Hai ba sư đệ hô lên, khiến trước trán Tần Ly tràn đầy hắc tuyến. Nàng vừa rồi có phải biểu hiện rất bưu hãn? Không đến mức có phản ứng lớn như vậy chứ? Kỳ thực nàng không biết là, mấy chiêu vừa rồi của nàng đã khiến những người này triệt để rung động.

Nàng vừa rồi thu hồi huyền linh thú cũng không tránh né những người này, dù sao những người khác cũng không biết nàng làm sao thu được huyền linh thú, nhiều nhất chỉ đoán vì trên người nàng có không gian linh khí thôi. Không gian linh khí tuy trân quý hơn không gian giới chỉ của bọn họ một ít, có thể chứa vật còn sống, nhưng cũng không làm cho người ta sinh ra tham niệm. Mấy người nơi này tuy rằng hiện tại là đệ tử Thanh Vân tông, nhưng ở bên ngoài cũng đều là công tử đại gia tộc.

Sau khi Tần Ly bỏ hết huyền linh thú vào huyền giới, lập tức cùng mấy người Tiết Duệ đi ra ngoài phòng. Bởi vì Lục Kình Thương vẫn tương đối hiểu biết trận pháp trong này, bởi vậy sau đó bọn họ cũng không tiến vào trong sương mù. Cũng bởi vì cái dạng này, bọn họ khắc sâu cảm nhận được sự kỳ diệu của Thiên diễn trận.

Dọc đường đi cũng thấy một ít thi thể, chắc đều chết trong quá trình đoạt bảo. Lục Kình Thương lắc đầu, không ngờ lão hỗn đản này chết rồi mà còn thành tai họa cho nhiều người như vậy.

"Phía trước chính là nơi lão hỗn đản kia đặt linh khí." Mấy người Tần Ly nhìn theo hướng ngón tay Lục Kình Thương chỉ, thấy bên kia một kiến trúc to lớn. Cao tới ba trượng hình mái vòm, bốn phía chiếm cứ một bãi đất trống rộng. Toàn bộ kiến trúc đều dùng thanh quang thạch quý hiếm kiến tạo, trong bóng tối ánh ra thanh quang nhàn nhạt.

Tần Ly nhìn hướng đó, trong lòng kinh ngạc. "Xem ra mộ chủ rất quý trọng linh khí này, bằng không cũng sẽ không đặc biệt kiến tạo một kiến trúc xa hoa như thế để cất linh khí."

"Tần nha đầu, ngươi nói đúng rồi đó. Lão hỗn đản kia lúc còn sống thích nhất là sưu tầm các loại linh khí, hơn nữa si mê luyện khí. Nơi này chứa linh khí, có một nửa là tự hắn luyện chế, còn một nửa còn lại là thông qua các loại cách thu thập được." Lục Kình Thương giải thích.

Mấy người Tần Ly gật đầu, đi tới toà kiến trúc hình vòm kia. Lúc đi đến trước kiến trúc lại có một cảm giác rung động. Phía trên đại môn dựng thẳng một bảng hiệu màu vàng, mặt trên có khắc ba chữ "Linh Bảo các".

"Trời ạ, chỉ nhìn kiến trúc này cũng đã có thể tưởng tượng đồ cất giữ bên trong mà."

"Đúng vậy, bên trong cất chứa nhất định đều là trân phẩm, không biết có thể thu hoạch thần khí gì đó không."

"Nghĩ cái gì đó, ngươi cho là thần khí là cải trắng à, đâu đâu cũng có?"

Mấy đệ tử đi theo Tiết Duệ bàn tán sôi nổi, Tần Ly đã đi tiến đẩy cửa ra. Nơi này rất dễ thấy, cho dù có trận pháp ngăn cản, chắc vẫn sẽ có người đến nơi này. Quả nhiên, mấy người đi vào, thấy mấy người trong vài thế lực.

"A, thiếu chủ và Phong trưởng lão bọn họ ở nơi đó!" Triệu Chấn Đông đi vào trước hết nhìn lướt qua đám người, liếc mắt một cái thì thấy đám người Đoan Mộc Vân Nghệ gần đó.

Mấy người Tần Ly được hắn nhắc cũng đều nhìn qua, mấy người Đoan Mộc Vân Nghệ đang đứng với mấy người thế lực lớn ở thang lầu không biết đang do dự cái gì đó.

Lục Kình Thương thấy một tầng rất nhiều linh khí đã bị những người đó lấy hết, lắc đầu nói: "Lòng tham không đáy, không biết bọn họ lấy linh khí càng nhiều, sẽ chết càng nhanh!"

Minh Dạ vừa nghe, nhìn lướt qua mấy người đứng ở trong sảnh, trên mặt bọn họ ẩn ẩn phiếm hắc khí nhàn nhạt. "Lục tiền bối, ý ngài là trên mấy linh khí đó đều tẩm độc?"

"Các ngươi cho rằng lão hỗn đản kia sẽ có lòng tốt, để linh khí ở đây đợi người đến lấy à? Nơi này đều là tâm huyết của hắn, làm sao có thể không phòng ngừa tình huống về sau chứ? Linh khí trong tầng một này đều tẩm Loạn tuý mê hồng, loại độc dược này thấy hiệu quả chậm, độc tính cũng không mạnh. Nhưng nếu lấy đi linh khí quá nhiều cũng sẽ bị mất mạng."

Giọng nói Lục Kình Thương tuy không lớn, nhưng người chung quanh tu vi cũng không thấp, nghe được Lục Kình Thương nói trong lòng đều là cả kinh. Đáng tiếc trong số bọn họ cũng không có luyện dược sư cao cấp, bởi vậy căn bản không rõ tình huống. Trách không được người mấy thế lực lớn đều không lấy linh khí lầu một, vốn bọn họ còn tưởng rằng là vì phẩm chất mấy linh khí này không quá cao, bọn họ chướng mắt mới không cướp đoạt, không ngờ lại do có độc?

Trong số những người đó có người hơi do dự, tuy rằng trong lòng cũng lo lắng, nhưng cũng không tiến lên. Chỉ có ba năm người ném linh khí xuống đất, bước nhanh đi đến trước mặt mấy người.

Trong đó có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi mặt hoảng sợ nhìn Lục Kình Thương nói: "Vị này tiền bối, ngài nói đều là thật chăng?"

"Lão tử lừa các ngươi làm gì? Các ngươi vạch cánh tay nhìn xem, trên cánh tay có phải có dây tơ hồng?" Lục Kình Thương phụng phịu hỏi.

Nam nhân lập tức vạch cổ tay áo ra, quả nhiên thấy trên tay mình có một dây tơ hồng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Tu vi trong số bọn họ thấp nhất cũng đã tới đế cấp, tuy rằng không thể so thế lực khác trong di tích, nhưng ở bên ngoài cũng đều là nhân vật một phương. Bọn họ hiện tại hận không thể chặt tay mình, muốn bao nhiêu hối hận bấy nhiêu hối hận.

Ánh mắt nam nhân kia trống rỗng dại ra, thì thào lẩm bẩm: "Xong rồi, chẳng lẽ thế này là hết rồi?" Nói xong, tựa như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, "phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống trước Lục Kình Thương nói: "Tiền bối, ngài cứu chúng ta đi, chúng ta cũng là nhất thời nổi lòng tham mới......"

Mấy người Tiết Duệ biết Tần Ly là luyện dược sư, nhưng đều không lắm miệng. Những người này nói trắng ra là cũng là gieo gió gặt bão, bọn họ cũng không phải mở thiện đường, tự nhiên không thể người nào cũng đồng tình.

Lục Kình Thương lắc đầu:"Lão tử cũng không thể nào cứu được các người, các ngươi hiện tại lập tức ra di tích, cố gắng còn có thời gian bảo trụ mạng này, nếu chậm thì chẳng còn cách nào."

Giọng nói hắn rơi xuống, một đám trong những người đó đều chịu đựng đau lòng ném linh khí trong tay xuống đất, ảo não xông về phía cửa. Ở trước mặt tánh mạng, lực hấp dẫn của mấy linh khí này đều bé nhỏ không đáng kể. Mạng còn chưa bảo đảm, ai sẽ để ý mấy linh khí này chứ!

Sau khi những người này chạy đi, mấy người Tần Ly đi đến chỗ đám người Đoan Mộc Vân Nghệ. Lúc này một đám người đang tập trung ở cạnh tường nơi thang lầu tầng một, nhìn xoay quanh thang lầu có chút khó xử. Trong mấy người này ngoài người Thanh Vân tông và Minh gia, những người khác Tần Ly đều không biết.

Nhưng thật đúng là không phải oan gia không đụng đầu, địa phương lớn như vậy, lại đụng phải cha con Minh gia, lần này còn thêm Minh gia gia chủ Minh Kính Thiên.

"Thiếu chủ, hai vị trưởng lão!" Tần Ly đi qua chào hỏi.

Đoan Mộc Vân Nghệ gật đầu: "Các ngươi đều không có việc là tốt rồi."

"Hừ, có Dạ ca ca với nhiều nam nhân bảo vệ như vậy, tiện nhân kia làm sao có thể có việc?" Minh Chỉ Nhu liếc nhìn chỗ Lăng Cảnh, không ngờ cả Lăng Cảnh cũng bị tiện nhân này câu dẫn, trong lòng lại ghen ghét. Đến lúc này Tần Ly này lại còn sống, thật sự là mệnh cứng rắn.

Tần Ly nghe Minh Chỉ Nhu nhỏ giọng nói thầm, một linh quang kiếm bắn tới. Minh Chỉ Nhu không ngờ mình không tránh được chiêu này, may mắn Minh Kính Thiên ở ngay bên cạnh, một đạo chiến khí hóa giải linh quang kiếm của nàng.

"Tiện nhân, ngươi cũng dám động thủ?" Minh Chỉ Nhu hiện tại trong lòng có chút khiếp sợ, Tần Ly này hiện tại đến cùng là cấp bậc gì, mình lúc nãy một chút lực trốn tránh cũng không có. Có điều hiện tại người Minh gia đều ở trong này, nàng căn bản không sợ hãi Tần Ly.

Minh Dạ đi đến cạnh Tần Ly, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Minh Chỉ Nhu, lạnh giọng: "Nếu ngươi lại nói thêm một câu nữa, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn ngậm miệng. Ngươi đã không nói tiếng người, miệng này cũng chẳng để làm gì."

Minh Chỉ Nhu lập tức ủy khuất nhìn Minh Kính Thiên: "Gia chủ gia gia, người xem Dạ ca ca......"

"Dạ nhi, Tiểu Nhu là biểu muội của ngươi, ngươi không thể không phân rõ thân sơ. Còn không mau qua đây, chẳng lẽ còn muốn gia gia đi qua mời ngươi nữa?" Minh Kính Thiên hiện tại không muốn khiến mối quan hệ trở nên gay gắt, dù sao hắn chỉ có một cháu trai.

Minh Dạ cười lạnh một tiếng: "Ta vẫn luôn muốn thân sơ phân rõ ràng." Nói xong, tay hắn liền ôm eo Tần Ly.

Mặt Minh Kính Thiên âm trầm, với hắn mà nói lời hắn nói lúc nãy đã là một loại nhân nhượng, không cháu mình lại làm khó mình trước mặt nhiều người thế! Hắn quay đầu nhìn Tần Ly, chuyển hướng từ Minh Dạ sang trên người nàng. "Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết thân phận Dạ nhi?"

"Không biết Minh gia chủ có ý gì?" Tần Ly không bởi vì Minh Kính Thiên nhìn chăm chú mà sợ hãi.

Minh Kính Thiên hơi sửng sốt, không ngờ tiểu nha đầu này còn có chút gan dạ sáng suốt. Làm gia chủ đại gia tộc, tự phải có khí thế không giận tự uy. Ngày thường tiểu bối nào dám nhìn thẳng hắn, không ngờ tiểu nha đầu này đối mặt hắn lại có thể ung dung.

"Có ý gì? Dạ ca ca là thiếu chủ Minh gia, thân phận tôn quý, thứ dân ti tiện như ngươi xứng chắc?" Minh Chỉ Nhu hừ lạnh một tiếng.

"Không ngờ đây là gia giáo của đại gia tộc, trưởng bối còn chưa lên tiếng, ngươi được phép nói leo à? Chẳng lẽ là ngươi nghĩ mình có thể đại diện ý của gia chủ Minh gia?" Tần Ly dương môi cười yếu ớt, không chút để ý nói.

"Ngươi......"

Minh Chỉ Nhu bị một câu của Tần Ly làm cứng họng, sắc mặt Minh Kính Thiên hơi trầm xuống: "Không thể tưởng được tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi lại có chút võ mồm. Có điều hôn sự của Dạ nhi không phải chính hắn có thể làm chủ, thân phận của ngươi không bước được vào cửa Minh gia, khuyên ngươi vẫn là không cần vọng tưởng."

"Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bước vào cửa lớn Minh gia, ta muốn gả chính là Minh Dạ, không phải thiếu chủ Minh gia." Sắc mặt Tần Ly cũng lạnh lùng.

Minh Dạ lần đầu tiên nghe Tần Ly chính miệng thừa nhận vị trí của hắn, trong lòng có chút mừng thầm. "Ly nhi......" Hắn nhìn Tần Ly, trong mắt đầy nhu tình.

Đoan Mộc Vân Nghệ vốn muốn định giải vây giúp Tần Ly, nhưng dù sao cũng là chuyện giữa bọn họ, hắn thật sự không có lập trường kia. Lăng Cảnh cũng rất muốn nói đây là muội muội hắn, nhưng hiện tại trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, không thể nghi ngờ sẽ gây ra tai họa ngầm cho Tần Ly và Tần gia. May mắn Tần Ly có thể ứng phó thỏa đáng, bọn họ cũng thoáng yên tâm.

Minh Chỉ Nhu thấy Minh Dạ liếc mắt đưa tình, cắn răng. Không được, Dạ ca ca chỉ có thể là của nàng ta, chỉ có thể là của nàng ta! "Tiện nhân, ta muốn đánh một trận với ngươi! Sinh tử chiến, ngươi có dám tiếp?"

Minh Huyền Tề nhìn nữ nhi của mình, hơi nhíu mày. Hắn vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ trong di tích tìm được không ít di bảo, hiện tại tu vi nữ nhi mình đã là huyền linh đế tam giai, trong đám bạn cùng lứa tuổi đã thuộc loại thiên tài, lời muốn ngăn cản cũng không nói ra. Huống chi tiểu nha đầu này nếu chết ở chỗ này, Minh Dạ chắc không có lý do cự tuyệt nữ nhi mình?

"Ngươi xác định?" Tần Ly khóe môi khẽ nhếch.

Minh Chỉ Nhu cắn răng nói: "Tất nhiên xác định!"

Minh Kính Thiên không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hai người, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đoan Mộc Vân Nghệ nhìn Tần Ly, trong lòng có chút lo lắng. Phong trưởng lão biết thực lực của Tần Ly, nàng nói như thế nào cũng là đệ tử của mình, hắn cũng không thể nhìn nàng đi chịu chết. "Tần Ly, không được hồ nháo. Ngươi hiện tại là đệ tử Thanh Vân tông, sao có thể dễ dàng phát sinh tư đấu với người khác?"

Tần Ly biết Phong trưởng lão lo lắng cho nàng, nàng ôm quyền cúi đầu nói: "Sư phụ, trong lòng đệ tử hiểu rõ."

"Chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại sư mệnh?" Phong trưởng lão còn muốn lên tiếng ngăn cản, Đoan Mộc Vân Nghệ vung tay lên đánh gãy hắn. Hắn biết trên người Tần Ly có hai con rối đế cấp cửu giai đỉnh, dù thực lực của nàng không bằng Minh Chỉ Nhu, cũng tuyệt đối sẽ không thua.

Phong trưởng lão thấy Đoan Mộc Vân Nghệ ngăn hắn, có chút kinh ngạc. Nhưng thấy hắn lắc đầu, vẫn nhịn xuống không nói gì. Hiện tại ấn tượng cua hăn về Tần Ly có chút không tốt, cứ nghĩ nàng có chút kiêu ngạo.

Đám người A Đồ và Tiết Duệ đã chứng kiến sự biến thái của Tần Ly, đừng nói là một Minh Chỉ Nhu, e là mười người, cũng không phải đối thủ của nàng.

Tần Ly thấy những người khác không nói ngăn cản, quay đầu lại nhìn Minh Chỉ Nhu: "Đã là sinh tử chiến, vậy ngươi có dám thề?"

"Hừ, ngươi dám nói, bổn tiểu thư sẽ dám!"

"Tốt lắm, ta nói một câu, ngươi nói một câu, chúng ta phát cùng lời thề mới công bằng! Nơi này nhiều người xem như vậy, đều có thể làm chứng cho chúng ta!" Tần Ly lạnh nhạt nói.

Minh Chỉ Nhu thấy Tần Ly không sợ hãi, trong lòng bồn chồn. Nhưng nàng ta rất tin tưởng với thực lực của mình, hơn nữa nàng ta không thể để Minh Dạ cưới tiện nhân này. Bởi vậy sau khi suy tư một lát, nàng ta gật đầu nói: "Được, bổn tiểu thư chẳng lẽ còn sợ một thứ dân như ngươi?"

"Ta Tần Ly, hôm nay chiến đấu sinh tử với Minh Chỉ Nhu, không chết không ngừng! Kẻ vi phạm, ắt gặp thiên lôi hoả hình, hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trên thế gian!"

Đám người nghe Tần Ly thề xong, đều là một mặt đồng tình Minh Chỉ Nhu. Đại tiểu thư thật sự là quá độc ác, Minh Chỉ Nhu này hôm nay sợ là nhất định chết ở trong này. Mỗi người đều biết người đã qua hoàng cấp chỉ cần linh hồn bất diệt là có thể trọng sinh, đây là diệt luôn cơ hội sống lại của nàng ta.

Minh Huyền Tề thấy Tần Ly thề ngoan độc như thế, trong lòng hơi bồn chồn. Tần Ly này chớ không phải là choáng váng, nàng thua rồi một chút đường sống đều không có.

Minh Huyền Tề nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, định nói ngăn cản. Tần Ly nhìn ra ý đồ của Minh Huyền Tề, khẽ cười nói: "Sao, sinh tử chiến là ngươi đề xuất, chẳng lẽ ngươi nhanh như vậy đã hối hận?"

"Hừ, ai nói bổn tiểu thư phải hối hận? Thề thì thề! Ta Minh Chỉ Nhu, hôm nay chiến đấu sinh tử với Tần Ly, không chết không ngừng! Kẻ vi phạm, ắt gặp thiên lôi hoả hình, hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trên thế gian!" Giọng Minh Chỉ Nhu càng ngày càng thấp trầm, cơ hồ từng chữ đều phát ra từng trong kẽ răng.

Sau khi hai người tuyên thệ, thiên địa pháp tắc buông xuống, tạo thành một dấu hiệu trước ngực hai người. Lời thề hình thành, mấy người bước đi ra khỏi Linh Bảo các.

Đoan Mộc Vân Nghệ luôn đứng cạnh Minh Huyền Tề, để ngừa hắn một lát đổi ý. Đám người Minh Dạ cùng Lục Kình Thương cũng đều chú ý động tác của người Minh gia, chỉ sợ một lát lúc Tần Ly đối chiến có người quấy rầy.

Đầu tiên Minh Chỉ Nhu triệu hồi huyền linh thú của mình. "Hoa đằng, đi ra!" Lời của nàng rơi xuống, một thiếu nữ tóc dài bảy màu đi ra từ huyền linh không gian.

Lại là thần thú? Tần Ly nhìn thấy huyền linh thú của Minh Chỉ Nhu thì nhướng mày: "Minh tiểu thư không hổ là tiểu thư đại gia tộc, lại có thể khế ước thần thú."

"Hừ, ngươi đời này cũng chưa gặp qua thần thú đi? Cho ngươi trước khi chết được thêm kiến thức, coi như là bổn tiểu thư làm chuyện tốt!" Minh Chỉ Nhu ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn Tần Ly.

Nghe đến đó, đám người A Đồ và Triệu Chấn Đông không nhịn được "phốc xuy" một tiếng bật cười. Người khác không biết, nhưng bọn họ thì biết. Nữ nhân này thật sự là tóc dài kiến thức ngắn, cũng dám nói nàng chưa gặp thần thú? Nàng không cần gặp quá nhiều mới tốt!

Tần Ly không nói gì, chỉ nhếch môi nở một nụ cười. "Phượng Tiêu, đi ra nhìn đồng tộc của ngươi nè!" Nàng không gọi thêm mấy người kia, dù sao nơi này còn có rất nhiều thế lực khác, huống hồ gia gia Minh Dạ đã ở nơi này, nàng không muốn tại thành rắc rối cho mình. Một mình Phượng Tiêu đã đủ, những người khác gọi lên cũng chẳng làm gì.

Phượng Tiêu vừa xuất hiện, đưa mắt nhìn hoa đằng. Phượng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn Hoa đằng, bất mãn nói: "Tiểu Ly, ánh mắt ngươi sao vậy, nàng ta làm sao xứng làm đồng tộc của ta? Chẳng qua là một con gà vớ vẩn mà thôi."

Bản thể Hoa Đằng là một con chim trĩ bảy màu, quả thật không thể đánh đồng với phượng tộc. Chẳng qua trong cơ thể con chim trĩ bảy màu này có một tia phượng hoàng huyết mạch, bởi vậy Tần Ly mới có thể nói là đồng tộc của hắn.

Tần Ly bĩu môi nói: "Nói chuyện với ngươi cũng quá đả thương người!"

Hoa Đằng nghe Phượng Tiêu kêu nàng ta là gà vớ vẩn, sắc mặt bỗng chốc âm trầm, hiển nhiên đã nổi giận.

"Thần thú Phượng hoàng?" Đứng ở bên cạnh Phong trưởng lão nhịn không được kêu lên, Tần Ly này lại có phượng hoàng thần thú, trách không được vừa rồi nắm chắc như vậy. Có điều cũng không biết tu vi chim phượng hoàng này như thế nào, nếu tu vi thấp, vậy cũng không dễ.

Minh Huyền Tề và Minh Kính Thiên cũng là cả kinh, không ngờ tiểu nha đầu không có thân phận này lại khế ước với thần thú. Trên người nàng đến cùng có chỗ nào đặc biệt, lại có thể khiến cho thần thú thần phục. Lúc trước khế ước Hoa Đằng, chỉ là một lần gặp gỡ. Hoa đằng khi đó đã bị trọng thương, là Minh gia bọn họ cứu nàng một mạng. Nhưng lúc đó bọn họ khế ước là khế ước ngang hàng, khác với khế ước của Tần Ly. Hoa Đằng chỉ đáp ứng bảo hộ Minh Chỉ Nhu một trăm năm, một trăm năm sau sẽ rời đi.

Trong lòng Minh Chỉ Nhu thật sự là cực hận, tiện nhân này chỉ là một thứ dân, có tư cách gì có được thần thú? Bộ dạng thần thú này thật sự là tuấn tú, chỉ cần Tần Ly chết, thần thú này chính là của nàng!

Phượng Tiêu thấy Minh Chỉ Nhu Nhưng chằm chằm mình, trong mắt đều là thần sắc tham lam, hừ một tiếng nói: "Người quái dị, đừng nhìn ta như vậy, ta muốn nôn."

"Ha ha ha!" Những người khác đều nở nụ cười.

Minh Chỉ Nhu không ngờ thần thú này cũng dám mắng nàng người quái dị, quát một tiếng chói tai: "Hoa Đằng, lên!"

Tóc dài trên đầu Hoa Đằng lập tức nhanh chóng vươn dài, phóng tới trên người Phượng Tiêu. Phượng Tiêu trực tiếp một đoàn phượng hoàng thiên hỏa phóng ra. Hoa Đằng lập tức lắc mình trốn tránh, trong lòng không dám chậm trễ.

Tần Ly trên tay chấp khởi vòng Như Ý, dưới chân dùng sức, cả người như tia chớp bắn ra ngoài. Minh Chỉ Nhu không ngờ tốc độ Tần Ly lại nhanh vậy, trong lòng cả kinh. Nhưng nàng ta cũng không thể lùi bước, cũng phóng tới Tần Ly.

"Tiện nhân, cho ngươi nếm thử linh kỹ Minh gia, Minh Vương Thiên Giáng!" Minh Chỉ Nhu dứt lời, trên hai tay tràn đầy linh lực, hai tay giao nhau vũ động ở trước ngực, không ngừng biến hóa thủ thế rất nhanh. Tiếp, sau nàng ta xuất hiện một cự ảnh cao một trượng, trên thân thể quanh quẩn hắc vụ, hình thành hình ảnh Minh Vương. Sau đó hai tay cự ảnh giơ lên, đánh tới Tần Ly.

Phạm vi của cự ảnh rất rộng, người thường căn bản không trốn được. Nhưng hiện tại Tần Ly không giống, nàng căn bản không cần trốn. Nàng dồn chiến khí lên nắm tay, công tới Minh Vương.

Nàng có phải điên rồi? Trong lòng Minh Huyền Tề thầm mừng, thật sự là đứa nhỏ da lông ngắn, căn bản không biết chỗ lợi hại của linh kỹ này. Hiện tại thực lực Minh Vương chính là thánh cấp cường giả cũng không dám tới gần, nếu bị cự quyền của hắn đánh trúng, không chết thì cũng không kém là bao.

Nhưng kế tiếp phát sinh một màn khiến Minh Huyền Tề hận không thể đem hai mắt của mình lấy xuống dưới! Chỉ thấy Tần Ly thả người nhảy, bay lên nửa trượng, bay thẳng đến ngực Minh Vương công tới. Trên quyền mang theo phong hỏa chi thế, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, Tần Ly xuyên thấu hư ảnh.

Tiếp Minh Chỉ Nhu "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, phía sau nàng ta nào còn bóng dáng hình ảnh Minh Vương!

Cái gì? Không riêng gì Minh Huyền Tề trố mắt, ngay cả đám người Phong trưởng lão, Lãnh trưởng lão cũng đều là một biểu cảm thấy quỷ. Tần Ly bất kể cái gì chiêu thức đều không hữu dụng, chẳng qua chỉ là một quyền, linh kỹ của Minh Chỉ Nhu đã bị đánh tan.

Minh Chỉ Nhu không đứng vững, trong mắt tất cả đều là rung động không thể tin tưởng. "Không, không thể nào, ngươi làm sao có thể phá linh kỹ của ta!"

"Ha ha, Minh tiểu thư bộ dạng nhu nhược, không ngờ ngưng tụ thành linh kỹ cũng nhu nhược như vậy. Minh Vương cả một quyền cũng không ngăn được, thật sự là đáng tiếc thân hình cao lớn như vậy. Thật là miệng cọp gan thỏ, chẳng lẽ linh kỹ này là dọa người?" Tần Ly lắc đầu, một mặt thất vọng.

Dọa người? Người Minh gia ai chẳng biết, đây chính là linh kỹ mạnh nhất Minh gia! Dù Minh Chỉ Nhu còn chưa hoàn toàn nắm giữ tinh túy, nhưng tuyệt không dễ đối phó. Chiêu này phát huy đến mức tận cùng, có thể cùng thần cấp cường giả đối kháng!

Có điều kinh hách còn không có kết thúc, chỉ thấy Tần Ly thủ thế không ngừng biến hóa, người ở đây đều có thể nhìn ra, đây đúng là dấu tay Minh Vương Thiên Giáng!

Nàng đang làm cái gì? Chẳng lẽ muốn bắt chước linh kỹ này? Quả thực là vớ vẩn! Minh Kính Thiên và Minh Huyền Tề đều cười nhạo trong lòng, cảm thấy Tần Ly hoàn toàn đang lấy lòng mọi người. Linh kỹ này phức tạp, cho dù có người dạy, cũng phải mười năm mới luyện thành, chẳng lẽ nàng còn muốn lập tức làm được?

Song rất nhanh bọn họ cười không nổi, chỉ thấy Tần Ly thủ thế biến hóa càng lúc càng nhanh, tiếp còn có từng đạo linh khí màu đen phát ra quanh thân nàng. Phía sau nàng dần hình thành một bóng người to lớn, rõ ràng chính là hình ảnh Minh Vương lúc nãy.

"Ngại quá, vừa mới học, không biết linh kỹ này có phải như vậy hay không?" Tần Ly cười nói: "Minh Vương Thiên Giáng!" bốn chữ vừa dứt, Minh vương giơ lên trọng quyền, khí thế ẩn chứa trong đó phải gấp mấy chục lần.

Nếu quyền này hạ xuống, Minh Chỉ Nhu không có nửa đường sống. Người chung quanh đều sợ ngây người, nàng vừa rồi phá chiêu thức của Minh Chỉ Nhu, là dùng chiến khí, nhưng bản thân nàng lại là huyền linh sư, điều này sao có thể chứ? Vừa rồi Minh Chỉ Nhu chỉ sử dụng chiêu thức một lần, nàng lại có thể hoàn thành nhanh như vậy, hơn nữa mặc cho ai đều có thể nhìn ra chiêu này rất thuần khiết, căn bản không phải của Minh Chỉ Nhu lúc nãy có thể so sánh.

Này đã không phải thiên tài có thể hình dung, quả thực chính là biến thái! Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói trên người một người có thể đồng thời tồn tại hai loại lực lượng, thì ra không phải chưa có người từng được nếm thử, nhưng cuối cùng đều rơi vào kết cục nổ tan xác mà chết. Không ngờ tiểu nha đầu này lại thành công, nàng đến cùng là quái vật gì?

Minh Huyền Tề cố nén kinh hách, hắn không thể để nữ nhi chết ở chỗ này. Hắn quát lớn một tiếng: "Ngươi dám!"

"Ta thật đúng là dám!" Tần Ly khẽ cười một tiếng, lập tức kết thúc dấu tay cuối cùng, chỉ thấy Minh Vương giáng quyền xuống. Trên quyền mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, toàn bộ mặt đất phía dưới đều rung động, chung quanh bay đất bụi đất, không nhìn thấy cái gì.

"A!"

"A!"

Chợt nghe hai tiếng kêu thảm thiết, một nam một nữ, giọng nữ thê lương hơn. Bụi bặm rơi xuống, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn nơi đó, chỉ thấy trên đất xuất hiện một hố sâu rất to, không thấy cha và con Minh Huyền Tề và Minh Chỉ Nhu đâu.

Minh Kính Thiên dù vẫn thâm trầm nhưng không lạnh lùng nổi nữa, đi tới hố sâu. Hắn đi vào trong hầm không lâu, lấy dược ra cho hai người. Minh Chỉ Nhu đã không thể nói nguyên ven, đã biến thành một bãi thịt nát. Minh Huyền Tề cũng tốt không hơn là bao, cơ hồ đã không có sức sống. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||

"Sao, muốn bọn họ sống lại? Minh gia chủ, Minh Chỉ Nhu đã phát thệ, ngươi dù cứu sống nàng, nàng cũng vẫn phải chết, chết nữa là tan thành mây khói, hồn phi phách tán." Khẩu khí của Tần Ly tựa hồ chính là hảo tâm nhắc nhở, Minh Kính Thiên nghe xong khí huyết dâng lên, phun ra một búng máu.

Hoa Đằng lúc này đã bị thiên hỏa Phượng Tiêu hun cho đen sì, bởi vì Minh Chỉ Nhu đã chết, khế ước của nàng cùng Minh Chỉ Nhu cũng giải trừ. Nàng trốn tránh Phượng Tiêu hô: "Đừng nữa thiêu, cầu ngươi. Không đánh, không đánh!"

Phượng Tiêu cũng mặc kệ Hoa Đằng cầu xin tha thứ, hắn hiện tại chơi chưa chán mà! Tần Ly lắc đầu nói: "Được rồi, Phượng Tiêu, trở về đi!"

Phượng Tiêu bĩu môi, giơ nắm tay dọa Hoa Đằng "oa" bật khóc. Tần Ly đi đến trước mặt Hoa Đằng nói: "Ngươi có nguyện thần phục?"

Hoa Đằng chứng kiến sự lợi hại của Tần Ly và Phượng Tiêu, chỗ nào còn dám phản kháng? Nàng anh anh khóc, nhìn Tần Ly gật đầu.

Tần Ly đi đến trước mặt Tiết Duệ nói: "Sư huynh, huynh có huyền linh thú chưa?"

Trên mặt Tiết Duệ ẩn nỗi thương cảm, khẽ lắc đầu.

Triệu Chấn Đông mở miệng: "Huyền linh thú của Tiết sư huynh trong một lần chiến đấu vì bảo vệ chủ, đã chết trận."

Tần Ly không ngờ là như vậy, hơi có lỗi nhìn Tiết Duệ. Tiết Duệ lắc đầu nói: "Đã qua rồi, muội đừng để trong lòng."

"Sư huynh, huynh có bằng lòng khế ước với nàng?" Tần Ly chỉ Hoa Đằng hỏi.

Tiết Duệ không ngờ Tần Ly hỏi hắn là vì vậy, nhưng đây chính là thần thú đó, nàng lại không cần suy nghĩ đã cho mình?

"Sư huynh không đồng ý?" Tần Ly nhíu mày, nàng vốn muốn cho Hoa Đằng khế ước với Tiết Duệ, nhưng nếu hắn không đồng ý mình cũng không thể miễn cưỡng.

Hoa Đằng thấy Tiết Duệ không nói gì, liền cáu giận: "Bổn cô nương đường đường là thần thú, ngươi lại không đồng ý? Nhân loại, ngươi cũng dám khinh thường ta?"

Tần Ly liếc lẹm Hoa Đằng, khí thế Hoa Đằng lập tức ủ rũ. "Sư huynh, huynh đã không đồng ý, ta cũng chỉ có thể giết nàng."

Tiết Duệ vội ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là ánh sáng kinh ngạc. Đây chính là thần thú, nàng lại nói muốn giết nó? Hắn không nhìn ra Tần Ly có phải đang đùa hay không, ngẫm nghĩ vẫn gật đầu. Nói như thế nào cũng là thần thú, không thể lãng phí.

Cứ như vậy, dưới tình huống Tiết Duệ có điểm do dự, Hoa Đằng có điểm không cam lòng, hai người ký kết khế ước. Khế ước hình thành, thực lực Tiết Duệ cũng đột nhiên tăng mạnh, tới cảnh giới huyền linh đế nhị giai.

Minh Kính Thiên bỏ linh hồn Minh Chỉ Nhu và Minh Huyền Tề vào trong bình trữ hồn, hắn hiện tại tuy rằng đối Tần Ly có hận ý, nhưng lại chẳng có tâm tư tìm nàng phiền toái. Tuy rằng Minh Chỉ Nhu không thể sống lại, nhưng Minh Huyền Tề vẫn có thể sống lại. Hắn thu linh hồn bọn họ lại trước, sau đó thật sâu nhìn Tần Ly cùng Minh Dạ, rồi mang theo người Minh gia đi. Hiện tại bên Tần Ly nhiều người, hắn có tiếp tục cũng chẳng có lợi gì.

Người Minh gia đi rồi, Tần Ly đi đến cạnh Đoan Mộc Vân Nghệ: "Thiếu chủ, lúc nãy các ngươi gặp khó khăn gì à, vì sao lại đứng ở thang lầu?"

"Cái thang lầu kia có chút cổ quái, chúng ta đi như thế nào cũng không tới lầu hai. Đi lên sau lại xuống lần nữa, mãi cứ ở tại chỗ." Đoan Mộc Vân Nghệ giải thích.

Lục Kình Thương đi tới nói: "Tần nha đầu, đây cũng là một trận pháp trong Thiên Diễn trận, tên là Giấu trận, cửa vào thật sư đã bị che giấu, các ngươi nhìn thấy chỉ là ảo tượng thôi. Nếu không biết trận pháp này, thì không thể phá giải."

"Lục tiền bối, ngài đối Thiên Diễn trận tương đối quen thuộc, có thể trợ giúp phá trận?" Tần Ly hỏi.

Lục Kình Thương lắc đầu: "Lão tử cũng chỉ hiểu biết da lông về trận pháp thôi, nếu muốn phá cái trận kia, vẫn phải nghiên cứu một phen mới được."

Tần Ly đi đến bên Minh Dạ: "Dạ, chàng có thể có nắm chắc phá cái trận kia?"

Minh Dạ cong môi: "Ta có thể thử xem, nếu hiện tại ta nói không được, chẳng phải là cũng bị Ly nhi chê cười?"

Đoàn người bọn họ cũng không vội, vì thế cùng nhau về trong Linh Bảo các. Minh Dạ đem quyển [ Thiên Diễn trận ] ra, sau đó tự nghiên cứu.

Tần Ly tới tầng một, nhìn linh khí trên đất suy tư. Mấy thứ này đều là thiên phẩm thánh khí tốt nhất, nếu có thể lau hết độc bên trên đi, đến lúc đó là có thể chia cho người cần. Ví dụ hộ vệ Tần gia hay bằng hữu của nàng.

Minh Dạ ở đó nghiên cứu Thiên Diễn trận, Tần Ly đem dược đỉnh ra. Bắt đầu nghiên cứu độc tính trên linh khí. Nàng đã xem đan phương trong [Cổ vận đan phương], mấy độc dược này đối nàng mà nói căn bản không phải việc gì khó. Chỉ là phải quan sát một phen, nàng hiểu được thành phần bên trong độc dược, sau đó bắt đầu khai lô luyện chế đan dược.

Chỉ trong một canh giờ, Tần Ly đã luyện chế xong đan dược. Nàng nghiền đan dược thành thuốc bột, sau đó rắc lên trên linh khí. Sau đó nàng đi nhặt linh khí trên đất.

Thời điểm nàng luyện dược đám người A Đồ đứng một bên nhìn, thấy nàng muốn đi nhặt linh khí, A Đồ vọt lên trước: "Đại tiểu thư, để A Đồ nhặt đi! Lỡ may nếu có độc, đại tiểu thư còn có thể nghĩ biện pháp cứu ta, nếu ngài trúng độc thì khổ."

Tần Ly thấy ánh mắt kiên định của A Đồ, đành phải gật đầu. Kỳ thực nàng đã có thể xác định độc trên linh khí đã được nàng giải trừ, bởi vậy cũng không kiên trì. Nàng biết những người này chẳng qua là muốn tỏ lòng trung thành của mình, nàng không muốn phất ý tốt của họ.

A Đồ thấy Tần Ly đáp ứng, lập tức cười ngây ngô xoay người nhặt linh khí. Qua một khắc, hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc, hiển nhiên thuốc bột của Tần Ly đã thành công.

Tần Ly nhìn mấy người A Đồ, hỏi: "Trong các ngươi ai chưa có thiên phẩm thánh khí?"

Mấy người A Đồ liếc nhìn nhau, đều lắc đầu. Bọn họ chỉ là hạ nhân của Lăng Cảnh thiếu gia, nào dùng thiên phẩm thánh khí?

Tần Ly lấy linh khí đến trước mặt bọn họ nói: "Linh khí nơi này đều là thiên phẩm thánh khí, các ngươi nhìn xem có hợp không, rồi lấy máu nhận chủ đi!"

"Đại tiểu thư, ý cô là là, tặng mấy linh khí này cho bọn ta?" A Đồ một mặt không thể tin được, những người khác cũng đều là biểu cảm này. Mẹ ơi, mấy thứ này là thiên phẩm thánh khí, không phải cải trắng, cả mắt cũng không thèm liếc đã đưa hạ nhân bọn họ?

Tần Ly lắc đầu khẽ cười nói: "Bộ ta rất giống đang vui đùa sao? Hay là các ngươi không hiểu ý ta?"

"Không phải, chúng ta chính là, chính là...... Aizz, các huynh đệ, đây đều là đại tiểu thư ban cho, đều đi qua chọn linh khí." A Đồ có chút tìm không thấy đầu lưỡi, dứt khoát vỗ đùi, đi tới trước chọn linh khí.

Mấy người khác nhìn Lăng Cảnh, trong mắt đều là ý hỏi. Lăng Cảnh gật đầu, những người đó mới cao hứng phấn chấn đi qua chọn lựa.

Lăng Cảnh đi đến trước mặt Tần Ly: "Ly nhi, muội thật sự khiến ca hơi xấu hổ đó. Bọn họ theo ta lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có được cái gì thứ tốt, ngược lại còn phải đi theo ta chịu khổ. Ly nhi, cám ơn muội."

"Ca, huynh nói cái gì vậy? Huynh là ca ca ruột của muội, bọn họ là huynh đệ huynh, cũng là huynh đệ muội, chẳng lẽ huynh còn muốn tách riêng với muội?" Tần Ly trợn trừng mắt, có chút oán trách nói.

Lăng Cảnh cười nói: "Nếu mẹ biết thực lực hiện tại của muội, nhất định cũng sẽ đặc biệt cao hứng."

"Huynh yên tâm, muội rất nhanh sẽ đi gặp mẹ, khi đó chính là lúc huynh và muội đưa mẹ về nhà. Ca, một ngày này sẽ không quá xa." Ánh mắt Tần Ly kiên định nói, tựa như một lời thề làm cho người ta trong lòng tràn ngập hi vọng.

Lăng Cảnh vui mừng gật đầu, hắn tin tưởng muội muội mình. Xem ra hắn cũng phải nỗ lực, nói như thế nào hắn cũng là ca ca, cũng không thể bước theo sau muội muội.

Đám người A Đồ một đám mặt mày hớn hở, đều chọn linh khí tiện tay. Tần Ly bỏ linh khí còn lại vào Huyền giới, chờ về sau cho người khác cần.

Tần Ly bên này giải quyết xong, bước đi đến cạnh Minh Dạ, thấy hắn còn đang trầm tư suy nghĩ, một lát trên mặt mang ý cười, một lát mặt ủ mày chau. Nhưng dần dần, Tần Ly thấy số lần hắn nhíu mày càng ngày càng ít, chỉ biết hắn chắc rất nhanh sẽ thành công.

Qua ước chừng nửa canh giờ nữa, Minh Dạ ha ha cười nói: "Ly nhi, ta rốt cục phá ra rồi! Hiện tại ta đã biết làm sao phá trận pháp này."

Minh Dạ ở trong phòng đi một vòng, không ngừng di động tới đồ vật sảnh. Rất nhanh, chợt nghe "Phanh" một tiếng, thang lầu liền trầm xuống. Tiếp một cái thang lầu khác xuất hiện, trên thang lầu xuất hiện một cửa đá.

Lục Kình Khương luôn nhìn động tác của Minh Dạ, không ngờ tiểu tử này cũng là thiên tài, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã phá được trận pháp này. Xem ra Tần nha đầu giao trận pháp cho hắn, quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Sau khi cửa phòng xuất hiện, mấy người cũng đều không lại trì hoãn mà đi lên bên trên. Đến cửa Minh Dạ nói với mấy người: "Mọi người trước tiên ở nơi này chờ một chút, chỉ sợ bên trong chắc là còn có trận pháp, ta đi trước xem xét một chút rồi các người lại đi vào."

Nói xong, Minh Dạ liền chuẩn bị mở ra cửa đá đi vào, lúc này Lãnh trưởng lão đi phía trước bước một bước nói: "Minh điện chủ, chúng ta vẫn là một đường đi vào tốt hơn."

Minh Dạ cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra Lãnh trưởng lão không tin tại hạ? Được, cùng nhau đi vào cũng không phải không thể, nhưng nếu một lát có chuyện gì xảy ra, Lãnh trưởng lão sẽ tự chịu!"

Tần Ly nhíu mày, không ngờ mình và Dạ làm nhiều như vậy vẫn không có được sự tín nhiệm của bọn họ. Kỳ thực nàng cũng hiểu, Dạ và Thanh Vân tông dù sao không phải người trong một thế lực, khó tránh khỏi có chút ngăn cách. Huống hồ chỗ này đã bày nhiều trận pháp như vậy, nên cất chứa linh khí thập phần quý trọng mới đúng. Có điều rõ ràng thì rõ ràng, nàng vẫn đứng ở phía Minh Dạ.

Tần Ly nàng có một tật xấu, chính là bao che khuyết điểm. "Lãnh trưởng lão, nếu ngài không tin, có thể tự mình đi vào, ta tin tưởng Dạ cũng sẽ không phản đối. Nhưng đến lúc đó nếu có cái gì ngoài ý muốn, vậy chỉ có thể chính ngươi phụ trách."

Đoan Mộc Vân Nghệ vẫn ở một bên nhìn không nói gì, nhưng thấy sắc mặt Tần Ly lạnh đi, hắn quay đầu nhìn Minh Dạ: "Vậy phiền Minh điện chủ!"

Lãnh trưởng lão có chút không đồng ý, nhưng thấy trong mắt Đoan Mộc Vân Nghệ chợt lóe lưu quang, cũng chỉ ngậm miệng không nói nữa.

Nếu Minh Dạ không phải thấy bọn họ cùng một tông môn với Tần Ly, mới mặc kệ bọn họ. Hắn thấy Đoan Mộc Vân Nghệ coi như hiểu lí lẽ, mở cửa đá đi vào.

Mấy người ở bên ngoài chờ, một mạch chính là một canh giờ. Lãnh trưởng lão có điểm chờ không kịp, Phong trưởng lão nhìn Tần Ly không nói gì.

"Thiếu chủ, lão phu vào xem!" Lãnh trưởng lão vừa muốn cất bước, bị Đoan Mộc Vân Nghệ ngăn cản. "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, bản thiếu chủ tin tưởng Minh điện chủ là một người chính trực."

Tần Ly không ngờ Đoan Mộc Vân Nghệ lại tin tưởng bọn họ như vậy, trong lòng ấn tượng với hắn lại tốt hơn một phần. Kỳ thực nàng cũng hơi lo lắng, không biết bên trong có phải có cái gì nguy hiểm, Dạ đã nửa ngày chưa đi ra, sẽ không phải gặp cái gì khó khăn chứ? Không được, đợi thêm một khắc nữa, nếu hắn vẫn không ra, vậy nàng sẽ đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play