hội thật tốt này mà bắt đầu đi cướp.
Chờ đến lúc bọn họ ý thức được không thể tách nhau ra hoạt động riêng lẻ nữa thì Cố Tư Nguyên đã biến mất không thấy đâu.
Cứ như vậy bọn họ phí tâm tạo ra một vở kịch hay, kết quả là vật tư trên thuyền bị công hội Nguyệt cái gì đó chiếm đoạt. Giờ chỉ thấy bọn họ bởi vì thiếu hụt vật tư mà sắp bị đào thải khỏi game.
...
Đây có lẽ là cái gọi tự bê đá đập chân mình.
Đinh Nhất Khải càng nghĩ càng tức, trong lòng giận không chịu được, hận không thể đi ra ngoài tìm người đánh một trận.
Vệ Trung hít một hơi sâu, tĩnh táo phân tích thế cục "Sau khi phát hiện liên lạc không được với Cố Tư Nguyên, không phải chúng ta đi cướp một số người sao? Sprite, Fanta các loại đồ uống đều có, thịt bò khô, que sữa đều có, tình huống không có nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Bình tĩnh một chút coi."
Đinh Nhát Khải cười nhạo "Thế đồ dùng hàng ngày thì sao? Cậu tính làm gì?"
Trong mắt Vệ Trung loé lên vẻ hung ác "Sau khi tìm được mục tiêu thích hợp thì đánh lén. Nếu không được nữa thì chỉ có thể chơi lớn thôi." Vừa nói gã ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, hiển nhiên có ám chỉ gì đó.
Sắc mặt Đinh Nhất Khải trầm xuống, nhắc nhở "Biện pháp là đi đánh công hội? Đừng quên bọn họ hơn hai mươi người."
Vệ Trung cười khinh thường "20 người thôi mà, độc của tôi có thể ngay tức khắc giết mấy trăm người. Bây giờ chẳng qua chỉ thiếu một cơ hội."
Vẻ mặt Đinh Nhất Khải lúc này mới giãn ra đứng lên.
**
9 giờ, hệ thống nhắc nhở "Ngày thứ ba của trò chơi."
Tô Hàn được 4 bình sữa, 1 bánh mì đen, 1 bánh mì bơ thịt, 1 bánh chocolate. Cô cảm khái cuộc sống không lo ăn lo uống quả thật là quá tốt.
Ở bên kia mặt Thái Thịnh biến thành màu gan lợn.
Tỷ lệ 1% của kỹ năng thiên phú được kích hoạt! Hắn thu được một khối pha lê ngọc lục bảo đế vương! Một cái to chừng quả bóng chuyền vậy!
Đá Emerald (hay còn gọi là ngọc lục bảo) là một loại đá quý được khai thác trong tự nhiên, có mà xanh lục cho tới màu xanh lục hơi ngả sang màu lam. Do đá Emerald có màu xanh lục nên người ta coi đây là loại đá biểu tượng của mùa xuân, của sự sinh sôi nảy nở và hy vọng. Trong tự nhiên đá Emerald rất hiếm chính vì thế thường chỉ được tạo tác thành các đồ trang sức nhỏ như mặt nhẫn, dây chuyền...
Thái Thịnh ôm ngực, cảm giác tim hơi đau. Theo tìm hiểu của hắn thì khối ngọc lục bảo này màu sắc tươi sáng lại còn không tạp chất, giá trị ít nhất cũng phải mấy triệu Bei, bán ra hơn mười triệu sò cũng không phải là không thể.
Thế mà hắn đã đồng ý với Chung Duệ nộp hết tất cả đá quý nhận được trong vòng này. Càng khiến người khác rầu hơn là hắn không có kho tuỳ thân, cũng không có chỗ nào để giấu đá ngọc...
Thái Thịnh đau đớn nhắm mắt, cảm giác đưa đá cho người khác không khác gì đưa người mình yêu cho người khác cả.
"Đá quý loại siêu hiếm à?" Chung Duệ vô cùng kinh ngạc, nhưng mà không khách khí chút nào nhanh nhẹn nhận lấy, xong tiện tay ném vào kho hàng.
Nhưng mà nghĩ lại chút, anh từ bi nói "Nếu có đá siêu hiếm rồi thì không cần trả thù lao nữa đâu, cậu tự giữ đi."
Cuối cùng Thái Thịnh cũng cảm giác được đá siêu hiếm ít nhất cũng có giá trị.
"Đi câu cá không?" Chung Duệ rủ đồng đội nhỏ của mình.
Ai ngờ Tô Hàn lắc đầu từ chối "Cá ngày hôm qua câu vẫn còn, tôi định làm ổ trong phòng hai ngày."
"Được rồi." Chung Duệ liền dẫn Thái Thịnh đi ra ngoài.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
**
Giờ phút này trên boong thuyền vô cùng náo nhiệt.
Vốn là người chơi chọn chờ xem thế nào phát hiện mọi người tụ lại một chỗ cũng không phát sinh quá nhiều xung đột chính diện. Vì vậy có người không kìm chế được cũng chạy tới nên câu cá thì câu cá, săn thú thì săn thú, mọi người không quấy rầy nhau.
Thái Thịnh đi quanh nhìn sơ thì phát hiện người trên boong thuyền nhiều hơn hôm qua rất nhiều.
Còn có người chơi nhân cơ hội bày sạp vỉa hè.
"Kem đánh răng đê, bàn chải đánh răng đê, nước hoa đê, hy vọng trao đổi thuốc men với đồ ăn thức uống."
"Dao quân dụng nhỏ đây, đặc biệt sắc bén! Chỉ đổi thuốc men."
"Nước khoáng đóng chai, đổi thức ăn, đồ dùng hàng ngày với thuốc men."
Tiếng rao người thứ ba mới vừa cất lên thì bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Có người không nhịn được lầu bầu nói "Mấy nay nước suối trong tay người khác có thể uống sao? Có thì tôi đây không dám uống."
Chủ sạp là một cô gái trẻ tuổi, giờ phút này bực bội lạnh lùng đáp lại "Nếu mấy người có trong tay thuốc độc tại sao phải bỏ vô nước chứ? Bỏ vào đồ ăn cũng được mà, không lẽ mấy người bị ngu à?"
Lời vừa nói ra phần lớn sắc mặt mọi người đều thay đổi. Nhìn bộ dạng kia đoán chừng là đánh trống lui quân, cũng không dám cùng người khác trao đổi vật tư nữa.
Cô gái chủ sạp nói tiếp "Mấy người muốn đổi với tôi thì tôi dám uống trước mặt mấy người một ngụm, chứng minh chất lượng nước không có vấn đề gì hết."
Người chơi đầu tiên chất vấn haha cười một tiếng, sau đó mặt không cảm xúc nói "Bé vẫn là giữ tự mình uống đi."
Cô gái chủ sạp cũng không thèm để ý "Chờ đến khi nước tích trữ xài hết rồi thì dù không tình nguyện cũng sẽ có vài người đánh bạo thử một lần. Tôi chờ."
Xét cho cùng, nước là nguồn gốc của sự sống, con người không thể sống mà thiếu nước.
Chung Duệ nghe càng cảm thấy giọng nói rất quen. Quay đầu lại nhìn thì ra là người quen—— Cô gái chủ sạp vừa mới dùng hai chiếc áo lót chống đạn để đổi một đống thuốc với anh ngày hôm qua.
Thái Thịnh nhỏ giọng nói "Lại dùng nước để đổi thức ăn, nhu yếu phẩm hàng ngày với thuốc... Chẳng lẽ lúc trước cô ấy trữ nhiều nước hả?"
"Ai biết được." Chung Duệ không quan tâm, tiếp tục câu cá.
**
"Hộc——Hộc——" Tiếng thở dốc dồn dập vang vọng trong hành lang. Cùng lúc đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên. Một người liều mạng chạy thật nhanh không ngoái đầu lại.
Cách đó không xa có hai người đàn ông theo sát phía sau. Một người cười trêu nói "Sẽ không có ai tới cứu mày đâu. Đừng giãy dụa nữa, ngoan ngoãn giao vật tư ra đi."
Người nói chuyện chính là Đinh Nhất Khải, cùng với đồng bọn của hắn là Vệ Trung.
Hiển nhiên hai người lựa chọn mục tiêu tốt, đang săn đuổi theo con mồi của mình.
"Tốc độ lên." Vệ Trung lạnh mặt phân phó, cũng tăng nhanh tốc độ chân.
Thật sự đem hắn làm mà thuộc hạ sai sử? Trong lòng Đinh Nhất Khải không vui nhưng không biểu hiện trên mặt, mà chạy bước nhỏ đuổi theo.
Người bị truy đuổi hoảng sợ đến đường cùng lại chạy vào thư viện. Chờ đến khi phát hiện chỉ có một cánh cửa, lòng hắn lạnh hơn một nửa—— Không còn đường trốn nữa.
"Anh là ai?" Giọng nói lười biếng vang lên.
"Tôi tên Điền Triết." Người bị truy đuổi lòng như tro tàn, ỉu xìu hỏi "Còn anh?"
Ai ngờ đối phương đặc biệt thông minh trả lời "Tôi là người sắp chết rồi, tên tuổi không còn quan trọng."
Điền Triết "..."
Lúc này y mới phát hiện đối phương đang tựa vào kệ sách, thể lực chỉ còn lại 9%. Nói là thoi thóp một chút hơi tàn cũng không quá.
Còn tưởng rằng có người giúp đỡ chứ. Điền Triết tuyệt vọng ôm mặt, sắc mặt càng lộ vẻ chán chường.
"Vào nhầm thì nhanh đi đi, tôi hy vọng lúc chết có thể an tĩnh một chút." Lúc nói chuyện biểu tình của thanh niên phá lệ chân thành.
Điền Triết nghẹn lời, y cũng rất muốn để thanh niên ở lại thư viện một mình lắm chứ, vấn đề là y không chạy thoát a a a!
Lúc này Đinh Nhát Khải, Vệ Trung chạy tới.
"Đừng lãng phí thời giờ nữa, tốn sức lực lắm, mau đưa vật tư trên người ra đây." Đinh Nhất Khải thúc giục.
Điền Triết khẽ cắn răng kiên quyết chống cự, lòng nói cứ liều mạng đi, nói không chừng còn có thể kéo theo một tên đệm lưng.
Đinh Nhất Khải sững sờ. Nghiêm túc quan sát thanh niên thì phát hiện mình không nhận ra đối phương, không khỏi buồn bực nói "Chung ta đã gặp nhau rồi?"
"Nước suối do du thuyền cung cấp bị nhiễm độc người chơi đã uống sẽ bị ảnh hưởng. Cơ mà cũng không có cách nào khác, ai bảo bọn họ tham mấy đồ cho sẵn chi?" Thanh niên nói từng câu từng chữ.
Đinh Nhất Khải sợ hãi cả kinh. Đây rõ ràng là lời hắn từng nói!
Thanh niên tức, cười lạnh nói "Nhờ có mày mà đồng đội tao bị đào thải hết khỏi game. Bản thân tao cũng bán sống bán chết, cách bị loại cũng không xa."
"Sợ cái gì?" Vẻ mặt Vệ Trung lạnh nhạt "Hắn cũng là người sắp chết rồi, có gì đáng sợ đâu."
Nhất thời Đinh Nhất Khải không được tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường "Nói cũng đúng."
"Độc trong nước là do các người hạ?" Điền Triết không dám tin.
"Là bọn tôi đấy. Đáng tiếc lúc thực hiện kế hoạch xuất hiện một chút sai sót." Vệ Trung không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Đi chết đi!" Điền Triết lập tức lấy nỏ bắn tên vào hai người.
Mũi tên quẹt trúng cánh tay phải của Đinh Nhất Khải, máu chảy không ngừng.
"Chậc, thật phiền phức." Trong tình huống hai chọi một thì con mồi cũng chỉ là sắp chết giãy giụa mà thôi. Đinh Nhất Khải lười băng bó, rút dao găm ra vọt về phía Điền Triết.
Vệ Trung thì lấy ra một túi bột.
[Phấn độc: Sau khi sử dụng thể lực -10, có tỷ lệ nhất định khiến người bị công kích mù trong vòng 10 phút.]
Gã dùng tay bốc bột, không chút do dự ném thẳng vào mặt Điền Triết.
"Shh——" Điền Triết tránh không kịp, bị vung trúng. Y nhất thời cảm giác mắt đau xót, căn bản không mở ra được.
Đinh Nhất Khải thừa dịp đạp cho một cước, đá người bay đi.
Điền Triết bị đá mạnh vào bụng, không chịu nỗi nữa, nỏ rời tay.
Thanh niên nhặt nỏ lên, bình tĩnh nhắm. Mũi tên bay thẳng về hướng Vệ Trung.
Vệ Trung không tránh kịp bị bắn trúng vai, máu lập tức chảy ròng. Chẳng qua gã không thèm để ý "Biết rõ không thắng được còn cố gắng giãy dụa, đúng là không thức thời mà. Chẳng lẽ muốn tạo thêm nhiều phiền phức cho bọn tao thì trong lòng sẽ thoải mái hơn sao?"
Trong lòng Vệ Trung bỗng nhiên dâng lên cảm giác chẳng lành.
Ngay sau đó thanh niên móc từ trong ngực ra 5 túi thuốc nổ công suất cao.
[Thuốc nổ công suất lớn: Sau khi sử dụng, tất cả các sinh vật trong bán kính năm mét đều bị công kích, thể lực -40.]
Một túi -40 thể lực, 5 túi là -200. Vì phòng ngừa mục tiêu đã thông quan phó bản, nhận được phần thưởng extra nên thanh niên đặc biệt tiêu hao máu của đối phương trước rồi mới cầm thuốc nổ ra.
Thuốc nổ công suất lớn là hàng limited, khác với D.Eagle mỗi lần bán chỉ có 50 túi. Hơn nữa món đồ chơi này không phân biệt địch ta, ngay cả người sử dụng cũng sẽ bị nổ chung.
Thanh niên ôm ý nghĩ 'Ai muốn giết hắn thì hắn liền kéo người đó xuống nước' mà mua mấy túi, không nghĩ tới lại có lúc có ích.
"Tên điên!" Vệ Trung bất chấp nhắc nhở đồng đội, chạy như điên ra ngoài.
Thanh niên cười càng đắc ý. Hắn nhẹ giọng nói "Làm sao tôi có thể cho các người có cơ hội chạy trốn chứ? Đã trễ rồi."
Lời còn chưa đứt, thuốc nổ nổ ầm ầm!
Kệ sách nổ tung, thư viện bốc cháy, bốn người bên trong hoá thành ánh sáng trắng, cùng nhau tan biến trong không khí.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
**
Người ngồi trong nhà, hoạ từ trên trời rớt xuống.
Tô Hàn đang ngu người ở trong phòng uống sẽ thì bỗng nhiên trần nhà sụp! Ngọn lửa hòa cùng sóng nhiệt lao về phía cô, trên mặt da thịt cảm giác đau nhói.
Cô không thèm nhìn kỹ, nhanh chóng mở cửa phòng chạy ra, cách xa khỏi khu vực nguy hiểm.
Chờ đến khi chạy đến trên boong tàu, chắc chắn đã thoát khỏi vùng nguy hiểm cô mới phát hiện dù đã mặc áo lót bảo hộ nhưng thể lực vẫn bị trừ 54 điển, còn dính phải debuff 'Bỏng'.
Tô Hàn cứng họng, đây là cái chuyện gì thế này thế?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT