Tần Ly đi theo Nguyệt Diệu Thần đến ngự hoa viên, dọc đường gặp không ít người trẻ tuổi của ngũ đại gia tộc, trên cơ bản đều là những gương mặt xa lạ, nhưng cũng có gương mặt quen thuộc. Tỷ như Tô Uyển Nhi đang cùng một vài nữ tử đàm tiếu (cười nói), còn có gương mặt thảm đạm của Lôi Ngạo Nghiên.

Tần Ly thấy Tô Uyển Nhi, đôi mắt phượng híp lại. Mấy người ở cùng Tô Uyển Nhi chú ý tới Tần Ly, một nữ tử trong đó nói nhỏ với Tô Uyển Nhi: "Ngươi xem, bạch y nữ tử kia luôn nhìn ngươi."

Tô Uyển Nhi nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt dừng lại, ngẩng đầu tìm kiếm. Nhìn đến gương mặt ngập ý cười của Tần Ly, ánh mắt nàng có điểm trốn tránh, lôi kéo nữ tử bên người, "Chúng ta đi nhanh đi, thời gian cũng không còn sớm!"

Tần Ly đối Lôi Ngạo Nghiên ấn tượng cũng không sâu, nhưng sau sự kiện Lôi Nguyên Bác và Lôi Diệp Đào, nàng đối với Lôi gia cũng không có hảo cảm gì. Thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lôi Ngạo Nghiên thấy Tần Ly nhìn về hướng mình, lập tức cúi đầu, nàng không muốn Tần Ly nhìn thấy thì hận trong mắt mình. Tuy rằng đến bây giờ còn chưa có tìm được hung thủ sát hại cha nàng, nhưng những chuyện xảy ra với Lôi gia gần đây đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp đến Tần Ly. Hiện tại nàng đã xem Tần Ly trở thành kẻ thù, mọi thù hận trong lòng đều đổ lên người Tần Ly.

Lôi Ngạo San tìm cao thủ trong gia tộc theo dõi Tần Ly, nàng hiện tại nghĩ, không biết bao giờ những người đó mới quay trở lại phục mệnh, thành công giải quyết xong Tần Ly.

Nàng không biết rằng, thời điểm ở cửa học viện, hai người đó đã bị thủ hạ của Minh Dạ phát hiện, bọn họ có một người còn đeo lệnh bài của Lôi gia. Hiện tại hai người đã trở về Lôi gia, chẳng qua là được người khiêng vào.

Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, đều là những giống phi thường quý hiếm. Thời điểm đám người Tần Ly đến bên ngoài hoa viên đã ngửi thấy một trận hương thơm. Trong vườn một vòng bàn tiệc, đã có người ngồi.

Người của ngũ đại gia tộc đều ngồi ở vị trí riêng của từng gia tộc, mười người Tần Ly ngồi vào chỗ được định sẵn đối diện long ỷ. Phía sau chỗ ngồi của mười người còn có một ít bàn tiệc khác, hẳn là thiết kế cho những người như Lam Tiêu Tiêu ngồi.

Nguyệt Diệu Thần để mấy người Tần Ly ngồi vào chỗ trước. Minh Dạ cùng mấy thủ hạ của hắn không ngồi cùng bọn người Tần Ly, mà ngồi ngay dưới chỗ ngồi của Nguyệt Diệu hoàng, cũng chính là chỗ ngồi của khách quý.

Tần Nguyệt thấy Minh Dạ ngồi xuống, đi đến bên Tần Ly nói nhỏ: "Minh công tử thân phận không bình thường, muội phải nắm chặt, bỏ lỡ về sau có hối hận cũng không kịp."

Tần Ly bất đắc dĩ nhìn Tần Nguyệt, trả lời: "Tỷ vẫn là chăm sóc tốt chính tỷ đi! Ít nhất ta còn nhỏ, nhưng còn tỷ luôn bị tam trưởng lão nhắc nhở, hy vọng tỷ có thể mang con rể về nhà!" Nói xong trừng mắt nhìn Hàn Hi Tuấn, cười đến ái muội.

"Muội thiếu đề tài để chuyển hướng hay sao mà nói đến trên người ta? Muội cho việc này ta có thể làm trong sớm mai được sao? Thân phận ta kém xa người ta!" Ánh mắt Tần Nguyệt ảm đạm, cụp mi, nhớ đến sầu lo của mình.

Tần Ly lắc đầu nói: "Sợ cái gì? Nguyệt nhi tỷ, tỷ luôn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này sao băn khoăn nhiều thế? Nếu huynh ấy thực thích tỷ, sẽ không để ý tới điều đó."

"Muội biết cái gì? Môn không đăng, hộ không đối, rất khó ở cùng nhau. Quên đi, không nói nữa. Tối nay không khí tốt như vậy, đừng phá hủy." Tần Nguyệt nói xong trở về chỗ ngồi của mình.

Hoàng đế Nguyệt Diệu Tranh lúc này đang ở trong tẩm cung của Dung phi, Dung phi đang hầu hạ hắn mặc quần áo. Nguyệt Diệu Tranh diện mạo rất công chính, tuy rằng không thể nói rõ có bao nhiêu anh tuấn, nhưng rất đậm khí chất vương giả. Nguyệt Diệu Thần rất giống hắn, chẳng qua trong mắt hắn nhiều hơn một ít tang thương cùng tính kế.

"Hoàng thượng, hằng năm đều tổ chức yến hội như vậy, có chút nhàm chán. Tiểu hài tử này, đáng để ngài chú ý thế sao?" Gương mặt Dung phi có chút làm nũng. Lời này cũng chính là từ trong miệng nàng nói ra, nếu là người khác, đã sớm bị Nguyệt Diệu Tranh đâm chết. Nhưng nàng cũng biết bản thân hiện tại được sủng ái, nếu không cũng không dám mở miệng nói vậy.

Nguyệt Diệu Tranh duỗi cánh tay, cúi đầu nhìn người đang mặc quần áo cho mình Dung phi. "Nàng ấy, chính là ý nghĩ đơn giản, những đứa nhỏ này đều là hy vọng tương lai của hoàng thất. Chính bởi vì bọn họ còn nhỏ, mới dễ thu làm thủ hạ của trẫm, về sau vì trẫm làm việc. Ngũ đại gia tộc thế lực càng lúc càng lớn, tuy bọn họ có mâu thuẫn, nhưng khó nói không có việc gì ngoài ý muốn. Chỉ cần trẫm trên tay có nhiều nhân tài, mới có thể chống lại họ. Một lát thời điểm ngươi chiêu đãi nữ quyến, hảo hảo mượn sức đứa nhỏ Tần Ly kia, tốt nhất là khiến nàng đáp ứng vì trẫm cống hiến."

Vào tốp mười chỉ có tam công chúa Nguyệt Diệu Thiến cùng Tần Ly là nữ sinh, lại bởi vì Tần Ly không phải là người ngũ đại gia tộc, Nguyệt Diệu Tranh mới có thể để bụng như vây.

Dung phi tuy rằng trong lòng không đồng ý, nhưng vẫn cười đáp: "Nô tỳ đã biết, hoàng thượng người cứ yên tâm đi."

Người tham dự yến hội cơ bản đều đã vào chỗ ngồi, chỉ chờ Nguyệt Diệu hoàng đến là có thể khai tiệc. Một lát sau chợt nghe thái giám thông báo: "Hoàng thượng, Dung Phi nương nương giá lâm."

Một lát minh hoàng xuất hiện, cũng chính là hoàng đế Nguyệt Diệu Tranh. Mọi người đứng lên hành lễ, Tần Ly cũng theo mọi người đứng lên. Nguyệt Diệu Tranh phất tay áo, làm động tác miễn lễ nói: "Miễn lễ đi! Khai tiệc!"

Tần Ly vốn không muốn quỳ xuống, cái này vừa vặn không cần.

Nguyệt Diệu Tranh nhìn thấy Minh Dạ, mắt sáng lên. Tuy rằng hôm nay mời hắn nhưng cũng không hi vọng xa vời hắn có thể đến dự tiệc, vì thế tươi cười đầy mặt tiến đến hàn huyên.

Sau khi khai tiệc, lực chú ý của Dung phi đều tập trung trên người Tần Ly, tận lực thân thiện cùng nàng tán gẫu. Đơn giản là muốn biết thân phận và bối cảnh của nàng, hỏi thăm một chút sở thích của nàng. Biết nàng năm nay mười ba tuổi, còn chưa có đính hôn.

Chiều tối, Tần Ly chờ mười người lên nhận ban thưởng, nàng cũng không có để mấy thứ này vào mắt. Nàng tới nơi này chỉ là không muốn làm khó Nguyệt Diệu Thần, đối yến hội không có hứng thú. Thấy Dung phi thân thiện với nàng như vậy, cũng đoán được một, chỉ đáp cho có lệ.

Dung phi thừa dịp thời điểm ca múa biểu diễn, về chỗ ngồi, cùng Nguyệt Diệu Tranh thương lượng một chút ý tưởng của nàng. Trước kia, Nguyệt Diệu Tranh chỉ biết Tần Ly với nhi tử thứ hai của hắn quan hệ tương đối tốt, vì thế liền tính toán để nàng trở thành sườn phi của Nguyệt Diệu Thần. Có ý tưởng liền gọi Nguyệt Diệu Thần đến bên cạnh, hỏi: "Thần nhi, phụ hoàng hứa đem Tần Ly cho con làm sườn phi như thế nào?"

Nguyệt Diệu Thần sửng sốt, không nghĩ tới bị gọi đến là vì chuyện này. Kỳ thực khi hắn biết Tần Ly là nữ tử, hắn quả thật đã động tâm. Nhưng tiếp xúc lâu ngày, lại tâm tư này bị hắn che giấu. Hắn biết Tần Ly không thích hắn, chỉ xem hắn như ca ca của nàng, vì thế hắn quyết định làm ca ca nàng.

"Kỳ thực, phụ hoàng...."

"Được rồi, việc này liền quyết định như vậy đi! Con cùng nàng ở cùng học viện, cơ hội tiếp xúc tương đối nhiều. Phụ hoàng hiện tại sẽ không hạ chỉ tứ hôn, nhưng không thể cho con thời gian quá dài, con cần phải nắm chặt thời gian." Nguyệt Diệu Tranh vẫy vẫy tay, để Nguyệt Diệu Thần đi xuống.

Nguyệt Diệu Thần thở dài, liếc nhìn Tần Ly một cái, trong lòng có điểm không vui.

Yến tiệc tiếp tục đến khi mặt trăng rõ nét mới kết thúc. Tần Ly cùng mọi người ngồi xe ngựa trở về học viện.

Thời điểm Nguyệt Diệu Thần đi ngang qua tiểu viện của Tần Ly, có chút do dự. Tần Ly thấy hắn đứng trước cửa viện, tiến lên hỏi: "Thần ca ca, có chuyện gì sao?"

Nguyệt Diệu Thần nghĩ suynghĩ nói: "Tiểu Ly, phụ hoàng muốn ta........ Phụ hoàng nói....... Cái kia........ Chúng ta......"

Tần Ly cười cười nói: "Thần ca ca, huynh đến cùng muốn nói cái gì? Huynh không phải tích cách ấp a ấp úng như vậy!"

Ngày mai, bọn Tần Ly sẽ tiến vào không gian Minh Tưởng, Nguyệt Diệu Thần không muốn để nàng thêm phiền. Gãi gãi đầu nói: "Ha ha, không có gì, muội nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong liền nâng bước đi về phía trước.

Tần Ly biết hắn khẳng định có chuyện muốn nói, có điều hắn không muốn nói mình cũng không thể ép buộc hắn. Tần Ly bước qua cửa viện, trở về phòng. Ngày mai là có thể đi Minh Tưởng trì, tối hôm nay còn có thể tiến vào Huyền giới hảo hảo tu luyện một đêm.

Sáng ngày thứ hai, Tần Ly chờ mười người rồi đến tiểu lâu của Nguyệt Diệu Thương.

Nguyệt Diệu Thương nhìn mấy người đều đã đến, hỏi: "Các ngươi chuẩn bị tốt tiến vào không gian Minh Tưởng chưa? Những công cụ cần mang đã mang hết chưa? Đúng rồi, tiểu đồ đệ, con chưa từng tiến vào không gian Minh Tưởng, những cái cần chú ý đều biết chưa?"

Tần Ly nghe Liễu Hàn Vân nói một chút, biết bên trong kỳ thực là một không gian khác, Minh Tưởng trì ở bên trong không gian Minh Tưởng. Bọn họ sẽ bị truyền tống đến một địa điểm trong đó, bởi vậy cần mang một số công cụ sinh tồn cần thiết. Trong không gian Minh Tưởng có rất nhiều huyền linh thú sinh sống, cũng có rất nhiều trí linh, tóm lại tràn đầy nguy hiểm. Có thể trong một tháng tìm được Minh Tưởng trì hay không, phụ thuộc vào vận khí của mỗi người.

Hằng năm đều có người tiến vào, trải rất nhiều khó khăn vẫn không thể tìm được Minh Tưởng trì, bởi vậy kinh nghiệm tương đối quan trọng. May mắn Hàn Hi Bạch trước đó đã nói qua với ca ca hắn, muốn hắn chiếu cố Tần Ly cùng Liễu Hàn Vân, ba người thống nhất đi vào nhất định phải đi cùng nhau.

Tần Ly gật đầu: "Biết!"

Nguyệt Diệu Thương yên tâm, nói với mọi người: "Được, các ngươi đã chuẩn bị tốt, giờ ta sẽ mở ra không gian Minh Tưởng. Nhớ kĩ, các ngươi chỉ có thời gian một tháng, một tháng sau, các ngươi sẽ bị truyền tống ra ngoài. Lúc ra nhất định phải chú ý an toàn, đây là huyền linh phù chú ta chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một cái, thời khắc mấy chốt có thể sử dụng. Bên trong cũng không khủng bố như các ngươi nghĩ, lấy tu vi của các ngươi hẳn là không có vấn đề gì."

Nguyệt Diệu Thương mang theo mười người đến cấm địa phía sau học viện, lấy ra một khối ngọc bội huyền nguyệt, gắn lên chỗ lõm xuống trên vách tường, nhẹ nhàng di chuyển, một cánh cửa mở ra. Nhìn vào bên trong một mảnh trắng xoá, chỉ có đi vào mới có khả năng nhìn rõ cảnh vật bên trong.

Hàn Hi Tuấn cho Tần Ly và Liễu Hàn Vân một ánh mắt, đợi những người khác đã đi vào, hắn vươn tay, "Các người nắm chặt tay ta, ba người chúng ta không rời xa nhau sẽ không có chuyện gì."

Tần Ly và Liễu Hàn Vân cũng vươn tay, ba người nắm tay nhau đi vào bạch quang. Không gian một trận vặn vẹo, Tần Ly cảm giác đầu có chút choáng váng, nàng biết hiện tại bọn họ đã bị truyền tống đến một thời không khác.

Bên ngoài, Nguyệt Diệu Thương bỏ ngọc bội vào trong không gian giới chỉ, đi trở về tiểu lâu. Mấy người Minh Dạ đi tới trước cửa, Minh Nhất hỏi: "Điện chủ, người nhận định Tinh lọc chi tinh ở bên trong sao?"

Minh Dạ nhìn chằm chằm vách tường, "Nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play