Sau đó, mọi thứ bên cạnh Minh Dạ đều ngưng kết một tầng sương trắng mỏng, khiến những người đang có mặt ở đại sảnh Tần gia vô cùng chấn động.
Tần Vinh Hải không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán. Thiếu niên tên Minh Dạ này quả nhiên không hề đơn giản, trong lúc vô tình nhẹ nói một câu hắn đã kết một lớp hàn khí thế này, không thể khinh thường được. Thiếu niên này vì sao lại ra tay cứu Ly nhi? Có mục đích gì? Nếu hắn không phải người Đông đại lục, vậy thì thật...
Sắc mặt đại trưởng lão thay đổi liên tục, xanh đỏ đan xen, vô cùng quái dị. Tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật cấp trưởng lão của Tần gia, địa vị cao thượng, đã bao giờ bị người bác bỏ như thế? Kẻ này làm hắn mất hết mặt mũi, nhưng hắn lại không dám phát tác, cục tức nghẹn trong lòng khổ sở vô cùng. Thiếu niên này hắn không chọc được, vì thế hắn càng không vừa mắt với Tần Ly, đem tất cả những nhục nhã hắn phải chịu hôm nay tính hết lên người nàng.
Còn Minh Dạ thì không nhịn được nhíu mày, vừa rồi trong lòng tự dưng sinh ra một cỗ tức giận, hắn không kiềm chế được, hắn không thích loại cảm giác này chút nào.
"Khụ khụ, cái kia... ý thiếu chủ nhà ta là việc hôm nay cũng có trách nhiệm của chúng ta, nếu Nguyễn gia gì đó muốn dây dưa, chúng ta nhất định sẽ không đứng nhìn." Lão giả bên cạnh Minh Dạ thấy không khí có chút xấu hổ, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"Không có vấn đề gì, sắc trời không còn sớm, hai vị khách quý ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi! Vừa vặn hai ngày sau là ngày ước chiến cùng Nguyễn gia, nếu quý vị không vội thì ở lại thêm mấy ngày." Tần Vinh Hải vẫy tay với Tần Ly phân phó: "Ly nhi, thay gia gia chiêu đãi hai vị khách quý, đừng chậm trễ biết không?"
Tần Ly vốn không thèm để ý tới những lời độc địa, nàng thích vui vẻ tự tại, cho nên đối với lời nói của đại trưởng lão, nàng không để trong lòng, nhưng nàng không ngờ rằng Minh Dạ sẽ thay nàng đáp trả đại trưởng lão.
"Vâng, gia gia yên tâm, Ly nhi nhất định sẽ chiêu đã hai vị này cẩn thận." Tần Ly cung kính trả lời.
"Tần gia chủ, vậy phiền ngài!" Lão giả đứng lên ôm quyền cùng Tần Vinh Hải.
"Các vị không cần khách khí, có gì không tiện thì nói với cháu gái này của lão phu."
Ra khỏi đại sảnh, Tần Ly đi phía trước dẫn đường, Minh Dạ cùng lão giả đi sau.
"Hôm nay ở Chính Dương lâu, vì sao các hạ lại ra tay? Các hạ nhìn không giống người thích lo chuyện bao đồng!" Tần Ly vừa đi vừa dò hỏi.
"A? Vậy ngươi thấy ta giống loại người nào?" Minh Dạ nhíu mày.
"Nếu không có nguyên nhân, ngươi tuyệt đối sẽ không quản sống chết của người xa lạ."
"Hình như ngươi có vẻ hiểu ta."
"Hi vọng ngươi có thể thẳng thắn một chút, ta không thích người khác tính kế ta." Tần Ly dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Minh Dạ.
"Xem ra chúng ta rất giống nhau ở điểm này. Nếu ta nói ta cứu ngươi chỉ vì diện mạo của ngươi rất giống người quen cũ của ta, ngươi có tin không?"
Tần Ly xem xét gương mặt của Minh Dạ, thấy hắn không phải đang nói dối, quay người tiếp tục đi về phía trước. Đến một viện tách biệt, Tần Ly dừng lại.
Phân phó gã sai vặt trông coi viện này vài câu, sau đó nói với hai người bọn họ: "Hai vị ở tạm nơi này, có việc gì thì sai người nói với ta." Sau đó nàng nhìn lão giả ở phía sau: "Không biết xưng hô với ngài như thế nào?"
"Lão phu họ Trần."
"Về sau ta gọi ngài là Trần gia gia có được không?"
"Ai u, vậy lão phu mặt dày nhận cái danh gia gia này của ngươi." Trần lão thật sự rất thích Tần Ly.
"Trần gia gia, vậy hai người nghỉ đi, ta đi trước."
Minh Dạ chặn đường đi của nàng, nói: "Nữ nhân, ngươi đón tiếp chúng ta như vậy sao?"
"Bằng không thì như thế nào?" Tần Ly vốn đã nhấc chân, không thể không cúi xuống xem có đạp phải chân ai kia không.
"Nữ nhân, ngươi thật đặc biệt." Minh Dạ nhướng mày, cười nhẹ, xoay người đi vào viện.
Trần lão mỉm cười nhìn Tần Ly một cái, vuốt râu đi theo Minh Dạ. Hắn giống thiếu chủ, đều cảm thấy nha đầu này đặc biệt. Bình thường, nữ hài tử nào thấy thiếu chủ nhà hắn đều liều mạng lấy lòng, nha đầu này lại bày ra bộ dạng không cho là đúng, nhưng đồng thời cũng cực kì phòng bị.
Tần Ly trợn trừng mắt, tâm tình bất định, ánh mắt nàng nhìn Minh Dạ như đang nhìn một quái nhân.
Nàng mặc kệ, cất bước đi về phòng mình, kết quả đi được nửa đường thì gặp Tần Dịch Dương đang vội vàng đi tới phòng nàng.
"Ly nhi, con không sao chứ? Cha nghe nói con với bọn Nguyệt nha đầu đụng phải người của Nguyễn gia?" Tần Dịch Dương lôi kéo Tần Ly nhìn trái nhìn phải, thấy nàng không bị thương mới yên tâm.
"Cha, Ly nhi không có việc gì, cha yên tâm đi! Nữ nhi là huyền linh sư, đâu có dễ dàng bị thương như vậy?" Trong ấn tượng của Tần Ly không có hình dáng của mẫu thân, nhưng Tần Dịch Dương chưa bao giờ để nàng có cảm giác thiếu vắng người thân yêu thương. Hiện tại, có một phụ thân như vậy nàng đã thấy đủ.
"Ai, con đó, chẳng để cha yên tâm lúc nào, còn nói nữa, con thành huyền linh sư khi nào? Sao có thể dùng một chiêu phế đi tay phải của Nguyễn Kiến Hào vậy? Rốt cuộc con gạt cha con bao nhiêu chuyện rồi?" Tần Dịch Dương phụng phịu hỏi.
"Cha, có một số việc giờ nữ nhi không thể nói cho cha, mong cha tha thứ. Nhưng cho dù nữ nhi có biến thành dạng gì, nữ nhi vẫn mãi là Ly nhi của cha, chuyện đó tuyệt đối không bao giờ thay đổi." Tần Ly không nghĩ sẽ đem bí mật này nói ra bây giờ.
"Đứa trẻ ngốc, con không muốn nói, cha sẽ không hỏi. Chờ khi con muốn nói, lúc nào cha cũng nguyện ý nghe. Hôm nay trong nhà có hai vị khách quý đến chơi, nghe nói là ân nhân cứu mạng con?" Aiz, nữ nhi vậy mà có bí mật không thể nói cho hắn nghe, tuy trong lòng có chút giận dỗi nhưng không phải hắn cũng có việc gạt nữ nhi sao? Thôi thôi, thuận theo tự nhiên.
"Dạ, đúng vậy."
"Cần phải tiếp đón người ta thật tốt, có biết không? Được rồi, nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi! Từ nay đến ngày ước chiến còn hai ngày, hai ngày này đừng có xuất môn, ở nhà chuẩn bị cho thật tốt!" Tần Dịch Dương thăm hỏi nữ nhi xong thì chuẩn bị đi tìm phụ thân mình, có một số việc nên thương nghị kỹ càng một chút.
"Ly nhi đã biết, phụ thân cũng mau trở về đi thôi, đừng lo lắng."
Tần Ly nhìn Tần Dịch Dương rời đi khuất dạng, mới trở về phòng của mình.
Lại nói về đại trưởng lão một chút, hiện tại hắn đang ở trong viện của mình, đại trưởng lão trong sảnh bị chọc giận, hắn luôn giữ trong lòng, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu. Hắn tìm đến tâm phúc của mình, phân phó: "Ngươi đến đường Phú Dương hỏi thăm một chút, nha đầu Tần Ly kia phế Nguyễn Kiến Hào như thế nào, càng tường tận càng tốt."
Thủ hạ hắn lĩnh mệnh liền lập tức lên đường, trong viện, hắn không ngừng đi qua đi lại chờ tin tức.
Đại khái qua nửa canh giờ, tên hỏi thăm tin tức đã trở về phục mệnh: "Đại trưởng lão, nghe người trên đường nói Tần Ly đã đến cảnh giới huyền linh sư cao cấp. Nguyễn Kiến Hào kia dùng Phá Không quyền, sau đó..." Người nọ một mặt dùng sức lau mồ hôi, một mặt trả lời.
"Tin tức ngươi thăm dò được là thật sao? Trong lòng đại trưởng lão nơm nớp nhấp nhỏm.
"Không ít người ở trên đường đã nhìn thấy, tin tức này hẳn là thật."
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Đại trưởng lão âm trầm trở về phòng, ngồi ở ghế quý phi bắt đầu tính toán.
Không ngờ nha đầu kia thật sự là huyền linh sư, hơn nữa đã tới cảnh giới cao cấp huyền linh sư, điều này... sao có thể? Nàng mới bao nhiêu tuổi, còn không đến mười tuổi, chẳng lẽ sau lưng có cao nhân chỉ điểm? Có phải người chỉ điểm có quan hệ với hai người đến Tần gia hôm nay hay không?
Trong lòng đại trưởng lão chuyển biến trăm ngàn lần, rối rắm vô cùng, cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy nên tìm cơ hội trừ bỏ cái gai trong mắt, không thể để nàng trưởng thành được. Vừa vặn hai ngày sau là ngày ước chiến, nếu có thể lợi dụng một chút thì...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT