Tần Ly vì muốn học luyện dược thật tốt, nên thông báo mọi người trong nhà sẽ rời khỏi Tần gia nửa tháng, trên thực tế, nàng không có đi xa, mà núp ở một nơi hẻo lánh ngay bên ngoài Nguyên thành, ở trong Huyền giới.
Thấm thoát, thời hạn nửa tháng đã hết, Tần Ly rốt cục cũng luyện chế thành công tam phẩm đan dược, vô cùng xứng với tên gọi tam phẩm luyện dược sư. Bởi vì Phục Linh đan cùng Nguyên Linh đan đều là tam phẩm đan dược cao cấp, bởi vậy nàng cũng thành tam phẩm luyện dược sư cao cấp. Khuynh Nhan nhìn hai bình nhỏ chứa Nguyên Linh đan và Phục Linh đan trong tay nàng, vui mừng gật đầu. Mới hơn một năm [ trong Huyền giới], từ một học đồ muốn học luyện dược đã trở thành tam phẩm luyện dược sư, đã được cho là thiên tài khó gặp.
Khi luyện dược, phải phóng thích và áp súc linh lực không ngừng và linh hoạt, nên Tần Ly đã tấn chức đến cao cấp huyền linh sư tam giai.
Ra khỏi Huyền Giới, Tần Ly chuẩn bị về nhà, sau đó nàng liền nói cho cả Tần gia biết tin tức nàng trở thành luyện dược sư. Mười tuổi đã là tam phẩm luyện dược sư, có nhân vật thiên tài bậc này trấn áp, phàm là người có đầu óc sẽ không dám đụng chạm đến Tần gia, ngược lại sẽ có không ít cao thủ tự động đến cửa Tần gia xin được ở lại bảo hộ Tần gia. Trọng yếu nhất chuyện này có tác dụng khiến cho Tô gia ở kinh thành kinh sợ, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chờ nàng giải quyết xong Nguyễn gia, là có thể an tâm đi đến Lạc Hoa sơn lâm.
Sau khi nàng trở lại Tần gia, Trần lão đến tìm, "Ly nhi, Nguyễn gia kia đã bắt đầu hành động. Mấy đêm trước, một đám sát thủ đã bị ta xử trí. Có lẽ hành động lần này không thành, Nguyễn gia kia hẳn là sẽ yên tĩnh mấy ngày."
"Trần gia gia, đã để người lo lắng. Lần này Ly nhi trở về, muốn triệt để giải quyết Nguyễn gia." Trong mắt Tần ly xẹt qua một tia u ám khó thấy, nàng không cần phải ẩn nhẫn nữa.
Mỗi lần nhìn thấy người Nguyễn gia, trong lòng Tần Ly đều vô cùng phẫn hận, đây là do chấp niệm của Tần Ly trước đây tạo thành. Khuynh Nhan đã từng nói, nếu chấp niệm này không xóa bỏ, thì nó sẽ thành trở ngại trên con đường tu luyện của nàng. Kỳ thực cho dù không có cỗ chấp niệm này, nàng cũng sẽ không buông tha Nguyễn gia, bây giờ nàng đã coi bản thân mình là người của Tần gia, làm sao có thể cho phép người khác bắt người nhà của nàng?
Trần lão mỉm cười, nhìn ra Tần Ly lần này trở về có chút bất đồng, tựa hồ lại thăng cấp. Không hổ là người thiếu chủ coi trọng, huống hồ nàng vẫn là......
Trần lão đi rồi, Tần Ly đến thư phòng Tần Vinh Hải, thương lượng cùng ông về chuyện công bố thân phận của nàng. Ngày thứ hai, tin tức Tần gia đại tiểu thư là tam phẩm luyện dược sư cao cấp khiến cho người trong ngoài thành đều chú ý, nhưng Tần gia vẫn chưa xác nhận thực hư của tin tức này, cũng không có làm ra bất kì động tĩnh gì.
Sau khi Nguyễn gia nghe được tin tức, trên dưới Nguyễn gia đều vô cùng khủng hoảng, Nguyễn Dục Thành cùng vài đứa con họp nhau trong thư phòng.
"Cha, tiểu tiện nhân Tần gia vậy mà thành luyện dược sư, tin tức này cha đã nghe qua chưa?" Nguyễn Tịch mở miệng nói.
Nguyễn Dục Thành âm trầm, thần sắc có chút mỏi mệt: "Đã biết, thực hư còn chưa có xác minh. Sát thủ con thuê lần trước đều đã bị giải quyết. Xem ra hai người kia vẫn còn ở trong Tần gia, Tần gia lần này không dễ động tới."
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không báo thù của Bân nhi sao?" Nguyễn Sửa tức là cha Nguyễn Kiến Bân, nắm chặt nắm tay, gầm nhẹ.
"Tần gia đột nhiên tuyên bố tin tức này, tám phần là vì đối phó chúng ta, thay vì chờ bọn hắn đánh tới cửa, chi bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường(*)! Hai người kia còn ở lại Tần gia hay không, còn không rõ, cùng lắm thì cá chết lưới rách(**)." Nguyễn Tịch nói.
(*): ra tay tấn công trước
(**): cùng chết
Mấy người cũng gật đầu đồng ý.
Nguyễn Dục Thành không nghĩ như vậy, tuy rằng hắn cũng rất muốn diệt Tần gia, cũng muốn báo thù, nhưng hắn dù sao cũng đứng đầu một nhà, phải xét toàn cục. Do dự một lát, hắn quyết định: "Đêm nay cả nhà chúng ta rời đi, đến kinh thành tránh né một đoạn thời gian."
"Cái gì? Cha, con không đồng ý! Không báo được thù Bân nhi, con sẽ không đi." Nguyễn Sửa nghe lời nói của Nguyễn Dục Thành, vừa sợ vừa tức, lập tức phản đối. .
Ngôn Tình HàiNguyễn Tịch cũng phụ họa: "Cha, nếu phải đi thì mọi người đi đi, con ở lại cùng đại ca!"
"Vô liêm sỉ, hiện tại là thời điểm các con cậy mạnh sao? Các con cho rằng ta không muốn báo thù sao? Chẳng lẽ các con muốn tận mắt chứng kiến Nguyễn gia diệt vong thì các con mới cam tâm?" Nguyễn Dục Thành vỗ bàn đứng dậy, uy áp của đại võ sư đỉnh phong nháy mắt phát tán ra.
......
Đêm nay, Tần gia nghênh đón vài khách quý có thân phận đặc thù.
Trong đại sảnh Tần gia, Tần Vinh Hải ngồi cùng vài vị trưởng lão, lần này Tần Ly và Tần Dịch Dương cũng ở trong đại sảnh.
Ngồi trên ghế khách là một ông lão tóc bạc mang một thân đồ trắng nhìn qua tuy trông rất hòa ái, nhưng trên người ẩn ẩn lộ ra uy áp, khiến cho mọi người có mặt trong sảnh có chút cảm giác bị đè nén. ngảy cả năm người tùy tùng theo sau ông cũng là đại huyền linh sư. Trang phục những người này thống nhất, người có một chút kiến thức đều biết bọn họ đến từ Liên Minh Luyện Dược Sư.
"Tần gia chủ, nghe nói cháu gái gia chủ vừa mới mười tuổi đã là tam phẩm luyện dược sư, minh chủ chúng ta vô cùng coi trọng nàng! Lần này minh chủ phái chúng ta đến để chứng nhận thiên phú của lệnh tôn nữ, nếu quả thật như thế, đặc biệt ưu tiên nàng gia nhập nội các Liên Minh Luyện Dược Sư." Trong mắt ông lão bạch y chợt lóe tinh quang, cười nói.
Trong Liên Minh Luyện Dược Sư, trừ minh chủ, còn có mười vị trưởng lão, địa vị trong liên minh dùng trang phục để phân biệt. Trong đó hồng y trưởng lão là cao nhất, bạch y là thấp nhất, nhưng cho dù là thấp nhất thì ông lão cũng là huyền linh tông nhị giai.
Lần này tin tức Tần ly là tam phẩm luyện dược sư truyền tới tai Liên minh, bọn họ liền lập tức thông báo cho bạch y trưởng lão Diệp Huyên đang ở phụ cận Nguyên Thành mau chóng xác minh thực hư, nếu là thực thì phải thuyết phục Tần Ly gia nhập Liên minh.
"Minh chủ bộn bề trăm việc mà còn chú ý đến chúng ta, lão phu thật sự là thụ sủng nhược kinh. Thật phiền trưởng lão trễ như vậy mà còn phải vất vả đến đây. Ly nhi, lại đây, mau thỉnh an bạch y trưởng lão." Tần Vinh Hải tuy rằng thái độ cung kính, nhưng cũng không giống những tiểu gia tộc khác một lòng nịnh bợ các đại nhân vật.
"Ngươi chính là Tần Ly?" Diệp Huyên nhìn Tần Ly đang đứng trước mặt hắn, thấy nàng mang bộ dạng lạnh nhạt trấn định, vừa lòng gật đầu.
"Thỉnh an bạch y trưởng lão!" Tần Lyp thi lễ nói.
"Tiểu tạp chủng Tần Ly, ngươi lăn ra đây cho ta!"
"Tiểu tiện nhân, ngươi ra đây!"
Lúc này, ngoài cửa Tần gia vang lên hai thanh âm tức giận chửi mắng, đúng là hai kẻ không cam lòng đào tẩu – Nguyễn Sửa cùng Nguyễn Tịch. Ngay lúc Nguyễn gia trên dưới đang chạy trốn, hai người rời đội ngũ.
Tần Ly cười lạnh trong lòng: Nàng còn chưa đi tìm bọn họ, tới bọn họ lại tự đưa lên tới cửa.
Diệp Huyên đang muốn hỏi tiếp, nghe được tiếng chửi bậy ngoài cửa, sắc mặt bỗng chốc lạnh ngắt.
"Hai người các ngươi, xem ai đang ồn ào ở bên ngoài, dẫn bọn họ tới đây." Ông phân phó cho hai người phía sau.
Không đến một chung trà, Nguyễn Tịch cùng Nguyễn Sửa đã bị trói lại mang đến đại sảnh, hai người đều hung tợn trừng mắt Tần Ly. Không nghĩ ông trời lại chiếu cố tiểu tiện nhân này như vậy, ngoại trừ hai người thần bí kia, còn có một nhân vật lợi hại nữa tới.