"Ô ô, ô ô ô!" Phảng phất có người bị cưỡng ép bịt miệng.
"Mau đưa anh ta đi! " Tuy cố ý hạ thấp giọng nhưng vẫn có thể nghe được.
Sau đó là một trận âm thanh run rẩy.
Trong lòng Tô Hàn vang lên hồi chuông báo động, đột nhiên cô nhớ đến một vấn đề—— Công việc tình nguyện viên do hệ thống phát ra, điều đó có nghĩa người đứng gác không nhất định là người chơi?
Hiện giờ ngay trước mắt có một người hợp tác phạm tội cố ý bắt cóc, rõ ràng là có ý định lừa gạt vơ vét tài sản!
Cách một lớp sương mù dày đặc, Tô Hàn không thấy rõ đối phương rốt cuộc có mấy người, sau đó có kế hoạch gì. Để tránh rắc rối cô nhanh chóng rời đi, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Ngày thứ 2, sương mù xung quanh hòn đảo trở nên dày đặc hơn.
Ngày thứ 3, khả năng tầm nhìn giảm đi nhiều.
Nhưng mà Tô Hàn không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn có chút thoải mái. Để tránh thu hút sự chú ý của người thuê chung nhà, cô thừa dịp trời tờ mờ sáng đi đến bãi biển để nhặt hải sản.
Sau khi nhặt một thùng đầy, để lại một ít như cơm nước trong ngày, phần còn lại thì mang ra để rao bán. Bởi vì giá cả hợp lý, làm ngon miệng, mỗi ngày có rất nhiều người đến thăm quầy hàng, dễ dàng có thể kiếm được ba, bốn trăm sò.
Mỗi ngày không cần tốn tiền ăn cơm, vệ sinh hàng ngày chỉ cần bỏ ra 10 Bei là có thể mua được hai cục xà phòng trong siêu thị. Ngày thứ 4 của trò chơi, Tô Hàn không những không sử dụng vật tư trong kho tuỳ thân chút nào, nhưng thay vào đó có 1000 Bei trong tay.
Tô Hàn tính toán, phòng nhà trúc mỗi ngày 50 Bei, cô đã trả năm ngày tiền thuê. Tính ra qua màn khiêu chiến mất 20 ngày, cô phải chuẩn bị 750 Bei để trả tiền thuê cho 15 ngày còn lại.
Thế là cô chạy đến tiệm thuốc định tiêu hết 250 Bei. Ai biết khi vừa đến nơi thì trong tiệm đang xảy ra ẩu đả.
Mặt khách hàng nam đầy hung dữ, lớn tiếng nói đi nói lại, hiển nhiên là đang bực bội "Vào ngày đầu tiên, cô nói thuốc men đã bán sạch sẽ có trên kệ vào ngày mai. Ok tôi có thể hiểu được, ai bảo tôi đến muộn làm gì?"
"Sáng sớm ngày thứ hai đã chạy tới đây, cô nói với tôi tàu vận chuyển gặp vấn đề, không kịp giao hàng, tôi cần đợi thêm một ngày nữa. "
"Đến ngày thứ 3, cô nói không biết lý do tại sao tàu vận chuyển không đến, vẫn phải tiếp tục chờ đợi."
"Bây giờ là ngày thứ 4 rồi! Không biện minh cho việc hết hàng nữa sao? Đôi khi tôi thực sự hoài nghi có phải cô đang cố tình đùa giỡn với tôi không?"
Mặt mày nhân viên bán hàng ủ dột, một bộ nhăn nhó "Tôi không có lừa anh, tàu vận chuyển không có tới, tôi cũng sắp phát điên luôn rồi nè!"
Lại sợ người ta không tin, cô vội vàng giải thích "Trên đảo chúng tôi không có nhà máy sản xuất dược phẩm, bình thường hàng hóa bán ra đều là do tàu vận chuyển đưa tới. Trong trường hợp bình thường tàu vận chuyển hai ngày một lần, nhưng lần này không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay cũng không thấy thuyền tới."
"Có quỷ mới tin cô!" Khách nam hừ lạnh một tiếng, không muốn tin.
Trong lòng Tô Hàn khẽ động, bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường—— Tàu vận chuyển không tới có thể là trên đường xảy ra nguyên nhân gì đó mới trì hoãn, hoặc cũng có thể..... Vĩnh viễn không thể tới được....
"Tôi...." Nhân viên bán hàng cảm thấy cả trăm cái miệng không thể nói được, nhưng thuyền không tới thì biết làm sao được, cô có biện pháp gì giờ? Cô cũng không thể biến ra thuốc!
"Cho hỏi." Tô Hàn cứng rắn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, sắc mặt đặc biệt ngưng trọng "Tàu vận chuyển chuyên dùng để vận chuyển thuốc thôi sao? Hay là đồ đạc trên đảo đều do nó vận chuyển?"
Nhân viên bán hàng nhắm mắt trả lời "Tất cả đồ dùng sinh hoạt trên đảo đều do nó vận chuyển..."
Tâm Tô Hàn chùng xuống, quả nhiên là vậy. Cô bất chấp những thứ khác xoay người chạy đến siêu thị.
Khách nam không phản ứng kịp, miệng vẫn còn lẩm bẩm "Người khác đang nói chuyện sao có thể chen miệng như vậy? Nói xong cũng không chào hỏi trực tiếp bỏ chạy? Thật là không lễ phép mà."
Đột nhiên hắn phát hiện có cái gì đó không đúng lắm "Lỡ như sau này tàu vận chuyển cũng không tới, hàng bên tiệm thuốc bán hết, thì chẳng phải siêu thị bên kia cũng....."
"Đúng là như vậy." Nhân viên bán hàng mím môi gật đầu thừa nhận.
"Mẹ kiếp!" Khách nam nhảy dựng một phát, vội vàng xông ra khỏi tiệm thuốc.
Bên kia Tô Hàn cố gắng chạy thật nhanh đến siêu thị, đồng thời thầm nghĩ, cuối cùng cô cũng hiểu được cái phó bản lần này là như thế nào rồi.
Hải đảo chỗ cô không có chuyện sản xuất, toàn bộ đồ dùng hằng ngày đều dựa vào tàu vận chuyển mang từ bên ngoài tới. Sương mù dày đặc đúng là không lực sát thương, chỉ có thể gây ra một số tai nạn xe cộ này nọ, nhưng nó đã cô lập hải đảo này với thế giới bên ngoài!
Phần lớn mọi người đều vui vẻ với cuộc sống tạm bợ như vậy, không phòng bị một chút nào, nhưng họ không biết rằng tai họa sắp ập đến.
Sợ là siêu thị dựa vào tồn kho mà cố gắng chống đỡ. Nhưng dưới tình hình không có tiếp tế như thế này thì chắc chắn không chống đỡ được mấy ngày.
Từ tận đáy lòng Tô Hàn cho rằng mỗi ngày hệ thống công bố tỷ lệ lạm phát mỗi ngày đã rất kinh khủng rồi. Chỉ mỗi lần tính toán giá cả một chút, người bình thường sẽ không có cách nào kìm chế được sự khủng hoảng trong lòng cả. Đáng sợ hơn nữa là ngày tháng trôi qua, con người ngày càng rơi thẳng xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, ngày càng đến gần địa ngục hơn, không nhìn thấy chút hy vọng nào cả.
Nhưng bây giờ thì cô phát hiện ra ngoài mặt nhìn gió yên sóng lặng, đột nhiên có một ngày nhận ra mình sắp rơi vào nguy cơ sống còn thì thực tế còn đáng sợ hơn. Ít nhất lúc này cô vẫn cảm thấy nội tâm bị chấn động, rất lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Siêu thị rất nhanh gần ngay trước mắt.
Tô Hàn không do dự bước vào, bắt đầu bung tiền. Vốn là cô muốn để dành lại một chút tiền để trả tiền thuê nhà, nhưng bây giờ cô quyết định xài hết toàn bộ số tiền. Đến khi không có đồ ăn đồ uống, cô hoàn toàn có thể trả tiền nhà bằng một miếng bánh mì, một chai nước suối.
Mặc dù trong kho tuỳ thân cái gì cũng có, nhưng nó không thể nào ngăn cản ham muốn trữ hàng của Tô Hàn. Nhưng mà đến lúc bước vào cô phát hiện ra trong siêu thị thực phẩm, đồ dùng hàng ngày không còn nhiều lắm. Bên cạnh có một, hai người đang âm thầm quét hàng, hiển nhiên cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Tô Hàn làm bộ như không có việc gì, lấy 20 xà phòng, 20 chai nước suối, sau đó mua nhiều chocolate, đủ các loại kẹo, bánh quy, bánh ngọt. Nhu yếu phẩm thì chọn khăn tắm, kem đánh răng, sữa rửa mặt, chai xịt phòng, nước hoa, bàn chải đánh răng.
Thật ra cô muốn trữ tất cả là xà phòng cơ. Tiếc là xà phòng số lượng có hạn, bất đắc dĩ không còn cách nào khác phải chọn mấy món khác bù vào.
Tính cẩn thận một chút, 20 xà phòng dùng xen kẽ với mấy món nhu yếu phẩm khác, đủ duy trì đến lúc phó bản kết thúc; 20 chai nước suối cộng thêm sữa bò lấy được nhờ kỹ năng thiên phú, đủ đảm bảo ăn uống đầy đủ; các loại đồ ăn nhẹ dễ mang theo, kết hợp với bánh mì thu được bằng kỹ năng thiên phú, đảm bảo duy trì độ no bụng đồng thời không bị dính debuff.
Sau khi càn quét trên người Tô Hàn chỉ để lại 100 Bei, sau đó hài lòng quay về nhà trúc.
Đúng 9 giờ sáng, âm thanh hệ thống vang lên "Ngày thứ 4 sương mù lan rộng hơn. Do chất lượng không khí kém nên con người rất dễ bị viêm mũi. (Người có độ sạch sẽ> 80 sẽ miễn nhiễm).
Đồng thời trong kho tuỳ thân có thêm 3 chai sữa, 1 bánh mì bơ thịt với 1 bánh chocolate.
Tô Hàn thở dài, buồn bã nói "Chỉ cần mọi người bắt đầu giành giật mấy đồ nhu yếu phẩm, ngày siêu thị sập tiệm không còn xa nữa rồi."
Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu làm cua hấp.
Trong game ngày thứ 4 việc nhặt hải sản trên bờ ngày càng trở nên khó khăn hơn. Có nhiều người sau khi biết tin bắt đầu tới giành giật, người càng ngày càng tăng, hải sản dạt vào bờ ngày càng ít đi.
Chẳng hạn như sáng nay, Tô Hàn cố hết sức lượm một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ kiếm được nửa thùng. Ban đầu cô tính đi tiệm thuốc giành mua thuốc trước, sau đó trở về tiếp tục lượm, mà bây giờ cô chả còn tâm trạng nữa.
Tô Hàn gặm cua hấp, cảm thấy game sinh tồn quả nhiên không dễ dàng mà, khắp nơi nơi đều là hố.
Nếu như mấy ngày trước có người thấy cuộc sống thoải mái mà buông bỏng cảnh giác, thì chắc chắn sau này sẽ cực kỳ xui xẻo. Thậm chí trong nháy mắt cô cũng ảo tưởng cho là không cần phải vội vàng mang tiền đổi đi vật tư, dù sao thiên tai ập xuống cũng không ảnh hưởng đến việc siêu thị mở cửa. Nhưng mà bây giờ.... Cô chỉ muốn ha ha 🙂.
Chỉ có thể nói nếu con người sống trong một môi trường an ổn lâu dài, họ không thể không thả lỏng cảnh giác, nghĩ rằng sự bình yên trước mắt sẽ tồn tại mãi mãi, vĩnh viễn tồn tại như vậy. Nhưng dù muốn hay không, khủng hoảng sẽ luôn luôn đến.
"Aiyo, đang ăn à?" Có người lên tiếng chào hỏi.
Tô Hàn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là người thuê chung nhà Tiêu Yến Tuyết. Đối phương tuổi khoảng chừng 25, 26 tuổi, giống như sinh viên đại học mới tốt nghiệp, ở ngay phòng bên cạnh cô.
Lầu hai nhà trúc tổng cộng có bốn phòng, hiện tại còn trống hai phòng. Nói cách khác hiện tại chỉ có hai cô ở trong tòa nhà này.
"Có muốn ăn thử một chút không?" Tô Hàn chủ động mời.
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ?" Miệng thì nói thế nhưng Tiêu Yến Tuyết không khách khí thành thật ngồi xuống bên cạnh.
"Không sao, dù sao một mình tôi ăn cũng không hết." Tô Hàn không có vấn đề gì nói.
Trước mắt vật tư tích trữ có rất nhiều, còn nhặt được hải sản, cô cũng không ngại tiện tay làm việc tốt luôn.
Tiêu Yến Tuyết vừa ăn vừa dửng dưng ngồi một bên nói chuyện "Cô từ đâu đến thế? Sao ở lại trong nhà trúc vậy?"
Tô Hàn thầm nghĩ, chị gái này rốt cuộc là NPC hay là người chơi thế? Ăn cua của cô còn ngồi đó tra khảo ngược lại cô nữa, còn có đạo lý hay không hả?
Trên mặt cô cực kỳ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra "Sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đi ra ngoài du lịch, dù sao sau này đi làm cũng không có thời gian rảnh."
Ỷ vào mới tốt nghiệp một năm, mặt nhìn vẫn non, Tô Hàn thuận miệng nói bừa.
"Thì ra là vậy." Tiêu Yến Tuyết rũ mắt, trong đầu nghĩ, xem ra người này quả là NPC. Thử nghĩ xem trong game sinh tồn như vầy, có người chơi nào ngại đồ ăn quá nhiều, chủ động mời người khác ăn chung không?
"Cô thì sao?" Tô Hàn hỏi ngược lại.
Tiêu Yến Tuyết sửng sốt, ngay sau đó chuyển chủ đề, hời hợt nói "Cãi nhau với gia đình, im lặng trốn ra ngoài."
Cô ấy bỏ đi nên ở một mình, sống trong một ngôi nhà trúc rẻ tiền? Nghe có vẻ logic không chê vào đâu được.
Tô Hàn liếc mắt, nếu không phải con hàng này ba lần bốn lượt chạy tới ăn chùa thì mém chút nữa cô đã tin rồi. Nhưng bình thường Tiêu Yến Tuyết không nỡ ăn không nỡ uống, cứ như mới xuyên từ mạt thế văn ra đây vậy, nhìn một cái cũng biết là người chơi. Mặc kệ con hàng này nói ba hoa chích chòe thế nào đi nữa cũng không lừa được người khác.
Mà mặc dù biết vậy, cô cảm thấy không biết cũng không có gì khác biệt lắm, dù sao từ trước đến giờ cô chơi game online cũng chơi một mình thôi. Không định lập nhóm với người chơi khác, cũng không định bí mật che bao tải sau lưng hay tham gia vơ vét tài sản, mà chỉ muốn thanh tịnh sống cuộc sống yên ổn của cô mà thôi.
Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Yến Tuyết làm bộ bâng khuâng nói "Mấy ngày nay cố gắng ở trong phòng tích trữ thêm đồ dùng hàng ngày và thức ăn nhiều một chút ấy."
"Ừm, có chuyện gì vậy?" Tô Hàn giả bộ vẻ mặt mờ mịt.
Tiêu Yến Tuyết như không có chuyện gì nói tiếp "Sương mù này ngày càng dày, dự trữ trong phòng nhiều hàng không cần phải chạy ra ngoài thường xuyên. Lỡ như vừa ra khỏi cửa bị xe đụng thì sao?"
Tô Hàn sâu sắc gật đầu một cái "Có lý."
Khi đứng dậy rời đi, Tiêu Yến Tuyết hơi nhếch khóe miệng, nụ cười cực kỳ yếu ớt.
Tô Hàn sờ cằm, cảm thấy cô bạn nhỏ thuê chung này cũng có lương tâm. Ăn của người ta cũng biết trả lại, cũng biết nhắc nhở một câu nha.
===========================
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn: Trước giờ tôi chơi game online một mình.
Tác giả: Thật ra tôi cũng.....
Hệ thống: Ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT