Vừa bước vào cửa, Tần Ly đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bắt gặp vết thương trên gương mặt nàng, Tần Vinh Hải không nhịn được nhíu mày, những người đứng phía sau Tần Vinh Hải có người oán giận, có kẻ xem như chưa từng thấy gì. Nhất là đại trưởng lão, hắn vốn là trưởng tử bị đệ đệ đoạt gia chủ vị nên luôn xem con cháu dòng chính của đệ đệ không vừa mắt. Hiện tại, cháu gái Tần Vinh Hải đắc tội với Nguyễn gia, trên mặt hắn hiện rõ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

"Ly Nhi thỉnh an gia gia cùng các vị trưởng lão." Tần Ly thi lễ với Tần Vinh Hải cùng vài vị trưởng lão rồi mỉm cười với mọi người. Sau đó ngây ngô nhìn Nguyễn Kiến Nhân, nói: "Ta không rõ ý tứ của ngươi, vì sao ta lại không dám đi ra?"

Tần Ly nở nụ cười khiến thành viên Tần gia có chút kinh ngạc, bình thường đứa nhỏ này luôn sống hướng nội, tại sao hôm nay lại mang khí chất lạnh nhạt, bộ dáng vân đạm kinh phong? Đối mặt với người Nguyễn gia, cư nhiên còn có thể thong dong cười, chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến thay đổi tính tình? Aizzzzz... Số khổ!

"Hừ, chẳng lẽ ngươi đã quên mình trói Tô tiểu thư và chúng ta lại rồi bỏ đi để mặc chúng ta dầm mưa cả một buổi sao? Ngươi..." Nguyễn Kiến Nhân còn muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt của thiếu niên ngồi cạnh ngăn lại.

"Ta vốn không muốn nhắc lại chuyện này, xem như chúng ta nháo một hồi đi, nên bỏ qua thôi!" Tần Ly bị hắn chỉ tay vào mặt cũng không giận mà cười thêm ngọt ngào, chuyển hướng sang Tô Uyển Nhi: "Tô tỷ tỷ, ngươi nói xem như vậy có đúng không?"

Tô Uyển Nhi không hề muốn nhắc lại sự kiện kia, nàng ta bị một kẻ mình luôn coi là phế vật bắt trói lại quả thật chẳng hay ho gì, thậm chí còn là nỗi sỉ nhục đối với nàng ta. Ban đầu nàng ta dự tính sẽ giữ kín bí mật này, chỉ cần đến đây bắt vật nhỏ về. Vậy mà bí mật lại bị Nguyễn Kiến Nhân ồn ào bại lộ khiến tất cả mọi người đều biết, nàng ta hung hăng trừng mắt với Nguyễn Kiến Nhân, rồi ném cho lão giả ngồi cạnh nàng ta một ánh mắt.

Lão giả bắt được ý tứ, xoa tay một chút rồi hướng Tần Vinh Hải mà nói: "Tần gia chủ, việc hôm nay chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện náo loạn không đúng chừng mực một chút thôi. Khiến cho Tần tiểu thư bị trọng thương là lỗi của bọn ta. Thế này đi, tiểu thư nhà ta rất yêu thích huyền linh thú trong tay Tần tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị mười vạn kim mua nó, xem như cấp phí thuốc men trị thương cho Tần tiểu thư, đồng thời biểu lộ thành ý của bọn ta."

Nghe thấy đối phương ra giá mười vạn kim để mua một huyền linh thú chưa qua xác định cấp bậc và nòi giống, xa xỉ như thế cũng chỉ có đại gia tộc như Tô gia mới làm ra được. Ngay tức thì, có vài kẻ đã động tâm, huống hồ Tô gia không phải là thế lực mà bọn họ có thể trêu vào được, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cũng có người cảm thấy tức giận, đánh đứa nhỏ nhà họ thiếu điều mất mạng còn ra vẻ đạo mạo như làm việc thiện, làm sao mà họ có thể nuốt cho được bụng tức này?

Sắc mặt Tần Vinh Hải không biến hóa gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Ly. Ông muốn xem cháu gái ông có thay đổi hay không, sẽ chấp nhận lời đề nghị hay cự tuyệt. Đến tột cùng, nàng sẽ thu thập thế cục như thế nào?

"Thật xấu hổ nhưng không biết nên gọi ông như thế nào?" Tần Ly nắm bắt được ý thăm dò trong ánh mắt Tần Vinh Hải, chiều theo ý tứ "Con tự giải quyết đi" của gia gia, nàng hỏi lão giả với thái độ cung kính.

"Lão hủ là quản gia của Tô gia, tên Tô Trì" Tô Trì trên dưới sáu mươi, cơ thể cường tráng, 2 tròng mắt lập lòe tinh quang, vừa nhìn đã biết cấp bậc ngoài võ sư. Tuy rằng ngữ khí luôn ôn hòa nhưng trên người lại ẩn ẩn uy áp khiến người khác không dám nhìn trực diện.

"Tô gia gia, ông nói là chuẩn bị mười vạn kim làm phí thuốc men cho ta có thật hay không?" Tần Ly chớp chớp mắt phượng, vẻ mặt thiện chân vô tà (thiện lương vô hại), cười đến sáng lạn có thể so với ánh mặt trời.

"Ách, đúng vậy." Tuy rằng nàng không nói hết câu của hắn, nhưng đại ý thực là vậy, vì thế Tô Trì gật đầu.

"Thật sự là có thành ý mà, Tô gia gia, nếu như ta từ chối ông sẽ rất tức giận có phải hay không?" Tần Ly cười càng thêm ngọt ngào, thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn.

Tô Trì dừng một chút, trong lòng suy nghĩ ý tứ của Tần Ly. Nhưng suy cho cùng, một đứa nhỏ vài tuổi thì tâm cơ có thể sâu bao nhiêu, dù sao cũng không thể nào nhọc hắn quá đa tâm, lại nói thêm, một Tần gia nho nhỏ làm sao dám đùa giỡn bọn họ, vì thế, hắn lại gật đầu, giao một xấp phiếu trị giá mười vạn kim cho Tần Ly, ý tứ là giao dịch thành tiền, tiền trao cháo múc.

Tần Ly thu mười vạn kim, kiểm tra kĩ lưỡng từng tờ một, xem kĩ mới thực sự thu lại.

"Gia gia, phí thuốc men này Ly Nhi đã thu đủ, nếu không có việc gì, Ly Nhi xin lui xuống trước." Tần Ly lại thi lễ với Tần Vinh Hải.

Tô Trì thấy nàng thu tiền mà không giao huyền linh thú, trong lòng "lộp bộp" một chút, nhưng vẫn cố nhẫn nại dùng thái độ ôn hòa ngăn lại: "Tần tiểu thư, kim phiếu cũng đã thu, người cũng phải giao huyền linh thú kia ra có phải hay không?"

"Huyền linh thú? Cái gì mà huyền linh thú? Mười vạn kim này không phải phí thuốc men sao? Ông nói xem Tô gia gia, vừa rồi ta hỏi ông mười vạn kim này có phải tiền thuốc của ta hay không, ông gật đầu, hơn nữa nếu ta không nhận tiền ông sẽ rất tức giận, cho nên ta mới miễn cưỡng thu tiền mà!" Tần Ly tiếp tục giả ngu bổ sung một tràng, như cũ vẫn bày ra một bộ dáng thiên chân vô tà.

"Nhân gia bây giờ mới phát hiện, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy." Ở trong Huyền giới, Khuynh Nhan nói đến tự hào, cười đến không biết sống chết. Lão nhân này bị Tần Ly lừa một vố đau. Hôm này nhất định là mất tiền mà còn ra về tay không.

"Ngươi đang nói ta sao? Nhưng ta chỉ kiếm chút lợi tức từ bọn họ mà thôi." Cái này làm sao có thể gọi là vô sỉ? So với Tô gia dùng tiền để cắn người, còn có thể đường đường chính chính nói thành giúp người kia thì tiểu xảo nhỏ này của nàng sao có thể gọi là vô sỉ?

Tần Ly giấu lưu quang ở đáy mắt, ngơ ngác nhìn Tô Trì, giống như không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Tần Vinh Hải thấy bộ dáng của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.

"Ngươi... Tần tiểu thư, mười vạn kim là tiền mua huyền linh thú, nếu ngươi không muốn bán, mong trả tiền lại." Tô Trì không nghĩ tới mình sẽ bị một tiểu nha đầu nắm trong lòng bàn tay, nghe xong lời của nàng, hắn không tìm được lời để phản bác.

"Tô gia gia, ông đây là muốn rút lại lời nói, không tính toán gì hết sao? Tuy ta bị thương rất nặng, nhưng mười vạn kim tiền thuốc men tuy rằng nhiều nhưng cũng không phải là việc gì lớn, ta có thể trả lại cho ông. Nhưng ta lại không nghĩ tới ông sẽ rút lời như vậy, ông nói rõ ràng đây là tiền thuốc men cho ta, chẳng lẽ người Tô gia đều không trọng ngôn hành (lời nói không có trọng lượng) như vậy sao? Phụ thân ta dạy ta làm người phải nhớ một lời nói đáng giá ngàn vàng, nói đi nói lại chỉ có thể là tiểu nhân. Tuy rằng ta mới chín tuổi, nhưng đạo lý này ta vẫn nắm rất rõ. Aiz... Tô gia gia, đây là mười vạn kim, ông xem lại kỹ xem đã đủ chưa?" Tần Ly đem toàn bộ kim phiếu ra một lượt, đưa tới trước mặt Tô Trì.

Tô Trì không ngờ đứa nhỏ chín tuổi lại mang tâm kế sâu như vậy. Hắn bây giờ còn có thể lấy lại xấp kim phiếu đó sao? Nếu nhận lại, hắn chính là một kẻ tiểu nhân chỉ biết rút lời, còn mang tiếng xấu "không trọng ngôn hành" chất trên lưng Tô gia.

Ngay tại thời điểm Tô Trì vô cùng rối rắm, Tần Ly thu xấp kim phiếu lại, quay sang Tô Uyển Nhi cười nói: "Ta biết đại gia tộc như Tô gia vạn vạn lần sẽ không lừa tiểu hài tử. Vậy đa tạ Tô tỷ tỷ, tiền thuốc men này ta sẽ nể mặt Tô gia mà thu lại."

Trong lòng Tô Uyển Nhi bạo tạc, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ Tần Ly này có thể vô sỉ như vậy. Hiện tại không thể đoạt huyền linh thú đến tay, còn mất mười vạn kim không công. Đáng giận nhất là nhìn gương mặt mỉm cười của Tần Ly, nàng ta không biết phải làm sao để phát tác. Khí giận nghẹn trong lòng mà không thể nuốt xuống cũng không thể bộc lộ ra mặt, khiến mặt nàng ta sượng vô cùng, rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play