"Ài, xem ra Nguyệt nhi tỷ không muốn gả cho huynh rồi! Hi Tuấn ca, thế này không tốt đâu!" Tần Ly cười đùa nhìn Hàn Hi Tuấn và Tần Nguyệt.

Hàn Hi Tuấn lập tức ôm Tần Nguyệt vào lòng, ánh mắt chứa đầy nhu tình, "Vậy ta sẽ chờ thôi, dù sao cả đời này ta không phải Nguyệt nhi thì không cưới!"

"Ha ha, Nguyệt nhi tỷ, người ta thổ lộ với tỷ kìa!" Tần Ly có thể cảm nhận được tình cảm của Hàn Hi Tuấn dành cho Tần Nguyệt, nhưng nàng vẫn hơi lo lắng. Dù sao thì Hàn gia cũng có địa vị rất cao ở Nguyệt Diệu, hơn nữa Hàn Hi Tuấn còn là người thừa kế chức vị gia chủ, không biết ý của bọn họ thế nào.

"Hi Tuấn ca, tuy Tần gia không lớn mạnh bằng Hàn gia, nhưng Nguyệt nhi tỷ là bảo bối trong nhà, nếu huynh muốn cưới tỷ ấy, phải cam đoan toàn tâm toàn ý với tỷ ấy. Mặc kệ tương lai huynh ra sao, chỉ được cưới một mình tỷ ấy, cả đời yêu thương tỷ ấy." Tần Ly quả thật xem trọng Hàn Hi Tuấn, nhưng những lời nên nói nàng nhất định phải nói.

Tần Nguyệt thật sự rất thích Hàn Hi Tuấn, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho người ấy. Nay nghe Tần Ly nói huynh ấy chỉ được cưới một mình nàng, có chút không thể tin được. Nhưng nàng thật sự muốn biết Hàn Hi Tuấn sẽ trả lời thế nào nên tha thiết chờ đợi.

Hàn Hi Tuấn nghe Tần Ly nói xong không biểu hiện cảm xúc khó xử, mà còn cảm thấy đó là tất nhiên. "Muội nói cái gì vậy chứ, ta đây muốn kết hôn với Tiểu Nguyệt thì sẽ không ghét bỏ xuất thân muội ấy, càng đừng nói sẽ cưới nữ nhân khác. Cha ta cũng chỉ cưới một mình mẹ ta, sinh hai huynh đệ là ta và Hi Bạch. Bọn họ vô cùng ân ái, luôn là tấm gương của ta. Thề thốt gì cũng không đáng tin, muội cứ chờ xem biểu hiện của ta."

Tần Ly nghe Hàn Hi Tuấn nói vậy, bớt lo hơn hẳn. Tuy ý của hắn không đại biểu cho ý của cha mẹ, nhưng Tần Nguyệt chắc chắn sẽ gả cho hắn. Dù sao cũng sắp tới Hàn gia, tiện nghe một chút ý kiến của họ.

Mặt Tần Nguyệt đỏ như tôm luộc, trong lòng rất vui. Mặc kệ nhưng lời hôm nay hắn có làm được hay không nàng vẫn sẽ khắc ghi trong lòng. "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Cũng đâu phải ta sẽ gả cho huynh ấy ngay đâu, nói nhiều vậy làm gì? Mau thôi, có đi nữa không hả?"

"Trông kìa, sốt ruột tới vậy à! Hi Tuấn ca, chúng ta không chậm trễ nữa, đi thôi!" Tần Ly khẽ cười nói. Tần Nguyệt vẫn luôn ngay thẳng, còn có chút tuỳ tiện, không ngờ sẽ khi yêu đương lại trở thành nàng dâu nhỏ rồi, tình yêu thật diệu kỳ.

Ba người đi gọi Hàn Hi Bạch rồi cùng tới Hàn gia. Lúc rời học viện thì gặp ba người Nguyệt Diệu Cẩn, Nguyệt Diệu Hinh với Nguyệt Diệu Thiến. Tần Ly thấy trên mặt Nguyệt Diệu Hinh tràn đầy ý cười thì biết nàng không bị bắt nạt, thoáng yên tâm. "Hinh nhi tỷ, hôm qua đi chơi vui chứ?"

Thời điểm Nguyệt Diệu Cẩn thấy Tần Ly thì không thể rời mắt, Nguyệt Diệu Hinh cười đáp: "Rất vui, nếu muội ở đó thì vui nữa."

"Vui là tốt, lần sau có cơ hội muội lại đi chơi với tỷ." Tần Ly tránh ánh mắt của Nguyệt Diệu Cẩn, nói với Nguyệt Diệu Hinh.

Nguyệt Diệu Hinh gật đầu, nhìn đoàn người: "Mọi người định đi đâu vậy?"

"À, bọn muội ra ngoài có chút chuyện." Tần Ly trả lời.

"Vậy mọi người mau đi đi kẻo muộn. Đợi muội về ta lại tới tìm muội."

Tần Ly nói: "Vậy thôi, bọn muội đi đây!" Rồi cùng ba người còn lại tới Hàn gia.

Nguyệt Diệu Thiến từ đầu tới cuối không nói chuyện, nói thật khi thấy Tần Ly nàng không vui lắm. Nếu không phải hoàng huynh bảo nàng không được làm phiền nàng ta, muốn xuống tay từ chỗ Nguyệt Diệu Hinh, để lung lạc Tần Ly, thì nàng cũng không ở một bên không nói lời nào.

Ánh mắt Nguyệt Diệu Cẩn luôn dõi theo Tần Ly thì Nguyệt Diệu Hinh cũng đoán được chút ít. Hôm qua lúc dẫn nàng đi chơi, Nguyệt Diệu Cẩn luôn nhắc tới Tần Ly. Lúc đó nàng rất khó chịu, biết rằng Nguyệt Diệu Cẩn và Nguyệt Diệu Thiến sở dĩ dẫn nàng đi chơi chẳng phải vì tình huynh muội mà là vì muốn thông qua nàng tìm hiểu Tần Ly, chuyện này nàng đã quen rồi, cũng không quá thấy vọng. Nay chứng kiến ánh mắt Nguyệt Diệu Cẩn, càng chứng thực suy nghĩ của nàng.

Trong lòng nàng, địa vị của huynh trưởng cũng không cao bằng Tần Ly. Trong lúc nàng tự ti, là Tần Ly giúp nàng lấy lại tự tin, lúc nàng bị bắt nạt, chính là Tần Ly bảo vệ nàng. Hiện tại nàng quen nhiều bằng hữu cũng là nhờ Tần Ly. Giúp nàng tăng tu vi, cũng là Tần Ly. Bởi vậy nàng sẽ không để kẻ nào tổn thương Tần Ly, dù huynh trưởng nàng cũng không được.

"Hoàng huynh, huynh nhìn gì vậy? Huynh có ý với Tần Ly à?" Nguyệt Diệu Hinh dò hỏi.

Nguyệt Diệu Cẩn thấy Tần Ly đã đi xa, thu hồi tầm mắt. "Hoàng muội, nếu hoàng huynh muốn lấy nàng, muội nhất định phải giúp huynh đó!"

"Hoàng huynh, phụ hoàng sẽ không cho huynh lấy muội ấy làm thái tử phi, chỉ sợ huynh cũng không muốn lấy muội ấy làm thê tử của mình đúng không? Nếu huynh chỉ muốn chơi đùa, hay giúp phụ hoàng lung lạc muội ấy, muội nghĩ huynh nên bỏ ý nghĩ đó đi. Muội sẽ không giúp huynh đâu, muội ấy là bạn tốt của muội, muội không cho phép ai tổn thương muội ấy." Nguyệt Diệu Hinh thấy hắn quả nhiên có ý với Tần Ly liền tỏ rõ thái độ.

Nguyệt Diệu Cẩn nhíu mày, tuy hắn quả thật hứng thú với Tần Ly, nhưng chưa từng nghĩ muốn cưới nàng làm vợ. Hắn là thái tử đương triều, nữ nhân hắn cưới phải có địa vị tôn quý, Tần Ly cùng lắm chỉ có thể là sườn phi. Nhưng mà hắn nghĩ thế nào cũng sẽ không nói với Nguyệt Diệu Hinh, thấy nàng tỏ thái độ với mình cũng chẳng buồn giận.

"Đừng quên thân phận của ngươi, nói thế nào thì cũng là công chúa Nguyệt Diệu quốc, trong lòng phải đặt lợi ích quốc gia lên đầu. Chắc ngươi đã biết chuyện linh thạch cao cấp, phụ hoàng rất coi trọng việc này. Hiện tại phải thu phục được Tần Ly, giúp sức cho hoàng gia. Ngươi với nàng ta là bạn tốt, sẽ có sức ảnh hưởng." Nguyệt Diệu Thiến thấy hoàng huynh không hờn giận, trong lòng thầm mắng Nguyệt Diệu Hinh. Nàng ta chỉ là một công chúa không được sủng ái, có tư cách gì được hoàng huynh coi trọng, nay còn dám nói chuyện như thế với hoàng huynh.

Nguyệt Diệu Hinh lúc này không nhẫn nhục chịu đựng như hồi nhỏ, nàng kiên trì nói: "Muội nói, Tần Ly là bạn của muội, chuyện nàng không muốn, muội sẽ không bắt nàng làm. Muội biết mấy người luôn khinh thường muội, cũng chưa từng đối xử với muội như muội muội. Nói cho mấy người hay, muội đã sớm quen, thái độ của mấy người với muội thế nào, muội căn bản không cần. Hoàng huynh, nếu huynh muốn qua muội tiếp cận Tần Ly, vậy xin lỗi, muội không giúp huynh được."

Nói xong, Nguyệt Diệu Hinh quay đầu đi về ký túc xá.

Nguyệt Diệu Thiến tức giận mặt hết xanh lại tím, muốn đuổi theo giáo huấn Nguyệt Diệu Hinh, vừa nhấc chân đã bị Nguyệt Diệu Cẩn ngăn lại: "Giờ muội tức giận thì làm được gì chứ? Chuyện phụ hoàng phân phó nếu chúng ta không làm được, người nhất định sẽ thất vọng về chúng ta. Giờ muội đánh nó, Tần Ly sẽ tha cho muội chắc? Hiện tại tu vi muội cao hơn nàng ta, nhưng đừng quên nàng ta là đệ tử của lão tổ tông. Đến lúc đó lão tổ tông tức giận, muội sẽ tốt à?"

"Vậy cứ tha cho nó à? Hoàng huynh, nó nói cũng có chút đúng, Tần Ly đã không muốn giúp sức cho hoàng tộc, huynh cần gì phải hao tổn tâm tư vậy đáng giá sao?" Nguyệt Diệu Thiến cáu giận.

"Còn chưa nỗ lực, sao biết không thể? Nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân, chỉ cần chiếm được trái tim nàng, còn sợ nàng không giúp chúng ta à?" Trong mắt Nguyệt Diệu Cẩn chợt loé ám quang.

Nguyệt Diệu Thiến nghe Nguyệt Diệu Cẩn tức giận cũng vơi bớt. Cười nói: "Hoàng huynh, huynh cũng nói nàng ta là một nữ nhân, dự đoán tâm tư nữ nhân rất phiền phức, huynh chỉ cần chiếm thân thể nàng ta, còn sợ nàng ta không đứng về phía chúng ta sao? Tần gia chỉ là một gia tộc tôm tép, có thể dựa vào hoàng còn không cao hứng?"

Nguyệt Diệu Cẩn lắc đầu, không đồng ý ý kiến của muội muội. Biện pháp này đối với nữ tử khác thì được chứ với nữ nhân như Tần Ly thì không thể. Chỉ sợ đến lúc đó bản thân chẳng những không như ý nguyện mà còn chuốc phiền toái. Đối phó với nàng trước chỉ có thể bằng tấm lòng.

Bên kia, Tần Ly đang trên con đường chỗ ngũ đại gia tộc, Hàn gia ở một chỗ không xa nơi đó. Người bước vào cửa, một đường vào trong, trên đường vô số hạ nhân đi ngang qua, toàn bộ khuôn viên Hàn gia đều bày trí vô cùng thanh nhã, rất có ý cảnh.

Hàn Hi Tuấn dẫn Tần Ly và Tần Nguyệt đến chính sảnh, nói: "Hai muội ở đây đợi một chút, ta đi gọi cha ta. Hi Bạch, đệ ở đây đón tiếp mấy muội ấy." Nói xong, bước đi ra ngoài.

Chính sảnh Hàn gia gấp đôi Tần gia, hai bên có vài người hầu đứng đợi, trong phòng này trí vô cùng tao nhã, còn đặt vài chậu hoa lan quý.

Hàn Hi Tuấn đi đến thư phòng liền gõ cửa, "Cha, con có việc bẩm báo."

Cha Hàn Hi Tuấn, cũng chính gia chủ Hàn gia Hàn Thuyền Phàm nghe tiếng gõ cửa, âm thanh hùng hậu trả lời: "Vào đi!"

Hàn Hi Tuấn đẩy cửa tiến vào thì thấy cha hắn đang múa bút, còn mẹ hắn đang mài mực. "Cha, nhà có khách đến, là đồng học của con. Một trong hai là người mà cha chắc đã nghe qua, chính là Tần Ly đang nổi gần đây. "

Hàn Thuyền Phàm hoang thành nét bút cuối, đặt bút trên bàn "Ồ, nàng có việc hay đến làm khách?"

"Tất nhiên là có chuyện muốn bàn với người. Nhưng mà kỳ thực con muốn cha và mẹ xem mặt cô gái mà con thích, cũng chính là tỷ tỷ Tần Ly, Tần Nguyệt." Hàn Hi Tuấn trong lòng có chút bồn chồn, hơi ngượng ngùng.

Mẹ Hàn Hi Tuấn, Tinh Nhu vừa nghe Hàn Hi Tuấn nói, cũng không mài mực nữa, tò mò hỏi, "Cô gái kia nhân phẩm thế nào? Đã là cô gái con thích, tương lai có thể thành chủ mẫu Hàn gia, những cái khác có thể không cần, nhưng nhân phẩm nhất định phải có."

"Mẹ, một lát nữa người nhìn thấy sẽ biết, người nhất định sẽ thích nàng." Hàn Hi Tuấn biết cha mẹ mình không phải người cổ hủ cũng thoáng yên tâm.

Tinh Nhu nhìn Hàn Thuyền Phàm, hai người có chút tò mò. Thế mà có nữ nhân có thể làm con trai động tâm, nhất định phải gặp mới được.

Ba người rời thư phòng đến chính sảnh. Lúc này Tần Ly đang an ủi Tần Nguyệt đang khẩn trương.

"Ly nhi, muội thấy trên người tỷ có chỗ nào không ổn không?"

"Ly nhi, muội nói cha mẹ Hi Tuấn sẽ thích ta chứ?"

"Ly nhi...."

Tần Ly bất đắc dĩ "Nguyệt nhi tỷ, tỷ chớ lo lắng, tỷ không có gì không ổn hết, cha mẹ Hi Tuấn ca nhất định sẽ thích tỷ, tỷ yên tâm đi."

Tần Nguyệt nghe Tần Ly nói vậy cũng thoáng yên tâm. Hít sâu một hơi, ngồi chờ ở ghế. Hàn Hi Bạch ở một bên nhìn hai người, cảm nhận được ôn nhu giữa hai tỷ muội.

Chỉ lát sau, mấy người Hàn Hi Tuấn đã tới, Tần Ly nhìn thấy đầu tiên là Hàn Thuyền Phàm đi phía trước. Trong mắt Hàn Thuyền Phàm có tia chính khí, nhìn qua thấy uy nghiêm chính phái, khiến Tần Ly có hảo cảm. Đi phía sau là một phụ nhân, dung mạo tuấn tú của Hàn Hi Tuấn và Hàn Hi Bạch được di truyền từ bà ấy, vừa nhìn đã biết là mẹ của hai người.

Hàn Hi Tuấn ở phía sau nháy mắt mấy cái với Tần Nguyệt, chỉ chỉ hai người phía trước. Tần Nguyệt thấy thế, đứng bật dậy "Hàn bá bá, Hàn bá mẫu, cháu là Tần Nguyệt, đồng học của Tuấn ca."

Tần Ly thấy nàng tay chân luống cuống, nhịn cười đứng lên. "Chào Hàn bá bá, Hàn bá mẫu, cháu là Tần Ly. Tin rằng Hi Tuấn ca đã nói mục đích hôm nay bọn cháu tới đây rồi, hi vọng có thể nói chuyện riêng với ngài."

Hàn Thuyền Phàm và Tinh Nhu tương đối hài lòng về hai người, nhất là Tần Ly, bộ dáng điềm tĩnh, khí chất bất phàm, khiến người nhìn hai mắt sáng ngời. Tinh Nhu biết con trai lớn mình thích tỷ tỷ nàng, theo bản năng nhìn về Hàn Hi Bạch. Nếu con bé có thể làm con dâu thì càng tốt.

Hàn Thuyền Phàm gật đầu nói: "Cháu theo ta vào thư phòng đi!"

Tần Ly liếc nhìn Tần Nguyệt, theo ông rời chính sảnh.

Tần Nguyệt thấy Tần Ly rời ly, trong lòng khẩn trương như đòi mạng, trái tim đập thình thịch. Hiện giờ trong đại sảnh ngoài nàng, còn lại đều là người Hàn gia nên nàng có chút không yên.

Tần Ly theo Hàn Thuyền Phàm vào thư phòng, giải thích mục đích của mình, đợi ý của ông. Hàn Thuyền Phàm suy tư nói: "Kỳ thực hôm nay cháu không nói, lão phu cũng sẽ đứng về phía cháu. Lúc đó Hi Tuấn cũng cùng cháu phát hiện nguyên tinh, ngoài Vệ gia, mấy nhà khác cũng đã có ý kiến với Hàn gia rồi."

"Hàn bá bá đã nói vậy cháu cũng an tâm."

Tần Ly bên này bàn bạc với Hàn Thuyền Phàm, bên kia Tần Nguyệt đang tán gẫu với Tinh Nhu.

Tinh Nhu cẩn thận đánh giá Tần Nguyệt, cảm thấy không tệ. Cười nói: "Nguyệt nhi cô nương, cháu là người ở đâu?"

"Cháu là người Nguyên thành."

"Ồ, vậy trong nhà cháu có những ai?"

"Trong nhà cháu có gia gia, cha mẹ và những người Tần gia khác."

"Cô nương vậy cháu thấy Hi Tuấn nhà ta thế nào? Có bằng lòng làm vợ nó không?" Tinh Nhu đã hỏi đến trọng điểm.

Tần Nguyệt vụng trộm lườm Hàn Hi Tuấn một cái, ngượng ngùng cúi đầu, khẽ gật đầu đồng ý.

Tần Ly và Tần Nguyệt ở Hàn gia một ngày, chủ yếu là nói chuyện của Hàn Hi Tuấn và Tần Nguyệt. Lúc tối mới cùng nhau về học viện.

Trở lại tiểu viện, Tần Ly vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, Minh Dạ đã đến "Hôm nay nàng đến Hàn gia?"

"Ừ, hôm nay đến bàn bạc chuyện hợp tác, tiện định rõ chuyện của Nguyệt nhi tỷ và Hàn Hi Tuấn. " Tần Ly uống ngụm trà nói.

"À, chuyện của tỷ tỷ nàng đã định xong, vậy chuyện hai ta đến bao giờ?" Minh Dạ cười nói.

"Hai ta có chuyện gì cần bàn sao?"

"Chừng nào thì nàng gả cho bản thiếu?"

"Phụt!" Tần Ly vừa uống ngụm trà, nghe vậy thì bị sặc. Nàng trừng mắt nhìn Minh Dạ "Nói bậy bạ cái gì đó?"

Minh Dạ lắc đầu nói "Nữ nhân, nàng cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái khẩu thị tâm phi là không tốt thôi. Rõ ràng giờ nàng có tình cảm với ta, nàng còn không chịu thừa nhận nữa à?"

Tần Ly cụp mắt, không nói gì. Nàng muốn nói trong lòng mình không có Minh Dạ, lại phát hiện ra đáng lẽ có thể thoải mái nói ra nhưng giờ không thể nói được. Có tình cảm sao? Nhưng nàng hiện tại....

"Được rồi, ta cũng không ép nàng, sớm muộn có một ngày ta sẽ khiến nàng chính miệng thừa nhận" Minh Dạ ngồi đối diện Tần Ly, uống một chén trà.

Buổi tối Tần Ly trở lại Huyền giới, tu luyện đến tận sáng mới ra. Buổi sáng có tiết, nàng cần phải đi học. Vừa ra đến sân thì gặp Nguyệt Diệu Cẩn. "Thái tử điện hạ, ngài tìm ta có chuyện gì à?"

"Không có việc gì không thể tìm nàng à? Chúng ta đã trở thành bằng hữu rồi mà? Hôm nay có tiết học chung, ta đến rủ nàng đi chung."

Tần Ly định trả lời thì Minh Dạ ra khỏi cửa. "Ngại quá, nàng ấy đã hẹn với bản thiếu rồi, hôm nay thái tử đi một mình được chứ?"

Nguyệt Diệu Cẩn cười, nói với Tần Ly: "Ha ha, không có việc gì, hôm nay nàng có việc thì thôi. Ngày mai ta lại đến tìm nàng, ta đi trước đây."

Tần Ly thấy Nguyệt Diệu Cẩn đi rồi, thở dài: "Người nay thật là khó dứt mà, ta đã nói nhiều lần thế rồi mà hắn chỉ cười cho qua."

"Muốn ta giúp không, sự phụ nàng chính là lão tổ tông của hắn." Minh Dạ nhắc nhở.

Tần Ly nhìn Minh Dạ: "Sao huynh không nói sớm hả? Hiện tại ta không có thời gian ứng phó hắn, ta phải đi tìm viện trưởng ngay mới được." Nói xong liền đi tới tiểu lâu của Nguyệt Diệu Thương.

Vào tiểu lâu, Tần Ly có chút kì quái. Ngày thường nếu mình tới, sư phụ này đã sớm lao tới, hôm nay sao yên tĩnh vậy? Lên lầu liền đi đến cửa phòng khép hờ: "Sư phụ, ngài ở đây hả".

"Ai nha, tiểu đồ đệ đến đó hả? Mau mau vào đi! Giờ sư phụ không rảnh, con cứ tuỳ tiện nhé." Âm thanh của Nguyệt Diệu Thương từ bên kia cửa truyền tới.

Tần Ly đẩy cửa ra thấy trong phòng đồ đạc lộn xộn, còn có mùi hương kì lạ. Nàng che mũi đi vào, thấy Nguyệt Diệu Thương ngồi trước dược đỉnh luyện dược.

"Sự phụ, ngài đang luyện đan dược gì vậy?" Tần Ly nhìn cái thứ trong dược đỉnh, khoé miệng run run.

Nguyệt Diệu Thương không rời đi nhìn chằm chằm dược đỉnh: "Sự phụ đang luyện chế đan phương mới, chẳng qua có chút vấn đề."

"Có thể cho con xem đan phương không?" Tần Ly chỉ nhìn dược đỉnh thì biết lần này chắc lại thất bại.

"Con thử tìm trong phòng xem, ta cũng chẳng biết vất ở chỗ nào."

Tần Ly bất đắc dĩ, đành quét dọn phòng một lần, mới tìm thấy đan phương ở một góc sáng sủa. Đan phương này ghi chép đan dược thập phẩm, nàng chưa thể luyện chế. Nhưng nàng cũng nhìn thấy nhiều đan phương trong Cổ Vận Đan Phương, đối với đan dược cũng có kiến thức sâu rộng.

"Sư phụ, ngài thử đổi trình tự hai loại dược liệu này xem." Tần Ly nghiên cứu một lát, chỉ vào hai loại dược liệu trong đan phương cho Nguyệt Diệu Thương nhìn.

Nguyệt Diệu Thương vừa ngẩng đầu, dược liệu trong đỉnh "phốc" một tiếng, nhưng lão cũng chẳng thèm để ý, dù sao lần này cũng thất bại, lão chỉ không cam lòng thôi.

Lão nhìn hai dược liệu Tần Ly chỉ, tự suy ngẫm một lát. Sau đó đổ bỏ dược liệu hỏng, dựa theo trình tự Tần Ly bảo bắt đầu luyện chế.

Bản đan phương này khác với các đan phương khác, vừa thấy liền biết dựa theo lý luận nghiên cứu mà thành. Mỗi loại đan phương, đều dựa trên những thử nghiệm, tìm tòi mà thành. Bản đan phương này Nguyệt Diệu Thương dựa trên kinh nghiệm nghiên cứu và luyện dược của mình để tạo ra, hiện tại mới bắt đầu thử nghiệm.

Ông cẩn thận nghiền nát dược liệu, bài trừ tạp chất rồi dung hợp. Không thể không nói, thủ pháp luyện dược của Nguyệt Diệu Thương đã đạt đến mức tuyệt hảo, điểm này Tần Ly cần nghiêm cẩn học tập. Đây là thành tựu nhiều năm luyện dược mà thành, không thể một hai ngày đạt được. Lúc dung hợp, dược liệu không trở thành như lúc nãy, cũng không có mùi lạ. Nguyệt Diệu Thương vui sướng dị thường, lần này tám phần sẽ thành công, "Tiểu đồ đệ, con hôm nay nghĩ gì lại đến tìm vi sư? Có việc gì cần ta hỗ trợ hả?"

Lúc này Tần Ly mới nhớ đến mục đích của mình: "Sư phụ, Nguyệt Diệu hoàng có ý đồ gì chắc ngài cũng biết? Hi vọng ngài khuyên hắn, con không thể chỉ ở đông đại lục. Con cũng không muốn làm lớn với hoàng tộc, đến lúc đó ngài khó xử."

"Ai, kì thực vi sư cũng biết ý đồ của hắn, nhưng ta lại luyến tiếc nha đầu con. Thôi để ta nói với hắn, không làm phiền con nữa." Nguyệt Diệu Thương biết Tần Ly không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng tiến xa hơn. Nàng đã nói, mình cũng phải thành toàn. Chỉ là trong lòng vẫn luyến tiếc, ngày chia cách cũng không xa.

Tần Ly cười "Vậy con cám ơn sư phụ. Thôi, như vậy đan dược sẽ thành công, ngài cứ từ từ luyện chế, con đi trước."

Tần Ly xem như xử lý xong một việc, có thể nhẹ nhõm hơn, mình cũng chẳng thừa hơi mà ứng phó với Nguyệt Diệu hoàng và con hắn.

Nguyệt Diệu Thương luyện chế đan dược thành công, tâm trạng vô cùng tốt. Nghĩ đến lời nhắc của Tần Ly, thả mình bay lên không trung, tiến tới hoàng cũng.

Nguyệt Diệu Tranh vừa bãi triều, đang ở hoa viên cùng ái phi ngắm hoa, cảm thấy không trung có dao động, liền nhìn thấy Nguyệt Diệu Thương.

"Lão tổ tông, sao ngài lại đến đây?" Trong lòng Nguyệt Diệu Tranh có chút không yên, phân phó ái phi và các cung nhân "Các ngươi lui xuống trước đi!"

Nguyệt Diệu Thương chắp hai tay sau lưng bay xuống mặt đất, trầm giọng: "Sao hả, ngươi không chào đón?"

"Nào có, làm sao có thể chứ! Ngài là lão tổ tông của chúng ta, có việc gì ngài cứ việc phân phó, ta nhất định làm theo." Nguyệt Diệu Tranh không dám tự cao tự đại với Nguyệt Diệu Thương, địa vị của ông ở Nguyệt Diệu hoàng triều không phải hắn có thể đắc tội.

Nguyệt Diệu Thương hắng giọng, trong lòng có chút kì quái. Ông ở học viện muốn cái gì được cái đó, hiện tại phải giả bộ thâm trầm, quả thật có chút không quen. Kì thực ông không thích cuộc sống ngột ngạt trong cung, năm đó mới sớm thoái vị, ông vẫn thích cuộc sống vô câu vô thúc như hiện tại, vậy nên nếu không có việc trọng yếu ông sẽ không vào cung

"Có phải gần đây ngươi bảo Cẩn nhi đi tiếp cận tiểu đồ đệ của ta? Còn muốn nàng giúp hoàng tộc? Hiện tại ta muốn nói cho ngươi, sớm bỏ ý đồ, bảo Cẩn nhi trở về. Sau này đừng để ta biết ngươi dây dưa với tiểu đồ đệ của ta, nàng không phải là người ngươi có thể động. Bằng không lúc có hậu quả gì, đừng trách ta không giúp các ngươi."

Trong lòng Nguyệt Diệu Tranh bực bội, không ngờ Nguyệt Diệu Thương lại quản chuyện này. Ông luôn không màng tới chuyện hoàng tộc, không ngờ lần này lại vì Tần Ly nói chuyện. Có điều bực thì bực chứ hắn cũng không đam không nghe, trên mặt mang ý cười lấy lòng nói: "Dạ, con sẽ kêu Cẩn nhi trở về."

Nguyệt Diệu Thương ừ một tiếng, xoay người về học viện. Nguyệt Diệu tranh không cam lòng, hắn còn chưa lấy được cao cấp linh thạch đâu. Nhưng nhìn hướng Nguyệt Diệu Thương rời đi, thầm thở dài. "Người tới, đến học viện gọi thái tử trở về."

Ngày thứ hai, Tần Ly nhận được tin tức Nguyệt Diệu Cẩn hồi cung. Không ngờ lời sư phụ nàng có hiệu quả vậy, lúc này dù Nguyệt Diệu hoàng có tâm tư gì cũng chẳng dám hành động. Nàng mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, chỉ cần không làm phiền nàng là được.

Học xong, Tần Ly trở lại tiểu viện thì thấy những người nên ở lớp đều ở đây, có chút buồn bực. Thấy sắc mặt cả đám không tốt, lên tiếng hỏi: "Sao vậy, mọi người không đi học à?"

Nguyệt Diệu Hinh lau nước mắt, khóc thút thít: "Không thấy Tiêu Tiêu đâu, buổi sáng lúc ta rời giường đầu rất đau, có hơi choáng váng, muốn nhờ nàng ấy xin phép hộ, nhưng giường nàng ấy trống không. Ta cho là nàng đi ra ngoài, tới hỏi mọi người, mọi người đều không thấy. Mọi ngày nàng vẫn luôn đợi ta cùng đi học, chưa bao giờ không nói một lời đã đi. Tần Ly, nàng có thể mất tích rồi."

"Không thấy? Đã tìm hết học viện chưa?" Tần Ly nhíu mày hỏi.

"Tìm hết rồi, nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng. Ta cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, có thể nàng ấy đã xảy ra chuyện." Nguyệt Diệu Thần nói.

"Vệ Liêu đâu?"

"Hắn vẫn đang tìm, nói không tìm được Tiêu Tiêu thì không về." Nguyệt Diệu Hinh trả lời.

Tần Ly cảm thấy chuyện này không đơn giản. "Mấy người thử tìm tiếp xem, ta đi ra ngoài một lát."

Nàng đi đến cách vách, Minh Dạ đang ngồi trên ghế, Minh Nhất đứng sau hắn. "Các ngươi đang theo dõi động tĩnh các gia tộc đúng chứ? Hai ngày nay có xảy ra dị thường không?"

"Chúng ta luôn theo dõi bọn họ, không thấy xảy ra chuyện gì dị thường. Tô gia đang hỗn loạn, làm gì có thời gian gây chuyện với nàng? Giờ chỉ Liễu gia với Lôi gia có khả năng, nhưng lại không có động tác gì, với cùng yên tĩnh."

Tần Ly trầm mặc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nàng có trực giác việc này có liên quan đến nàng, muốn đối phó nàng nên mới đánh chủ ý tới bằng hữu nàng.

Sẽ là ai chứ? Thật đáng giận!

Mật thất Lôi gia, trong ánh sáng âm u, có một bóng người cuộn tròn trên mặt đất. Tóc tán loạn, người bị trói chặt, miệng bị bít kín, người này không phải ai khác, chính là người mất tích ở học viện - Lam Tiêu Tiêu.

Nàng vốn đang ngủ trong phòng thì mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh. Muốn mở mắt ra nhìn một chút thì thấy một hắc y nhân đang đánh hôn mê Nguyệt Diệu Hinh, theo bản năng quát: "Ngươi là ai?"

Người nọ nghe thấy nàng hỏi thì quay đầu, bỗng chốc đánh úp về phía nàng. Khi nàng tỉnh lại thì đã ở địa phương u ám này. Nàng biết mình bị bắt cóc, cũng không biết là người nào, có mục đích gì. Nàng dùng sức cọ lên tường, thật vất vả mới ngồi dậy được, định nhờ tường đá cắt dây thừng.

Lúc này, có tiếng mở cửa đá, Lam Tiêu Tiêu biết có người đến.

Người tới chẳng phải ai khác, chính là Lôi Ngạo Đình. Hắn thấy Lam Tiêu Tiêu dựa vào tường, đoán được ý đồ của nàng. Đi đến bên cạnh, lôi khăn bịt miệng ra. "Đừng phí sức, dây thừng này không dễ đứt vậy đâu."

"Ngươi, ngươi bắt ta tới đây làm gì? Nói cho ngươi biết, mau thả ta ra, nếu để bọn Tần Ly biết, ngươi sẽ không xong đâu."

"Ha ha, ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi. Ngươi cho là ta ngu ngốc để cho nàng ta biết Lôi gia ta bắt ngươi à?" Mắt Lôi Ngạo Đình nhíu lại, biểu cảm hung ác. "Ngươi tốt nhất nên nghe lời, chờ ta đạt được mục đích sẽ thả ngươi. Đừng thử sức, sẽ không giúp được Tần Ly đâu."

"Ta phi, ngươi đừng có nằm mơ. Tần Ly không phải người các ngươi có thể động, đến lúc đó Tần Ly sẽ giết hết Lôi gia mấy người." Lam Tiêu Tiêu nhìn Lôi Ngạo Đình nhổ một bãi nước bọt.

Lôi Ngạo Đình mím môi, lấy tay lau mặt, nắm lấy cằm Lam Tiêu Tiêu. "Chúng ta cứ từ từ chờ xem."

Lam Tiêu Tiêu bị nắm nên đau, cau mày nói: "Ngươi buông ta ra, nam nhân ghê tởm."

"Hừ, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không ta sẽ ở trong này muốn ngươi." Lôi Ngạo Đình hất một cái buông Lam Tiêu Tiêu ra, lấy khăn nhét vào miệng nàng, dùng linh lực trói nàng, ra khỏi mật thất.

Cửa mật thất thông với phòng ngủ của hắn, sau khi ra khỏi chính là nội thất của hắn, Nguyệt Diệu Thiến còn mặc một thân hắc y nói: "Thế nào? Người ta đã bắt được, tiếp theo nên làm gì?"

"Vậy đã, chờ cha ta ra lệnh. Lần này nàng làm rất tốt, không uổng công ta thương nàng như vậy." Lôi Ngạo Đình nói xong, đẩy Nguyệt Diệu Thiến lên giường.

"Chán ghét! Nói cho huynh biết, phụ hoàng ta đã bị lão tổ tông cảnh cáo, giờ ta đang giấu phụ hoàng giúp huynh, huynh không được có lỗi với ta." Quần áo Nguyệt Diệu Thiến đã cởi một nửa.

"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng. Tương lai ta làm gia chủ Lôi gia, nàng làm chủ mẫu Lôi gia." Lôi Ngạo Đình nói xong buông màn, một lát sau trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân rên rỉ nam nhân thở gấp.

Lam Tiêu Tiêu trong lòng sốt ruột, không nghĩ tới mình lại trở thành lợi thế để uy hiếp Tần Ly. Đáng tiếc dù nàng biết cũng không thể giúp được Tần Ly, chỉ có thể ở trong này cầu nguyện, mong Tần Ly không có việc gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play