Minh Dạ giương mắt nhìn Nguyệt Diệu Cẩn bên cạnh Tần Ly, ánh mắt lạnh như băng. Tần Ly cũng theo ánh mắt của hắn nhìn Nguyệt Diệu Cẩn bên cạnh, tuy hai người không nói chuyện, nhưng ẩn ý đã rõ ràng.
Nguyệt Diệu Cẩn cũng thức thời, biết họ không muốn hắn nghe được, vì thế cười tao nhã với Tần Ly: "Các người có chuyện muốn nói, vậy ta đi trước." Nói xong đi về phía viện của mình.
Tần Ly đẩy cửa phòng, cùng Minh Dạ trước sau tiến vào.
Tần Ly ngồi trên ghế đá trong viện, rót một chén nước cho mình, nói: "Nói đi!"
Minh Dạ ngồi đối diện nàng nói: "Nữ nhân, nàng có biết mục đích Nguyệt Diệu Cẩn trở lại học viện? Động cơ của tên tiểu tử kia không sạch sẽ, nàng nên cách xa hắn ta một chút."
"Cái này ta biết, Nguyệt Diệu hoàng muốn Thần ca ca gần gũi với ta, muốn ta tương lai dốc sức vì hoàng tộc. Chắc lo lắng về huynh ấy, nên phái Nguyệt Diệu Cẩn tới. Nguyệt Diệu hoàng để mắt ta, thế nhưng phải khổ tâm như vậy." Tần Ly đong đưa chén nước nói.
Minh Dạ thấy trong lòng Tần Ly hiểu rõ, cũng không lo lắng vấn đề này nữa. "Nàng vừa cùng Vệ Khanh tới Vệ gia?"
"Ừ, hiện tại quan hệ với Lôi gia đã thành như vậy, nếu không tìm một gia tộc làm minh hữu, đến lúc đó nếu bọn họ lấy ra ước định liên minh gia tộc gì đó, sợ là số gia tộc phải đối phó lại nhiều hơn. Hiện tại xem như đã thuyết phục được Vệ gia, kế tiếp ta chuẩn bị đi thuyết phục gia chủ Hàn gia." Tần Ly nói ra suy nghĩ của mình. Nàng hiện tại bất tri bất giác đem Minh Dạ trở thành người một nhà, lúc nói chuyện cũng không phải kiêng dè.
Minh Dạ gỡ mặt nạ xuống, giương mắt nhìn Tần Ly nói: "Sai rồi, nữ nhân, không phải một mình nàng, còn có ta. Cho dù không có gia tộc khác che chở, bản thiếu cũng có năng lực bảo vệ nàng."
"Đúng rồi, huynh có thể bảo vệ ta, đến lúc đó lại định dùng lực huyết mạch của huynh sao? Huynh có biết, mỗi lần sử dụng nó hại thân thể rất nhiều hay không? Huynh còn trẻ mà đã muốn cưỡi hạc về phương Tây (chết) sao?" Tần Ly vừa nói đến lực lượng huyết mạch, trong lòng lại tức giận.
Minh Dạ cong khoé miệng, trong mắt đầu ý cười: "Nữ nhân, nàng đang lo lắng cho ta sao?"
Tần Ly bĩu môi, cầm chén nước uống, không trả lời câu hỏi của hắn.
Tần Ly thấy Minh Dạ nhìn mình chằm chằm, giọng buồn bực nói: "Đừng nhìn nữa, cũng đâu phải ngày đầu tiên quen biết. Huynh về trước đi, ta vừa mới tu luyện xong, định đi tắm rửa thay quần áo nữa!"
Minh Dạ có chút không đồng ý, nhưng thấy Tần Ly khẽ nhăn mày, vẫn gật đầu nói: "Được rồi, ta về trước, gần đây cố gắng đừng rời học viện một mình."
Tần Ly gật đầu, Minh Dạ mới chậm rì rì đứng dậy rời tiểu viện của nàng.
Lúc này sắc trời đã tối, Tần Ly tắm rửa xong, thay bộ y phục màu trắng mặc một bộ váy màu lam. Một lát sau, Lam Tiêu Tiêu, Nguyệt Diệu Hinh và Tần Nguyệt sẽ đến tìm nàng ăn cơm tối. Một mình đi đến nhà ăn trong học viện, gọi vài món.
Tần Ly thấy ba người mặt mày tươi cười, nói: "Hôm nay sao vậy, làm gì mà một đám đều cao hứng như vậy? Có chuyện gì tốt, nói muội nghe coi."
"Còn không phải mấy ngày nay tu vi mọi người đều tăng sao, hì hì, Ly nhi, tất cả đều nhờ công của muội." Tần Nguyệt tựa đầu nói vào tai Tần Ly.
Tần Ly cười nói: "Cái này cũng cần mấy người nỗ lực mới được, được rồi, mau ăn đi!"
Lúc này huynh muội Nguyệt Diệu Cẩn và Nguyệt Diệu Thiến cũng vào nhà ăn, Nguyệt Diệu Cẩn vừa thấy Tần Ly liền chào hỏi: "Các người ở đây à, chúng ta có hai người, ngồi đây ăn không việc gì chứ?"
Lúc này trong đại sảnh nhà ăn không ít đệ tử, thấy Nguyệt Diệu Cẩn chủ động yêu cầu ngồi cùng Tần Ly, nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Tần Ly thấy Nguyệt Diệu Thiến bĩu môi, một mặt không đồng ý, nói: "Ta thấy hay là thôi đi, hình như công chúa không muốn lắm, vẫn không nên ngồi cùng nhau thì hơn, bằng không đến lúc đó không tiêu hoá được thì không tốt lắm."
Nguyệt Diệu Cẩn cũng biết Nguyệt Diệu Thiến không thích Tần Ly, ném cho Nguyệt Diệu Thiến một ánh mắt, cười nói với Tần Ly: "Ly nhi muội đứng để ý, muội ấy chỉ là tâm trạng không tốt, không phải nhằm vào muội. Chúng ta không phải bằng hữu sao? Cùng bằng hữu ăn cơm không vấn đề gì chứ?"
Tần Ly không để Nguyệt Diệu Thiến vào mắt, tự nhiên không bởi vì nhìn thấy nàng ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng, nhíu mày nói: "Hoá ra là như vậy, ta tự nhiên sẽ không để ý, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi!"
Nguyệt Diệu Thiến không nghĩ tới Tần Ly sẽ đồng ý, trong lòng một mặt khinh bỉ, một mặt buồn bực. Cầm phần cơm đi theo Nguyệt Diệu Cẩn ngồi xuống bàn Tần Ly, cúi đầu ăn cơm.
Nàng ta không muốn thấy Tần Ly, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Mấy người Tần Ly chẳng có gì ảnh hưởng, chỉ không tiếp tục nói chuyện với nhau, mà tập trung ăn đồ ăn của mình.
Nguyệt Diệu Cẩn thấy Nguyệt Diệu Hinh cúi đầu ăn cơm nói: "Thất hoàng muội, cũng đã một thời gian hoàng huynh không thấy muội, ngày mai chúng ta định ra ngoài du ngoạn, muội cũng tới cùng đi, cũng có thể gọi thêm bằng hữu của muội."
Nguyệt Diệu Hinh ngẩng đầu nhìn Nguyệt Diệu Cẩn, lại quay đầu nhìn Tần Ly, không biết nên nói gì cho phải. Khi ở trong hoàng cung, người bắt nạt nàng không có Nguyệt Diệu Cẩn, nhưng hắn và mình không tính là thân cận, thậm chí rất ít khi gặp mặt, hiện tại hắn lại đề nghị như vậy là có ý gì.
Tần Ly nghe lời Nguyệt Diệu Cẩn nói, đuôi lông mày hơi động nói: "Hinh nhi tỷ, nếu tỷ muốn đi thì đi đi, có điều ngày mai sợ là muội không có thời gian, không thể đi với tỷ rồi."
Nguyệt Diệu Cẩn biết Tần Ly nói lời này là cho mình nghe, có điều hắn cũng không lộ vẻ thất vọng. Nguyệt Diệu Hinh khi còn ở trong cung luôn rất khiêm nhường, cho tới giờ hắn không để ý tới muội muội này, có điều hiện giờ nàng là bạn tốt của Tần Ly, xem ra mình phải tốn một ít tâm tư mới được.
Nguyệt Diệu Hinh vốn không cùng hoàng huynh mình quá thân cận, kỳ thực trong lòng nàng luôn khát vọng tình huynh muội này, vì thế suy tư một chút nói: "Được, vậy ngày mai muội cũng đi. Tiêu Tiêu, Nguyệt tỷ tỷ, các người có thời gian không?" Nàng vẫn có chút không yên, cảm thấy có bằng hữu đi cùng vẫn tốt hơn.
Lam Tiêu Tiêu và Tần Nguyệt cũng nhìn ra mong đợi trong mắt nàng. Tần Nguyệt gật đầu, Lam Tiêu Tiêu liền nói: "Được, hai chúng ta sẽ đi cùng tỷ."
"Vậy cứ thế nhé, ngày mai học xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài." Nguyệt Diệu Cẩn cười với bọn họ rồi cũng không nói gì nữa.
Ăn xong bữa cơm, mấy người rời nhà ăn. Tần Ly nói với Nguyệt Diệu Cẩn: "Thái tử điện hạ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Nguyệt Diệu Cẩn cùng Tần Ly đi ở phía sau, cố dãn khoảng cách với mấy người đi trước.
"Thái tử, ta mặc kệ vì sao ngươi trở lại học viện, cũng coi như lời nói vừa rồi của ngươi là xuất phát từ sự quan tâm của ca ca đối với muội muội. Ta chỉ muốn nói, Hinh nhi tỷ rất mẫn cảm, cũng rất khát vọng tình thân, hi vọng ngươi làm chuyện gì cũng đừng động đến tình cảm của tỷ ấy. Lời đã nói hết rồi, mong ngươi suy nghĩ về lời ta nói." Tần Ly nói xong, liền đuổi theo đám người Nguyệt Diệu Hinh ở phía trước, cùng bọn họ đi về kí túc xá.
Nguyệt Diệu Cẩn không nghĩ đến nàng sẽ nói những lời này với mình, xem ra nàng thật sự coi Nguyệt Diệu Hinh là bằng hữu. Ha ha, xem ra mình quả nhiên không chọn sai mà, đây tuyệt đối là một bước đột phá mới.
Tần Ly trở lại tiểu viện liền vào Huyền giới. Vừa vào Huyền giới liền thấy Phượng Tiêu và Lam U đều đã xuất quan, hai người đang cùng nhau luận bàn.
"Phượng Tiêu, Lam U, các ngươi xuất quan rồi? Lần trước đáp ứng luyện chế Long Tức đan cho các ngươi đã luyện được rồi, hiện tại các ngươi không cần lo lắng về vấn đề ngoại hình nữa." Tần Ly đi đến đan phòng, lấy một cái bình nhỏ đưa đến trước mặt Phượng Tiêu và Lam U.
Thân hình hiện tại của Lam U đã trưởng thành hơn một ít, nhìn qua không có nhiều khác biệt sao với Phượng Tiêu, cẩn thận nhận bình sứ. "Ly, hiện tại ta có thể đi ra ngoài? Ta có thể bảo vệ ngươi." . Cập nhật truyện nhanh tại — TRUMtru yen.o rg —
"A ha, thật tốt quá, cuối cùng ta có thể ra ngoài đi dạo rồi. Tiểu Ly, không bằng ngươi mang ta đi dạo quanh đường phố đi?" Phượng Tiêu nhận bình sứ, đổ ra một viên đan dược. Sau khi ăn đan dược toàn bộ ngoại hình đều có biến hoá, một đầu tóc đỏ biến thành tóc đen, ấn ký hỏa diễm trên trán cũng biến mất, nhìn qua giống một thiếu niên anh tuấn.
Tần Ly cảm thấy quả thật có chút ấm ức cho Phượng Tiêu, thời gian dài như vậy chưa dẫn hắn đi xem thế giới bên ngoài. Nghĩ rồi nói: "Được rồi, vậy ngài mai ta dẫn hai người đi dạo, mua cho các ngươi vài bộ quần áo mới, lại cho các ngươi nếm thử thức ăn của loài người."
Phượng Tiêu vui vẻ như đứa trẻ mấy tuổi, khiến tâm trạng Tần Ly cũng trở nên trong sáng hơn.
Tần Ly trở lại phòng mình rồi tu luyện, nàng quyết định bắt đầu luyện tập linh kỹ bí quyết huyền hỏa đệ ngũ trọng Liệt Diễm Nghĩ Hoá. Chỉ cần trong đầu nàng nghĩ đến hình tượng của một huyền linh thú, huyền hỏa có thể tạo ra ngoại hình của nó, hơn nữa còn có thể có lực công kích mạnh mẽ. Tuy lực công kích rất cường đại, nhưng linh khí tiêu hao cũng khá nhiều.
Trước nàng ôn lại nội dung quan trọng của linh kĩ một lần, chuẩn bị ra bên ngoài thí nghiệm uy lực của linh kĩ. Ra ngoài cung điện, Phượng Tiêu và Lam U ở một bên xem, Tần Ly khởi động linh lực, trên tay xuất hiện một đoàn huyền hỏa. Nàng ném huyền hỏa về phía trước, huyền hỏa vừa chạm đất, hỏa diễm màu trắng liền hình thành một con hỏa hồ (hồ ly lửa).
Hỏa hồ xinh đẹp nhìn Tần Ly, lắc lắc cái đuôi, bộ dáng thập phần sinh động. Có điều hỏa hồ chỉ duy trì được chưa đến một khắc (15') phai nhạt dần rồi cuối cùng biến mất.
Tần Ly không nghĩ tới linh kỹ này tiêu hao nhiều linh lực như vậy, mình vừa mới sử dụng bảy phần linh lực, không ngờ chỉ duy trì trong thời gian ngắn vậy. Xem ra hiện giờ linh kỹ này chưa thật sự thực dụng, có lẽ vào thời khắc mấu chốt có thể trụ được một thời gian.
"Tiểu Ly, về sau ban ngày chúng ta có thể chơi ở bên ngoài, buổi tối trở lại Huyền giới là được đúng không?" Phượng Tiêu cảm thấy ở trong Huyền giới ngốc quá đủ rồi, may mà còn có Lam U cùng hắn luận bàn, không thì rất nhàm chán.
Tần Ly vốn cũng nghĩ như vậy, Phượng Tiêu vừa nói ra nàng liền đồng ý.
Buổi sáng ngày thứ hai, Phượng Tiêu và Lam U theo Tần Ly rời Huyền giới, ba người dạo quanh khu phố buôn bán trong kinh thành. Trước đến một tiệm may, Tần Ly mua cho hai người thêm hai bộ quần áo mới. Sau đó lại đi dạo các cửa hàng khác trên đường.
Lam U luôn ngoan ngoãn theo sau Tần Ly, nhưng Phượng Tiêu thì không. Nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, trong tay ôm rất nhiều đồ ăn vặt, miệng nhai không ngừng. Ánh mắt đảo quanh khắp nơi, nơi này sờ sờ, nơi kia ngó ngó, rất giống một đứa trẻ sinh ra trong rừng, chưa thấy qua bao giờ.
Đối với sự hiếu động của hắn, Tần Ly rất đau đầu, có điều trong lòng cũng có chút áy náy. Nàng biết, Phượng Tiêu ở trong Huyền giới rất ngột ngạt, nhưng vì nàng nên từ đầu đến cuối chưa từng oán hận. Nên bây giờ nhìn thấy hắn thích gì đó, nàng cũng không keo kiệt, bỏ tiền ra mua. Chỉ một lát sau, trong Huyền giới đã chất một đống đồ.
Lúc ba người rời khỏi một cửa hàng điêu khắc nhỏ đã là giữa trưa. Tần Ly đề nghị đưa hai người đến Thiên Hương cư ăn một bữa no nê, Phượng Tiêu giơ hai tay tán thành.
Vào Thiên Hương cư, Tần Ly chọn một nhã gian. Tuy rằng không phải Điệp Lan hiên, nhưng hoàn cảnh cũng không tồi. Gọi một bàn đồ ăn, Tần Ly chọn mấy món gắp vào bát của Phượng Tiêu. "Món này là đồ ăn đặc sắc của nơi này, ngươi nếm thử xem, nếu ngươi thích món gì, lần sau chúng ta lại đến đây ăn."
Phượng Tiêu nhìn đồ ăn ngon trước mặt, luôn lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan (nuốt lấy nuốt để). Khiến cho Lam U liên tục khinh bỉ hắn, Tần Ly một đầu hắc tuyến. Nàng cảm thấy bản thể của Phượng Tiêu không phải phượng hoàng lửa, mà là Thao thiết(*) thì thích hợp hơn.
(*)Thao thiết: Con thứ năm của rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.
Ăn xong, Tần Ly lại dẫn hai người Phượng Tiêu đi dạo cả buổi chiều, mãi đến khi sắc trời dần tối mới đi về.
Lúc này mấy cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, trên đường cũng không còn người đi đường, mấy người mua đồ ăn vặt chuẩn bị trở lại học viện.
Ba người đang đi trên đường, Lam U nhỏ giọng nói với Tần Ly: "Ly, xung quanh hình như có người theo dõi chúng ta, tuy đã ẩn giấu hơi thở nhưng vẫn có chút dao động."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT