Hàn Hi Bạch tiếp nhận Nguyên Linh đan trong tay Tần Ly, sau đó hắn phân phát cho những người bị thương nặng hơn trước. Nguyệt Diệu Thần thấy mặt ai cũng mệt mỏi, quyết định nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi mới tiếp tục đi.
Cuối cùng mưa cũng tạnh, không khí sau cơn mưa vô cùng mát mẻ. Mọi người ai cũng vô cùng mệt mỏi, sau khi ăn no, ngoại trừ hai người được cử ra canh gác, những người khác đều chui vào lều nằm ngủ. Tâm tình khẩn trương được buông lỏng, tất cả mọi người đều ngủ ngon vô cùng.
Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Diệu Thần thức dậy đi thay hai người canh gác khác, nhưng đến khi bước ra khỏi lều thì chỉ thấy bên ngoài một mảng im lặng không có một ai. Không xong rồi, hôm qua ngủ say quá, chắc hai người kia không xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng đi gọi mọi người dậy, chia mỗi nhóm ba người đi tìm kiếm xung quanh.
"Mọi ngươi tự chia tổ cho nhau, mỗi tổ ba người, tìm kiếm ở quanh đây xem, hai người họ không thể đi xa, hai canh giờ sau tập họp lại chỗ này." Nguyệt Diệu Thần phân phó xong, tất cả mọi người chia nhóm và bắt đầu xuất phát.
Tần Ly để Tần Tiêu Vũ ở lại, lỡ như có hai người họ quay lại thì cũng có người chiếu cố, còn bản thân nàng thì đi cùng Nguyệt Diệu Thần và hàn Hi Bạch ra khỏi trại, nhắm thẳng một hướng mà đi.
"Tiểu Ly Ly, ở phía tây nam cách đây không xa có một cỗ hơi thở rất mạnh." Khuynh Nhan lên tiếng nhắc nhở nàng.
"Thần ca ca, Hàn ca ca, chúng ta đi hướng này xem thử." Tần Ly chỉ tay về phía tây nam, nhấc chân đi đầu, dựa theo lời của Khuynh Nhan mà bước tới
____________________Phân Cách Tuyến___________________
Ở dưới một gốc cây cổ thụ to lớn, một thiếu niên tóc đỏ đang ngồi xổm nghiên cứu cái gì đó, miệng lẩm ba lẩm bẩm, mà quan trọng là hai người mất tích của đội đang hôn mê bất tỉnh dưới sát gốc cây.
"Các trưởng lão nhất định đã gạt người, nói nhân loại cường đại như thế nào, giả dối như thế nào, cuối cùng ngay cả một chiêu của ta cũng đỡ không được. Nếu lần này không trốn ra ngoài, thì ta chắc chắn tiếp tục bị bọn họ lừa gạt! Xem ta như trẻ con không biết gì sao? Buồn cười, ngay cả ta cũng dám gạt, chờ ta trở về, ta nhất định phải nhổ sạch lông bọn họ, làm cho bọn họ trở thành phượng hoàng trọc."
Hắn đâu hiểu được rằng các trưởng lão lừa gạt hắn chính là vì muốn dọa hắn hoảng sợ để hắn không tùy ý chạy loạn. Không ai ngờ dọa hắn nhiều như vậy lại gợi cho hắn tò mò.
Dưới gốc cây, hai người hôn mê ngồi dựa vào nhau, đầu tóc cùng quần áo đã cháy đen, vô cùng thê thảm.
Lúc ba người Tần Ly lại gần, liếc mắt một cái liền nhận ra hai người kia, vội vàng chạy nhanh qua.
Thiếu niên tóc đỏ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía ba người: "Này, các ngươi cũng là nhân loại sao?"
Ba người dừng bước, liếc mắt nhìn nhau. Thiếu niên này có mái tóc màu đỏ, ngũ quan vô cùng tinh xảo, giữa trán có một ấn ký hình ngọn lửa. Tuy rằng từ bộ dáng cho đến cách ăn mặc đều là nhân loại, nhưng hơi thở đến khí chất lại không giống chút nào. Vốn dĩ bọn họ không chắc chắn lắm nhưng khi nghe câu hỏi kia của hắn, trong lòng bọn họ đã biết kết quả rồi. Có thể hóa thành hình người, cấp bậc của hắn ít nhất cũng đã đạt tới thánh thú.
Làm sao bây giờ, hiện tại đã đi qua, có biện pháp nào có thể thoát khỏi tiểu tổ tông này không? Thánh thú không phải là thứ mà bọn họ có thể đối phó.
"Này, ta đang hỏi các ngươi đó!" Thiếu niên tóc đỏ đứng dậy bước đến gần bọn họ.
Tần Ly quyết định phải hòa hảo với hắn một chút, nếu chọc giận hắn, cho dù có mượn sức mạnh của Khuynh Nhanh cũng không hoàn toàn có thể toàn thân trở ra: "Ừ, chúng ta là nhân loại!"
"Các ngươi cũng yếu như bọn họ sao?" Thiếu niên tóc đỏ bất mãn nhìn hai người bất tỉnh trên mặt đất.
"Ta đã trả lời ngươi một vấn đề, ngươi cũng phải trả lời một câu hỏi của ta! Như vậy mới công bằng, đúng không?" Tần Ly dò hỏi.
Thiếu niên tóc đỏ ngẫm nghĩ một chút, gật đầu, nói: "Được, ta trả lời ngươi một vấn đề."
"Ngươi là người bắt bọn họ tới sao?" Tần Ly chỉ hai người kia.
"Cũng không phải ta bắt bọn họ, ta nhìn thấy bọn họ ở đây. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nhân loại, muốn thử nhìn xem bọn họ có lợi hại như trong truyền thuyết hay không. Ai ngờ được chỉ mới ra một chiêu, bọn họ lại biến thành như vậy." Thiếu niên tóc đỏ bĩu môi.
"Mang đi đi, ta còn đang buồn rầu không biết phải xử lí thế nào. Thực vô vị, thì ra nhân loại yếu đuối như vậy."
Ba người Tần Ly đen mặt, hai người này cũng thật xui xẻo, làm sao lại đụng phải tổ tông sống này.
Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch chạy đến chỗ hai người nằm, kiểm tra một phen, thấy tính mạng bọn họ không bị nguy hiểm, thở phảo một hơi, lấy đan dược chữa thương cho bọn họ dùng.
Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần đỡ hai người bọn họ, cả đám chuẩn bị về doanh trại, đi chưa được mười bước thì thiếu niên tóc đỏ đã đuổi theo: "Này, các người từ từ."
"Có việc gì sao?" Tần Ly hỏi.
"Ta muốn xem cuộc sống nhân loại các người, ta có thể theo các ngươi được không?" Thiếu niên tóc đỏ nghĩ đến việc mình trốn đi là vì muốn học hỏi thế giới bên ngoài. Nhân loại tuy rằng nhỏ yếu, nhưng nghe nói cuộc sống của bọn họ rất thú vị. Vừa lúc gặp được một đám nhân loại, có thể đi theo bọn họ trải nghiệm cuộc sống của con người.
"Đi theo cũng được, nhưng chúng ta không có quay về liền, chúng ta còn phải ở trong rừng thêm vài ngày nữa." Tần Ly không muốn chọc giận hắn, nên cho hắn một câu trả lời vừa ý.
"Không sao, dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian." Thiếu niên tóc đỏ vui vẻ cười.
Vì thế đến lúc trở về trại, tổ hợp ba người biến thành năm người một thú.
Tìm được hai người mất tích, bọn họ vốn dĩ có thể buông lỏng, nhưng nhìn thấy có thêm một huyền linh thú có thể hóa hình người trở về cùng bọn họ, mọi người lại càng lo lắng. Mỗi người đều thận thận trọng trọng, sợ chọc tới hắn lại bị hắn đốt thành hắc nhân.
Đến giờ ăn cơm, thiếu niên tóc đỏ chạy đến cạnh Tần Ly, ngồi xuống.
"Theo ta làm gì?" Tần Ly có chút bất đắc dĩ.
Sau khi trở lại doanh trại, thiếu niên tóc đỏ chạy một vòng, quan sát tất cả mọi người một lượt, cuối cùng vẫn tiếp tục theo sau Tần Ly. Nàng đi đến chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó, như hình với bóng.
Thiếu niên tóc đỏ cười cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ, nói: "Ta cảm thấy ngươi rất ý vị, nhìn ngươi rất thuận mắt. Bọn họ nhìn thấy ta ai cũng run cầm cập, nhưng ngươi lại không sợ ta." .
ngôn tình tổng tàiTần Ly buồn bực, nàng nên sợ hãi hắn mới đúng.
"Ta là Phượng Tiêu, còn ngươi?" Phượng Tiêu hỏi.
"Tần Ly."
"Ồ, vậy các ngươi đến Lạc Hoa sâm lâm làm gì vậy?"
"Thí luyện."
"Nơi này có gì hay để thí luyện? Huyền linh thú nơi này nhìn thấy ta là bỏ chạy mất bóng. Ở đây chỉ có mấy lão già trong kia lợi hại. Nhất là ở Thú Lĩnh..... Hắc hắc, không nói ra vẫn hơn. Coi như ngươi không nghe thấy gì đi, nếu không lão nhân nhà ta làm thịt ta."
Tần Ly nghe thấy hai chữ "Thú Lĩnh", tò mò nổi lên, biết Phượng Tiêu sẽ không nói, nàng hỏi Khuynh Nhan: "Khuynh Nhan, ngươi có biết Thú Lĩnh không?"
"Ta cũng chỉ nghe nói qua địa phương kia, chưa có đến đó. Năm đó chủ nhân muốn đi vào lịch lãm một phen, nhưng lại tìm không thấy cửa vào. Nghe nói cửa vào ở trong Lạc Hoa sâm lâm, nhưng lại rất bí ẩn. Địa phương đó không phải là nơi ngươi có thể đi vào, huyền linh thú cấp thấp nhất cũng đã đạt tới thần thú, không biết còn tồn tại nào đáng sợ hơn nằm trong đó nữa không!"
Tần Ly nghe thấy cấp thấp nhất cũng đã là thần thú, lập tức ngậm miệng lại không nhắc tới nữa.