Trong mắt Nguyệt Diệu Hinh lộ ra một tia ngoan cường, dứt khoác mặc kệ sinh tử, nàng thầm muốn đem tất cả những khuất nhục và không cam tâm phát tiết hết. Trong vòng ba năm, từ trung cấp huyền linh sư cấp tám nàng đã trở thành cao cấp huyền linh sư cấp ba, tuy rằng đối với những học viên đã được đào tạo từ nhỏ trong học viện mũi nhọn này thì tiến độ của nàng rất bình thường hay thậm chí là đứng hạng chót, nhưng nàng biết nàng đã cố hết sức rồi.

Lúc này, nàng dứt bỏ tạp niệm, linh lực màu vàng quấn toàn thân, triệu hồi huyền linh thú của mình là huyền linh huyễn thú cấp hai Tử Vân Tước (1).

(1): Vân tước = sơn ca.

"Huyền linh huyễn thú, phế vật này vậy mà có huyền linh huyễn thú? Chắc lại là nhị hoàng tử cho ngươi rồi, vận khí của ngươi thật đúng là tốt." Tuy rằng Lôi Ngạo Thanh là võ giả, nhưng cũng biết giá trị của huyền linh huyễn thú đối tới cao cấp huyền linh sư mà nói là vô cùng xa xỉ. Trong mắt nàng ta xẹt qua một tia ghen tị, nghiến răng nhìn bộ lông màu tím của sơn ca như thể muốn mang bộ lông đó biến thành áo để mặc.

"Thanh tỷ, lát nữa giải quyết công chúa phế vật kia có thể cho ta bộ lông của Tử Vân Tước không?" Một thiếu nữ khác bên người Lôi Ngạo Thanh tham lam nhìn chằm chằm Tử Vân Tước, cười lấy lòng với Lôi Ngạo Thanh.

"Được, lưu bộ lông lại cho ngươi." Lôi Ngạo Thanh liếc mắt nhìn thiếu nữ kia, sự khinh thường ẩn trong đáy mắt.

Nguyệt Diệu Hinh hét lớn: "Lôi Ngạo Thanh, ta sẽ không cho ngươi đạt được mục đích!" Tiếng nói vừa dứt, nàng vận khởi linh lục, hô: "Huyền Nguyệt Trảm!" Linh lực màu vàng xoay tròn tạo thành hình dạng của trăng rằm, sau đó bắn nhanh ra ngoài, so với bình thường càng thêm quyết tuyệt, sắc bén, có thể nhìn ra nàng thật sự liều mạng. Tử Vân Tước thấy chủ nhân phát lực, nó cũng nhanh chóng công kích Lôi Ngạo Thanh.

"Hừ, không biết sống chết!" Nguyệt Diêu Hinh cho dù sử dụng toàn lực, Lôi Ngạo Thanh vẫn tránh né lần công kích đầu tiên một cách nhẹ nhàng, nàng ta miệt thị Nguyệt Diệu Hinh, điên cuồng hét một tiếng: "Hôm nay ta cho ngươi chết dưới uy lực của huyền giai ngân phẩm vũ kỹ Thanh Sương Tiên."

Lôi Ngạo Thanh rút trường tiên của mình ra, trường tiên màu bạc lại lóe sáng trông rất bắt mắt, xen với chiến khí màu vàng sẫm, dây roi xé gió mà quất tới Nguyệt Diệu Hinh, trong mắt mang theo một tia thị huyết điên cuồng.

Nó như một con rồng trắng bay nhanh về phía nàng, nàng biết nàng trốn không thoát, dưới tốc dộ này, nàng không có sức chống đỡ. Cuối cùng nàng đưa mắt nhìn về phía Tử Vân Tước đang điên cuồng công kích, sau đó nàng suy sụp nhắm mắt lại.

Qua khoảng một chung trà nhỏ, sự đau đớn trong dự kiến của nàng không có xuất hiện, trong lòng Nguyệt Diệu Hinh nảy sinh hồ nghi với tình cảnh của nàng. Nàng thậm chí tưởng rằng mình đã xuống suối vàng.

"Ba năm không thấy, cảnh giới của Hinh nhi cao lên không ít. Sao rồi? Có ổn không? Không mở mắt ra xem ta là ai ư?" Tần Ly cùng Trần lão đang đi thẳng về phía cửa lớn, đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng đánh nhau, Tần Ly vốn không tính đi can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng nàng đột nhiên nghe một thanh âm quen thuộc vang lên nên lại chạy qua, vừa đúng lúc nhìn thấy roi bạc đang chuẩn bị quất lên người Nguyệt Diệu Hinh. Nàng vận khởi Mê Tung Bước, nháy mắt di chuyển đến trước mặt Nguyệt Diệu Hinh, đỡ lấy roi bạc kia, sau đó quay đầu nhìn thấy Nguyệt Diệu Hinh đang nhắm mắt.

"Ngươi là ai? Thả roi ra. Ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không đừng trách ta không khách khí." Lôi Ngạo Thanh có dùng hết toàn lực cũng không thể rút roi về, híp đôi mắt tam giác, âm ngoan nhìn chằm chằm Tần Ly.

Tần Ly cong khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Không khách khí? Ta rất thích người khác không khách khí với ta. Không biết đối với ngươi, thế nào mới gọi là không khách khí? Giống như thái độ của ta đối với cây roi này phải không?" Nói xong, linh lực màu xanh biếc đậm đặc đẩy chiến khí của Lôi Ngạo Thanh đánh ngược trở lại, chiếc roi màu bạc nháy mắt biến thành màu xanh biếc sau đó nó đứt đoạn rồi rơi từng khúc từng khúc xuống đất. Lôi Ngạo Thanh bị chiến khí của nàng đánh ngược trở lại công thêm một cỗ linh lực thật lớn đánh tới nên nàng bị bức lui vài chục bước, sau đó thân hình cường tráng miễn cưỡng dừng lại, trán nàng ta đầy mồ hôi.

"Đôi khi không cần quá kiêu ngạo. Ta khuyên ngươi một câu, nên xem trọng đầu của mình một chút, nói không chừng ngươi sẽ không biết khi nào nó rời khỏi cổ ngươi đâu." Với cấp bậc hiện tại của Tần Ly, muốn giết Lôi Ngạo Thanh quả thật quá đơn giản, nhưng nàng không muốn động thủ ở trong khu vực này, nàng muốn tìm một cơ hội thích hợp. Vả lại, nàng vừa tới học viện, nên nàng không muốn bị chú ý.

Lôi Ngạo Thanh theo bản năng rụt cổ lại, tuy rằng nàng ta không cam lòng, nhưng trong lòng nàng rất rõ chênh lệch giữa mình và Tần Ly. Nàng trừng mắt nhìn Nguyệt Diệu Hinh rồi quay đầu bước đi. Mấy thiếu nữ bên người nàng cũng nhanh chóng chạy đi, sợ chậm một chút thì sẽ bị Tần Ly bắt lại. Nhìn thấy Tần Ly mặc một thân nam trang, tướng mạo lại anh tuấn tiêu sái, nhưng thực lực Tần Ly bày ra ở đó nên không có cô gái nào mạo hiểm nhìn chăm chăm nàng.

Thấy Tần Ly cứu Nguyệt Diệu Hinh, trong lòng một đám đều không ngừng gào thét: Ai, thiếu niên này thật đẹp! Nhưng tại sao lại ở một chỗ cùng phế vật công chúa? Thật sự lãng phí mà!

Mà nhân vật chính đang chờ roi quất xuống kia vẫn đang ngây ngốc nhìn Tần Ly, miệng chẳng nói ra được lời nào. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, làm cho nàng không thể thích ứng kịp. Người trước mặt nàng mặc một thân áo trắng, tư thế oai hùng, phấn chấn bừng bừng lại là thiếu niên ba năm trước nhỏ nhẹ an ủi nàng sao? Nàng không phải đang nằm mơ đó chứ? Nhìn thấy những nữ đệ tử đi ngang qua, trong mắt có ghen tị, có hâm mộ, nàng mới biết mình không có mơ.

"Hinh nhi tỷ, chẳng lẽ không gặp nhau ba năm, tỷ đã quên ta rồi sao?" Tần Ly nhắc nhở.

"Muội, muội thật sự là Tần Ly?" Nguyệt Diệu Hinh nuốt nuốt nước miếng, mờ mịt hỏi.

"Không thể nào giả được."

Nguyệt Diệu Hinh nhìn Tần Ly đã lâu không gặp, nàng rất kích động, muốn ôm chầm lấy Tần Ly, nhưng nàng ý thức được Tần Ly đang mặc một thân nam trang, liền kiềm chế lại. "Vị này là...?" Nhìn đến Trần lão bên cạnh Tần Ly, Nguyệt Diệu Hinh tò mò hỏi.

"Một vị bằng hữu, cũng là trưởng bối của ta. Hinh nhi tỷ, Hàn ca ca và Thần ca ca đâu?"

"Hai người bọn họ ra ngoài thí luyện rồi, nếu không Lôi Ngạo Thanh kia cũng không dám động thủ." Nguyệt Diệu Hinh cười khổ.

Lôi gia? Không nghĩ tới Lôi gia vẫn chưa chết tâm, đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại, quay đầu nói với Trần lão: "Trần gia gia, đây là bằng hữu của ta, đã rất lâu rồi ta không thấy nàng, ta muốn cùng nàng ôn chuyện cũ. Nếu không ngài mua chút đồ cần thiết rồi về Liên Minh Luyện Dược trước, một chút nữa ta sẽ tự mình về."

Trần lão nhìn Nguyệt Diệu Hinh, cười tủm tỉm gật đầu, sau đó rời đi.

"Tiểu Ly, muội đến khảo thí Nguyệt Diệu học viện sao?" Trần lão đi rồi, Tần Ly cùng Nguyệt Diệu Hinh đi đến ký túc xá của nàng. Tần Ly vừa ngắm học viện vừa nói chuyện phiếm với Nguyệt Diệu Hinh.

Tần Ly gật đầu nói: "Ừm, ngày mai là thi vòng hai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, muội sẽ nhanh chóng được học cùng với Hinh nhi tỷ."

"Ha ha, thật sự là quá tốt! Đối với năng lực của muội mà nói, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, đến bọn nhị ca trở về, bọn họ nhìn thấy muội nhất định sẽ rất cao hứng, năm đó chúng ta ở lại đợi muội rất lâu, nhưng đến ngày cuối vẫn không thấy muội đi ra, nhị ca bọn họ vẫn lo lắng tới giờ."

"Khi đó xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà đã giải quyết xong."

Hai người nói chuyện cho đến khi trời tối, hai người mới tách ra. Hai người ước hẹn sau khi Tần Ly thi xong vòng hai lại gặp mặt, Tần Ly một mình trở về Liên Minh Luyện Dược, chuẩn bị nghênh đón vòng hai diễn ra vào ngày hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play