Tần Ly cảm giác được Vân Diên nhìn chăm chú, vừa quay đầu, phát hiện hắn đang nói chuyện với mấy luyện dược sư bên cạnh, biểu cảm lạnh nhạt.

Vân Diên không ngờ nàng mẫn cảm như vậy, lại cảm giác được mình nhìn chăm chú. Hắn thoáng nghiêng đầu, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười yếu ớt. Tần Ly thừa nhận, bộ dáng và thân phận của Vân Diên đều là nhất đẳng, nhưng nàng cũng không thừa nhận bị hắn chú ý là một chuyện tốt.

Tần Ly hơi nhíu mày, quay đầu, lúc này Hạng Tắc đã vọt tới trước mặt nàng. Nàng tung huyền hỏa trong tay, lợi dụng công năng khuyên tai gia tốc vọt đến phía sau Hạng Tắc.

Hạng Tắc thấy huyền hỏa đập vào mặt, bên trong ẩn chứa dao động cường đại khiến hắn cả kinh. Hắn không biết mình có thể đỡ trọn kích này hay không, nhưng hiện tại không có đường lui. Nghĩ đến đây hắn bùng nổ toàn bộ chiến khí, trên Chỉ Thiên trảo trang đầy chiến khí màu tím đậm, đầu ngón tay sắc bén lóng lánh ánh sáng màu tím. Hắn vung Chỉ Thiên trảo ra ngoài, nghênh hướng huyền hỏa đối diện.

Một kích vừa rồi của Tần Ly thực tế đã là thực lực huyền linh hoàng, Hạng Tắc cảm thấy sợ hãi cũng là đương nhiên. Tuy rằng võ vương cửu giai đỉnh phong với huyền linh hoàng nhìn qua chỉ kém một chút, nhưng lực lượng của huyền linh hoàng không phải thứ võ vương cửu giai đỉnh phong có thể chống lại.

Hạng Tắc thấy hào quang trên thiên phẩm thánh khí của mình ảm đạm dần, thầm cảm thấy không tốt. Nhưng hắn không có thời gian nhìn phía trước, Tần Ly lúc này đã đi tới phía sau hắn, một chưởng vỗ tới.

Huyền linh sư phát lực không nhanh như võ giả, hơn nữa cũng không am hiểu công kích gần. Nhưng hiện tại Tần Ly bất đồng, cường độ của nàng còn mạnh hơn võ giả đồng cấp, nay một chưởng của nàng mang theo lực lượng Hạng Tắc không thể thoải mái tiếp được.

Hạng Tắc thấy mình tránh không thoát, lựa chọn bỏ qua chưởng này, nhanh chóng tạo một tầng bảo hộ quanh thân. Hắn hiện tại vô cùng may mắn Tần Ly không phải võ giả, không thể sử dụng vũ kỹ, nếu không lần này chụp tới, hắn tám phần là chịu không nổi.

Nhưng hắn vẫn cứ xem nhẹ sức mạnh của Tần Ly, một chưởng đánh vào tầng bảo hộ, tầng bảo hộ "Răng rắc" một tiếng, vỡ tan. Nhưng chưởng phong của Tần Ly cũng không dừng lại, vẫn đập vào người Hạng Tắc.

"Phách" một tiếng, Hạng Tắc "phốc" phun ra một ngụm máu. May mắn hắn vừa mới phát hiện sớm, tạo một tầng bảo hộ quanh thân, hơn nữa cường độ của hắn cũng tương đối cường hãn, mới không bị thương nặng như Trình Phong. Nhưng dù là như vậy, lưng hắn vẫn đau đớn như hỏa thiêu. Hắn nhanh chóng trốn tránh, lúc này Chỉ Thiên trảo đã rơi xuống đất.

Thiên phẩm thánh khí vẫn tương đối kiên cường dẻo dai, hơn nữa đoàn huyền hỏa vừa rồi không phải quá mạnh mẽ, bởi vậy chưa bị hư hỏng. Nếu là linh khí kém hơn chút, hiện tại tám phần đã vỡ vụn.

Hạng Tắc cầm Chỉ Thiên trảo lộn nhào trốn vào một góc, hắn hiện tại chỉ có thể vận dụng vũ kỹ, thật sự nếu không thì......

"Thiên giai đồng phẩm vũ kỹ Thiên Ảnh Chân!" Hạng Tắc hiện đã thi triển vũ kỹ mạnh nhất của mình, vô số chân ảnh ùn ùn kéo đến lao về phía đối diện

Tuy Tần Ly xem hai trận của Hạng Tắc, nhưng dù sao chỉ là xem, khác với việc tự trải qua. Nàng cảm thấy hai trận kia Hạng Tắc thắng chứng tỏ có thực lực, lực đạo lần này bùng nổ, đã có thể liều mạng với cao thủ hoàng cấp.

Song tuy vũ kỹ này của Hạng Tắc lợi hại, nhưng tu vi của Tần Ly dù sao cũng cao hơn hắn, còn có tốc độ của nàng, nếu muốn tránh thoát một kích này chẳng phải quá khó khăn.

Hạng Tắc thấy vũ kỹ đánh trúng Tần Ly, trong lòng có một loại hưng phấn vô danh. Ánh mắt có tinh thần hơn, trên mặt cũng không nhịn được có ý cười.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, hắn phát hiện chân ảnh đá trúng Tần Ly đã tiêu tán ở tại trong không khí, thậm chí nụ cười của hắn còn chưa kịp biến mất, ngay sau đó Tần Ly liền chuyển qua bên người hắn. Tàn ảnh? Vừa mới dĩ nhiên là tàn ảnh?

Hạng Tắc hiện tại như người bị ném từ thiên đường xuống địa ngục, cảm giác trong lòng chỉ mình hắn hiểu. Ánh sáng trong mắt bỗng chốc biến mất, biến thành một mảnh tro tàn. Hắn nhìn vị trí Hạng gia phía dưới, lại nhìn Vân Diên đang chú ý bên này, tay sờ vào trong lòng. Nếu hiện tại hắn thua, vậy mặt mũi Hạng gia sẽ mất hết.

Tần Ly thấy hắn lấy ra một viên đan dược ăn vào, hơi thở trên người bắt đầu dao động. Không ngờ trên người hắn có đan dược tăng cấp bậc, xem ra đều đã tính toán vẹn toàn hết rồi.

Nếu là người bình thường, thông qua đan dược tăng lên, nhất định có thể đả bại đối thủ có cấp ngang nhau. Nhưng đối mặt hắn là Tần Ly, cho dù hắn hiện tại thông qua đan dược mạnh mẽ tăng lên tới võ hoàng, vẫn không phải đối thủ của Tần Ly.

Lâm Sùng thấy Hạng Tắc bị buộc ăn đan dược, lòng có chút không yên. Vừa rồi còn tương đối bình tĩnh, nháy mắt liền nổi lên gợn sóng. Hắn biết thực lực Tần Ly rất mạnh, nhưng mắt thấy thực lực Hạng Tắc đã đột phá võ hoàng, tăng lên tới võ hoàng tứ giai, không nhịn được bắt đầu lo lắng đề phòng.

Khương Vân Lưu với cha con Đỗ gia cũng lo lắng không kém Lâm Sùng, Lâm Sùng lo lắng là Tần Ly, mà ba người bọn họ lo lắng kết quả tỷ thí. Tuy rằng ban đầu dự tính là được hạng hai là tốt rồi, nhưng nếu có thể đạt hạng nhất, tương lai địa vị và uy vọng của Đỗ gia chắc chắn tăng lên rất nhiều. Bị ba nhà áp chế nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không muốn để mất cơ hội tốt lần này.

"Tần Ly, ta không thể bại bởi ngươi. Hiện tại thực lực của ta đã ở võ hoàng tứ giai, ngươi sẽ không phải đối thủ của ta. Ngươi hiện tại nhận thua, hạng hai vẫn là Đỗ gia, ngươi cũng sẽ không bị tổn thất. Ngươi chỉ do Đỗ gia tìm đến giúp đỡ, nhưng đừng bởi vì trận tỷ thí này mà đánh mất tánh mạng." Hạng Tắc kỳ thực vẫn rất thưởng thức Tần Ly, nhưng thưởng thức là thưởng thức, hắn vẫn không thể thua trận tỷ thí.

Tần Ly thấy thực lực Hạng Tắc tới võ hoàng tứ giai, sắc mặt vẫn như cũ không có gì biến hóa. Tuy rằng thực lực của nàng sợ là che giấu không được, nhưng muốn thắng trận tỷ thí này vẫn nắm chắc.

Nhưng Tần Ly không ngờ Hạng Tắc lại khuyên nàng, ấn tượng với hắn tốt hơn một ít. Nàng khẽ cười nói: "Cám ơn ngươi khuyên bảo, nhưng ta có ý đồ của ta, bởi vậy trận tỷ thí này sợ là không thể cho ngươi thắng." Nói xong triệu hồi Phượng Tiêu, cầm lấy vòng Như Ý.

Nếu hiện tại trước mặt Tần Ly là võ hoàng tứ giai hàng thật giá thật, nàng cũng không dám phái Phượng Tiêu ra, nhất định sẽ kêu Lam U. Nhưng mà thực lực Hạng Tắc hiện tại là hư, mình có thêm Phượng Tiêu nữa, đã đủ dùng.

Hạng Tắc thấy Tần Ly không nghe nghe hắn khuyên bảo, trên mặt lạnh đi. "Đây là chính ngươi chọn, nếu một lát bị làm sao thì đừng hối hận." Nói xong, nắm chặt Chỉ Thiên trải xông tới.

Tần Ly hiện tại cũng không thoải mái như vừa rồi, chấp khởi vòng Như Ý chắn phía trước. Phượng Tiêu đã bay lên trời cao, phóng một đoàn phượng hoàng thiên hoả xuống.

Vân Diên nhìn không thấu thực lực chân chính của Tần Ly, nhưng cũng biết nàng vừa mới có điều giữ lại. Lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên cũng phát hiện Phượng Tiêu đặc biệt. Lưu quang trong mắt hắn đi động, lại loé ra ánh sáng quỷ dị. Xem ra trực giác hắn không sai, thiếu nữ này quả nhiên không đơn giản.

Hạng Tắc thấy Phượng Tiêu công kích phía sau hắn, đã định giải quyết Phượng Tiêu trước, tựa như đối phó Lang biên bức. Hắn hiện tại đã là võ hoàng tứ giai, tự nhiên có thể bay lên trời cao. Thì ra cảm giác bễ nghễ kết trên trời tốt như vậy, hắn cảm thấy lực lượng trên người mình cuồn cuộn không ngừng, có một loại khoái cảm vô cùng cường đại.

Tần Ly nhìn ra ý đồ của hắn, lo lắng Phượng Tiêu một mình đối phó hắn, vì thế cũng bay lên trời cao. Ba người ở trên trời ngươi tới ta đi, càng đấu khó phân thắng bại, người phía dưới cũng không dám đứng chỗ cũ nữa, đều lui sang hai bên.

Bởi vì tốc độ ba người bọn họ thật sự là quá nhanh, người phía dưới chỉ có thể thấy trên trời không ngừng có màu trắng linh quang cùng chiến khí thoáng hiện. Bọn họ tuy rằng không thấy rõ chiêu thức của ba người, nhưng năng lượng ánh sáng trắng đổ xuống, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ. Ở trung vực cao thủ hoàng cấp rất ít, thực lực của gia chủ tứ đại gia tộc cũng chỉ là hoàng cấp sơ giai, hôm nay nhìn cao thủ hoàng cấp quyết đấu, người phía dưới đều cảm thấy sảng khoái.

Thánh khí của Tần Ly và Hạng Tắc chạm vào nhau, trên trời truyền đến tiếng "Ầm vang", tiếp liền nhìn thấy hai hỏa điểu màu trắng xuất hiện trên bầu trời, cùng Tần Ly ba mặt giáp công vây công Hạng Tắc. Hơn nữa Phượng Tiêu thường đánh lén, Hạng Tắc dần dần cảm thấy áp lực.

Tần Ly không muốn kéo dài hơn nữa, sử dụng không gian lực. Dù sao người phía dưới căn bản không thấy rõ động tác của bọn họ, duy nhất có thể nhìn thấu sợ cũng cũng chỉ có Vân Diên. Vân Diên đã chú ý tới nàng, cũng không để ý bại lộ nhiều một chút. Nàng thuấn di một cái bắt được Hạng Tắc, dùng vòng Như Ý đặt phía sau hắn: "Vừa rồi ngươi khuyên ta, bây giờ trả cho ngươi. Ngươi không thắng nổi ta, ta cũng không muốn thương tổn ngươi."

Hạng Tắc không ngờ mình đã tăng tu vi đến mức đó vẫn không thắng được Tần Ly, ý chí chiến đấu vừa bùng nổ nháy mắt liền sụp đổ. Tần Ly và Phượng Tiêu cầm lấy Hạng Tắc phi xuống đất, trọng tài tuyên bố: "Trận tỷ thí này, Đỗ gia thắng!"

Tần Ly trở lại chỗ ngồi, mặt Đỗ Chương và Đỗ Quang ngập ý cười, liên tục cảm tạ nàng. Lâm Sùng chờ bọn hắn dứt lời, mới hỏi: "Muội không bị thương chứ?"

"Không có, huynh yên tâm." Tần Ly thấy Lâm Sùng quan tâm mình, cười với hắn.

Hạng gia bên kia trái ngược với Đỗ gia, một đám đều mặt âm trầm. Có mấy cô gái Hạng gia quay đầu nhìn chằm chằm Tần Ly, trong mắt tràn đầy oán độc.

Tần Ly lựa chọn không nhìn, căn bản không thèm liếc các nàng. Đợi trận sau kết thúc, sẽ tuyên bố kết quả. Dù sao hiện tại vị trí hạng nhất đã là Đỗ gia, nàng cũng lấy được hai danh ngạch.

"Lần tiếp theo, Dương Hùng Phi với Thính Thiên Long, thỉnh song phương lên đài." Trọng tài tuyên bố xong, lực chú ý của người dưới đài đổ vào hai người trên đài, không tiếp tục chú ý Tần Ly.

Dương Hùng Phi và Thính Thiên Long lên đài, hai người phân biệt đứng vững ở hai bên. Huyền linh thú của Dương Hùng Phi bị Hạng Tắc đả thương không nhẹ, lúc này khẳng định không thể lên sân khấu, chính hắn cũng nhận lấy phản phệ, đến bây giờ trên người còn có ám thương.

Nhưng Thính Thiên Long không giống, trận trước không thể đánh được, liền chủ động nhận thua, bởi vậy thực lực bảo tồn tương đối tốt.

Thực lực Dương Hùng Phi cùng Thính Thiên Long đều là vương cấp cửu giai, nhưng Dương Hùng Phi hiện tại không có huyền linh thú trợ giúp, đã thua Thính Thiên Long một bậc.

Thính Thiên Long không bị động như hôm trước, từng bước ép sát, hai người cũng đánh hơn mười hiệp, Dương Hùng Phi cũng đã kiên trì không được. Thính Thiên Long ra tay ngoan độc, trận này không mất nhiều thời gian.

"Trận này, Thính gia thắng!"

Hiện tại hạng nhất đương nhiên chính là Đỗ gia, Hạng gia thứ hai. Nhưng tổng hợp lại văn thử cùng võ thử, võ thử mặc dù Thính gia thắng Dương gia, nhưng lại bại Dương gia ở văn thử, hiện tại hai nhà điểm giống nhau, nói cách khác phải thêm một trận võ thử để quyết định thứ tự cuối cùng.

Dương gia vẫn là Dương Hùng Phi lên đài, Thính gia vẫn là Thính Thiên Long. Hiện tại tỷ thí đã không có chút trì hoãn, chỉ dưới hai chiêu, Dương Hùng Phi liền bại trận.

Tỷ thí bởi sự gia nhập của Tần Ly, khiến thành tích bốn nhà xảy ra nghịch chuyển. Hạng gia từ hạng nhất biến thành hạng hai, Dương gia từ hạng hai biến thành hạng bốn, Thính gia vẫn hạng ba, Đỗ gia từ hạng bốn bay lên thành hạng nhất.

Sau khi trọng tài công bố kết quả, trừ Đỗ gia, sắc mặt mấy nhà còn lại đều không tốt lắm. Bọn họ vốn đều muốn sau tỷ thí xử lý Tần Ly, nhưng bởi vì Vân Diên đã đến, quyết định này của bọn họ chỉ có thể bỏ. Chuyện Vân Diên muốn gặp Tần Ly bọn họ đều biết, hiện tại căn bản không rõ quan hệ của Vân Diên và Tần Ly, tự nhiên không dám dễ dàng động thủ.

Đỗ gia tuy rằng thắng tỷ thí, trong lòng cao hứng, nhưng sau cũng có chút đau lòng. Thật vất vả thắng được bốn danh ngạch, hiện tại lại phải chia hai cái. Đỗ Chương vốn muốn thương lượng với Tần Ly một chút, nhưng cũng bởi vì Vân Diên đã đến, không dám mở miệng.

"Đỗ gia chủ, sau tỷ thí khi nào tiến nội vực?" Tần Ly hỏi.

Đỗ Chương nghĩ rồi nói: "Còn một tháng nữa. Một tháng sau Vân tông chủ sẽ mở ra Xích U tháp, chúng ta có thể tiến vào."

Tần Ly nghĩ ngợi, cảm thấy thời gian một tháng chắc là đủ. Nàng đáp ứng Lâm Sùng, sẽ giúp hắn giải quyết Phan gia, như vậy hắn có thể an tâm tiến vào Xích U tháp lịch lãm. Bằng không luôn lo lắng Lâm gia, hắn sợ là cũng không có tâm tình.

Tỷ thí xong rồi, người xem phía dưới cũng đều giải tán. Thủ hạ của Vân Diên đi đến trước mặt Tần Ly: "Tần tiểu thư, ngài cùng ta đến đây đi!"

Tần Ly sực nhớ tới Vân Diên còn đang chờ gặp nàng, tuy rằng không đồng ý, vẫn đứng lên. "Các ngươi đi về trước đi, không cần chờ ta."

Hiện tại võ đài trên cơ bản đã không có người, sau khi tỷ thí Vân Diên đã lên một chiếc xe ngựa đi rồi, xem ra người nọ muốn dẫn nàng đi chỗ khác.

Đỗ Chương gật đầu, trên mặt luôn luôn mang theo ý cười. Lâm Sùng lo lắng Tần Ly đi một mình, nghĩ một chút nói: "Trung vực ngươi cũng không quen thuộc, ta đi cùng ngươi."

"Không cần, một lát tông chủ gặp Tần tiểu thư xong, tự nhiên sẽ đưa nàng về Đỗ gia." Thủ hạ của Vân Diên nói.

Tần Ly không biết Vân Diên vì sao tìm nàng, cũng không muốn Lâm Sùng đi theo. Vì thế nói: "Huynh về Đỗ gia trước đi, không cần đi theo ta."

Lâm Sùng không thể, chỉ có thể đi theo đám người Đỗ Chương, Khương Vân Lưu lên xe ngựa. Tần Ly nhìn bọn họ rời đi rồi mới lên xe ngựa của Vân Yến tông.

Trên xe ngựa của Vân Yên tông có dấu hiệu vân yến chuyên dụng, người đi bộ trên đường vừa thấy đều nhường đường. Tần Ly ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi xe ngựa dừng lại mới mở mắt.

Thủ hạ của Vân Diên xuống xe, vén màn xe: "Tần tiểu thư, mời xuống xe."

Tần Ly đứng dậy xuống xe, ra cửa xe, thấy một căn nhà đầy khí thế. "Nơi này là chỗ nào?"

"Nơi này là phân bộ của Vân Yến tông ở trung vực." Thủ hạ của Vân Diên nói xong, bước đi đến trước cửa đi gõ cửa.

Có người tới mở cửa, thấy người bên ngoài, vội mở cửa ra, cúi đầu đứng ở một bên, biểu cảm cung kính. Tần Ly không ngờ Vân Yến tông cũng có phân bộ ở trung vực, quan sát toà nhà này, bĩu môi đi vào đại môn. Vân Yến tông này thật đúng là có tiền, toà nhà này xa hoa hơn Đỗ gia. Không biết có phải Vân Diên thích màu vàng hay không mà toà nhà này có rất nhiều nơi bằng vàng.

"Tần tiểu thư, mời theo ta." Thủ hạ của Vân Diên thấy Tần Ly đang đánh giá bốn phía, đứng ở cửa không hề động, vì thế lại nhắc nhở một tiếng.

Tần Ly nghe tiếng, theo hắn vào trong sảnh.

Vân Diên đang ngồi trong sảnh uống trà, thấy Tần Ly tiến vào, phất tay. Thủ hạ mang theo Tần Ly vào thấy Vân Diên vẫy tay, cúi đầu lui ra ngoài.

Tần Ly ngồi dưới Vân Diên, đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã đến, có chuyện gì hiện tại nói đi!"

Tần Ly vừa ngồi xuống, có tỳ nữ đi lên kính trà. Trà hương bốn phía, nàng không nhịn được nhíu mày. Lúc trước Vệ Khanh chẳng qua là lấy Kim Chi trà tiếp đón nàng, không ngờ Vân Yến tông đãi khách dĩ nhiên là Vân Phong Lan trà, trân quý hơn kim chi không biết bao nhiêu lần.

Tỳ nữ đứng trong phòng ngoài phòng đều trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa xem ra tu vi bất phàm, Vân Diên này thật đúng là có diễm phúc.

"Tần cô nương rất nóng vội?" Vân Diên nhìn chén trà, tay phải nắm nắp chén phất phất, nhìn qua khí định thần nhàn.

Tần Ly khẽ cười: "Người đứng đầu một tông cũng không sốt ruột, ta sốt ruột cái gì? Chẳng qua cho rằng Vân tông chủ có chuyện quan trọng tìm ta, đã không phải, tự nhiên không vội. Một đường đi tới phát hiện phủ Vân Yến tông khí thế rộng rãi, quả nhiên là tài đại khí thô. Xem ra trà này nhất định cũng không phải vật phàm, thật vất vả mới được vào, đương nhiên phải thưởng trà, dù sao trà ngon lãng phí cũng không tốt."

Nói xong, Tần Ly cầm lấy chén trà bên cạnh, cũng cúi đầu chậm rãi thưởng thức.

Vân Diên ngước mắt nhìn Tần Ly cười, cầm chén trà trong tay đặt lên bàn. "Tần cô nương, bản tông chủ phát hiện cô rất thú vị, có hứng thú gia nhập Vân Yến tông?"

Tần Ly ngẩng đầu nói: "Vân tông chủ thủ hạ đệ tử phần đông, ngay cả tỳ nữ ngoài cửa mỹ mạo đều bất phàm, Tần Ly tư chất thật sự bình thường, vẫn không nên lãng phí danh ngạch."

Chưa từng có nữ nhân dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, Vân Diên sửng sốt, tiện đà cười tao nhã nói: "Ha ha, Tần cô nương, cô quá khiêm nhượng. Nếu cô tư chất bình thường, bản tông chủ sợ là sẽ không tìm được người tư chất thượng thừa. Hôm nay mời Tần cô nương đến cũng có chuyện muốn nhờ. Tần cô nương hẳn là biết, một tháng sau Xích U tháp sẽ mở ra, tam đại thế lực trong nội vực đều phái người tiến vào."

"Thì sao?"

Vân Diên khoát tay, một cỗ linh lực cường đại từ trong tay hắn bắn ra. Sau đó vung tay áo, cửa đóng lại.

Tần Ly không ngờ tu vi hắn sâu như vậy, chẳng qua tùy ý vừa động, ngoài cửa liền hình thành một tầng kết giới.

Vân Diên nói tiếp: "Trong Xích U tháp rất nguy hiểm, nhưng là thánh địa lịch lãm, chỉ cần người có thể sống trở về, thực lực đều sẽ tăng nhiều, chắc Tần cô nương đã nghe nói. Có điều tam đại thế lực phái người đi vào, cũng không phải vì nguyên nhân này."

"Tử Vong chi vực ở mấy ngàn năm trước là thống nhất, người quản lý vực là vực chủ vĩ đại. Không biết nguyên nhân nào, mấy ngàn năm trước hắn vào Xích U tháp, hơn nữa để lại lời, hắn sẽ đặt Xích U Tố trong Xích U tháp, chờ người hữu duyên. Ai có được Xích U Tố, sẽ trở thành tân vực chủ. Nhưng đáng tiếc là, lâu như vậy vẫn không có ai. Tiến vào Xích U tháp có cấp bậc hạn chế, bản tông chủ cùng môn chủ Kim Xà môn, cốc chủ Thiên Lang cốc hiện tại cũng không thể đi vào."

"Vân tông chủ muốn ta tìm Xích U Tố giúp ngươi?" Tần Ly hiện tại xem như đã hiểu, nhưng mà nàng cũng không có nghĩa vụ giúp hắn.

Vân Diên vừa thấy phản ứng Tần Ly, hiểu rõ cười nói: "Tần cô nương, cô không phải người của Tử Vong chi vực đúng không? Có lẽ ngươi có thể giấu diếm được người trung vực và ngoại vực, nhưng bản tông chủ vẫn có thể nhìn ra cô không phải nơi này."

"Vân tông chủ đã nhìn ra, ta cũng không giấu diếm. Không sai, ta là từ bên ngoài đến, vào Tử Vong chi vực để lịch lãm."

"Một khi đã như vậy, nói vậy Tần cô nương vẫn muốn đi ra ngoài đúng không?"

Tần Ly gật đầu nói: "Không sai. Bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chưa xong, sau khi ra Xích U tháp, ta sẽ đi ra ngoài."

"Sau khi cô rời khỏi đây, sợ là bằng hữu cô sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại tam đại gia tộc đối Đỗ gia như hổ rình mồi, chỉ cần bản tông chủ một câu, nói vậy bọn họ đều sẽ hành động. Bằng hữu cô là Lâm Sùng đúng không? Hắn là người ngoại vực, mà Lâm gia ngoại vực và Đỗ gia giao tình sâu. Cô nói nếu Đỗ gia có chuyện gì, Lâm gia lại như thế nào? Còn nữa, chuyện hôm nay cô vào chỗ của bản tông chủ, hai đại thế lực khác chắc đã biết. Bí mật Xích U Tố tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu Tần cô nương không hỗ trợ, vậy bản tông chủ cũng không thể cam đoan cô cùng bằng hữu cô an toàn." Vân Diên đối với phản ứng của Tần Ly một chút cũng không sốt ruột, khi nói chuyện vẫn vân đạm phong khinh, duy trì cao cao tại thượng, khí chất phiêu miểu như tiên của mình.

Tần Ly trong lòng trầm xuống, lãnh đạm nói: "Xem ra Vân tông chủ đã làm xong hết mọi thứ, ta hôm nay không đáp ứng cũng không được?"

Tần Ly không ngờ Vân Diên đã hỏi thăm mọi thứ rõ ràng, xem ra sớm đã có quyết định này. Trách không được hắn tự mình đi xem tỷ thí, sợ sẽ là muốn nghiệm chứng một chút thực lực của mình. Vân Diên nói rất đúng, nàng có thể đi nhưng Lâm Sùng không được. Nếu hôm nay mình cự tuyệt hắn, sợ là Lâm Sùng và Lâm gia thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

"Tần cô nương không cần tức giận, chúng ta chỉ là theo như nhu cầu thôi. Xích U Tố đối Tần cô nương mà nói không có gì tác dụng, nhưng đối bản tông chủ mà nói lại rất quan trọng. Mà chết sống của bằng hữu cô, chỉ có bản tông chủ có thể bảo đảm. Chỉ cần cô tìm được Xích U Tố rồi lấy nó ra, như vậy bản tông chủ có thể cam đoan, Vân Yến tông sẽ cam đoan Lâm gia cùng Đỗ gia an toàn, mà bằng hữu cô Lâm Sùng sẽ có cơ hội vào Vân Yến tông tu tập. Cái này đối với chúng ta hai bên đều có lợi, Tần cô nương có thể suy nghĩ kỹ một chút, không cần vội trả lời bản tông chủ."

Tần Ly suy tư một chút nói: "Nếu không tìm được Xích U Tố? Dù sao Vân tông chủ tìm lâu như vậy cũng không thấy, ta cũng không nhất định có thể tìm được."

"Này Tần cô nương yên tâm, Xích U Tố ở trong Xích U tháp. Bản tông chủ không phải không tìm thấy, mà là lấy không được. Nếu cô cũng không phải người hữu duyên, chỉ cần cam đoan những người khác cũng không lấy được là được. Như vậy cam đoan trước đó của bản tông chủ, vẫn hữu hiệu."

Tần Ly tuy rằng bất mãn Vân Diên tính kế, nhưng cũng không thể phủ nhận cục diện hiện tại. Nàng nghĩ ngợi nói: "Được, ta đáp ứng."

Vân Diên tươi cười rạng rỡ, vung tay áo lên, cửa bên ngoài liền mở ra, kết giới cũng bị hủy. "Như vậy chúc chúng ta hợp tác thành công! Người tới, đưa Tần cô nương trở về."

Vân Diên dứt lời, người lúc nãy liền vào cửa. Làm một tư thế mời: "Tần tiểu thư xin mời theo ta."

Tần Ly ra đại môn, an vị xe ngựa trở về Đỗ gia.

Lâm Sùng một hồi đến Đỗ gia có chút đứng ngồi không yên, đi đến cửa chờ Tần Ly. Tần Ly vừa xuống xe thì thấy Lâm Sùng đang đi lại ở cửa.

Người Vân Yến tông đưa Tần Ly đến rồi đi, Tần Ly đi đến trước mặt Lâm Sùng: "Sao buồn rầu lo lắng vậy?"

Lâm Sùng vừa ngẩng đầu, thấy Tần Ly, buồn bã trên mặt nhanh chóng tiêu tán. "Muội đã trở lại, thế nào, tông chủ Vân Yến tông không làm khó muộn chứ?"

"Ha ha, có thể thế nào? Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi!" Tần Ly không nói chuyện này cho Lâm Sùng, hắn biết càng ít càng tốt.

Lâm Sùng thấy sắc mặt Tần Ly cũng không tệ, hẳn là không có việc gì, mới gật đầu cùng nàng đi vào.

Tần Ly đi bên cạnh Lâm Sùng: "Ngày mai chúng ta trở lại ngoại vực, dù sao còn một tháng, sớm giải quyết huynh cũng có thể an tâm một ít."

Lâm Sùng cảm thây mình hiện tại là gánh nặng của Tần Ly, chuyện nhà của mình còn muốn Tần Ly giúp đỡ quan tâm. Hắn nói như thế nào cũng là một nam nhân, vài ngày nay tâm tình có chút trầm trọng. Hắn hiện tại phá lệ khát vọng thực lực, không biết khi nào thì có thể cường đại hơn.

"Đúng rồi, huynh có hứng thú vào Vân Yến tông tu tập?" Tần Ly kỳ thực cũng muốn Lâm Sùng tiến vào Vân Yến tông, ở bên trong tu tập thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng nhanh hơn một mình ở ngoài vực, huống hồ nếu hắn đi vào, Lâm gia cũng an toàn. Dù sao danh vọng cùng thực lực Vân Yến tông ở nơi đó, cho dù một tỳ nữ nho nhỏ địa vị cũng cao hơn rất nhiều người bên ngoài.

Lâm Sùng không ngờ Tần Ly sẽ hỏi như vậy, thình lình chưa kịp phản ứng. Hắn vừa rồi còn suy nghĩ thực lực của mình, chẳng lẽ còn có cơ hội đưa đến trước mắt?

"Huynh không đồng ý?" Tần Ly thấy Lâm Sùng có điểm sững sờ, lại hỏi.

Lâm Sùng vội vàng gật đầu nói: "Đương nhiên nguyện ý. Nhưng Vân Yến tông thu đệ tử cũng có điều kiện, với tư chất của ta, ha ha, sợ là không được."

"Huynh nguyện ý là được, đến lúc đó tự nhiên có thể đi vào." Tần Ly không nhiều lời, đi tới cửa viện: "Huynh trở về đi, hiện tại cũng không còn sớm, ngày mai còn phải xuất phát sớm một chút!" Ngoại vực ánh nắng quá ngắn, nàng cũng không muốn đi đêm trở về.

Lâm Sùng nhíu mày, không hiểu ý trong lời nói của Tần Ly. Nhưng nghe Tần Ly nói câu kế tiếp, gật gật: "Ta trở về, muội nghỉ ngơi sớm một chút."

Tần Ly vừa định nghỉ ngơi một chút, thuận tiện vào Huyền giới tu luyện, chợt nghe tiếng đập cửa ngoài cửa. Nàng đứng dậy đi ra mở cửa, thấy Đỗ Chương đứng ngoài.

"Đỗ gia chủ, có việc sao?" Tần Ly hỏi.

Đỗ Chương thấy Tần Ly trên mặt có chút không kiên nhẫn, cũng không dám chậm trễ quá dài thời gian, trực tiếp tiến vào chủ đề: "Không biết Vân tông chủ tìm Tần đại sư có chuyện gì?"

"Một chút việc tư mà thôi, không có gì quan trọng." Tần Ly tự nhiên sẽ không nói ước định của mình và Vân Diên cho hắn, bởi vậy trả lời qua loa.

Đỗ Chương gật đầu, hiện tại thái độ với Tần Ly tôn kính rất nhiều, quả thực đã có thế nịnh bợ. "À, không biết Tần đại sư lại quen Vân Tông chủ, về sau Đỗ gia còn nhờ vào Tần địa sư nói hộ."

Tần Ly hiểu ý của hắn, nhíu mày: "Có thể hỗ trợ ta nhất định sẽ tận lực hỗ trợ, dù sao lần này tiến vào Xích U tháp hai cái danh ngạch đều là Đỗ gia chủ ngài cho."

Trước đó Đỗ Chương còn muốn xin Tần Ly rút lại một danh ngạch, nhưng hiện tại hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng. Đừng nói là hai danh ngạch, dù lấy bốn danh ngạch, hắn cũng không oán hận nửa lời. Xích U tháp qua một đoạn thời gian sẽ mở ra, cùng lắm thì chờ thêm vài năm. Nhưng Vân Yến tông thì khác, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể lỡ mất.

"Tần đại sư khách khí, ngài có chuyện gì cứ việc nói với lão phu, lão phu nhất định sẽ tận lực làm tốt." Đỗ Chương cười nói.

Tần Ly nghĩ ngợi nói: "Ngày mai ta muốn trở lại ngoại vực một chuyến, đại khái sẽ ở lại hai ngày. Nhưng trên người ta không có thông quan lệnh bài, phiền Đỗ gia chủ có thể mượn dùng một chút sao?"

"Đương nhiên có thể." Nói xong lấy một tấm lệnh bài trong người nói: "Tần đại sư, lệnh bài. Được rồi, hiện tại cũng không sớm, sẽ không quấy rầy Tần đại sư nghỉ ngơi, lão phu trước hết cáo từ."

Tần Ly gật đầu nói: "Đỗ gia chủ đi thong thả, ta đây không tiễn."

"Không cần, không cần." Đỗ Chương vội nói, quay đầu bước đi. Trên mặt mang theo ý cười, rõ ràng tâm tình rất tốt.

Ngày thứ hai, Tần Ly và Lâm Sùng khởi hành ra ngoại vực. Đi đến chỗ hai người trông giữ kết giới, Tần Ly đưa ra lệnh bài Đỗ gia cho mượn.

"Ai nha, đây không phải Tần đại sư sao? Mấy trận tỷ thí ta may mắn được xem một trận, thật sự là quá mức nghiện. Không nghĩ tới Tần đại sư chẳng những luyện dược thuật cao siêu, cả thực lực cũng mạnh như vậy." Một người trong đó thấy là Tần Ly, tiến lên hàn huyên.

Một người khác cũng liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Ly hết sức nóng rực. Hắn nhìn thấy thần tượng của mình, hiện tại ở trong lòng hắn Tần Ly chính là nữ thần!

Tần Ly gật đầu, hơi không thích ứng nhiệt tình của hai người này. "Không biết lệnh bài kiểm tra xong chưa? Ngại quá, chúng ta có việc gấp, có thể để chúng ta đi qua chưa?"

"À à, kiểm tra xong rồi. Huynh đệ chúng ta sẽ không quấy rầy, không thể chậm trễ đại sự của ngài." Người nọ trả lệnh bài trả lại cho Tần Ly, cười hắc hắc nói.

Tần Ly thu hồi lệnh bài, hai người vội mở kết giới để hai người Tần Ly đi qua. . Ngôn Tình Ngược

Tần Ly và Lâm Sùng trở lại Lâm gia, Lâm Diên nghe nói ca ca đã trở lại, vội tới đại sảnh. Chỉ chốc lát sau, Lâm Phong cũng đi ra, rõ ràng cũng là vì Tần Ly mà đến.

"Ca, các huynh đã trở lại! Vài ngày nay ngoại vực đều bằng tán tỷ thí trong trung vực, Tần tiểu thư, ngươi hiện tại là đại nhân vật mọi người đều biết!" Lâm Diên cao hứng phấn chấn nói.

Tần Ly bất đắc dĩ cười, nàng cũng không muốn mình trở thành đại nhân vật. Hiện tại ai nhìn thấy nàng đều là một bộ nhiệt tình, khiến nàng có điểm ăn không tiêu.

Lâm Sùng thấy biểu cảm của Tần Ly, nói lảng sang chuyện khác: "Gần đây Phan gia không có động tĩnh gì chứ?"

"Ở mặt ngoài là không có động tĩnh gì, hiện tại có Tần tiểu thư, Lâm gia chúng ta còn sợ Phan gia kia chắc?" Lâm Diên lắc đầu nói.

"Không thể nói như vậy, Ly nhi dù sao không thể luôn ở Lâm gia chúng ta, chuyện nên giải quyết vẫn phải dựa vào chúng ta giải quyết." Lâm Sùng không đồng ý cách nói của Lâm Diên, bản thân hắn cũng không muốn đặt trọng trách Lâm gia lên vai Tần Ly.

Tần Ly nghĩ một chút: "Nếu ta ở đây, Phan gia chắc là không dám động thủ. Nhưng nếu ta rời đi, như vậy......"

"Ý của ngươi là, để Phan gia động thủ trước, sau đó......?" Lâm Diên cười có chút bỉ ổi.

Trên thực tế Phan gia bây giờ chưa có động tác gì, nhưng hiện tại không dám không có nghĩa là về sau cũng không dám. Phan Cao Phi sau khi thanh danh Tần Ly truyền ra tìm đến Lạc Bân, hẹn hắn ra ngoài gặp mặt. Hai người hẹn ở Phượng Dương lâu, xem như thanh lâu tốt nhất ở ngoại vực.

Lạc Bân kỳ thực cũng không có ham thích này, nhưng Phan Cao Phi thích. Nhưng mà hai người chỉ thuê một gian phòng, sau đó gọi một bàn rượu và thức ăn.

"Lạc huynh, ngươi nói Lâm Sùng kia thật đúng là may. Lần trước ngươi đả thương hắn, khiến bệnh hắn tái phát. Không nghĩ tới là, bởi vì bệnh này, hắn lại gặp được đại nhân vật. Ngươi cũng nghe nói chuyện tỷ thí trung vực? Hiện tại Lâm gia xưa đâu bằng nay, chỉ sợ cứ thế vị trí của hai nhà chúng ta cũng không còn." Phan Cao Phi rót đầy rượu cho Lạc Bân, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lạc Bân.

Lạc Bân biểu cảm có chút ngưng trọng, trong lòng cũng có chút lo lắng. Tuy rằng lần trước chỉ là tỷ thí, nhưng Lâm Sùng là bị hắn đả thương. Tuy rằng không thể công khai trả thù, nhưng muốn trả thù vẫn có nhiều cách. "Việc này ta cũng nghe nói, nhưng mà nhiều năm như vậy ba nhà chúng ta vẫn nước sông không phạm nước giếng, cũng coi như tường an vô sự, Lâm gia hẳn là sẽ không thế?"

"Lạc huynh lời ấy sai rồi, có câu xưa khác nay khác. Hiện tại quan hệ Lâm gia và Đỗ gia thân mật hơn rất nhiều, nghe nói Tần Ly kia quen biết tông chủ Vân Yến Tông, nếu bọn họ dựa vào đại thụ Vân Yến tông này, còn có thể có vị trí của chúng ta sao?"

Lạc Bân lặng im không nói, cầm lấy chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Phan Cao Phi thấy Lạc Bân nghe lọt lời hắn, nói tiếp: "Nhưng mà thôi, ta thấy Tần Ly kia cũng sẽ không mãi ở Lâm gia, nếu nàng đi rồi......"

Hai người ở trong này uống lên nửa ngày rượu, trên cơ bản đều là Phan Cao Phi khuyên bảo Lạc Bân. Sau khi Lạc Bân về nhà báo cáo tình huống cho Lạc gia chủ, Lạc gia chủ cũng cảm thấy chuyện này phải xem xét. Có điều Lạc gia chủ vẫn có chút đầu óc, tự nhiên sẽ không bởi vì mấy câu nói của Phan Cao Phi phải đi tìm Lâm gia phiền toái. Dù sao ai cũng biết Lâm gia và Phan gia có thù, muốn động thủ tự nhiên cũng là Phan gia bọn họ động thủ, Lạc gia bọn họ cũng sẽ không cho bọn hắn ngồi không công.

Phan Cao Phi hôm nay đang ở trong thanh lâu uống hoa tửu, gã sai vặt của hắn bỏ chạy lên lầu gõ cửa nói: "Thiếu chủ, có đại sự!"

Phan Cao Phi đang ôm một nữ tử diễm lệ, vừa định âu yếm, đã bị tiếng đập cửa dồn dập ngoài cửa đánh gãy.

"Ồn ào cái gì, không thấy bản thiếu đang làm chính sự sao? Cút, cút xa cho ta!" Nói xong, còn ném chén rượu trong tay đi ra ngoài.

Gã sai vặt nghe trong cửa quát giận, rụt cổ lại. Nhưng ngẫm lại tin tức này nếu thông báo chậm, mạng nhỏ của mình sợ sẽ không còn, vẫn đánh bạo nói: "Thiếu chủ, Tần Ly kia rời Lâm gia, nghe nói là chuẩn bị đi Vân Yến tông."

Phan Cao Phi nghe đến đó, lập tức từ ghế tựa đứng lên, biến thành nữ tử trên đùi hắn "Ai u" một tiếng ngã xuống đất. Có điều lúc này Phan Cao Phi cũng không có tinh lực thương hương tiếc ngọc, cả đầu đều đang tiêu hóa tin tức này.

Hắn nhanh chóng mở cửa, túm cổ áo gã sai vặt: "Tin tức của ngươi có thể tin được không?"

"Tuyệt đối, tuyệt đối tin cậy." Gã sai vặt sắc mặt trắng nhợt nói.

Phan Cao Phi thả tay, lập tức "đăng đăng" đi xuống lầu, về nhà tìm Phan Trung Thiên đi thương nghị.

Phan Trung Thiên cũng nhận được tin tức, nói là Tần Ly và Lâm gia sinh ra không thoải mái, đã đi Vân Yến tông, cảm thấy hiện tại là thời điểm giải quyết Lâm gia. Có điều hắn vẫn rất cẩn thận, tìm người theo dõi hành tung của Tần Ly, thấy nàng thật sự đi rồi, mới bắt đầu kế hoạch giải quyết Lâm gia.

Phan Trung Thiên cứ nghĩ đến Lâm gia là như đờm mắc ở cổ, hiện tại loại cảm giác này lại nghiêm trọng. Lâm gia một ngày chưa diệt, hắn liền một ngày không nỡ. Phan Cao Phi giống cha hắn, cũng muốn mau chóng giải quyết Lâm gia, nhất là Lâm Sùng.

Qua hai ngày, Lâm gia đều là một mảnh yên tĩnh. Lâm Sùng hôm nay dựa theo thảo luận với Tần Ly trước đó ra cửa, đi tới đường đến Hắc Chiểu lần trước.

Phan Cao Phi luôn phái theo dõi nhất cử nhất động của Lâm gia, thấy Lâm Sùng xuất môn, biết cơ hội tới.

"Phan Xương, Phan Bình, lần này nhất định phải giết tiểu tử kia cho bản thiếu. Nếu lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hai người các ngươi đừng trách bản thiếu ác độc!" Phan Cao Phi luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước không thể xử lý Lâm Sùng.

Hai tên võ vương Phan gia cũng không có biện pháp, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Phan Cao Phi, vì thế một hàng ba người đuổi theo Lâm Sùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play