Ban đầu Cố Yến không nhúc nhích, Yên Tuy Chi theo ánh mắt hắn nhìn ngón tay của mình.
“Nhìn cái gì, có bụi hả?” Anh cuộn tròn đầu ngón tay lại một chút, rụt về.
Cố Yến nghe vậy thì đôi mắt động một cái, cũng thu về. Hắn khởi động xe, đặt kiểu lái thông minh, vừa chọn mục tiêu vừa nói: “Tôi chỉ nhìn một chút, tay dài mới có thể tiêu mà không biết đếm.”
Yên Tuy Chi: “…”
Mặc dù bị Cố Yến nhìn chằm chằm cũng không phải bởi vì có bụi bẩn, nhưng Yên Tuy Chi vẫn ma sát đầu ngón tay một chút, lấy một cái khăn giấy sạch sẽ trong hộp được cung cấp sẵn trong xe ra, không nhanh không chậm lau ngón tay.
Mỗi lần anh làm loại động tác này đều có vẻ thờ ơ. Giống như là quá mức nhàm chán, tùy ý tìm ít chuyện giết thời gian vậy.
Trước kia ở trong phòng làm việc của viện trưởng cũng giống vậy — mỗi lần anh xử lý xong một đống công việc, cũng sẽ đẩy quang não ra một bên, rồi nhìn màu xanh bên ngoài cửa sổ để thả lỏng mắt. Mỗi lần như vậy, anh đều ngồi dựa trên cái ghế bành rộng lớn, vừa ưu nhã lại ung dung thong thả lau sạch ngón tay mình từng chút một.
Cũng không biết đây là thói quen anh hình thành lúc nào.
Thành thật mà nói, rất nhiều học sinh trong lúc vô tình nhìn thấy đều cho rằng tư thế như vậy rất là cảnh đẹp ý vui, sẽ mang đến cho người ta cảm giác viện trưởng cực kỳ chú trọng vẻ lịch sự sạch sẽ.
Duy chỉ có một lần Cố Yến hỏi anh, “Tại sao phải chà xát ngón tay?”
Lúc đó Yên Tuy Chi mệt mỏi nhìn một đống tài liệu, còn chưa tháo kính xuống, đôi mắt đẹp ẩn sau tròng kính hơi cong, đáp: “Xem tài liệu mệt mỏi, tạm thời hoạt động một chút.”
Nhiều năm sau, cho đến bây giờ, Cố Yến mượn kính chiếu hậu nhìn anh một cái, thả lỏng mi tâm vừa nhíu ra, “Thầy…”
“Ừ?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn nhau với hắn từ trong kính chiếu hậu, sau đó gấp khăn giấy khử độc đã dùng xong lại, ném vào thùng rác trong xe.
“Được rồi, không sao.”
Xe đã được thiết lập kiểu lái mẫu, không cần Cố Yến làm gì nữa. Vì vậy hắn mở màn hình máy thông minh ra, chuyển cho Yên Tuy Chi số tiền đặt cọc phòng khách sạn. Sau khi chuyển xong, hắn nhìn số tiền cũng không tính là lớn kia, hơi trầm ngâm.
Trong khoang xe, máy thông minh của Yên Tuy Chi vang lên một tiếng, một con số nhắc nhở số tài khoản còn lại trong thẻ tài sản hiện lên, lại biến mất rất nhanh.
Yên Tuy Chi ngồi phía sau nhìn sang, có lẽ là do góc độ anh ngồi, toàn bộ hình thức bảo mật màn hình ảo trên máy thông minh của Cố Yến không hề có tác dụng với anh, nội dung trên màn hình đập vào mắt Yên Tuy Chi rất rõ.
Cố Yến mở giao diện sổ tay thực tập sinh ra.
Ánh mắt Yên Tuy Chi động một chút, rơi vào gò má nghiêng của Cố Yến, “Mặc dù như vậy có chút không lễ phép, nhưng tôi vẫn muốn nói là tôi vô tình nhìn thấy màn hình của cậu.”
“…”
Ngón tay Cố Yến ngừng một lát, mí mắt hơi nâng, nhưng không nhìn sang đã thu về. Ngón tay đang do dự xem có nên tắt màn hình hay không.
“Có thể cái suy đoán này có chút tự mình đa tình.” Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, “Cậu đang muốn tìm trong sổ tay thực tập sinh một lí do hợp lí để đến đón… ông thầy nghèo khổ vất vả của cậu sao?”
Lúc nói mấy chữ “nghèo khổ vất vả”, anh không nhịn được bật cười, giống như cảm thấy loại từ này rơi vào trên người mình có cảm giác vi diệu hoang đường, nhưng lại không đến nổi buồn phiền. Anh giống như đang xem một vở kịch không liên quan đến mình, thậm chí còn cảm thấy thật hài hước.
Cuối cùng Cố Yến vẫn phải nâng mắt lên.
Hắn cũng chưa hoàn toàn quay hẳn lại, chỉ nghiêng mặt, ánh mắt hơi lệch sang đây một chút. Nhất định phải nói, tầm mắt của hắn rơi lên chỗ nào đó trên lưng ghế, hoặc là trên cửa sổ.
Nhưng Yên Tuy Chi lại cảm giác được dư quang khóe mắt hắn rơi vào trên người mình.
Hình như hắn đang cân nhắc nên trả lời câu hỏi của Yên Tuy Chi như thế nào, có thể muốn giễu cợt sỉ vả, nhưng lại bởi vì một ít nguyên nhân nên có chút do dự.
Yên Tuy Chi rất quen thuộc với vẻ mặt này, nhiều năm trước lúc còn ở trường học Cố Yến cũng đều như vậy. Cái này cũng không dễ thấy trên người bạn học Cố lạnh như băng, cho nên mỗi lần nhìn thấy, giáo sư Yên với bản tính có chút vô liêm sỉ luôn muốn cà khịa sương sương.
Vì vậy anh lại bồi thêm một câu: “Giống như 10000 xi tai nạn lao động lần trước ấy? Sau đó tôi rảnh rỗi đi tra chút, cái chân kia chỉ mất 6000 thôi.”
“…”
Lời này vừa ra, luật sư Cố không chút do dự thu hồi toàn bộ màn hình, tựa như nhìn sổ tay thực tập sinh lâu một chút cũng có thể bị mù vậy.
Nhìn thấy Cố Yến đóng màn hình, Yên Tuy Chi lại cười một cái.
“Nếu quả thật thầy không có chuyện gì làm, tôi đề nghị thầy tỉnh lại một chút.” Kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt vô cảm của Cố Yến, “Theo tốc độ này, số tiền còn lại kia của thầy không đủ sống đến ngày mai.”
“Không sao, cô Fizz đã nói rồi, ngày mai tiền ủy thác của vụ án này sẽ được chuyển đến.” Yên giáo sư vô cùng lạc quan.
Cố Yến: “…”
Lối sống được ngày nào hay ngày nấy này, mà nếu tài chính không cẩn thận chậm mất một ngày sẽ có thể chết đói, hắn quả thực không còn lời gì để nói nữa.
Kiểu lái thông minh tự có cảm ứng và hệ thống dẫn đường, không hề như tự lái cần phải phối hợp cả cửa kính xe và kính chiếu hậu hai bên để quan sát đường xá. Cho nên dưới cơn mưa như thác đổ, mỗi một cánh cửa kính xe đều bị nước chảy làm cho mơ hồ, ngăn cách tất cả ở bên ngoài.
Chạng vạng tối trong loại thời tiết này luôn đen sì như đã vào đêm, ngoài cửa sổ luôn có ánh đèn xẹt qua rất nhanh.
Yên Tuy Chi chống cằm, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn vẻ mặt của anh thì rất khó đoán được anh đơn giản là mất tập trung hay đang suy nghĩ về vụ án của Trần Chương, hay chỉ là nhìn cảnh đêm với ánh đèn mơ hồ không rõ.
“Cố Yến.” Anh nhìn cảnh đêm một lát, bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Yến ngồi phía trước đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hành trình không ngừng nghỉ hai ngày qua khiến cho hắn ít có thời gian nghỉ ngơi. Có lẽ là bên trong xe khép kín, không gian yên tĩnh cách biệt với tiếng mưa rơi ngoài xe, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ khó hiểu, hắn không mở mắt, chỉ đáp một tiếng thật thấp: “Nói.”
“Thật ra thì tôi rất vui khi vào luật sở Nam Thập Tự.” Yên Tuy Chi nói nhẹ nhàng, “Đương nhiên là có rất nhiều nhân tố và cơ duyên trùng hợp ở bên trong.”
Có vẻ Cố Yến đã buồn ngủ, một lát sau mới lại đáp một tiếng. Nhưng bởi vì quá ngắn ngủi, nghe giống như là cũng không tin cách giải thích của Yên Tuy Chi.
“Nhưng tôi rất vui khi gặp được cậu mà không phải là ai khác.” Yên Tuy Chi nói, “Bởi vì cậu rất mềm lòng…”
Anh cười một chút, giống như đùa giỡn nói, “Cho dù không thích hay không ưa ai, cũng không đành lòng nhìn người ta bị vùi lấp trong khốn khó, nếu có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Lần này, người ngồi trước im lặng rất lâu, lâu đến mức Yên Tuy Chi cho là hắn đã ngủ, giọng nói trầm thấp mới vang lên, mang theo vẻ mông lung mỏi mệt, “Nói cũng không đúng lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT