Vân Mã của Nguyệt Diệu Thiến là huyền linh thiên thú thất giai, toàn thân trắng như tuyết, vừa xuất hiện dưới thân liền nổi lên mây mù. Hai mắt loé ánh sáng màu vàng, trên trấn có ấn chú hình đám mây. Trên lưng có hai cánh chim, theo động tác của nó không ngừng phe phẩy. Không thể không nói, ngoại hình của nó vô cùng xinh đẹp, là một giống huyền linh thú đặc biệt. Chẳng qua có một chủ nhân như Nguyệt Diệu Thiến nó cũng thật đánh thương.
Tần Ly không ngờ Nguyệt Diệu Thiến lại để huyền linh thú che chắn cho mình, không kịp thu hồi Vòng Như Ý, "phanh" một tiếng đánh vào thân thể Vân Mã. Vòng Như Ý phát ra tiếng "ong ong", Vân Mã hí lên một tiếng dài, thân thể Vân Mã bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, lập tức dùng cánh chim bảo vệ chính mình.
"Ngươi thật đúng là vô sỉ, dù gì nó cũng là huyền linh thú của ngươi, ngươi lại dùng nó làm lá chắn! Có bản lĩnh thì đừng có đừng có trốn sau Vân Mã, không phải tu vi của ngươi cao hơn ta sao!" Tần Ly thấy hành vi của Nguyệt Diệu Thiến vô cùng trơ trẽn.
"Hừ, ngươi đừng kích ta! Chỉ cần đánh bại ngươi, thủ đoạn cũng chẳng sao." Nguyệt Diệu Thiến thu lại Uyên Ương Kính, cưỡi trên lưng Vân Mã. Vân Mã hiển nhiên rất sợ Nguyệt Diệu Thiến, trong ánh mắt loé tia sợ hãi, vỗ cánh chim đánh về phía Tần Ly.
Tần Ly tụ khởi huyền hỏa, lợi dụng lực không gian ngăn cản Nguyệt Diệu Thiến "Liệt Diễm Toàn!" Xung quanh Nguyệt Diệu Thiến và Vân Mã xuất hiện vô số huyền hỏa tạo thành hỏa liên, bao vây bọn họ.
"Không có khả năng, sao ngươi lại có thể sử dụng không gian lực, ngươi rõ ràng chỉ có tu vi huyền linh tông." Nguyệt Diệu Thiến mặc dù có năng lực đột phá, nhưng vẫn bị năng lực của Tần Ly dọa chấn kinh.
Tiếp đó ả lại sử dụng Mã Thiên Vũ Hoa, định chặt đứt huyền hoả của Tần Ly, huyền hoả cùng linh lực của cánh hoa không ngừng và chạm đánh vào tường tạo thành những rung động "oành oành", mật thất loé chớp, những hòn đá trên tường không ngừng rơi xuống.
Trong phòng gia chủ, Lôi Diệp Lâm và Lôi Ngạo Đình đang bàn biện pháp đối phó Tần Ly, thì cảm thấy mặt đất rung chuyển nhỏ.
"Sao lại thế này?" Lôi Diệp Lâm nhíu mày hỏi.
Lôi Ngạo Đình nhìn quanh, "Cha, thanh âm hình như truyền tới từ dưới đất."
"Con thử xuống nhìn xem có chuyện gì xảy ra." Lôi Diệp Lâm căn dặn. Trong phòng Lôi Diệp Lâm cũng có mật thất, nhưng của vào là ở trong phòng hắn. Hiện tại thanh âm này truyền tới từ dưới đất, chắc là truyền từ mật thất trong phòng Lôi Ngạo Đình.
Lôi Ngạo Đình gật đầu, ra khỏi phòng. Không biết Nguyệt Diệu Thiến làm cái quái gì lại tạo ra tiếng động lớn như vậy. Càng nghĩ càng bất mãn, hắn bước nhanh về phòng mình.
Trong phòng không có người, hắn trực tiếp mở cửa mật thất, tiến vào.
Trong mật thất, Tần Ly đang đánh nhau với Nguyệt Diệu Thiến, ẩn ẩn cảm giác được linh lực trong cơ thể sinh ra dao động, trong lòng vui vẻ. Lúc này Phượng Tiêu truyền âm đến: "Có người tới!"
Tần Ly không ngờ Lôi Ngạo Đình trở lại nhanh như vậy, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng biết tình thế này không không cho phép nàng lấy Nguyệt Diệu Thiến luyện tập tiếp. Trực tiếp sử dụng không gian lực, phong tỏa không gian xung quanh Nguyệt Diệu Thiến, Nguyệt Diệu Thiến bỗng chốc mất khả năng nhúc nhích.
Tần Ly chỉ có thể phong tỏa không gian với Nguyệt Diệu Thiến, chứ đối với Lôi Ngạo Đình tu vi cao hơn nàng rất nhiều giai thì phong tỏa không gian cũng không hiệu quả. Thừa dịp Lôi Ngạo Đình còn chưa tới, Tần Ly nói với Lam U: "Ngươi đưa Nguyệt Diệu Thiến và Tiêu Tiêu vào trong Huyền giới đi."
Nói xong, Lam U gật đầu, kéo Nguyệt Diệu Thiến và Lam Tiêu Tiêu vào trong Huyền giới. Vân Mã của Nguyệt Diệu Thiến sau khi cảm nhận được uy áp Lam U phóng ra, ngoan ngoan hóa thành một đạo ánh sáng trở lại không gian huyền linh của Nguyệt Diệu Thiến. Bình thường Nguyệt Diệu Thiến đối với nó không tốt, cứ không hài lòng là lấy nó trút giận. Nếu không phải quan hệ khế ước, nó đã sớm phản khảng. Hiện tại thấy Nguyệt Diệu Thiến bị bắt đi, nó tự nhiên không liều mạng đi cứu. Đây chính là gieo nhân nào gặp quả nấy mà!
Lôi Ngạo Đình đi qua thông đạo hẹp hòi, chỉ thấy bên trong còn Tần Ly. Trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, chất vấn: "Tần Ly? Ngươi tìm thấy nơi này như thế nào? Ngươi giấu Nguyệt Diệu Thiến và Lam Tiêu Tiêu đi đâu rồi?"
"Ngươi không cần biết ta tới đây kiểu gì, ngươi tới đúng lúc lắm, ta đỡ phải đi tìm ngươi. Ngươi bắt Tiêu Tiêu vì mục đích gì, ta và ngươi đều rõ ràng. Nói thật với ngươi, chỗ ta quả thật có thứ ngươi hứng thú, có điều e là ngươi không có được đâu." Tần Ly vừa thấy Lôi Ngạo Đình liền nhớ lại chuyện Lam Tiêu Tiêu bị bắt. Hôm nay đã xác nhận chính là Lôi gia làm, nàng sẽ không để yên cho bọn họ.
Lôi Ngạo Đình biết nhất định Nguyệt Diệu Thiến và Lam Tiêu Tiêu ở trong tay Tần Ly, xuất ra huyền phẩm thánh khí Kình Thiên Đao, chỉ về phía Tần Ly. "Vốn còn phải phí công bắt ngươi giao đồ vật ra, không ngờ ngươi lại đưa đến tận cửa. Không ngờ ngươi đánh bại được Nguyệt Diệu Thiến, nhưng đó không có nghĩa ngươi có thể chạy thoát khỏi tay ta."
Tần Ly biết Lôi Ngạo Đình là huyền linh tông đỉnh phong, cũng không dám đánh bừa, ánh mắt chung thủy theo dõi động tác của hắn. "Trốn? Ta cũng không muốn trốn, ngươi nói nếu ta bắt ngươi, không biết Lôi gia có lấy bảo bối đổi lấy ngươi không đây."
"Cao Thanh!" Lôi Ngạo Đình vung Kình Thiên Đao, hội tụ linh lực màu xanh đen quanh thân đao. Đao vung xuống, một đạo đao ảnh to lớn bổ về phía Tần Ly. Tai Tần Ly đeo khuyên tai gia tốc, sử đụng mê tung bước mới may mắn thoát được một kích này.
Đao ảnh bổ xuống mặt đất tạo thành một khe rãnh, khói mù mịt làm Tần Ly rùng mình. Thực lực huyền linh tông đỉnh phong quả nhiên lợi hại. Thời điểm linh lực Lôi Ngạo Đình bộc phát toàn thân, nàng liền cảm giác ngực bị đè nén, tránh được kích này, Tần Ly liền truyền âm cho Phượng Tiêu.
Lôi Ngạo Đình không ngờ Tần Ly có thể tránh thoát được một kích của hắn, lúc này ngưng tụ càng nhiều linh lực trên thân đao, nói với Tần Ly: "Vừa nãy chỉ là món khai vị, giờ mới là món chính. Nãy ngươi có thể thoát được một kích của ta, thực khiến ta chấn động, không biết ngươi có thể tránh được lần này nữa không."
"Chữ thập bí quyết!" Lôi Ngạo Đình thật người bay lên, dùng đao vẽ một chữ thập. Chữ thập mang theo linh lực màu xanh, phóng đại vô hạn, bay về phía Tần Ly. Hai mắt Tần Ly nhíu lại, nhanh chóng thối lui, trên tay Phượng Tiêu lúc này nhanh chóng vung ra một đoàn phượng hoàng thiên hỏa, ngọn lửa màu đỏ và chữ thập đụng nhau, mặt đất rung lên kịch liệt.
Không ổn, mật thất sắp sụp. Tần Ly thấy không ngừng xuất hiện vết nứt, đá rơi xuống ngày càng nhiều, truyền âm cho Phượng Tiêu: "Bắt lấy hắn, mật thất này sắp sụp rồi, chúng ta vào Huyền giới đã."
Lúc này chạy thì không kịp, Phượng Tiêu nhận mệnh tóm Lôi Ngạo Đình, cùng Tần Ly tiến vào Huyền giới.
Lôi Diệp Lâm nghe được động tĩnh dưới đất, bước nhanh rời phòng tới phòng Lôi Ngạo Đình. Vừa tới đó thì cả mặt đất sụp xuống. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì? Trừ phi vừa rồi nó sử dụng chiêu thức cực kì cường đại mới có thể biến nơi này thành như vậy. Chẳng lẽ nó dùng Chữ thập bí quyết?
Lúc bấy giờ, người Lôi gia cũng nghe thấy tiếng động chạy tới, nhìn thấy căn phòng phế tích, đều nghẹn họng trân trối, sững sờ đứng vây xem.
"Còn sững sờ cái gì? Mau đào mấy tảng đá này đi." Bọn hạ nhân không dám chậm trễ, đi lấy dụng cụ đào mấy tảng đá ra, đào mấy canh giờ sau mới đào được hết đá lên.
"Bẩm gia chủ, bên dưới trống không." Một hạ nhân báo cáo.
Lôi Diệp Lâm nghe bên dưới không có gì nhẹ nhàng thở ra, điều đó chứng minh Lôi Ngạo Đình không bị chôn vùi. Nhưng kế tiếp tâm hắn lại bị treo ngược lên, vậy người đâu rồi?
Tần Ly ở trong Huyền giới luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy hạ nhân đào thông bên dưới thì ẩn thân đi ra. Nhìn Lôi Diệp Lâm, trong lòng cười thầm, ông ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ nàng tới Lôi gia.
Lôi Ngạo Nghiên lúc này chạy tới, thấy một mảnh phế tích thì hỏi: "Đại bá, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đừng hỏi nhiều, cháu mau trở lại phòng đi, nếu không có chuyện gì đừng đi lại lung tung." Lôi Diệp Lâm chưa nghĩ ra là chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì thế dặn dò Lôi Ngạo Nghiên. Kẻ nào vào mật thất? Lôi Ngạo Đình tám phần đã bị bắt đi, nhưng ai có tốc độ nhanh như vậy? Mình vừa nghe tiếng thì chạy qua mà một bóng người cũng chẳng thấy.
Lôi Ngạo Nghiên thấy sắc mặt Lôi Diệp Lâm không tốt, cũng không dám trái ý hắn, quay về phòng mình.
Lúc này có hạ nhân đến thông báo: "Gia chủ, Minh công tử cầu kiến."
Tần Ly vừa nghe liền biết là Minh Dạ. Hắn đến làm gì, chẳng lẽ nghe được tin tức gì nên đến.
Quả thật như thế, bọn Minh Nhất nghe được động tĩnh Lôi gia nhanh chóng trở về bẩm báo. Minh Dạ vốn muốn qua chỗ Tần Ly nhưng lại không thấy nàng, đoán rằng chuyện Lôi gia liên quan đến nàng, trong lòng lo lắng liền tới xem.
Lôi Diệp Lâm tuy không muốn gặp khách nhưng cũng không dám đắc tội Minh Dạ. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Mời người đến tiền thính."
Hạ nhân nhận lệnh đi xuống, còn chưa đi được vài nước thì Minh Dạ và bọn Minh Nhất đến. "Nơi này thật đúng là náo nhiệt. Lôi gia chủ đang sửa phòng sao? Xem ra ta tới không đúng lúc, vậy khi khác lại tới ha!"
Minh Dạ đi tới, mặc dù nói chuyện với Lôi Diệp Lâm, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở chỗ tìm kiếm. Không thấy Tần Ly, biết nàng không có chuyện gì thì yên tâm.
Tần Ly nghe Minh Dạ nói vậy thì mím môi cười. Lời này cũng chỉ hắn dám nói, mặc cho ai vừa đến cũng biết nơi này bị phá hư, hắn lại nói người ta sửa phòng. Nào có ai sửa phòng mà chưa lấy đồ đạc ra đã phá đi, mệt hắn nói ra.
"Minh công tử, nơi này có chút loạn, chúng ta vẫn nên đến tiền thính nói chuyện." Lôi Diệp Lâm xanh cả mặt, ngữ khí cũng không quá tốt.
"Không cần, kì thực bản thiếu tới định tâm sự với Lôi gia chủ, nhìn ông cũng chẳng có tâm tư gì, vậy để lần khác thôi." Minh Dạ biết Tần Ly không ở đây, cũng lười ở lại chỗ này, xoay người ra ngoài.
Nếu là ngày thường, Minh Dạ tới Lôi gia, Lôi Diệp Lâm tuyệt đối hoan nghênh. Nhưng ở giờ phút này, thế nào cũng thấy Minh Dạ tới để cười nhạo. Tức giận nắm chặt tay, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Dạ, cũng chẳng sai hạ nhân tiễn khách. "Sửa lại nơi này thành một căn phòng cho tốt." Nói xong vung tay trở lại phòng.
Tần Ly cười thầm trong lòng, theo Minh Dạ rời Lôi gia, đến một chỗ cách Lôi gia một đoạn thì xuất hiện, "Lời huynh vừa nói thật đáng giận mà."
Minh Dạ quay lại thấy Tần Ly, nghe nàng nói, cũng biết vừa nãy nàng ở ngay Lôi gia "Nữ nhân, thật đúng là nàng? Xem ra có thu hoạch gì đó?"
"Coi là thế đi, có điều một lát ta phải trở lại. Bọn chúng đã dám bắt Tiêu Tiêu thì phải có gan nhận hậu quả, Lôi gia này không cần thiết phải tồn tại. "
"Nữ nhân, nàng chuẩn bị làm như thế nào? Nàng gây ra động tĩnh lớn vậy, nội viện Lôi gia chắc sẽ phát hiện, dụ mấy lão gia kia đến sẽ có chút phiền phức. Có điều không sao, ta trở lại với nàng!" Minh Dạ quay đầu nói với bọn Minh Nhất: "Các ngươi về trước đi!"
Tần Ly tìm một góc, dẫn Minh Dạ vào Huyền giới. Tạo một kết giới bên ngoài Lôi gia, sau đó ẩn thân trở lại Lôi gia. Sau khi Lôi Diệp Lâm về phòng thì phái thuộc hạ đi tìm Lôi Ngạo Đình khắp kinh thành.
Minh Ngũ từng báo với Tần Ly, Lôi Ngạo Nghiên và Lôi Ngạo San từng phái cao thủ Lôi gia phục kích nàng, nhưng bị bọn họ phát hiện rồi giải quyết. Nàng đã tới Lôi gia thì không thể quên hai tỷ muội họ.
Tần Ly đầu tiền tìm phòng Lôi Ngạo San, tính xuống tay với ả trước. Lôi Ngạo San và Lôi Ngạo Nghiên ở cùng một viện tử, ngay tại sân bên cạnh Lôi Diệp Lâm, nơi đó chính là nơi ở của Lôi Diệp Đào.
Tần Ly vào phòng thì thấy Lôi Ngạo San đang nằm trên giường, Lôi Ngạo San nghe thấy tiếng động, hỏi: "Là ai?"
Tần Ly bày kết giới ngoài phòng, nghe câu hỏi của Lôi Ngạo San, đáp: "Một người ngươi luôn nhớ kĩ."
Lôi Ngạo San vừa nghe, lại là giọng của Tần Ly, vén màn che, quả nhiên là nàng. "Lại là ngươi?"
Tần Ly ngửi thấy mùi gay mũi, nhíu màu nói: "Ngươi luôn nhớ kĩ ta như vậy, ta đến phải đến thăm ngươi chứ. Sao nào? Ba năm sống thoải mái chứ?"
"Tiện nhân ngươi, ta rơi vào tình cảnh này đều do ngươi hại. Ngươi còn dám đến Lôi gia!"
Tần Ly cười nói: "Sao lại không dám, không ngờ ba năm chịu khổ, ngươi không ngoan hơn chút nào! Gần đây ta chế tại một loại độc dược, vẫn chưa có đối tượng thích hợp để thí nghiệm, hôm nay ngươi có phúc, thuốc này dùng trên người ngươi rất thích hợp. Biết nó trên là gì không? Mỹ nhân tuổi xế chiều."
Nói xong, Tần Ly lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược màu đỏ. . Google ngay trang -- TRÙ Mtruyện. OR G --
Lôi Ngạo San thấy Tần Ly tiến về phía mình, cố gắng cựa mình, ánh mắt trừng Tần Ly hét: "Tần Ly, ngươi dám! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Tần Ly từng bước một tiến lên, cố định cơ thể ả, sau đó bóp miệng, bỏ đan dược vào. "Ngươi thành quỷ đi rồi nói. Sao? Hương vị không tệ chứ? Đây chính là đan dược lục phẩm, ngày thường khó gặp."
Lôi Ngạo San muốn nhổ đan dược ra, Tần Ly lắc đầu. "Đừng phí sức, đan được này vào miệng là tan, ngươi khổ phun ra được đâu. Sau thời gian một chén trà, sẽ thấy hiệu quả, ta thật có chút chờ mong!"
Làn da của Lôi Ngạo San sớm thối rữa, nay chỉ còn gương mặt còn hoàn hảo. Ả thấy không phun ra được mắng. "Tần Ly, tiện nhân! Ngươi chết không được tử tế! Lôi gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngày lành của ngươi không còn nhiều đâu. Nói cho ngươi, gia chủ bá bá đã bắt bằng hữu của ngươi, nếu không muốn chết ngươi mau giao giải dược cho ta!"
"Giải dược? Đan dược này ta mới luyện chế ra nên chưa có giải dược." Tần Ly khoanh tay ngồi trước mặt Lôi Ngạo San, chờ xem dược hiệu phát tác.
Rất nhanh, Lôi Ngạo San mắng không nổi, cổ họng giống như bị bóp, không nói được. Ngực như bị lửa thiêu, làn da nóng chảy khiến ả không ngừng lăn lộn. Chỉ chốc lát sau, da ả nhũn như nước, đầy nếp nhăn như lão bà tám mươi tuổi.
Tần Ly lấy một cái gương nhỏ ở trên bàn đưa đến trước mặt Lôi Ngạo San nói: "Sao hả? Có cảm thấy thật thoải mái không? Xem bộ dạng hiện tại của ngươi này!"
Lôi Ngạo San nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, hai mắt như nhưng thấy quỷ, trợn đến mức sắp lồi ra, dùng sức lắc đầu, ném mạnh chiếc gương xuống đất. Mới đầu ả còn giãy giụa kịch liệt, có điều một lát sau thì bất động.
Tần Ly không thèm nhìn nữa, chuẩn bị ra cửa. Lôi Ngạo Nghiên mới vừa từ chỗ chủ viện trở về, thấy phòng ở của Lôi Ngạo Đình thành một bãi phế tích, trong lòng cảm thấy không nỡ. Tần Ly đi đến ngoài cửa, gõ cửa.
"Chuyện gì?" Tâm trạng Lôi Ngạo Nghiên không tốt, ngữ khí cùng không tốt. Thấy ngoài cửa cả buổi không có tiếng đáp trả, nổi giận đùng đùng ra mở cửa. Vừa muốn mở miệng mắng chửi thì nhìn thấy Tần Ly đang mỉm cười đứng ở ngoài.
Lôi Ngạo Nghiên ngây ngẩn cả người, không ngờ Tần Ly sẽ đứng ở đây. Lùi về phía sau, trong lòng có hơi chột dạ.
Tần Ly đi lên phía trước, đóng cửa, "Sao, nhìn thấy ta không vui à!"
"Ngươi, ngươi tới làm gì?" Trong lòng Lôi Ngạo Nghiên sợ hãi nói. Lần trước ả cùng Lôi Ngạo San gây gổ với Tần Ly, Lôi Ngạo San liền phái sát thủ trong nhà đi giết Tần Ly. Kết quả còn chưa động thủ đã bị người giết. Ả không cảm lòng, tiếp tích phái thêm người, kết quả biến mất, không thấy trở lại. Ả sợ Tần Ly biết những người đó là ả phái đi, tự nhiên có hơi sợ hãi.
Lôi Ngạo Nghiên cố gắng gượng cười: "Sao có thể, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lôi Ngạo Nghiên nhường đường, Tần Ly theo ả vào trong phòng. Lôi Ngạo Nghiên vận khởi linh lực, định đánh lén phía sau. Tần Ly cảm nhận được linh lực dao động, khoé miệng hơi nhếch lên, ngón tay vừa động, Lôi Ngạo Nghiên liền đứng đơ ở đó.
Tần Ly xoay người, chỉ thấy Lôi Ngạo Nghiên đang vung tay chuẩn bị xuất ra linh kĩ. Sau khi cha ả chết, Lôi Diệp Lâm để an ủi ả nên cho ả một viên đan dược tấn chức, để thực lực ả lên huyền linh tông, nhưng về sau sẽ khó tăng lên được. Ả cũng biết tư chất của mình, đạt tới huyền linh tông cũng khó nên không do dự ăn nó.
Lôi Ngạo Nghiên biết đơn độc đấu, ả không phải đối thủ của Tần Ly. Bởi vậy nhân cơ hội nàng không chú ý để đánh lén. Ai biết tay ả vừa giơ lên thì dừng ở đó. Tần Ly lại đáng sợ đến vậy, nàng có thể sử dụng không gian lực? Lôi Ngạo Nghiên có chút sợ hãi.
"Vốn ta còn hơi lo lắng, muốn cho ngươi cơ hội sửa đổi. Có điều giờ ta không cần lo nữa, hành động của ngươi đã cho ta biết đáp án. Thật đáng tiếc, không ngờ ngươi muốn ta chết như vậy!" Tần Ly ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Lôi Ngạo Nghiên đang đứng hình nói.
"Đây đều là ngươi bức ta, ngươi còn sống một ngày, Hi Bạch sẽ không thích ta. Tần Ly, ngươi tặng Hi Bạch cho ta đi? Cha ta chết có liên quan đến ngươi phải không?" Lôi Ngạo Nghiên quát.
Tần Ly lắc đầu nói: "Trong lòng Hàn ca ca nghĩ thế nào, nghĩ thế nào ta không có quyền. Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, sao ngươi cứ phải mạnh mẽ cầu? Huynh ấy không thích ngươi chẳng phải vì ta. Về phần Lôi Diệp Đào, là ông ta gieo gió gặt bão. Nếu ông ta không có lòng giết ta, sao lại rơi vào kết quả như vậy?"
"Hừ, ngươi nói thoải mái. Nếu không phải vì ngươi, Hi Bạch sẽ từ từ thích ta. Trước khi ngươi xuất hiện, huynh ấy không đối với ta lạnh nhạt như vậy. Đều tại ngươi, là ngươi hủy mọi thứ của ta. Ta vốn có một gia đình hạnh phúc, một đối tượng yêu đương, mọi thứ tốt đẹp như vậy! Nhưng bởi vì ngươi, cha ta chết, mẹ ta dùng nước mắt rửa mặt, Ngạo San thì nằm liệt giường, người trong lòng không để ý ta. Cho nên ta muốn ngươi chết, chút khi ngươi chết mới giải hết mối hận trong lòng ta!" Lôi Ngạo Nghiên vốn biểu cảm thê lương buồn khổ, nói tới đây có chút dữ tợn.
Tần Ly lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự không còn thuốc chữa! Đã vậy ngươi đi cùng với muội muội ngươi đi!" Nói xong, nàng cũng lười nhiều lời, phóng ra một đoàn huyền hỏa.
Lôi Ngạo Nghiên thấy một đoàn huyền hỏa màu trắng bay về phía mình, hoảng sợ mở to hai mắt. Hỏa diễm đốt tới trên người, ả đau quá hét thảm một tiếng. Có điều chỉ trong chớp mắt, ả bị thiêu rụi thành một đống cháy sém. Tần Ly thở dài rời khỏi phòng.
Giải quyết xong Lôi Ngạo Nghiên và Lôi Ngạo San, Tần Ly tới phòng Lôi Diệp Lâm. Lôi Diệp Lâm đang ngồi trong phòng chờ tin tức của thủ hạ, thấy cửa sổ mở ra, Tần Ly đi tới trước mặt hắn.
Lôi Diệp Lâm vừa thấy Tần Ly, trong lòng liền bạo phát: "Lão phu đang muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đưa đến tận cửa. Mau giao linh thạch cao cấp ra đây, lão phu sẽ chừa cho ngươi một con đường sống."
"Buồn cười, ngươi cho là ta đã đến đây rồi còn sợ ngươi bắt ta sao?" Tần Ly thấy Lôi Diệp Lâm đứng dậy, một chưởng chụp về phía nàng, liền sử dụng không gian lực tránh né.
Phượng Tiêu đã tạo một lớp phòng hộ trên người nàng, nên không cần sợ uy áo của ông ta. Không gia lực của nàng tuy chưa thể công kích, nhưng tránh né thì có thể. Bởi có khuyên tai gia tốc và mê tung bước, Tần Ly tránh né rất thành thạo.
"Lão phu xem ngươi có thể trốn tới lúc nào!" Lôi Diệp Lâm nói xong, vô số chưởng ấn phóng về phía Tần Ly khiến nàng tránh né có chút chật vật.
"Nữ nhân, để ta ra ngoài!" Lúc này Minh Dạ nói với Tần Ly.
Tần Ly dùng ý niệm, Minh Dạ liền từ trong không gian đi ra. Hai máy Lôi Diệp Lâm nhíu lại: "Minh thiếu gia, ngài có ý gì? Lão phu đang nói chuyện với nữ oa này, mời cậu tránh ra."
"Nàng là nữ nhân của bản thiếu, ngươi bắt nạt nữ nhân của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!" Minh Dạ nói xong, lấy ra thiên phẩm thánh khí Ngân Long Thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT