Phượng Tiêu dẫn đường phía trước, sau đó tới Tần Ly, Tần Tiêu Vũ đi ở sau cùng, ba người tiếp tục tiến lên phía trước dưới ánh mắt soi mói của các huyền linh thú. Đột nhiên, Tần Tiêu Vũ cảm giác đùi mình bị thứ gì đó quấn chặt, nhìn xuống xem thử, hắn liền thấy một sợi dây màu tìm đang cuốn lấy mình. Hắn cũng không đặt ở trong lòng, cúi người xuống gỡ ra, lúc này bỗng dưng có thêm mấy sợi dây tím từ đâu xông ra trói chặt hắn lại. Hắn càng giãy dụa, sợi dây lại càng buộc chặt hơn, cho dù có vận chiến khí lan tràn toàn thân cũng không thoát khỏi ma trảo của nó.
Tần Ly nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh sàn sạt, vừa quay đầu lại, nàng lập tức nhìn thấy Tần Tiêu Vũ bị cây tử đằng kéo ngược về phía sau, còn hắn thì vẫn đang liều mạng giãy dụa. Trên tay Tần Ly xuất hiện một ngọn lửa, đốt đứt cái mớ lộn xộn đang bám trên người Tần Tiêu Vũ, ngay lập tức những sợi dây màu tím di chuyển quằn quại trên mặt đất, phát ra những tiếng "xèo xèo" vô cùng kì quái, bọn chúng chần chừ một chút, không cam lòng mà rút về.
Mặt Tần Tiêu Vũ có chút đỏ lên, hắn căn bản không nghĩ rằng loại thực vật này lại có thể lợi hại như vậy, khiến hắn không thể thoát ra được. Nếu không phải nhờ Tần Ly phát hiện sớm, hắn không biết mình sẽ bị kéo tới đâu nữa.
"Ly nhi, ta... cảm ơn."
"Tiêu Vũ, ngươi bị cuốn như vậy sao không quát to một tiếng?" Tần Ly không nghĩ tới trong rừng này, ngay cả một cái cây cũng nguy hiểm tới vậy, nếu nàng không sớm phát hiện, nàng thật sự không dám nghĩ tới hậu quả đó, vì thế giọng điệu nàng trầm xuống.
"Ta... ta nghĩ rằng mình có thể thoát ra." Mặt Tần Tiêu Vũ càng ngày càng đỏ, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì.
"Tiêu Vũ, ta không hi vọng ngươi cậy mạnh như vậy! Nếu không phải vừa rồi ta phát hiện kịp thời, ngươi sẽ tình nguyện bị kéo phải không? Đối với ngươi, tư tưởng chủ nghĩa đại nam nhân quan trọng hay là mạng quan trọng?" Tần Ly nghĩ tới hậu quả mà hoảng sợ vô cùng. Từ khi thu nhận năm người bọn họ, bọn họ trở nên rất quan trọng đối với nàng, thiếu chút nữa nàng đã mất đi một người quan trọng, vì vậy, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra sợ hãi.
"Sẽ không, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, Ly nhi, đừng nóng giận!" Tần Tiêu nhận ra Tần Ly lo lắng.
"Sao vậy? Các ngươi dừng lại sao không nói ta một tiếng? Hại ta nãy giờ lầm bầm một mình." Phượng Tiêu vừa đi vừa nói chuyện, nói cả nửa ngày cũng không thấy ai trả lời, hắn quay lại thì phát hiện mọi người đã mất tăm.
"Đó là cây gì? Thật là lợi hại!" Tần Ly chỉ vào đoạn tua dây bị đứt trên mặt đất, hỏi.
"À, đây là Tử Tâm Đằng, chúng thích sinh hoạt ở nơi có linh khí tương đối tràn đầy, loại cây này tương đối phổ biến ở trung bộ và nội địa. Các ngươi cứ theo sát ta, đừng cách ta quá xa, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Phượng Tiêu nói.
Tần Ly suy nghĩ một chút, hỏi: "Nơi dày đặc Tử Tâm Đằng nằm ở đâu?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Phương Tiêu tò mò.
"Ta phải tìm kiếm thảo dược sinh trưởng ở nơi dư thừa linh khí như thế, ta nghĩ nơi Tử Tâm Đằng sinh hoạt nhiều nhất sẽ có thể tìm ra loại thảo dược này." Tần Ly giải thích.
"À, đến lúc đó ta giúp ngươi hỏi lão ô quy(1) kia thử xem. Bây giờ đi nhanh một chút, các ngươi theo sát ta." Phượng Tiêu nói xong liền nhấc bước đi tiếp.
(1): lão rùa già
Tần Ly và Tần Tiêu Vũ cũng bước đi nhanh hơn vì sợ chuyện ngoài ý muốn lại tiếp tục xảy ra. Đi suốt bốn ngày ba đêm, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến địa bàn của bộ tộc Huyền Quy.
"Lão ô quy, lăn ra đây, nhân gia tới rồi." Phượng Tiêu vừa tới nói đã bắt đầu la lớn.
Lúc này tộc trưởng bộc tộc Huyền Quy đang chăm sóc linh thụ bảo bối của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của Phượng Tiêu, sợ tới ngã ngửa ra.
Ai u, tiểu tổ tông này sao đã trở lại rồi? Cái mạng già này sớm muộn gì cũng bị hắn lấy mất.
Tần Ly nghe thấy tiếng quát của Phượng Tiêu, trên đầu nổi ba đường hắc tuyến. Hắn cũng quá mức bưu hãn (2) rồi! Tới địa bàn của người ta mà còn kiêu ngạo như vậy. Vừa rồi khi bước vào nàng còn thấy mấy con rùa đen, bây giờ lại chẳng thấy một mống, hắn thật sự khiến nhiều người e ngại!
(2): Dũng mãnh
Chỉ một lát sau, một con rùa đen khổng lồ đi ra, tứ chi tráng kiện vô cùng, mai rùa cứng màu đen lóe hào quang, hắn chính là tộc trưởng bộ tộc Huyền Quy.
"Tiểu tổ tông, sao ngươi trở lại sớm vậy?" Tộc trưởng cười nịnh nọt.
"Thế nào? Không chào đón ta hả?" Phượng Tiêu gắt gỏng.
Aizzzz, còn không phải sao? Mỗi lần nhìn thấy ngươi đều mất nửa cái mạng, Huyền Quy hắn cũng có nỗi khổ không thể dùng lời nói để diễn tả.
"Làm sao có thể, ha ha, tiểu tổ tông, lần này tới tìm lão quy ta có việc gì phân phó?"
"Lần này tìm ngươi là muốn hỏi một chút chuyện mà thôi, ngươi có biết sào huyệt Ảnh Nguyệt Bạch Hổ ở đâu không? Còn có nơi nhiều Tử Tâm Đằng nhất là nơi nào? Đừng trả lời cho có lệ, suy nghĩ kỹ rồi trả lời." Phượng Tiêu nói.
"Ảnh Nguyệt Bạch Hổ? Tiểu tổ tông, ngươi cũng biết từ sau khi Ảnh Nguyệt Bạch Hổ bị đuổi ra khỏi nội địa, cuộc sống của bọn họ bí ẩn vô cùng, lão quy ta thật sự không biết. Nhưng nói có nhiều Tử Tâm Đằng thì ta biết, nó nằm trong bãi tha ma trước kia của huyền linh thú. Tiểu tổ tông, ngươi hỏi chuyện này làm chi vậy?" Tộc trưởng thấy phía sau Phượng Tiêu có hai nhân loại, gương mặt trầm xuống.
"Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Được rồi, ta biết ngươi không chào đón ta, ta đi đây." Phượng Tiêu biết những huyền linh thú này không chào đón nhân loại, thậm chí còn mang oán hận rất sâu đối với nhân loại, bởi vậy cũng không muốn ở lâu trong này.
"Tiểu tổ tông, sao ngươi lại đi cùng với nhân loại? Thứ cho lão quy ta nhiều lời, thân phận của ngươi không thể quá mức thân cận với nhân loại, bọn họ ai cũng giả dối tham lam, ngươi đừng để bị lừa." Tộc trưởng nói nhỏ với Phượng Tiêu.
"Chuyện của ta không cần ngươi quản, nếu có ai hỏi thì nói là không có thấy ta, có biết không? Được rồi, ta đi đây." Phượng Tiêu cũng không có nhiều lời mà xoay người đi tìm hai người Tần Ly.
Tuy rằng huyền linh thú có thể nói tiếng người, nhưng Phượng Tiêu nói chuyện với Huyền Quy tộc trưởng bằng thú ngữ, Tần Ly không hiểu một chữ. Nhìn thấy Phượng Tiêu trở lại, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Hỏi được chưa?"
"Đã hỏi rồi, ta hỏi hắn dám không trả lời sao? Nơi dày đặc Tử Tâm Đằng nằm trong bãi tha ma bỏ hoang của huyền linh thú, nhưng hắn không biết sào huyệt của Ảnh Nguyệt Bạch Hổ." Phượng Tiêu trả lời.
Xem ra chỉ có thể chờ Bạch Diễm tiến giai thành công mới có thể đi tìm sào huyệt của bọn họ, bây giờ đến bãi tha ma xem thử trước.
Tần Ly tính toán kỹ lưỡng, sau đó nói với Phượng Tiêu: "Bây giờ chúng ta xuất phát đi đến bãi tha ma đi!"
"Nơi đó không dễ đi, ngươi xác định mình có thể đi sao?"
"Bắt buộc phải đi, cho dù khó đi ta cũng phải đi. Nếu không tìm ra thảo dược này, huyền linh thú của ta sẽ gặp nguy hiểm." Tần Ly gật đầu kiên định.
"Ai, ta bắt đầu hâm mộ huyền linh thú của ngươi. Được rồi, chúng ta đến đó thôi."
Phượng Tiêu tiếp tục đi phía trước dẫn đường, đưa hai người Tần Ly đến bãi tha ma bỏ hoang.
Bãi tha ma cách địa bàn bộ tộc Huyền Quy không xa, ba người chỉ mất một ngày đường. Bên ngoài bãi tha ma lượn lờ sương trắng, so với sương trắng lúc trước còn đậm đặc hơn nhiều.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tần Ly đưa cho mỗi người một viên Tránh Độc Đan, sau đó đi về phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT