"Hừ, vu hãm? Bọn họ không thù không oán với các ngươi, vì sao phải vu oan hãm hại các ngươi? Ngươi vẫn nên nghĩ kĩ một chút đi, bằng không đừng trách trưởng lão chúng ta không khách khí." Lôi trưởng lão căn bản không tin lời Tần Ly, Nguyệt Diệu Thiến hắn không quá hiểu biết, nhưng hắn vẫn có chút hiểu biết về Lôi Ngạo Đình, hắn đã xác định chuyện này, vậy là thật rồi.
Sắc mặt Tần Ly lạnh lùng, mở miệng nói: "Lôi trưởng lão, nói chuyện phải có chứng cớ. Ta không biết vì sao bọn họ chắc chắn chuyện này, nhưng không có chính là không có, chúng ta cũng không sợ điều tra. Nên nói ta đã nói, không có việc gì nữa, chúng ta đi về trước."
Sắc mặt Liễu Hàn Vân cũng thập phần khó coi, có điều cô cô hắn hiện tại cũng có mặt, hắn cũng không sợ mấy lão nhân này giở trò. Bọn họ dù sao cũng là đệ tử, trưởng lão không thể động thủ.
"Trở về? Ngươi cho là nói hai câu như vậy là xong sao? Giao nhẫn không gian của các ngươi ra đây, ta kiểm tra xong tự nhiên sẽ thật các ngươi trở về." Lôi trưởng lão không cam lòng cứ thả đi như vậy, nhìn thấy không gian giới chỉ trên tay nàng, trong lòng có chủ ý.
Tô trưởng lão cũng được người nhà báo tin, hiện tại cũng muốn tra rõ chuyện này, cũng coi như có cái công đạo. Có điều hắn cùng Lôi trưởng lão luôn bất hoà, hiện tại ông ta đã nguyện ý xuất đầu, mình cứ chờ xem kết quả là được rồi.
Vệ trưởng lão và Hàn trưởng lão cũng được trong nhà báo tin, bảo bọn họ chỗ nào giúp được Tần Ly thì giúp một chút, thấy Lôi trưởng lão muốn kiểm tra không gian giới chỉ của Tần Ly, Hàn trưởng lão lên tiếng: "Hiện giờ chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, khi chưa có chứng cớ, trưởng lão chúng ta không có quyền kiểm tra không gian giới chỉ của đệ tử, nên hỏi cũng đã hỏi, còn lại vẫn nên chờ sau khi chúng ta kiểm chứng rồi nói sau."
Lôi trưởng lão thấy Hàn trưởng lão nói chuyện, trong lòng có chút tức giận. Phát hiện mỏ linh thạch cao cấp còn có người Hàn gia bọn họ, hắn nói như vậy rõ ràng chính là bao che. "Hàn trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm, trong ba đệ tử phát hiện mỏ linh thạch có Hàn Hi Tuấn? Hiện tại ông ngăn cản là có ý gì?"
"Ông nói vậy là có ý gì? Nói lão phu cố ý bao che ư?" Trên khuôn mặt đầy uy nghiêm chính khí của Hàn trưởng lão lộ ra thần sắc tức giận.
Vệ trưởng lão lúc này khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đều là đồng nghiệp, đều làm việc cho học viện, có gì thì từ từ nói. Có điều chuyện này cũng nên cẩn thận điều tra một chút, chứ không phải chúng ta ở trong này đoán mò. Theo ta thấy trước hết cứ để các đệ tử về đã! Ngươi nói đi, Liễu trưởng lão?"
Liễu Thấm đương nhiên đồng ý cách nói của hắn, kêu bọn Tần Ly đi cũng coi như thoát được trận này. Vì thế nói: "Vốn trong chuyện này cũng đề cập đến đứa nhỏ Liễu gia, ta cũng không nên mở miệng. Nhưng ý kiến của Hàn trưởng lão và Vệ trưởng lão ta cũng rất đồng ý, trước cứ để các đệ tử trở lại lớp học đã, đợi chúng ta điều tra rõ rồi nói tiếp."
Lôi trưởng lão chán nản, khuôn mặt già nua hết đen lại đỏ. Ông ta không nghĩ tới đám người này lúc này lại bỏ mặc ông ta, mấy người này thế nhưng không một trên nào đứng về phía ông ta. Hiện tại ông ta không thể cưỡng chế kiểm tra nhẫn của Tần Ly, dù sao chuyện các trưởng lão quyết định tiểu số phải theo đa số, một người không thể định đoạt. Có điều hiện tại không thể kiểm tra, không có nghĩa là ông ta sẽ bỏ ý nghĩ này, ông ta có thể tìm một cơ hội khác.
"Các vị trưởng lão, hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ?" Tần Ly không ngờ Hàn Hi Tuấn và Vệ Khanh đã liên hệ xong với người nhà, nếu không thì Hàn trưởng lão và Vệ trưởng lão cũng sẽ không thay nàng nói chuyện. Nhưng mà nhìn sắc mặt của Lôi trưởng lão, rõ ràng không muốn bỏ qua, xem ra về sau mình phải cẩn thận mới được.
Hàn trưởng lão gật đầu nói: "Các ngươi đi về trước đi, tiếp tục lên lớp, cũng không cần vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng gì."
Tần Ly và Liễu Hàn Vân gật đầu với Hàn trưởng lão, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp trưởng lão.
Liễu Hàn Vân đi bên cạnh Tần Ly, rất muốn lấy tay vỗ vai an ủi nàng, nhưng vừa nâng tay, lại hạ xuống. "Đừng quá lo lắng, còn có bọn ta ở đây." Nếu Lôi gia không bỏ qua, hắn sẽ liều mạng bảo vệ nàng.
Tần Ly quay đầu nhìn Liễu Hàn Vân, trong lòng ấm áp. Đúng vậy, nàng còn rất nhiều bạn bè mà, nàng không phải chiến đấu một mình. Gật đầu trả lời: "Đi thôi, về trước rồi nói."
Hai người đi được nửa đường thì đụng mặt Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần. Nguyệt Diệu Thần thấy Tần Ly liền nói: "Ly nhi, đúng lúc huynh có chuyện muốn nói với muội, hiện tại muội có rảnh không?"
"Rảnh ạ, bọn muội đang muốn trở lại tiểu viện mà! Thần ca ca, huynh có chuyện gì thì chờ chúng ta về tiểu viện rồi nói." Tần Ly thấy Nguyệt Diệu Thần một bộ muốn nói lại thôi, đề nghị nói.
Trở về tiểu viện, Hàn Hi Bạch và Liễu Hàn Vân trở lại chỗ ở của mình trước. Tần Ly mở của phòng, tiến vào, Nguyệt Diệu Thần cũng theo sau vào.
Tần Ly pha một ấm trà, nói với Nguyệt Diệu Thần: "Thần ca ca, ngồi đi. Huynh tìm muội có chuyện gì vậy, có thể giúp muội nhất định sẽ giúp."
Nguyệt Diệu Thần có chút do dự, nhận chén trà Tần Ly đưa tới nói: "Hôm qua huynh tiến cung gặp phụ hoàng, người đã biết chuyện linh thạch cao cấp rồi. Huynh giải thích rất nhiều với người, nhưng ông ấy không hoàn toàn tin tưởng. Mặt khác, có một chuyện huynh luôn muốn nói với muộn. Lần trước sau khi muội tiến cung phụ hoàng luôn nhắc đến muội với huynh, nói hi vọng tương lai sau khi muội tốt nghiệp học viện sẽ dùng tài cán trợ giúp cho hoàng tộc. Còn nữa, ông còn hi vọng chúng ta, chúng ta......." Những lời cuối cùng hắn thật sự không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Tần Ly thấy hắn ngượng ngùng, cười nói: "Thần ca ca, có gì mà ngại nói chứ? Kì thực huynh nói tới đây, muội cũng có thể đoán được ít nhiều." Ngữ khí nàng chuyển lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng huynh nhất định hi vọng huynh tiếp xúc nhiều với muội, sau đó lợi dụng tình cảm giữa chúng ta để muội trợ giúp hoàng tộc. Thậm chí nếu sau này muội với huynh phát triển nữa, gả vào hoàng tộc là tốt nhất đúng không?"
Nguyệt Diệu Thần không nghĩ tới Tần Ly lại đoán được, xấu hổ gật đầu. "Ly nhi, muội có vì chuyện này mà giận Thần ca ca không?"
"Sao có thể chứ? Thần ca ca, huynh là huynh, hoàng tộc là hoàng tộc. Muội luôn đối xử với huynh như ca ca, nhưng cũng không có nghĩa là về sau muội cũng sẽ trợ giúp hoàng tộc như vậy, hai chuyện muội phân rất rõ ràng. Thần ca ca, huynh cũng đối xử với muội như muội muội mà, đúng không?" Đôi mắt phượng của Tần Ly nhìn Nguyệt Diệu Thần trước mặt dò hỏi.
Tay cầm chén trà của Nguyệt Diệu Thần căng thẳng, nhưng rất nhanh lại buông lỏng. Ngẩng đầu nhìn Tần Ly nói: "Đúng vậy, huynh sẽ luôn đối xử với muội như muội muội của mình." Muội muội, đúng vậy, bản thân mình cũng chỉ có thể làm ca ca của nàng. Nhưng mà làm ca ca cũng được, làm bạn bè cũng thế, chỉ cần nàng có thể bình an, vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.
Nguyệt Diệu Thần nghĩ thông suốt, trong lòng bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng không cứng ngắc nữa. Trong lòng không có áp lực, về sau cũng không có nhiều cố kị nữa. "Đúng rồi, nghe nói các trưởng lão gọi bọn muội đến hỏi chuyện?"
Tần Ly cũng không ngờ Nguyệt Diệu hoàng lại hứng thú với nàng như vậy, lại muốn kéo nàng đến bên người để sử dụng, xem ra ông ta có cố kị với ngũ đại gia tộc. Mình không phải người của ngũ đại gia tộc, lần này trong cuộc thi học viện bài danh lại có tiếng, mới bị hắn chú ý.
"Ừ, là gọi bọn muội tới hỏi chuyện, nhưng mà không có chuyện gì. Hiện tại dù Lôi trưởng lão kiên trì tin trên người muội có linh thạch cao cấp, nhưng ông ta cũng không có cách nào." Thấy Nguyệt Diệu Thần đã khôi phục bộ dáng như trước, trong lòng Tần Ly yên tâm.
Nguyệt Diệu Thần nhắc nhở: "Muội cũng đừng quá sơ suất, Lôi trưởng lão còn chưa hết hy vọng, tuỳ thời có khả năng sẽ hàng động. Tuy rằng ông ta không thể ở trong học viện làm như vậy với muội, nhưng người khác thì rất khó nói. Hơn nữa gần đây muội đừng rời học viện, ở trong học viện dù sao cũng an toàn hơn."
"Dạ, muội biết rồi, muội sẽ cẩn thận mà." Tần Ly cười nói.
Hai người đang trò chuyện, Vệ Khanh liền tiến vào. "Ồ, huynh cũng ở đây à? Ly nhi, nghe nói muội bị gọi đến hỏi chuyện, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, huynh tìm muội có chuyện gì vậy?"
Vệ Khanh gật đầu nói: "Không có việc gì là tốt rồi. Ta đã nói chuyện này với gia đình, cha ta nói muốn gặp muội, muội chứng nào có thể cũng ta tới Vệ gia?"
"Muốn gặp muội?" Kì thực trong đầu Tần Ly có một ý, nếu hiện tại có thể hợp tác với Hàn gia và Vệ gia, vậy bản thân mình có thể an toàn. Hiện tại Lôi gia đang gay gắt với hai nhà Tô Liễu, nếu nàng lại có minh hữu này, sau này mà có biến hoá gì cũng có chỗ bảo đảm. Huống chi phía sau còn có Nguyệt Diệu hoàng mà, nếu biết Nguyệt Diệu Thần không thu phục được nàng, phía sau chắc chắn còn hậu chiêu.
"Khi nào đi huynh cứ định đi, muội ngoài ban ngày có tiết học, thời gian còn lại đều có thể." Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Tần Ly, cảm thấy nhất định phải gặp gia chủ Vệ gia.
"Vậy ngày mai đi, kết thúc tiết học ta và muội cũng nhau trở về, đến lúc đó ta sẽ gọi muội." Vệ Khanh nghĩ rồi nói.
"Được, vậy ngày mai đi."
Ngày thứ hai, ba người Tần Ly, Liễu Hàn Vân và Minh Dạ vừa đến tinh anh đường, liền thấy rất bên trong có rất nhiều đệ tử vây quanh, ngay cả đệ tử ban bình thường cũng ở bên ngoài tinh anh đường nhìn lén.
"Các ngươi mau nhìn, thật là thái tử điện hạ đó."
"Không phải thái tử điện hạ tốt nghiệp rồi sao, sao còn trở lại lớp?"
"Không biết, thái tử điện hạ đã trở lại? Đi, chúng ta mau đi xem một chút."
Ba người một đường đi về nhất ban, dọc đường luôn nghe mọi người nghị luận về thái tử. Có điều nghị luận gì đó cũng không khiến cho ba người chú ý, vẫn như cũ đi về nhất ban.
Lúc ba người đi đến nhất ban, phát hiện bên ngoài cửa đã tụ tập rất đông nữ sinh, xem ra người bọn họ nghị luận đang ở trong nhất ban.
Tần Ly vừa vào cửa, liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo có hoa văn hình rồng màu đen đang nói chuyện với Nguyệt Diệu Thiến, sườn mặt của hắn có chút tương tự với Nguyệt Diệu Thần, chẳng qua ngũ quan đẹp hơn, nhưng lại có chút âm nhu.
Xem ra người này là thái tử bọn họ nghị luận, hơn nữa nhìn qua hình như có quan hệ không tệ với Nguyệt Diệu Thiến. Tần Ly chỉ nhìn thoáng qua, rồi an vị trên vị trí của mình.
Nguyệt Diệu Cẩn vào phòng liền tiến đến nói chuyện với Nguyệt Diệu Thiến, là bởi vì bọn họ là huynh muội cùng một mẹ, bình thường quan hệ không tệ. Hơn nữa ngày thường Nguyệt Diệu Cẩn luôn biểu hiện thật sự thân thiết, đối với ai cũng cười tao nhã nhẹ nhàng, bởi vậy trong học viện nhân khí mới có thể cao như vậy.
Hắn đưa lưng về phía ba người Tần Ly, thấy nụ cười trên mặt Nguyệt Diệu Thiến biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng học, vì thế xoay người qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT