Tần Ly liếc mắt nhìn Minh Dạ, không biết nói người này có gì tốt. Minh Dạ thấy sắc mặt nàng không tốt, nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói tư liệu Liễu Hàn Vân mình tra được cho nàng.
Tần Ly nghe những chuyện từ nhỏ Liễu Hàn Vân trải qua, hoàn toàn hiểu nguyên nhân hắn có tính cách như thế, căm thù Liễu gia đến tận xương tủy, chỉ có Liễu Thấm cho nàng ấn tượng không tệ.
Chuyện nên biết đều đã biết, Tần Ly mở cửa viện, "Ta muốn đi về trước, ngươi không có chuyện gì cũng trở về đi."
Minh Dạ gật đầu, cũng đi ra khỏi tiểu viện.
Tần Ly trở lại phòng liền cân nhắc việc luyện cao cấp đan dược chữa thương. Về sau nếu đối mặt với người cấp bậc càng cao, chỉ Nguyên Linh Đan là không đủ dùng.
Trong "cổ vận đan phương" có một loại đan dược là lục phẩm đan dược Bách Chuyển Đan hiệu quả tốt hơn Nguyên Linh Đan. Nguyên Linh Đan chỉ có thể trị ngoại thương bình thường, nội thương thì tương đối chậm. Như Liễu Hàn Vân bị nội thương dùng Bách Chuyển Đan sẽ mau hồi phục. Dù sao còn chưa đến một tháng nữa sẽ tiến hành thi đấu bài danh học viện, hắn muốn đứng đầu phải bắt đầu tích góp tích phân. Tuy lấy thực lực của hắn không thành vấn đề, nhưng sớm khôi phục một chút cũng tương đối tốt.
Tần Ly đi đến Đan phòng, mượn huyền hỏa của Khuynh Nhan luyện chế một lò cực phẩm Bách Chuyển Đan, tính toán chờ sau khi ra khỏi đây liền cho Liễu Hàn Vân dùng. Đan dược luyện chế thành công, nàng trở về phòng của mình ở Huyền giới tiến hành tu luyện.
Sau khi tấn chức huyền linh tông, nàng thành công đột phá bình cảnh bí quyết huyền hỏa tam trọng, có thể bắt đầu tu tập tứ trọng. Tam trọng có thể tiến hành áp súc linh lực, tứ trọng thì có thể tự nhiên khống chế linh lực. Giống Liễu Hàn Vân có thể áp súc linh lực bên ngoài cơ thể, nàng cũng có thể làm được. Trừ cái đó ra chính là tu tập tứ trọng linh kỹ Liệt Diễm Toàn ( lửa xoay vòng tròn).
Nhị trọng Liệt Diễm Sát cùng tam trọng Liệt Diễm Cuồng Tiêu (gió lốc) tuy lực sát thương không nhỏ nhưng chỉ tạo thành ngoại thương. Liệt Diễm Toàn cũng gây ra ngoại thương lại thêm tác dụng ăn mòn. Chỉ cần bị Liệt Diễm Toàn đánh trúng, mặc dù ngoại thương có thể ăn đan dược trị liệu, nhưng trong cơ thể linh lực hay chiến khí cũng sẽ bị ăn mòn, nhẹ thì trì hoãn tốc độ tu luyện, nặng thì khiến thực lực thụt lùi thậm chí là tử vong.
Liệt Diễm Toàn tuy rằng cường đại nhưng khi sử dụng cũng rất nhiều hạn chế. Không nói đến việc tu luyện tương đối khó khăn, mà yêu cầu về linh lực cũng rất hà khắc. Tần Ly linh lực trong cơ thể so với huyền linh sư đồng cấp hùng hậu hơn nhưng với tu vi hiện tại của nàng, cũng chỉ sử dụng được một lần. Nếu mạnh mẽ sử dụng, sẽ có khả năng tạo thành tổn thương cho chính mình.
Tần Ly khoanh chân ngồi xuống, ở trong đầu hiện lên toàn bộ nội dung của Liệt Diễm Toàn, phát hiện bản thân rõ ràng xem hiểu nhưng không cách nào áp dụng. Thời điểm tu tập linh kỹ hai trọng trước chưa từng xuất hiện tình huống này, khiến nàng có chút nóng vội.
Bản thân lại dựa theo nội dung thể hiện một lần, vẫn là một chút uy lực đều không phát huy được, thân thể đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi. Biết bản thân lý giải không được, vì thế ra khỏi phòng tìm Khuynh Nhan.
Khuynh Nhan đang kẻ trong luyện khí phòng làm nghiên cứu, khi Tần Ly đi qua, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế, có phải lại gặp vấn đề khó khăn?"
Tần Ly thở dài nói: "Ngưoi thật đúng là hiểu ta. Ta vừa mới chuẩn bị tu tập Liệt Diễm Toàn nhưng nghiên cứu nửa ngày vẫn không nắm bắt được trọng điểm. Khuynh Nhan ngươi giúp ta nhìn xem, đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề?"
"Không cần nhìn, sở dĩ ngươi không sử dụng được không phải do linh lực không đủ mà là cảnh giới tinh thần không đủ cao. Hiện tại ngươi ra bên ngoài một chút, nói không chừng sẽ có điều dẫn dắt. Một khi cảnh giới tinh thần của ngươi đột phá, linh kỹ này tự nhiên có thể sử dụng." Khuynh Nhan nói xong lại vùi đầu trong nghiên cứu của mình.
Cảnh giới tinh thần? Chẳng lẽ cần nhờ bản thân linh ngộ? Tần Ly cảm thấy Khuynh Nhan nói rất có đạo lý, vì thế liền từ trong Huyền giới đi ra ngoài. Tới trước tiểu viện bên cạnh nhìn Liễu Hàn Vân, phát hiện hắn vẫn còn ngủ. Trên người đã thay một bộ lam y sạch sẽ, rõ ràng đã tắm rửa qua, khi đến gần có thể ngửi thấy một mùi hương tươi mát.
Nàng đi đến ngồi xuống bên cạch Minh Nhất nói: "Hắn vẫn chưa tỉnh sao?"
Minh Nhất vừa nhìn Liễu Hàn Vân vừa nói: "Hắn bị thương không nhẹ, đến giờ còn chưa thấy tỉnh."
Tần Ly đi qua bắt mạch cho Liễu Hàn Vân, phát hiện linh lực trong cơ thể hắn còn ở trạng thái hỗn loạn. Cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy qua tình huống như vậy, khi người bị thương nghiêm trọng, linh lực hoặc chiến khí trong cơ thể khẳng định ở trạng thái khô kiệt, hắn vừa vặn tương phản.
"Phiền ngươi giúp ta nâng hắn dậy." Tần Ly từ trong Huyền giới lấy ra Bách Chuyển Đan vừa luyện chế, nói với Minh Nhất.
Minh Nhất đi đến bên giường, một tay nâng Liễu Hàn Vân ngồi dậy, Tần Ly đổ ra một viên đan dược đưa tới trong miệng hắn sau đó giúp hắn uống nước.
Minh Nhất thấy Liễu Hàn Vân ăn xong đan dược rõ ràng nội thương trong cơ thể hắn rất nhanh được chữa trị, tò mò hỏi: "Đây là dược gì vậy, thật hiệu quả?"
Tần Ly không thể lộ ra tên đan dược vì thế mơ hồ nói: "Ta cũng không biết, lão sư trước khi ta xuất môn lưu lại cho ta."
Minh Nhất biết nàng không muốn nói, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Qua nửa canh giờ, Liễu Hàn Vân liền tỉnh lại. Trí nhớ hắn còn lưu lại ở thời điểm đối chiến cùng Liễu Hàn Vũ trên đường, thấy bản thân nằm ở trong phòng, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Nhưng rất nhanh nhớ lại thái độ Liễu Nguyên đối với hắn, sắc mặt dần chuyển lãnh.
"Ngươi tỉnh? Có chỗ nào không ổn?" Tần Ly rót chén nước đưa cho Liễu Hàn Vân nói.
Liễu Hàn Vân lúc này mới chú ý Tần Ly, ánh mắt trở nên ôn nhu rất nhiều. "Cảm giác tốt hơn nhiều. Cảm ơn ngươi." Hắn biết bản thân có thể nhanh tỉnh lại như vậy, nhất định là nhờ Tần Ly cho hắn ăn đan dược.
"Không cần cảm tạ ta. Kỳ thực chân chính cứu ngươi là Minh Dạ, nếu không có hắn, ta có đan dược cũng không thể nào cứu được ngươi." Tần Ly cười cười nói, "Ngươi đã tỉnh khẳng định sẽ không có vấn đề gì, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước."
Liễu Hàn Vân toàn thân vô lực, vì thế gật đầu nhìn Tần Ly rời đi, thẳng đến khi nàng ta khỏi tiểu viện mới thôi.
Minh Nhất tự nhiên chú ý tới thái độ của hắn đối với Tần Ly, trong lòng vang lên tiếng cảnh báo. Tiểu tử này xem ra đối với Tần Ly không chỉ là cảm tình bình thường, bản thân nên chú ý, tiểu cô nương này tương lai sẽ là điện chủ phu nhân của bọn họ.
Bên trong đại trạch Liễu gia lúc này một mảnh ngưng trọng. Khi Liễu Hàn Vũ được Liễu Nguyên mang về không ngừng nôn ta máu, ăn không ít đan dược mới ngừng lại. Mẫu thân hắn - Tô Liên, cũng chính là Liễu đại phu nhân, vừa nghe con mình bị trọng thương, đau như đứt từng khúc ruột, khóc lóc ầm ĩ.
"Đủ rồi, đừng khóc. Liễu Tề, ngươi nhanh đi mời Lý đại sư đến đây, thử khám cho Vũ nhi." Liễu Nguyên biết tình huống bây giờ thập phần nghiêm trọng. Hắn vừa xem qua, tất cả kinh mạch trong cơ thể Liễu Hàn Vũ đều bị chặt đứt, linh lực cũng gần như khô kiệt. Chỉ sợ nếu có thể cứu sống cũng sẽ không tốt lắm.
Liễu Tề là tổng quản Liễu gia, nghe được mệnh lệnh rất nhanh đi xuống mời người.
Tô Liên bị Liễu Nguyên quát, cũng không dám khóc nữa, nức nở nói: "Lão gia, rốt cuộc là ai? Ai mà ra tay ngoan độc như thế, đem Vũ nhi chúng ta bị thương thành như vậy?"
"Chuyện này nàng không cần lo, ta tự có chủ trương. Một lát Lý đại sư đến xem cho Vũ nhi, nàng ở lại chiếu cố hắn."
Liễu Nguyên nói xong rời khỏi nơi ở của Liễu Hàn Vũ, đi về một nơi khác.
Phủ Liễu gia rất lớn, phía trước là nơi ở của đám người Liễu Nguyên, xem như ngoại trạch Liễu gia, bên trong Liễu gia là nơi ở của các trưởng lão và lão tổ tông Liễu gia, nếu không có việc gì liên quan đến sự hưng thịnh của gia tộc thì không thể quấy rầy, bọn họ bình thường đều say mê tu luyện, cũng không quản thế tục.
Ngoại trạch kiến trúc xa hoa, tráng lệ, đại biểu bộ mặt của Liễu gia. Nhưng cũng có một khuôn viên thanh tịnh, cùng toàn bộ kiến trúc phong cách không hợp nhau, đây chính là nơi ở của nương Liễu Hàn Vân - Lục Nhã. Thường ngày nàng chân không rời khỏi nhà, xem như bị Liễu Nguyên giam lỏng ở bên trong.
Liễu Nguyên đi đến viên ngoại (bên ngoài khuôn viên), dừng lại cước bộ. Chỗ này đã thật lâu hắn không tới, từ khi Liễu Hàn Vân sinh ra hắn dần dần phai nhạt chỗ này. Lúc này tới nơi này, hắn có cảm giác như đã mấy đời.
"Đã đến, thì vào đi!" Nhã viên thập phần thanh tịnh, vừa nhìn đã biết chủ nhân nơi này là người đạm mạc như nước. Bên trong có một nữ tử đang đứng, mảnh mai nhưng cao ngạo.
Liễu Nguyên nhíu mày, vẫn nhấc chân bước vào.
"Nàng....." Liễu Nguyên muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên không biết phải nói gì cho phải.
Nữ tử mảnh mai chính là Lục Nhã. Nàng nhìn Liễu Nguyên, trong mắt không gợn sóng, "Có cái gì nói thẳng là được rồi, không cần khách sáo." Trông nhiều năm như vậy, nàng cũng không ôm hi vọng với Liễu Nguyên. Hiện tại có thể tác động đến cảm xúc của nàng chỉ có Liễu Hàn Vân.
Liễu Nguyên thấy Lục Nhã có thái độ này, trong lòng dâng lên lửa giận: "Đều là nàng sinh nhi tử tốt! Hôm nay lại đánh Vũ nhi trọng thương, nếu ta không kịp thời đuổi tới, Vũ nhi hiện tại đã bị hắn đánh chết!"
"Nếu hôm nay ngươi đến để nói lời này, vậy ngươi có thể về, ta sẽ không kêu Vân nhi trở về!"
Liễu Nguyên quả thật muốn nàng kêu Liễu Hàn Vân trở về, như vậy hắn có thể xử trí hắn. Hiện tại Liễu Hàn Vân đã thoát ly quan hệ với Liễu gia, mệnh lệnh của hắn hắn cũng sẽ không để ý tới. Chỉ có Lục Nhã mới có khả năng gọi hắn trở về. Mẫu thân Liễu Hàn Vũ - Tô Liên là đại tiểu thư Tô gia, lần này nếu không cho nàng một cái công đạo chỉ sợ nàng sẽ náo đến Tô gia.
Nhìn thái độ của Lục Nhã, Liễu Nguyên cũng thấy phiền chán, vung tay áo rời Nhã viên.
Lục Nhã chỉ hy vọng Liễu Hàn Vân cường đại lên một chút nàng mới an tâm. Năm đó nàng vì Liễu Nguyên mà phản tộc, kết quả hôm nay nhận được kết cục này. Nàng cảm thấy bản thân không sao, chỉ khổ con trai nàng. Hiện tại nàng sống để bảo vệ con, những cái khác nàng không quan tâm. Sở dĩ nhiều năm như vậy nàng vẫn không rời Liễu gia, vì để lấy lại một thứ của mình. Năm đó Liễu Nguyên sở dĩ có thể nhanh như vậy đột phá huyền linh tôn, ngoài thiên phú, chính là dựa vào vật đó. Nàng không có năng lực lấy lại, hy vọng một ngày Liễu Hàn Vân có thể lấy được.
Nghe được Liễu Hàn Vũ bị Liễu Hàn Vân đánh trọng thương, trong lòng nàng có chút lo lắng, không biết nhi tử có sao không.
Tần Ly rời khỏi tiểu viện Liễu Hàn Vân liền ra khỏi học viện. Nghĩ phải có cơ sở linh ngộ, không bằng ra ngoài đi dạo, có thể ngoài ý muốn phát hiện cái gì.
Mấy ngày nay mỗi lần nàng ra khỏi học viện liền có cảm giác có người theo dõi mình, hiện tại cảm giác này càng mãnh liệt. Nàng dừng lại cước bộ, nói: "Xuất hiện đi, đi theo ta mấy ngày!"
Minh Ngũ hơi giật mình, hắn không ngờ tiểu cô nương cảm nhận sâu sắc như vậy. Nàng chỉ vừa đột phá huyền linh tông, bản thân là võ tông lục giai. "Tiểu nha đầu, ngươi thật sự rất lợi hại!"
Khuynh Nhan không biết mấy ngày nay làm cái gì, không nhắc nhở nàng có người theo dõi.
"Nhân gia đây là bồi dưỡng năng lực độc lập cho ngươi, không thể ỷ lại vào nhân gia. Từ nay về sau chỉ cần không uy hiếp đến tính mạng ngươi, nhân gia sẽ không ra tay. Lam U và Phượng Tiêu đang bế quan, hiện tại Bạch Diễm sẽ bảo hộ ngươi."
Tần Ly bĩu môi, biết Khuynh Nhan nói có đạo lý nên cũng không nói gì.
Bạch Diễm ở trong Huyền giới nói: "Tiểu Ly, trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo hộ ngươi, bình thường ta sẽ hoá thành nguyên hình đi theo ngươi." Hắn tuy đã tiến hoá thành thần thú Bạch Hổ nhưng cũng có thể biến thành hình dạng tiểu bạch hổ như lúc đầu. Dù sao cũng không ít huyền linh thú là hổ, sẽ không khiến người khác chú ý.
Minh Ngũ vừa xuất hiện, Tần Ly đã nhận ra hắn. Thì ra là người của Minh Dạ, xem ra người này lo lắng cho mình! "Ngươi trở về tìm chủ tử ngươi đi, không cần bảo hộ ta."
Minh Ngũ cười cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có thể coi ta không tồn tại!"
Ý tứ này chính là không thể đi? Xem ra sau khi trở về cần đi tìm Minh Dạ nói chuyện rõ ràng, không thể để hắn muốn thế nào được cái đó!
"Không biết xưng hô thế nào?" Tần Ly một bên đi về phía trước, một bên tán gẫu với Minh Ngũ.
Minh Ngũ trả lời: "Minh Ngũ."
"Nhất, Tam, Tứ, Ngũ đều có, sao chưa thấy qua Minh Nhị?" Tần Ly hơi tò mò.
"Hắn không theo tới."
Trong lòng Tần Ly muốn cười, thật sự có Minh Nhị, nàng ở trong lòng tỏ vẻ đồng tình!
Trong một tiệm may, Tô Uyển Nhi và Vệ Kiều đang chọn quần áo thì nhìn thấy cách đó không xa Tần Ly đang đi đến chỗ các nàng.
"Kia có phải tiện nhân câu dẫn ca ca ta?"
Vệ Kiều trong khoảng thời gian này không ít lần nghe Tô Uyển Nhi nói xấu Tần Ly, hiện tại trong lòng cực kỳ chán ghét Tần Ly.
Tô Uyển Nhi ngẩng đầu, cũng thấy được Tần Ly, vì thế nói: "Chính là nàng!"
"Đi!" Vệ Kiều kéo Tô Uyển Nhi đi về phía Tần Ly.
Tô Uyển Nhi tuy rằng muốn Vệ Kiều giáo huấn Tần Ly, nhưng không nghĩ lại ở thời điểm có mặt nàng ta, vì thế ngượng ngùng nói: "Hay để lần khác đi?"
Vệ Kiều trừng mắt liếc nàng ta một cái: "Có ta ở đây, tỷ sợ cái gì?" Mỗi lần Vệ Kiều xuất môn đều có ẩn vệ đi theo, tuy rằng tu vi nàng vừa mới tiến vào võ tông, nhưng nàng có thể cho ẩn vệ ra tay.
Tu vi Tô Uyển Nhi không cao, lại dựa vào đan dược trợ giúp, nhưng giờ mới đột phá đại huyền linh sư. Hơn nữa nàng ta ăn một loại cấm dược, tuy rằng tu vi tăng lên nhiều nhưng sợ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội đột phá, cao nhất cũng là đại huyền linh sư. Phụ thân từng nói với nàng ta, tu vi đã không có khả năng tăng lên, không bằng sớm gả đến Vệ gia. Gần đây có qua Vệ gia thương lượng hôn sự, nhưng Vệ Khanh luôn không về nhà, chuyện này cứ gác lại như vậy.
Hiện tại rõ ràng Vệ Kiều muốn tìm Tần Ly gây phiền toái, nếu Vệ Khanh biết mình châm ngòi e là không có gì tốt. Bởi vậy nàng ta luôn nói mập mờ, cũng không nghĩ Vệ Kiều tìm Tần Ly phiền toái lúc bản thân có ở đây. Nếu nàng ta không ở đây, có thể đem bản thân trong sạch, dù Vệ Khanh hoài nghi cũng không làm gì được nàng ta.
Tô Uyển Nhi véo mình một cái, làm mặt hơi tái, sau đó cố ý có chút suy yếu nói: "Kiều Kiều, ta không thoải mái, có thể do dùng dược sinh ra phản ứng không tốt, ta đi về trước."
Lòng bàn chân Tô Uyển Nhi như được bôi dầu, vội vã rời khỏi. Nàng ta cũng không muốn kế hoạch nghĩ lâu như vậy lại thất bại trong gang tấc, hiện tại đối với nàng ta mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn việc gả cho Vệ Khanh.
Vệ Kiều cảm thấy Tô Uyển Nhi nhát gan, cũng không nghĩ nhiều. Nàng hiện tại nghĩ nên giáo huấn Tần Ly một chút, khiến nàng cách xa ca ca mình.
Nàng chầm chậm đi đến trước mặt Tần Ly, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi là Tần Ly?"
Tần Ly đang tán gẫu với Minh Ngũ, thấy đối diện là một nữ hài. Nữ hài này không phải là muội muội Vệ Khanh sao? Mình cũng không nhận thức nàng, nàng tìm mình làm gì?
"Ừ, ta là Tần Ly. Ngươi là muội muội Vệ Khanh phải chứ? Tìm ta có việc?"
"Ta đến chính là nói cho ngươi, về sau cách ca ca ta xa một chút! Ngươi có thân phận gì mà muốn trèo cao Vệ gia chúng ta?" Vệ Kiều liếc mắt lườm Tần Ly một cái, vẻ mặt khinh thường.
"Thật là buồn cười! Vì sao phải nghe ngươi? Ta và ca ca ngươi là bằng hữu có quan hệ hợp tác làm ăn. Ta nghĩ ngươi có khả năng hiểu lầm cái gì!"
"Tiểu cô nương, không cần nói lung tung, Tần tiểu thư là điện chủ phu nhân chúng ta, cùng Vệ gia các ngươi có quan hệ gì?"
Tần Ly vốn đang đúng lý hợp tình, nghe Minh Ngũ nói, dưới chân trượt một cái: "Khụ, khụ, Minh Ngũ ngươi đừng có nói lung tung được không? Ta khi nào thì trở thành điện chủ phu nhân của các ngươi?"
"Dù sao sớm muộn cũng sẽ phải!" Minh Ngũ không cho đó là nói xạo nói.
Đầu Tần Ly đầy hắc tuyến, người này hiện tại vẻ mặt cùng Minh Dạ giống nhau, vừa thấy đã biết ở với nhau đã lâu.
Vệ Kiều thấy mình bị hai người bỏ qua, mặt đỏ bừng: "Ta không hiểu lầm cái gì sất, nói cho ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Khoé miệng Tần Ly cười cười, nhướng mày nói: "Không khách khí? Ta thật đúng là muốn nhìn một chút ngươi không khách khí như thế nào!"
"Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Vệ Trang, hảo hảo giáo huấn tiện nhân này một chút cho ta!" Vệ Kiều tức giận nói.
Trong hư không xuất hiện một nam nhân trung niên, cả người hơi thở rất cường đại, người này chính là người Vệ Kiều nhắc tới - Vệ Trang. Đối thoại giữa Vệ Kiều và Tần Ly hắn đều nghe được, lần trước ở khu bán đấu giá Phong Vân hắn đã gặp qua Tần Ly. Biết nàng và Vệ Khanh là bằng hữu, vì thế khuyên nhủ: "Tiểu thư, người này là bằng hữu của công tử, người làm như vậy không ổn."
Tần Ly không ngờ người này không giống Vệ Kiều không nói đạo lý, trên mặt chuyển ấm một chút.
Vệ Kiều giận dữ, cảm thấy uy nghiêm bị khiêu khích. Một bàn tay vung lên tới mặt Vệ Trang. "Ngươi còn biết ta là tiểu thư? Ta bảo ngươi làm gì làm cái đó cho ta, cẩn thận ta nói cho phụ thân, bảo ông ấy xử phạt ngươi!"
Tần Ly lắc đầu, Vệ Kiều này xem ra đã bị người trong nhà làm hư, muốn làm gì thì làm. Nàng cũng không muốn Vệ Trang vì mình mà chịu khổ, vì thế nói: "Vị đại thúc này, ngươi xứ chấp hành mệnh lệnh đi."
Vệ Trang đối với hành vi của Vệ Kiều lạnh tâm, vốn tính toán sau khi trở về bị phạt, hắn cũng muốn xin chuyển đến nơi khác, không phải đi theo vị đại tiểu thư này.
"Không có việc gì, đại thúc, đến đây đi! Vừa vặn ta cần phải có cơ sở linh ngộ, coi như ngươi giúp ta là được rồi!" Tần Ly mỉm cười.
Vệ Trang gật đầu nói: "Ngươi đã gọi ta một tiếng đại thúc, ta liền giúp ngươi một lần. Ta áp súc thực lực của mình đến đồng cấp với ngươi, ngươi chỉ để ta công kích là được rồi!"
Vệ Kiều ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, tức đến nổ phổi: "Ngươi, các ngươi!" Nàng vận động chiến khí, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bảo kiếm, trên bảo kiếm lóng lánh một chút ngân quang. Tần Ly phát hiện bảo kiếm này cũng là hoàng phẩm thánh khí, không ngờ nàng có thánh khí. Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch cũng chỉ sử dụng thiên phẩm bảo khí, xem ra Vệ gia gia chủ rất yêu thương nàng.
Tần Ly thấy nàng lấy ra bảo kiếm lập tức đâm tới phía trước muốn đâm hại Vệ Trang. Tuổi nhỏ mà ngoan độc như vậy, tốt xấu gì Vệ Trang cũng tận tâm bảo hộ nàng, nàng lại làm như vậy!
Tuy thực lực Vệ Trang mạnh nhưng hắn không thể ra tay chống cự, đây là bi ai của hộ vệ. Tần Ly thấy hắn không chống cự, nhanh chóng dùng ta niệm thúc giục vòng Như Ý bỗng chốc che chở ở phía trước Vệ Trang. "Vốn không muốn so đo với ngươi, nhưng hôm nay không giáo huấn ngươi một chút xem ra không được!"
Vòng Như Ý của Tần Ly cũng là hoàng phẩm thánh khí, nhưng bởi vì chất liệu đắc biệt, lại được khảm bí văn và khí phách, phẩm chất tự nhiên tốt hơn linh khí của Vệ Kiều.
Vòng Như Ý phát ra âm thanh "ong ong", xoay tròn đánh tới bảo kiếm của Vệ Kiều, Vệ Kiều nâng kiếm đón đỡ, cánh tay như bị gãy, bảo kiếm "leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất.
Vòng Như Ý trở lại trong tay Tần Ly, còn phát ra tiếng "ong ong", như muốn hướng chủ nhân tranh công.
Vệ Kiều thấy linh khí rơi trên mặt đất, cũng không thèm nhặt mà hướng tới Tần Ly, "Cho ngươi nếm thử vũ kỹ gia truyền Vệ gia, Kình Thiên Chưởng!"
Chiến khí màu xanh ngưng tụ trong tay Vệ Kiều, một hư ảnh bàn tay to lớn xuất hiện ở trước mặt Tần Ly. Hư ảnh phá không mà giáng, uy lực kinh người. Tần Ly biết không thể chậm trễ lập tức chắn vòng Như Ý ở phía trước, đón cự chưởng.
Cự chưởng ầm ầm tới, vòng Như Ý "ping" một tiếng va chạm cự chưởng, Tần Ly bị chưởng lực ép không ngừng lùi về phía sau, trên đất xuất hiện một vết ngấn.
Tần Ly đoán Kình Thiên Chưởng này giống Thanh Vân Liễu Ảnh của Liễu Hàn Vũ sử dụng, đều là tuyệt kỹ gia truyền. Uy lực quả nhiên không nhỏ, xem ra mình phải nghiêm túc đối chiến.
"Bạch Diễm, đi ra!" Tần Ly gọi Bạch Diễm ở trong không gian, nó xuất hiện là một tiểu bạch hổ lông xù.
Vệ Kiều nhìn Bạch Diễm cười nhạo nói: "Ngươi chỉ kêu sủng vật ra đã nghĩ ứng phó được bản tiểu thư?"
"Ngươi nghĩ nó là sủng vật sao? Ha ha, vậy ngươi liền xem xem!"
Vệ Trang và Minh Ngũ ở một bên xem hai người đối chiêu, khi thấy Tần Ly gọi Bạch Diễm ra, hai người không như Vệ Kiều nghĩ nó là sủng vật. Hơi thở trên người nó vừa thấy đã không đơn giản.
Minh Ngũ ôm cánh tay ở bên cạnh xem náo nhiệt, Vệ Trang hơi lo lắng. Tần tiểu thư xem ra không đơn giản, bản thân tuy không ưa Vệ Kiều, nhưng nàng tốt xấu cũng là Vệ gia đại tiểu thư, không thể để nàng gặp chuyện không may.
Bạch Diễm nghe Vệ Kiều gọi nó là sủng vật, nở nụ cười. Bản thân bế quan lâu như vậy, hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.
Tần Ly truyền âm cho Bạch Diễm: "Ngươi trước đừng hành động, để chủ nhân ngươi hoạt động trước! Một lát nữa cho ngươi cơ hội chơi đùa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT