Bỗng nhiên, Tô Hàn nhíu mày, nhủ thầm vì sao trên thuộc tính của hai người này có một bộ phận màu xám tro? Tên trạng thái tổn thương ở mức thấp, khu vực xám tro nhỏ hơn; tên trạng thái tổn thương ở mức trung bình, khu vực xám tro rõ ràng lớn hơn nhiều.
“Lo lắng cái gì? Còn không mau lấy dược phẩm cho vào trong túi vải?!” một người trong hai tên cướp hung dữ quát. Tiếp theo, anh bóp cò về phía trần nhà, cố ý đe doạ.
Trong tiệm thuốc có hai nhân viên bán hàng, lúc này vẻ mặt lạnh lùng nhặt cái túi, quét toàn bộ dược phẩm vào trong túi.
“Động tác nhanh lên!” Tên cướp lớn tiếng thúc giục.
Tô Hàn đứng ở bên cạnh xem cuộc vui, rảnh rỗi giống một người khác – nếu muốn trò chơi thông quan, phải trắng trợn cắn thuốc. Trong kho hàng tùy thân có nhiều dược phẩm dự trữ đến mấy đều chê không đủ, căn bản không có dư thừa dùng để đánh lộn. Cho nên cô an tĩnh như gà, bình tĩnh nhìn giặc cướp cướp đoạt.
Còn Chung Duệ, anh đứng xem toàn bộ quá trình vụ cướp, trong lòng nghĩ nếu hai người này may mắn thành công, anh không ngại đen ăn đen.
Đáng tiếc, trong đầu anh vừa hiện lên ý nghĩ tương tự, chỉ thấy trên trán hai tên cướp xuất hiện điểm sáng màu đỏ.
Súng bắn tỉa! Chung Duệ rùng mình, lôi kéo đồng đội nhỏ lui về phía sau.
“Phanh — phanh — phanh –” cùng lúc đó, từ các hướng khác nhau truyền đến tiếng súng vang lên. Mấy giây ngắn ngủi, hai tên cướp hóa thành ánh sáng trắng.
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, đột nhiên nghĩ tới bà chủ nhà đã cảnh báo cô, “Nhớ kỹ, đừng gây chuyện. Tất cả cửa hàng ở quảng trường trong lòng đất đều chịu bảo vệ, hậu trường rất cứng.”
Rất nhiều tay súng bắn tỉa bao vây, quả nhiên hậu trường thật cứng.
Sau khi giặc cướp biến mất, các tay súng bắn tỉa lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Người bán hàng khôi phục vẻ thản nhiên, lấy ra dược phẩm, một lần nữa sửa sang xong.
Quản lí xuất hiện, cầm theo 10 phần chế phẩm có i-ốt.
Tất cả mọi người như không có việc ấy, thong dong bình tĩnh.
Tô Hàn rũ xuống tầm mắt, trong lòng tự đánh giá, cho tới nay, sức mạnh của NPC không thấp, yếu ở giá trị thể lực ít. Bây giờ người chơi bị phóng xạ ảnh hưởng, giá trị thể lực không quá cao, trình độ hai bên kéo lại gần. Vì vậy, NPC, ngày xưa có thể không cần để ở trong mắt, biến thành nguy hiểm.
“Chế phẩm có i-ốt của ngài, đi thong thả.” quản lí khách sáo đưa ra dược phẩm.
Chung Duệ cầm lấy, hỏi đồng đội nhỏ, “Cô muốn mua cái gì?”
Tô Hàn lắc đầu, “Chẳng muốn mua gì cả.”
Chung Duệ buồn bực, “Vậy cô tới tiệm thuốc làm gì?”
Tô Hàn nỗ lực giải thích, nỗi phức tạp trải qua trong lòng cô không phải một đôi lời có thể giải thích rõ. Vì vậy cuối cùng, cô trả lời đơn giản, “Chuyên môn đi tìm anh.”
Khóe miệng Chung Duệ vểnh lên, làm sao cũng không ép xuống được. Anh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi, “Kế tiếp có tính toán gì không?”
Tô Hàn vốn dĩ hùng tâm tráng chí, nhưng bây giờ càng ngày càng muốn trở về tìm bà chủ nhà, cắn thuốc chống đỡ đến ngày thứ mười, sau đó rời khỏi phó bản.
“Vốn định ở lại quảng trường dưới đất, để làm chậm lại tốc độ giá trị thể lực rơi xuống.” Tô Hàn tiếc hận, “Nhưng nghe nói trước 5 giờ chiều, không phải nhân viên cấp dưới ở quảng trường thì phải ra khỏi đây, tôi buông tha.”
“Không bằng ở chung với tôi?” Chung Duệ đưa ra lời mời.
Tô Hàn liếc mắt, “Anh có phòng ở à? Làm sao làm được?”
Chung Duệ cười khẽ, “Đầu năm nay trong tay có lương thực có thuốc, cái gì không lấy được?”
Tô Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy đây đúng là lí do.
“Đi không?” Chung Duệ lần nữa mời.
“Đi.” Tô Hàn không chút do dự, “Ở cùng với NPC khá bất tiện.” chưa kể phải nộp tiền thuê nhà hằng ngày.
“Đúng vậy, ở chung với tôi, giữa hai bên còn có thể quan tâm lẫn nhau.” Chung Duệ nghiêm trang phụ họa.
Bàn bạc xong, Tô Hàn chuyên môn quay lại chỗ lối vào, gặp mặt bà chủ nhà, sau đó nói rõ tình huống. Tuy là bà cụ đã nói không chờ, nhưng cô vô cùng lo lắng bà cụ ngoài cứng trong mềm cứ đứng chờ ở địa điểm gặp mặt.
Biết khách trọ tìm được thân thích, bà chủ nhà không tự chủ rơi vào im lặng. Bà muốn nói cái gì, có điều sau khi nhìn thấy người thân, bà triệt để bỏ qua ý định khuyên bảo. Cái gì mà họ hàng? Sợ là đi tìm tình lang! =))
“Vậy tạm biệt!” bà chủ nhà cực kỳ quả quyết.
Tô Hàn đưa hai chai sữa bò cho đối phương, cũng chân tâm thật ý cảm ơn, “Cám ơn bác khi đó nguyện ý mở rộng cửa.”
Nếu không có bà chủ nhà, có lẽ cô đã đầu trần tiếp tục đi trong không khí ti. Tiếp theo “Kinh hỉ” thấy giá trị thể lực giảm xuống, sau đó không thể không điên cuồng cắn thuốc cầu sinh.
Bà chủ nhà cầm sữa bò, cứng rắn ngỏ lời, “Phòng khách giữ lại cho cháu, nếu như muốn ở, có thể đến đây bất cứ lúc nào. Có điều nếu vào ở, tiền thuê nhà vẫn trả theo lẽ thường!”
“Vâng.” Tô Hàn cười đồng ý.
Bà chủ nhà lúc này mới chậm rì rì rời khỏi.
Tô Hàn sờ cằm một cái, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Nếu như vừa vào phó bản, gõ cửa khắp nơi nhưng không ai đáp lại, người chơi sẽ biến thành cái dạng gì?”
Bởi vì mới vào phó bản, không biết rõ tình huống, không biết trong không khí có nguyên tố phóng xạ, phần lớn người chơi không nghĩ tới cần khăn lông ướt bịt lại miệng mũi. Thậm chí, có diện tích lớn vùng da để trần trong không khí.
“Một, hai giờ, tổn thương ở mức thấp thôi.” Chung Duệ đặc biệt bình tĩnh trả lời, “Nếu như phản ứng trì độn, chậm chạp không biết rõ tình trạng, đi vào phó bản năm giờ, trực tiếp xóa nửa cái mạng, chưa hẳn là không thể.”
“Không cho quá nhiều thời gian phản ứng, trực tiếp biến người chơi thành nửa tàn phế à?” Tô Hàn than nhẹ, “Không hổ là vòng chơi thứ mười.”
“Sợ cái gì? Ngược lại hai chúng ta gánh nổi.” Chung Duệ bình chân như vại.
Hai người tùy ý trò chuyện, đi dạo quảng trường dưới đất. Đến 4 giờ 30 chiều, Chung Duệ dẫn đồng đội nhỏ ra khỏi đây.
Tô Hàn liếc nhìn thời gian và thuộc tính, không khỏi lẩm bẩm, “Ba mươi phút giảm 1 giá trị thể lực, ở dưới đất quả nhiên rất an toàn.” đáng tiếc, hằng ngày chỉ có 11 giờ sáng đến 5 giờ chiều mới được vào.
Chung Duệ bình tĩnh phân tích, “Đợi ở trong phòng, mười phút giảm 1 giá trị thể lực. Đợi ở quảng trường dưới đất, 30 phút giảm 1 giá trị thể lực, một giờ rớt 4 giá trị thể lực.”
“Mỗi ngày tối đa ngây người ở quảng trường dưới đất 6 giờ đồng hồ, cũng chính là tiết kiệm tối đa 24 giá trị thể lực.”
“Đối với chúng ta mà nói không coi vào đâu, có điều đối với một ít người, đợi dưới đất là có thể may mắn qua cửa, không tìm được quảng trường trong lòng đất sẽ bất hạnh mất đi tư cách tranh tài.”
Khi đang nói chuyện, hai người trở về mặt đất.
Tô Hàn đi dạo xung quanh một chút, phát hiện ngôi nhà này có cấu tạo khá tương tự nhà của bà chủ nhà, chỉ là chi tiết hơi khác biệt. Ví dụ trong phòng có các tấm chì, ví dụ có trang bị làm sạch không khí, hoặc góc nhà có chai nước khoáng rỗng.
“Tùy tiện ngồi.” Chung Duệ hô.
Tô Hàn không chịu ngồi yên, đơn giản lấy rong biển vừa mua trộn với đồ gia vị. Cô vừa xoa bóp, vừa nói thầm, “Nghe nói rong biển có thể tăng cao năng lực kháng phóng xạ, không biết thiệt hay giả. Anh có muốn nếm thử xem không?”
Chung Duệ cũng không cần khách sáo, bốc một vốc lớn, cuối cùng cho ra kết luận là, “Ăn ngon thật.”
Tô Hàn chỉ coi mình trả phí tình báo, rong biển là tặng không, ăn vui sướng từng miếng từng miếng một.
Ai ngờ sau khi ăn xong, âm thanh máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở bên tai cô, “Ngài ăn rong biển, hai giờ kế tiếp năng lực kháng phóng xạ nâng cao hữu hiệu.”
Tô Hàn quan sát kỹ giá trị thể lực và thời gian, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện, mặc dù ở trong phòng trên mặt đất, nhưng tốc độ giá trị thể lực rơi xuống vẫn là ba mươi phút giảm 1 điểm. Có điều sau hai giờ, buff biến mất, tốc độ rơi xuống lại khôi phục thành 10 phút giảm 1 điểm.
Tiếp theo cô lại thử một chút lá trà cây bạch quả. Phát hiện uống nước trà, đồng dạng thu được buff “Năng lực kháng phóng xạ tăng cao”. Chỉ là, thời gian buff kéo dài gắn bó mật thiết với số lượng ăn. Mặt khác, mua lá trà cây bạch quả và rong biển tốn kém không nhỏ.
“Cái phó bản này là chuyên môn liều mạng kinh tế à?” trong lòng Tô Hàn không kiềm chế nổi sinh ra ý nghĩ như vậy.
Đồ bảo hộ, lá trà cây bạch quả, rong biển, chế phẩm có i-ốt, cùng với vật phẩm khác, đều hữu hiệu chống lại phóng xạ. Nhưng tương ứng, mua những vật liệu này cần bỏ ra giá không nhỏ.
Nếu như không mua nổi, đành mở mắt trừng trừng nhìn giá trị thể lực trôi như nước sông. Nếu không phải liều mạng cắn thuốc, giá trị thể lực có bao nhiêu giảm bấy nhiêu.
Mặt khác hoàn cảnh vòng chơi này ác liệt, người chơi không trốn vào trong phòng cơ bản muốn chết. Có thể NPC không tùy tùy tiện tiện để người ta vào nhà, vì vậy tiền thuê nhà lại là bút chi tiêu.
Mặc dù là cô, kho hàng tùy thân nhét kín vào phó bản, lúc này không nhịn được nảy ra cảm giác lo âu.
“Phó bản tiêu hao lượng lớn vật tư, thương thành đã đóng cửa, không còn cung cấp tiếp tế, đây là nhịp điệu muốn phân thắng bại.” Tô Hàn mơ hồ nhận thấy, thi đấu sắp kết thúc. Có hai ba cái phó bản nữa, thì có thể phân ra thắng bại.
“Có muốn thử hiệu quả chế phẩm có i-ốt một chút hay không?” Chung Duệ ghé vào.
Tô Hàn liếc nhìn đồng đội nhỏ thật kĩ, lời nói là, “Anh có dự định gì không?”
“Đương nhiên là muốn thông quan.” Chung Duệ thoải mái trả lời, “Tôi đã tính xong, giá trị thể lực đầy là 880, mỗi ngày đúng giờ đi quảng trường trong lòng đất đưa tin, có thể chống đỡ 7 ngày.”
“Có điều vì lý do an toàn, sẽ không chờ đến khi giá trị thể lực chỉ còn 20, 30 mới cắn thuốc. Giá trị thể lực còn lại 100 sẽ uống thuốc sinh lực.”
“Thuốc sinh lực có thể loại trừ tất cả trạng thái xấu trên người người chơi. Đối với tôi, thông quan ý nghĩa uống xong ba liều thuốc sinh lực, cộng thêm tiêu hao 20 ngày thức ăn và vật dụng hàng ngày, sự tình rất đơn giản.”
Tiếp theo, anh liếc đồng đội nhỏ, nói bổ sung, “Mặc dù cộng thêm cô, cũng chỉ cần 6 liều thuốc sinh lực, vấn đề không lớn.”
Tô Hàn hiếm khi thấy buồn cười, “Nếu thuốc sinh lực là vạn năng, cần gì đi mua chế phẩm có i-ốt?”
Chung Duệ giải thích, “Thuận tiện là thuận tiện, thế nhưng nên dùng ít thôi, bởi vì không biết tốn bao nhiêu hàng dự trữ. Tôi dự định tận lực chậm lại tốc độ giá trị thể lực rơi xuống, một liều thuốc sinh lực chống đỡ 10 ngày, hai liều thông quan.”
“Nhớ không lầm, ở 9 phó bản trước, anh chưa dùng thuốc sinh lực à?” Tô Hàn hỏi.
“Đúng vậy, cho nên trong tay tổng cộng có bảy liều.” Chung Duệ thừa nhận.
Bảy liều thuốc sinh lực! Tương đương với nhiều thêm 7 mạng! Tô Hàn cảm thấy xuất phát từ nội tâm, đồng đội nhỏ có thể sẽ sống bất tử sánh cùng thiên địa.
Cuối cùng, Chung Duệ tổng kết, “Không cần sốt ruột, không cần bối rối, thoải mái chơi là tốt rồi. Đối với người chơi khác, e rằng phó bản bức xạ hạt nhân rất khó. Nhưng đối với hai ta, mọi thứ đều nằm trong phạm vi khống chế.”
Chuyện cho tới lúc này, Tô Hàn không thể không thẳng thắn, “Thật ra tôi chưa nghĩ ra có muốn thông quan hay không.”
Chung Duệ, “…”
Đồng đội nhỏ trả lời không nằm trong phạm vi phán đoán của anh.
Anh không khỏi buồn phiền, thông quan không tốt à? Do dự nỗi gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chung Duệ: Em không nằm trong tính toán của tôi, đừng làm rối loạn bước đi của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT