Tần Ly nhìn Lâm Sùng đi vào một cánh cửa, tiếp cũng chọn ra một cánh cửa tiến vào. Yêu giáp đáp liệt ba mươi cửa bên ngoài giống nhau như đúc, nhìn về ngoài không tìm ra khác biệt. Nàng vừa vào cửa, cửa liền "Phanh" một tiếng tự đóng lại.
Trước mắt Tần Ly một mảnh hắc ám, cũng không biết mình chọn phải cửa sinh hay cửa tử. Nội môn yên tĩnh dị thường, nàng thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình. Nàng rất không thích cảm giác hiện tại, giống như sinh mệnh của mình đang trôi nổi giữa hư không, hoàn toàn thoát ly khỏi tầm tay.
Nàng biến ra một đám huyền hỏa, thử thăm dò bước về phía trước. Ngoài phạm vi của huyền hỏa trừ bỏ bóng đêm vẫn là bóng đêm, tựa như một không gian vô tận. Nhớ tới lời Vân Sơn nói, Tần Ly nhíu mày. Nói đây là cửa sinh, thì không nhìn thấy huyễn thú, cũng không thấy sinh vật khác. Nói là cửa tử, trừ bỏ bóng đêm xung quanh, nàng cũng không cảm giác được nguy hiểm gì.
"Này, xin hỏi nơi này có người không?" Tần Ly thử gọi một tiếng, muốn xung quanh có người đáp lại nàng không, kết quả chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Đợi ước chừng một khắc chung, Tần Ly cảm giác được phía trước có nhàn nhạt năng lượng dao động, tiếp một đoàn sương trắng nhẹ bay tới. Đến gần Tần Ly mới phát hiện, trong đoàn sương trắng kia có một bóng người mờ ảo.
"Lão phu ở chỗ này chờ hơn một ngàn năm, không ngờ lại đợi được một tiểu nha đầu. Nhưng mà cuối cùng cũng đợi được, tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?" Bóng người từ trong sương trắng đi ra, là một lão ông nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, râu dài bạc trắng, một thân áo bào trắng, có chút tiên phong đạo cốt phiêu dật.
Tần Ly có điểm không hiểu, cái này không giống Vân Sơn nói chút nào! "Ta tên Tần Ly. Xin hỏi, nơi này là cửa sinh hay cửa tử?"
Lão ông râu bạc trắng ho nhẹ hai tiếng nói: "Nơi này không phải cửa sinh cũng chẳng phải cửa tử, chính là cửa mà lão phu vì người hữu duyên thiết lập thử luyện."
"Ngài là vực chủ Tử Vong chi vực?" Tần Ly nhớ tới Vân Diên đã từng nói với nàng, Xích U Tố chỉ có người hữu duyên mới lấy được. Tam đại thế lực bọn họ đều muốn lấy được Xích U Tố, lại không biết làm thế nào để trở thành người hữu duyên. Lấy thực lực bọn họ hiện tại, hiển nhiên người hữu duyên chẳng phải thực lực cường đại là được.
Lão ông trong mắt xẹt qua một chút lưu quang, than nhẹ một tiếng: "Không thể tưởng được còn có người nhớ được lão phu, không sai, ta chính là vực chủ Tử Vong chi vực. Ngươi hiện tại thấy chỉ là một chút tinh hồn của ta ở đây."
"Không dối gạt ngài, ta vào Xích U tháp chính là muốn thử luyện một phen, đồng thời chịu người nhờ vả tới lấy Xích U Tố. Hiện tại ta đã thành người hữu duyên, có phải có thể lấy được Xích U Tố?" Tần Ly hỏi.
"Tiểu cô nương, ngươi cũng biết Xích U Tố là cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn có nó, do đó thống lĩnh toàn bộ Tử Vong chi vực sao?" Lão ông vuốt râu, ánh mắt có chút bí hiểm.
Tần Ly quyết đoán lắc đầu nói: "Ta không muốn thống lĩnh Tử Vong chi vực, thử luyện qua đi ta còn phải tới Tây đại lục tìm người thân thất lạc."
"Ồ? Không ngờ thế gian này còn có người coi trọng tình thân tồn tại. Tiểu cô nương, rất khó a! Người nơi này đều lấy thực lực vi tôn, vì đạt tới đỉnh núi quyền lợi, chuyện gì cũng làm được, có rất ít người sẽ vì tình thân buông tha cho quyền lợi dễ như trở bàn tay." Lão ông cảm khái nói.
Hắn nhìn đến huyền hỏa trong tay Tần Ly, hỏi tiếp: "Trên người ngươi có một tia hơi thở quen thuộc, huyền hỏa trên tay ngươi là từ đâu đến? Ngươi cùng Diễm Lân có quan hệ gì?"
"Ta xem như truyền nhân hắn đi!" Không ngờ này lão nhân lại biết huyền hỏa cùng Diễm Lân, Tần Ly cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, Diễm Lân từng tiến vào Tử Vong chi vực, chắc quen lúc đó.
"Ha ha, không tệ, không ngờ ngươi dĩ nhiên là truyền nhân Diễm Lân lựa chọn. Được rồi, một khi đã như vậy, ngươi sẽ vượt quan đi! Nơi này tổng cộng có tam quan, ngươi vượt qua một quan sẽ lấy được lễ vật lão phu chuẩn bị, xông qua hết sẽ trực tiếp được truyền tống đến chỗ Xích U Tố. Tiểu cô nương, nếu ngươi lấy được Xích U Tố, đừng tùy ý giao cho người khác. Tử Vong chi vực này nói như thế nào cũng là tâm huyết của lão phu, hi vọng ngươi có thể thận trọng lựa chọn."
Lão ông rất vừa lòng với Tần Ly, chỉ cần xông qua tam quan hắn thiết trí, sẽ chính thức trở thành truyền nhân của hắn. Tam đại thế lực nội vực đều tranh đoạt Xích U Tố, lại không biết, quý giá nhất gì đó chẳng phải Xích U Tố, mà là truyền thừa hắn lưu lại. Hắn có một loại dự cảm, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ chân chính nhìn thấy tiểu cô nương này.
Tần Ly gật đầu: "Ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ thận trọng lựa chọn. Không biết phải vượt quan như thế nào?"
Lão ông vung tay lên, toàn bộ không gian sáng bừng lên. Tuy rằng trong không gian vẫn là một mảnh trắng xoá, nhưng so một mảnh tối đen tốt hơn nhiều lắm.
"Ngươi đi về phía trước là được, phía trước chính là cửa thứ nhất. Lão phu chúc ngươi có thể thành công vượt qua, lấy được lễ vật lão phu lưu lại." Lão ông nhìn theo Tần Ly rời đi, sau đó biến mất trong không gian.
Tần Ly cáo biệt với lão ông rồi đi về phía trước, vừa quay đầu lại, lão ông vừa mới đứng ở nơi đó đã biến mất. Nàng quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy một cánh cửa cực lớn phía trước. Nàng đi qua, cửa liền tự mở ra, không do dự, nâng chân tiến vào.
Vừa vào cửa, đại môn liền "Phanh" một tiếng đóng lại. Tần Ly bị hào quang trước mắt có chút không mở được mắt, nàng theo bản năng nâng tay cản một chút, lúc mở mắt lại, nàng ngỡ ngàng. Đầu tiên đạp vào mắt chính là Tần gia đại trạch, chỗ nàng hiện tại là địa phương ấn tượng khắc sâu nhất trong cuộc đời nàng, cũng là địa phương nàng luôn cự tuyệt tiến vào. Nhưng duy nhất không giống là, hiện tại trong viện đủ loại huân y thảo. Trước mắt màu tím, trong viện thoảng mùi hoa.
Điều này sao có thể? Nơi này lại đủ loại hoa mẫu thân thích nhất......
Tiếp, liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi bên bàn đá trong viện. Người nọ nhìn qua nho nhã đạm bạc, một bộ không tranh với đời. Lúc này, một phụ nhân xinh đẹp bưng trà cụ đi tới, bày trà cụ trên bàn, sau đó ngâm một ấm trà cho nam nhân. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn qua rất ân ái.
Tần Ly bị trước mắt cảnh tượng rung động nói không ra lời, đầu óc trống rỗng. Bởi vì hai người này không phải ai khác, chính là cha mẹ kiếp trước của nàng. Cha lạnh lùng và nghiêm khắc luôn là một nỗi đau trong lòng nàng, mẹ cả ngày khóc và ai oán cũng khiến nàng rất đau lòng. Sao hai người hiện đều đứng trước mặt nàng, nhưng lại ân ái như vậy? Tất cả đều là mong ước của nàng, cho tới bây giờ cũng không dám chạm tới.
"Mẹ, sao mẹ ở trong này?" Tần Ly theo bản năng đầu tiên đi tới bên cạnh mẹ, tựa như hồi nhỏ, sợ mẹ bị thương.
Phụ nhân bị Tần Ly gọi, quay đầu nhìn về phía nàng. "Ly nhi, con hôm nay không bận sao, lại có thời gian đến thăm cha mẹ?"
Nam nhân nghe được lời Tần Ly nói, cũng chuyển ánh mắt nhìn nàng. "Con đứa nhỏ này nói cái gì đó, mẹ con không ở nơi này thì đi đâu? Vào cũng không biết gọi người, không ngờ con lại chỉ thấy mẹ con? Cha con một người to lớn thế này, lại bị con bỏ qua hả?" Hắn khẽ gõ cái trán của Tần Ly, tuy rằng là oán trách, nhưng lại không giấu được tình yêu của cha trong đó.
Tần Ly quay đầu nhìn về phía nam nhân, thấy tình yêu thương trong mắt hắn, trong lúc nhất thời lại nhìn ngây ngốc. Nam nhân này là cha nàng sao? Vì sao hoàn toàn không giống với trong ấn tượng?
"Con bé kia, sao lại như mất hồn thế, không phải lại gặp ác mộng chứ?" Phụ nhân vươn tay dò xét trán Tần Ly, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Ác mộng?" Tần Ly không hiểu, theo bản năng hỏi.
Phụ nhân thấy nhiệt độ cơ thể Tần Ly không có gì không ổn, thoáng yên tâm. "Con mấy ngày hôm trước bệnh nặng một trận, luôn nói mê sảng, con quên rồi à? Trong mộng luôn kêu đánh kêu giết, còn nói muốn đi tìm cái gì mẹ và anh trai, còn có thú gì gì đó, tóm lại là hù chết cha con với mẹ luôn."
"Mộng? Chẳng lẽ mọi thứ trải qua đều là một giấc mộng sao?" Tần Ly yên lặng không nói, trong lúc nhất thời tư duy có chút hỗn loạn.
"Ly nhi, con không sao chứ?" Nam nhân thân thiết hỏi. Hắn không biểu hiện nhiều như phụ nhân, nhưng giọng nói quan tâm và khuôn mặt lo lắng của hắn Tần Ly vẫn cảm nhận được.
"Con không sao ạ!" Tần Ly lắc đầu.
Nam nhân gật đầu, trên mặt lại tươi cười. "Con hiện tại vừa mới tiếp nhận Tần gia, sẽ có chút khó, nhưng thân thể mình vẫn phải chăm sóc tốt."
"Dạ." Tần Ly vẫn chưa thích ứng được biến hóa của nam nhân, nhưng trong lòng vẫn rất vui sướng. Đây chính là điều nàng trông mong hai mươi mấy năm, nói trong lòng không có cảm giác là không có khả năng.
Phụ nhân thấy Tần Ly một bộ tâm sự trùng trùng, cười nói: "Đứa nhỏ con, hôm nay sao thế? Bình thường luôn dính lấy cha con, hôm nay lại thấy ông ấy lạnh nhạt vậy?"
Tần Ly ngẩng đầu, nhìn nam nhân, cúi đầu kêu lên: "Cha!"
Tiếng nàng không lớn, thậm chí âm lượng này cũng chỉ nàng có thể nghe được, nhưng vẫn gọi, trong lòng nàng vẫn không nhịn được run lên.
Đã bao nhiêu năm nàng chưa gọi tiếng này? Một tiếng này bật từ trong miệng ra, nàng lại nhịn không được có chút nghẹn ngào. Từ khi nàng biết chuyện, cha nàng rất nghiêm khắc, cho tới bây giờ chưa từng cho phép nàng gọi hắn là cha, chỉ có thể gọi hắn là gia chủ. Sau này nàng tiếp quản Tần gia, lúc đó nàng và cha càng thêm lạnh lùng, thậm chí cả gặp mặt cũng hiếm.
Hiện tại nhớ lại, nàng mới phát hiện, thì ra nàng luôn oán hận, oán hận cha nàng lạnh lùng còn đối với mẹ con các nàng bạc tình. Đồng thời nàng cũng khát vọng, nàng luôn khát vọng phụ thân đến nói cho nàng, hắn làm như vậy đều có khổ, kỳ thực hắn luôn yêu các nàng.
Nam nhân gật đầu, tuy rằng cảm thấy hôm nay con gái có điểm kỳ quái, nhưng cũng không so đo. "Con hôm nay không bận sao? Sao lại có thời gian tới đây?"
"Con, con nhớ hai người!" Tần Ly trong mắt hàm chứa nước mắt, cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, năm chữ nàng nghẹn nửa ngày mới phun ra, trong lòng nghẹn khó chịu. Nàng vừa nói xong, lại càng không khống chế được cảm xúc của mình, bổ nhào vào lòng nam nhân, một giọt nước mặt rơi xuống quai hàm, biến mất trên quần áo nam nhân.
Hoá ra nàng không phải không cần, nàng nói mình không cần chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Động tác này nàng suy nghĩ hai mươi mấy năm, lại trước giờ chưa có dũng khí làm được. Sau này bởi tuổi càng lúc càng lớn, tâm cũng càng ngày càng lạnh, sớm đối phụ thân tuyệt vọng. Nhưng khát vọng trong nội tâm không có biến mất theo thời gian, chỉ bị nàng giấu vào sâu trong nội tâm.
Trong mắt nam nhân có chút kinh ngạc, sau đó nhu hoà hơn. Hắn vỗ vai Tần Ly: "Lớn như vậy còn làm nũng với cha, cẩn thận con về lão công hội chê cười con. Đúng rồi, thằng bé Tiểu Dạ kia không tệ, chuyện của các con cũng mau làm đi."
Tần Ly liều mạng cảm thụ ấm áp trên người cha, căn bản không muốn rời đi. Nghe được nam nhân nói, nàng lại có chút ngượng ngùng. Nàng vụng trộm xoa mắt, ngẩng đầu hỏi: "Cha, người đang nói cái gì? Tiểu Dạ gì cơ ạ?"
Lúc này phụ nhân cũng đi tới bên Tần Ly, vươn tay xoa tóc nàng nói: "Bé ngốc, con cũng không nhỏ, không thể mỗi ngày chỉ biết là quản lý chuyện Tần gia, chuyện của con cũng không thể chậm trễ, ta với cha con cũng rất thích thằng bé Tiểu Dạ kia, tuổi con không còn nhỏ, nên lo chuyện của mình rồi."
Tần Ly không hiểu lời phụ thân nói, theo bản năng bỏ qua, chỉ máy móc gật đầu. Mặc kệ mọi thứ là chuyện gì xảy ra, cha mẹ nàng rốt cục ở cùng nhau, mong ước của nàng rốt cục được thực hiện. Cảm thụ được người một nhà nồng đậm ôn nhu, bên miệng Tần Ly cũng nở một nụ cười khẽ.
Cùng cha mẹ hàn huyên một buổi sáng, sau đó ăn cơm trong viện của cha. Phụ nhân làm một bàn lớn đồ ăn, đều là nàng bình thường thích ăn.
Nam nhân cười chút Tần Ly có chút bộ dáng lang thôn hổ yết, lắc đầu nói: "Ăn từ từ thôi, không có ai giành với con đâu mà."
"Mẹ làm đồ ăn là ngon nhất, con cảm giác mình đã mười mấy năm chưa được ăn." Tần Ly lời vừa ra khỏi miệng, liền dừng lại, cảm thấy có điểm không thích hợp.
Phụ nhân cũng cười nói: "Cũng là mẹ con làm đồ ăn ngon hả? Không sao, ăn nhiều chút, bình thường con luôn bận rộn như vậy, nhìn gầy rồi."
Tần Ly cười, bới đồ ăn trong bát.
Lúc này ở trong Huyền giới, bốn người Lam U, Bạch Diễm cùng Khuynh Nhan đều thập phần sốt ruột, Tần Ly tựa như một khối đầu gỗ đứng ở nơi đó, hai mắt vô thần.
Bọn họ dùng sức kêu gọi Tần Ly, nhưng không nhận được hồi đáp.
"Đây là có chuyện gì, vì sao Tiểu Ly không nghe được chúng ta gọi?" Bạch Diễm sốt ruột hỏi.
Khuynh Nhan biểu cảm cũng có chút ngưng trọng, lắc đầu nói: "Cảm ứng giữa Huyền giới cùng Tiểu Ly Ly lúc này đã bị chính nàng che chắn. Nàng hiện tại tựa hồ lâm vào ảo cảnh nào đó, mà chính nàng cũng không muốn rời đi nơi đó."
"Chúng ta giúp nàng thế nào đây? Sao khiến nàng tỉnh lại?" Lam U hỏi.
"Hiện tại chỉ có ngươi với Phượng Tiêu thử xem, các ngươi với nàng là bản mạng khế ước, huyết mạch tương liên. Hiện tại hai người các ngươi thử dùng linh hồn lực một lần, nhìn xem có thể tương liên với ảo cảnh của nàng." Khuynh Nhan cũng không nghĩ ra cách gì, hiện tại cái gì cũng phải thử một lần mới được.
Lam U cùng Phượng Tiêu ngồi trên bãi đất trống, sau đó nhắm mắt bắt đầu vận chuyển linh hồn lực của mình.
Tần Ly lúc này đã từ chỗ cha mẹ về chỗ mình, nhìn một đống văn kiện và sự vụ cần xử lý trên bàn, thở dài bước qua.
Lúc này, linh hồn Lam U cùng Phượng Tiêu tiến nhập ảo cảnh, nhìn thấy Tần Ly đang phê duyệt văn kiện. Hai người bọn họ vừa thấy Tần Ly liền lập tức chạy tới kêu nàng, lại phát hiện Tần Ly căn bản không nghe được tiếng của bọn họ. Phượng Tiêu đi qua muốn bắt Tần Ly, nhưng tay lại xuyên qua người nàng.
"Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta liền cam chịu?" Phượng Tiêu gấp đến độ giơ chân, còn nóng vội hơn lúc chưa biết.
Lam U nhíu mày nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến nàng biết chúng ta tồn tại, nhìn xem có thể kích phát trí nhớ của nàng."
Phượng Tiêu gật đầu, vận dụng thực lực của mình khiến trong phòng nổi lên một trận cuồng phong, sau đó lại dùng lửa đốt văn kiện trên bàn của nàng.
Tần Ly thấy trên bàn vô duyên vô cớ cháy, vội lấy đồ xung quanh để dập lửa. Có điều sau khi dập lửa, nàng ngồi ở ghế tựa xem thứ bị đốt trọi, cảm thấy có thứ quan trọng gì đó bị nàng lãng quên.
Phượng Tiêu cùng Lam U gặp Tần Ly bộ dáng như có đăm chiêu, biết việc bọn họ làm có hiệu quả. Lam U tìm trong phòng nửa ngày, thấy trong phòng nàng có một cái chặn giấy kim long, sau đó liền vận dụng lực lượng khiến cái cái chặn giấy kia không ngừng chấn động.
Tần Ly quay đầu nhìn về phía cái chặn giấy, phát hiện kim long chấn động, híp mắt nhìn nơi đó. Long, hỏa, những thứ này đều khiến nàng có một loại cảm giác quen thuộc. Nàng theo bản năng vươn hai tay, ánh mắt nhìn tay mình. Trên ngón tay nàng đeo Huyền giới, tay nàng vuốt phẳng.
Trong nháy mắt, trí nhớ phong tỏa tựa như thủy triều tràn ngập đầu, mấy đoạn ngắn ở Cực đại lục xẹt qua. Nàng bị đánh khi che chở Bạch Diễm, Nguyễn gia bắt nạt, báo thù, tiếp đến học viện, sau đó gặp nhiều bằng hữu như vậy, tiếp mọi chuyện ở trong Minh Tưởng không gian, rồi đủ loại trong Tử Vong chi vực. Đúng rồi, nàng hiện tại không phải đang vượt quan sao? Chẳng lẽ đây là cái gọi là cửa thứ nhất?
Tần Ly nghĩ đến đây, mọi thứ trước mắt nàng đều biến mất, ý thức dần trở lại, nàng vẫn như cũ đứng ở trong không gian một mảnh màu trắng. Cửa thứ nhất này là khảo nghiệm ý chí? Lại có thể sáng tạo ra ảo cảnh chân thật như vậy, thật đúng là lợi hại!
Mấy người Phượng Tiêu cùng Lam U thấy Tần Ly thanh tỉnh, rất cao hứng. Trong lòng bọn họ vừa rồi sợ hãi trước nay chưa có, chỉ sợ Tần Ly quyến luyến cái ảo cảnh kia, không chịu trở về.
"Tiểu Ly, ngươi hù chết ta!" Phượng Tiêu nói.
"Lúc nãy hỏa cùng chấn động đều là hai người các ngươi làm đúng không?"
"Đúng vậy, chúng ta đều không biết làm thế nào để kéo ngươi ra khỏi ảo cảnh. May mắn ta cùng Phượng Tiêu cùng ngươi là bản mạng khế ước, có thể tiến vào ảo cảnh. Nhưng mà ngươi lại không thể nhìn thấy với nghe thấy chúng ta, nếu vừa rồi động tĩnh vẫn không thể khiến ngươi tỉnh lại, chúng ta cũng không biết phải làm như thế nào." Lam U trả lời.
Tần Ly cũng cảm thấy có điểm nghĩ mà sợ, ảo cảnh này đáng sợ thật, lại có thể tham tri đến khát vọng lớn nhất ở sâu trong nội tâm nàng. Nếu không phải Lam U cùng Phượng Tiêu, nàng tối thiểu còn phải ở trong ảo cảnh trầm mê một lúc. Nếu mình không vượt qua ảo cảnh, như vậy sẽ vĩnh viễn ở lại trong ảo cảnh, thân thể sớm muộn gì cũng sẽ chết. Xem ra cửa thứ nhất là khảo nghiệm ý chí, nếu tự mình ý chí không kiên định, như vậy rất có thể sẽ chết ở trong này.
"Chúc mừng ngươi xông qua cửa thứ nhất, đi phía trước mặt có một phòng, bên trong là lễ vật thứ nhất. Sau khi lấy cái này, ngươi có thể đến cửa thứ hai." Lão ông không xuất hiện, mà chỉ có tiếng của hắn truyền ra.
Tần Ly trong lòng may mắn cùng bọn Lam U bản mạng khế ước, bằng không nàng sẽ không thể rời ảo cảnh nhanh vậy.
Tần Ly ổn định chút rồi đi về phía trước, phía trước xuất hiện một đống nhà gỗ, sau khi đi vào thấy trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái khay, trong khay là một thanh bảo kiếm màu lam. Kiếm phong mỏng như lá liễu, trên chuôi kiếm được khảm tường ảnh mây án, nhìn qua thập phần tinh xảo.
"Thanh kiếm này tên là Lưu Vân kiếm, chính là bội kiếm tùy thân của lão phu năm đó. Nó là một bán thần khí, có thể phóng to thu nhỏ tuỳ ý, ngươi hiện tại có thể lấy máu nhận chủ." Tần Ly vuốt ve thanh kiếm kia, lão ông vừa nãy lại xuất hiện trong phòng.
Tần Ly nghe thấy lời lão ông, nhỏ máu của mình trên thân kiếm, một đạo oánh lam quang mang loé qua, Lưu Vân kiếm thu nhỏ thành một tiểu kiếm màu lam, tựa như một đồ trang sức. Nàng cầm tiểu kiếm lên, nhìn qua còn đẹp hơn trâm cài bình thường.
Lão ông gật đầu nói: "Phía dưới còn có hai kiện lễ vật, có thể lấy được không còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
Ánh mắt Tần Ly kiên định, nàng nhất định có thể vượt tam quan. Sau khi rời nhà gỗ nàng tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng nửa cạnh giờ, phát hiện cánh cửa thứ hai.
Lúc nàng đi qua cánh cửa tự động mở ra, trở ra liền lại tự động khép lại. Lúc này nàng đã có chuẩn bị, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong môn chỉ có một tảng băng, nói là tảng băng cũng không hoàn toàn đúng, có thể nói là dùng linh lực che lại. Trong tảng băng trong suốt có một nam tử cuộn mình, tóc của hắn là màu tím, trên người mặc một bộ áo choàng màu tím. Tần Ly không thấy rõ mặt hắn, bởi vì tư thế của hắn vừa vặn là cuộn mình, mặt bị che lại.
Tần Ly có điểm không hiểu, cửa thứ hai này đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là yêu cầu mình đưa hắn ra? Nàng tìm kiếm xung quanh, cũng không có phát hiện thứ khác ngoài tảng băng này.
Xem ra cửa thứ hai nhất định có liên quan tới tảng băng này, nhưng đến cùng là cái gì chứ? Mặc kệ, trước đưa nam nhân này ra rồi nói sau. Tần Ly đầu tiên là dùng huyền hỏa hơ nóng, phát hiện tảng băng không có dấu hiệu tan ra.
"Cấp bậc linh lực hiện tại của ngươi không đủ, tảng băng này dùng linh lực biến ảo, lấy tu vi của ngươi, dẫu có huyền hỏa cũng là uổng công." Khuynh Nhan nói.
Tần Ly nghe Khuynh Nhan nói xong, ngưng tụ huyền hỏa, sau đó lại lấy vòng Như Ý. Nàng vận khởi linh lực đánh vào tảng băng, vẫn không có tác dụng.
"Ngươi không phải vừa mới lấy được một thanh Lưu Vân kiếm sao? Lấy ra thử xem." Khuynh Nhan thấy Tần Ly thử nửa ngày cũng không thành công, liền nhắc nhở.
Tần Ly xuất ra Lưu Vân kiếm, sau đó dùng ý niệm biến nó thành một thanh trường kiếm. "Lưu Vân kiếm này là bán thần khí, bằng thực lực hiện tại của ta không thể sử dụng được nó."
"Không sao, nhân gia có thể cho ngươi mượn lực lượng mà!" Khuynh Nhan nói xong đã chuyển lực lượng của mình đến trên người Tần Ly, thực lực của nàng bỗng chốc tăng lên tới đế cấp.
Tần Ly tay cầm bảo kiếm, phi thân lên, đổ đầy linh lực vào bảo kiếm, dùng hết toàn lực chém xuống. Chỉ thấy một đạo lam quang loé qua. "Ầm vang" một tiếng, tảng băng run rẩy, sau đó từ phía trên xuất hiện một vết nứt.
Tần Ly thấy tảng băng bắt đầu xuất hiện vết nứt, biết chiêu này hữu hiệu, lại bổ thêm một kiếm nữa. Kiếm này qua đi, vết nứt trên tảng băng càng lúc càng lớn, sau đó tựa như phản ứng dây chuyền, từng chút từng chút rồi nứt toàn bộ.
"Phanh" một tiếng nổ, khối băng đổ rầm, biến mất trong không gian, nam tử tóc màu tím động. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn đến trước mặt Tần Ly.
Tần Ly phát hiện nam tử này không chỉ có mái tốc tím dài, cả ánh mắt cũng là màu tím. "Phượng Tiêu, các ngươi có thể nhìn ra hắn là huyền linh thú gì không?"
"Nhìn không ra, nhưng hắn cũng là thần thú, hơn nữa tu vi ở trên chúng ta." Phượng Tiêu trả lời.
Nam tử tóc tím đứng lên, mở miệng nói: "Nhân loại, là ngươi đưa ta ra?"
Tần Ly gật đầu nói: "Không sai, là ta đưa ngươi ra."
"Ngươi tên là gì? Ta không giết hạng người vô danh." Nam tử tóc tím hỏi tiếp.
Tần Ly nhíu mày, sắc mặt lạnh đi. Mình cứu hắn, hắn không cảm kích thì thôi đi, lại còn muốn giết mình, đây là cái đạo lý gì?
"Tiểu Ly, ngươi thả chúng ta ra đi! Thật sự là buồn cười, ngươi cứu hắn, hắn còn muốn giết ngươi? Để ta đi ra ngoài xử lý hắn, nhất định đánh cho hắn mẹ cũng không quen hắn mới thôi!" Phượng Tiêu lòng đầy căm phẫn nói.
Lam U cùng Bạch Diễm cũng rất tức giận, không ngờ Tần Ly lại cứu một bạch nhãn lang.
"Nhân loại, ngươi tên là gì?" Nam tử tóc tím thấy Tần Ly không nói, hỏi lại một lần nữa.
"Tần Ly." Tần Ly trả lời.
"Tiểu Ly Ly, tu vi huyền linh thú này ở đế cấp, ngươi không phải đối thủ của hắn, mấy người Bạch Diễm đi ra ngoài cũng không tốt." Khuynh Nhan nhắc nhở.
Vừa nghe tu vi của huyền linh thú này, Tần Ly nổi lòng chinh phục với hắn. Tu vi hiện tại của mình đi tây đại lục cũng vẫn quá yếu. Nếu có một huyền linh thú đế cấp, đối nàng mà nói không thể nghi ngờ là một phần bảo đảm.
"Ngươi muốn khế ước với hắn?" Khuynh Nhan hỏi.
"Không sai, nếu huyền linh thú này không có chủ nhân, khế ước là tốt nhất." Tần Ly nói quyết định của mình cho Khuynh Nhan, hi vọng Khuynh Nhan có thể giúp nàng.
Khuynh Nhan nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, ngươi chỉ cần đánh với hắn, có nhân gia giúp ngươi!"
Nam tử tóc tím nghe Tần Ly báo tên của mình, cũng báo tên: "Ta gọi Tử Nhiễm, nhớ kỹ tên của ta, bởi vì ngươi sắp chết ở trên tay ta."
Tử Nhiễm nói xong, tấn công về phía Tần Ly, tốc độ kia nhanh kinh người, tựa như một trận gió tím phóng về phía Tần Ly.
Tần Ly hiện tại tu vi còn duy trì ở đế cấp, dù là như vậy, nàng hiện tại muốn tránh thoát đi vẫn không thể không dùng không gian lực.
Tần Ly bay đến không trung, lấy Lưu Vân kiếm trong tay chỉ Tử Nhiễm nói: "Không bằng chúng ta đánh cuộc như thế nào? Nếu trong vòng hai trăm chiêu ngươi không giết được ta, vậy theo ta khế ước làm huyền linh thú của ta. Nếu ta bị ngươi giết, như vậy cũng không hề oán hận."
Tử Nhiễm nghĩ đến ước định của mình với lão nhân kia, gật đầu nói: "Được, nếu ngươi có thể đả bại ta, ta sẽ cùng ngươi ký kết khế ước." Nói xong, trong tay liền xuất hiện một quang cầu màu tím, trong quang cầu mang theo lôi điện lực cuồng bạo, có thể nói lôi điện lực trong linh kỹ của Dương Hùng Phi lúc trước, căn bản không có cách nào so sánh với lôi điện lực trong tay Tử Nhiễm.
"Tử Lôi Thí Thiên!" Tử Nhiễm hét lớn một tiếng, quang cầu màu tím trong tay bay tới Tần Ly.
Tần Ly dồn linh lực toàn thân trên thân Lưu Vân kiếm, hô: "Liệt Diễm Thuẫn!"
Liệt Diễm Thuẫn là linh kỹ nàng mới học được gần đây, huyền hỏa màu trắng trong tay lập tức hình thành một tụ xoáy khí trước mặt Tần Ly, chắn phía trước nàng. Sau đó Lưu Vân kiếm trong tay chém ra ngoài.
Tử Nhiễm từng thấy Lưu Vân kiếm, xem ra tiểu nha đầu này cùng lão nhân kia là một người, tức giận trong lòng bị đóng băng lâu như vậy bùng nổ. Hắn thấy Lưu Vân kiếm chém về phía mình, lại một đoàn tia chớp ném ra ngoài.
Lôi điện lực của Tử Nhiễm đụng Liệt Diễm Thuẫn của Tần Ly, từ chối vài lần đã bị hút vào. Sau đó nàng đem huyền hỏa thu trở về, phát hiện trong huyền hỏa ẩn chứa không ít năng lượng. Nàng trước dùng linh lực bao vây năng lượng trong huyền hỏa tồi đặt trong Linh hải trong cơ thể, chờ đánh nhau xong lại đi hấp thu. Liệt Diễm Thuẫn này thật sự là thứ tốt, lại có thể hấp thụ năng lượng của đối phương, như vậy không thể nghi ngờ là miễn phí chiếm năng lượng trong cơ thể người khác.
Lưu Vân kiếm đang giằng co với lôi điện lực của Tử Nhiễm, lúc này Tần Ly lại bay đến trước mặt Tử Nhiễm, huyền hỏa trong tay tuôn ra, "Liệt Diễm Luyện Ngục!"
Mặt đất trong phạm vi năm dặm nháy mắt dấy lên một biển lửa, Tử Nhiễm phát hiện cho dù mình bay trên không trung cũng có thể cảm nhận được huyền hỏa nung nướng. Hắn cắn chặt răng thân thủ thành quyền đánh mạnh về Tần Ly, trên nắm tay "Tư tư" quấn quanh lôi điện màu tím.
Tần Ly cũng không nghĩ nhiều, mà đem huyền hỏa quấn quanh ở trên cánh tay, đón nắm tay của Tử Nhiễm vọt lên. "Oanh" một tiếng, hai quyền chạm nhau, toàn bộ không gian nháy mắt đất rung núi chuyển.
Lão ông luôn ở ngoài cửa chú ý động tĩnh bên trong, không ngờ tiểu nha đầu này không đơn giản, lại có thể đối kháng với Tử Nhiễm lâu như vậy. Sau một trận đất rung núi chuyển, khóe miệng của hắn mấp máy, phát hiện tiểu nha đầu này quả thực chính là biến thái. Năm đó thời điểm hắn bắt Tử Nhiễm, vì làm lễ vật tương lai đưa cho truyền nhân của, có điều lễ vật của hắn cũng không phải ai cũng có năng lực nhận. Không ngờ tiểu cô nương này nhìn qua tuổi không lớn, tu vi lại không tầm thường.
Hắn vốn không muốn mạng của tiểu cô nương này, bằng không cũng sẽ không che Tử Nhiễm lại. Nếu có người có thể phá vỡ đóng băng Tử Nhiễm, sẽ có thực lực đả bại hắn.
Nội môn, Tần Ly cùng Tử Nhiễm một quyền liền tách ra, trong mắt Tử Nhiễm cũng có kinh ngạc. Cô gái đối diện rõ ràng chính là nhân loại, làm sao có thể sánh được lực lượng của huyền linh thú?
Tần Ly cảm thấy tay hơi run, xem ra năng lực Tử Nhiễm quả thật lợi hại. Không biết vì sao, càng đánh nàng lại càng cảm thấy vừa lòng, hiện tại nàng nhất định phải có Tử Nhiễm.
"Thế nào, ngươi phục hay không phục?" Tần Ly nhíu mày hỏi.
Thần sắc Tử Nhiễm có chút ác liệt, nhưng ngạo khí trên mặt cũng hiển lộ không thể nghi ngờ. "Cũng mới mấy chiêu mà thôi, chúng ta ước định là hai trăm chiêu!" Dứt lời, phóng người lên, lại phóng người tới Tần Ly.
Tần Ly cũng không hàm hồ, phóng lên đón Tử Nhiễm.
Trong lúc nhất thời trên trời màu tím điện quang cùng màu trắng ánh lửa lượn lờ, nhìn qua hết sức chói mắt.
Rất nhanh, hai người đã vượt qua hơn một trăm chín mươi chiêu, Tần Ly cầm Lưu Vân kiếm hướng tới Tử Nhiễm: "Lập tức sắp hai trăm chiêu, ngươi cũng không thể nuốt lời!"
"Hừ, bộ tộc Kỳ lân ta chính là thượng cổ thần thú, làm sao có thể nuốt lời? Nói hai trăm chiêu chính là hai trăm chiêu! Nhưng ta bại bởi ngươi mới tính, nếu đánh ngang hoặc là ta thắng, ngươi phải thả ta đi." Tử Nhiễm không ngờ cô gái này lợi hại như vậy, tay mình đã hơi run, xem ra muốn giết nàng là không có khả năng, hắn hiện tại chỉ nghĩ đến có thể rời đi nơi này cũng là tốt.
Tần Ly không ngờ Tử Nhiễm này không ngu ngốc, vừa nãy bọn họ ước định cũng không nói đến ngang tay, xem ra nếu mình không thể hoàn toàn thắng hắn, hắn sẽ không chịu phục. Trong lòng nghĩ đến đây, Lưu Vân kiếm trong tay múa nhanh hơn, mang theo tiếng gió "vù vù" đám tới Tử Nhiễm.
"Chiêu thứ hai trăm!" Tần Ly hô to một tiếng, sau đó hô tiếp: "Liệt Diễm Nghĩ Hóa!" Tần Ly dùng huyền hỏa hình thành một hỏa kỳ lân màu trắng, đánh về phía Tử Nhiễm.
Tử Nhiễm thấy đối diện công kích mình là một đồng loại, theo bản năng dừng một chút. Tần Ly thấy cơ hội này, khóe môi cong lên, lợi dụng không gian lực bay đến phía sau Tử Nhiễm, dùng Lưu Vân kiếm để phía sau lưng hắn. "Ngươi thua!"
Tử Nhiễm thế mới biết mục đích của Tần Ly, nàng lợi dụng tâm lý mình nhìn thấy đồng loại khiến mình phân thần. Hắn cắn chặt răng, tuy rằng trong lòng cực kì không đồng ý, nhưng lời nói ra không thể không thực hiện. Tuy rằng cô gái này chẳng phải dựa vào thực lực thắng hắn, nhưng thua chính là thua.
"Được, ta đã thua, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa." Tử Nhiễm đáp xuống mặt đất, không tiếp tục phản kháng.
Tần Ly cùng Tử Nhiễm ký kết khế ước, nàng cùng mấy người Bạch Diễm đồng thời tấn chức thực lực. Bởi vì thực lực Tử Nhiễm ở đế cấp tam giai, đám người Tần Ly, Lam U cùng Phượng Tiêu cấp bậc đều tăng hơn ba giai. Hiện tại tu vi Tần Ly đã là huyền linh hoàng thất giai, mà Lam U là hoàng cấp bát giai, Phượng Tiêu là hoàng cấp thất giai, Bạch Diễm là hoàng cấp ngũ giai.
Tử Nhiễm sau khi ký kết khế ước với Tần Ly tự nhiên sẽ biết thực lực chân chính của Tần Ly, nghĩ như thế nào cũng có một loại cảm giác bị lừa. Nhưng hiện tại Tần Ly đã là chủ nhân hắn, hắn cũng không thể đánh chủ, chỉ có thể hờn dỗi.
Tần Ly đi đến bên người hắn: "Tuy rằng thực lực lúc nãy không phải ta, nhưng hiện tại ta đã là chủ nhân của ngươi. Ta biết trong lòng ngươi bất bình, vậy thế này nhé, ngươi cùng ta khế ước định vì một trăm năm, một trăm năm sau nếu ngươi vẫn muốn rời đi, như vậy ta thả ngươi tự do như thế nào?"
"Đây là ngươi nói, đến lúc đó đừng không giữ lời!" Tử Nhiễm không ngờ mình còn có một ngày khôi phục tự do, hi vọng trong lòng lại bừng cháy.
Tần Ly lắc đầu: "Lời ta đã nói, ta nhất định sẽ nhận, ngươi yên tâm đi!"
"Được, một trăm năm thì một trăm năm! Nhưng ta sẽ không tùy tiện xuất chiến, chỉ có thời điểm tánh mạng ngươi bị uy hiếp, ta mới ra hỗ trợ, thời gian khác ta còn muốn tu luyện." Tử Nhiễm nói điều kiện của mình.
"Được, một lời đã định!" Tần Ly cũng không muốn lúc nào cũng đều dựa vào lực lượng của người khác, nàng luôn biết dựa vào mình là ổn nhất.
Ba người Phượng Tiêu cùng Lam U đều có chút khinh bỉ Tử Nhiễm, thấy hắn đặt điều kiện với Tần Ly, ý kiến với hắn lớn hơn nữa. Nhưng bọn họ đều nhận định chờ sau khi Tử Nhiễm phát hiện thiên phú với tốc độ tấn chức thực lực của Tần Ly nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó sợ là có đuổi hắn hắn cũng không đi.
Tử Nhiễm thấy Tần Ly đáp ứng, trở về trong huyền linh không gian, Tần Ly tiêu hoá hết năng lương vừa nãy hấp thu trên người Tử Nhiễm.
"Chúc mừng ngươi, thành công thông qua cửa thứ hai, lễ vật cửa thứ hai chính là ngươi hiện tại khế ước Tử Nhiễm, hắn chính là lễ vật lão phu chuẩn bị cho ngươi vượt quan."
Tần Ly kỳ thực đã đoán được ít nhiều, nghe lão ông nói xong, nàng chuẩn bị đứng dậy đi vượt cửa ải thứ ba.
Tần Ly ra cửa thứ hai, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ còn một cửa cuối, mình chỉ cần vượt qua cửa thứ ba, là có thể trực tiếp tới đỉnh Xích U tháp. Cũng không biết hiện tại đã qua bao lâu, trong không gian này không phân biệt ngày đêm.
Tần Ly lúc này đi trong không gian thời gian tương đối dài, đi nửa ngày, nàng cũng không phát hiện cửa ải thứ ba.
"Vực chủ, ngươi ở đâu? Cửa thứ ba này là cái g thế?"
"Ngươi đã đang ở bên trong ải thứ ba, về phần là cái gì, ngươi rất nhanh sẽ biết."
Tiếng lão ông rơi xuống, Tần Ly phát hiện mình rời khỏi không gian vừa rồi. Sau đó theo góc độ của nàng, nàng có thể nhìn thấy tình hình người vượt ải trong tháp. Hiện tại trong tháp chỉ còn sáu người Lâm Sùng, Đỗ Quang, Đỗ Lôi, Vân Sơn, Kim Dung, Thiên Thành, xem ra những người khác đều không vào cửa sinh, hoặc là đã vượt ải thất bại bị huyễn thú giết chết. Ngẫm lại có chút ngậm ngùi cho Vân Đình, còn có Vân Chiến kiên nghị, Tần Ly trong lòng có chút tiếc hận.
Nàng nhìn thấy Thiên Thành một đường lên trên, đã đánh tới tầng thứ bảy, phượng mâu híp lại nhìn hắn. Ngẫm lại mấy ngày trước nữ tử kêu Kim Dao kia còn vì mình cãi nhau với Thiên Thành, không ngờ nàng lại không vượt qua, vĩnh viễn lưu tại trong tháp.
"Hiện tại tình huống trong tháp ngươi đều thấy được, ngoài ngươi, còn lại chỉ có sáu người. Ngươi có biết người tiến vào cửa tử cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì không?"
"Không biết!"
"Bọn họ sẽ trở thành tháp linh! Tháp linh này đều bị lão phu nhốt, nhưng hiện tại lão phu sẽ đưa bọn họ ra. Một lát ngươi có thể cùng bọn họ hội họp, trợ giúp bọn họ đối phó tháp linh. Có điều tháp linh sẽ không chết, chỉ có thể chính ngươi nghĩ biện pháp cứu bọn họ, đương nhiên, ngươi cũng có thể buông tha cho bọn họ. Từ tầng thứ sáu sẽ bắt đầu xuất hiện tháp linh, càng lên cao tu vi tháp linh càng cao. Song tầng mười là an toàn, chỉ cần ngươi tới tầng mười, sẽ tính là vượt tam quan."
Tần Ly còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị truyền tống đến tầng thứ sáu.
Lời lão ông vừa rơi xuống, huyễn thú trong mười tầng đều biến mất, sau đó người đang vượt ải đều tập trung trong tầng sáu.
"Ly nhi, muội không có việc gì, thật sự là quá tốt!" Lâm Sùng thấy Tần Ly cũng bị rơi vào trong tầng thứ sáu, thấy nàng bình yên vô sự, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tâm tình của Tần Ly hiện tại cũng không tốt như hắn, ngược lại càng trầm trọng. "Các ngươi cẩn thận, đều theo sau ta, một lát nơi này sẽ xuất hiện tháp linh, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến đi."
"Tháp linh?" Vân Sơn hiện tại hoàn toàn mơ màng, rõ ràng hắn đã vượt đến tầng thứ tám, mọi thứ đều giống kế hoạch. Không ngờ huyễn thú trước mặt lại biến mất, hắn lại bị truyền quay lại đến tầng thứ sáu. Đây là chuyện gì xảy ra? Cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện qua loại tình huống này. Hiện tại lại xuất hiện tháp linh gì đó, hắn không thể phản ứng ngay được.
"Ngươi không phải không biết người tiến vào cửa tử sẽ thế nào sao? Bọn họ đều sẽ trở thành tháp linh, bị vực chủ thao túng đến công kích chúng ta. Bên trong có thể sẽ có người chúng ta quen, nhưng bọn họ hiện tại đều mất trí nhớ khi còn sống, chỉ biết không ngừng công kích, bởi vậy một lát các ngươi vô luận nhìn đến ai cũng không thể nhân từ nương tay." Tần Ly nói qua tình huống của tháp linh cho bọn họ.
"Vực chủ?" Kim Dung nghe xong trong lòng kinh ngạc. Vực chủ đã biến mất từ rất lâu rất lâu trước đó, chẳng lẽ vẫn luôn ở trong Xích U Tháp sao?
Tần Ly gật đầu: "Hiện tại ta không có thời gian giải thích với các ngươi, tóm lại một lát các ngươi đều đi về cửa tháp, có thể chạy bỏ chạy, không cần cách ta quá xa."
Tiếng Tần Ly còn chưa dứt, trong tầng thứ sáu đến thứ chín tầng liền tràn ngập tháp linh phiêu đãng.
- ----
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT