*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù không có nói rõ thêm, nhưng Yên Tuy Chi liếc nhìn nguồn tài khoản, đều hiện ra là tên Cố Yến.

Đang êm đẹp đột nhiên chuyển 10000 làm gì? Thấy tôi nghèo quá à? Yên đại giáo sư sống nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên được trải nghiệm loại chuyện này, nhất thời có muôn vàn cảm khái hết sức phức tạp.

Anh quay đầu muốn hỏi một tiếng, nhưng phát hiện Cố Yến đã ngủ.

Ở Tửu Thành mấy ngày, Yên Tuy Chi vì lên cơn sốt ngủ trọn một ngày, nhưng Cố Yến vẫn không được nghỉ ngơi cho khỏe, lúc này lên tàu bay mới ngủ được, Yên Tuy Chi liền không nhẫn tâm đánh thức hắn ta.

Nửa chặng đường trước anh vừa đọc sách, vừa đợi Cố Yến Tỉnh. Nửa chặng sau Cố Yến còn chưa có tỉnh, chính anh lại mệt rã rời khép mắt lại.

Vì vậy đến lúc hai người thực sự nói chuyện với nhau thì tàu bay đã hạ xuống sân bay ở Decama rồi.

“Đang yên lành anh chuyển 10000 xi cho tôi làm gì?” Yên Tuy Chi mặc áo choàng và quấn khăn, theo dòng người đi khỏi tàu bay, đang ngồi cùng Cố Yến chờ hành lí đến.

Còn chính anh, trừ mấy bộ quần áo đơn giản để thay mua ở Tửu Thành ra thì chẳng có tí hành lí nào, cả người ung dung.

Cố Yến xác nhận tên trên hành lí, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bồi thường tai nạn lao động. Bên trong sổ tay thực tập viết rất rõ ràng, bị thương đến mức nghiêm trọng khác nhau trong lúc làm việc thì sẽ được số tiền bồi thường khác nhau.” 

Lúc hắn ta kéo hành lí ra ngoài cửa trạm, không mặn không nhạt liếc chân của Yên Tuy Chi một cái, bổ sung nói: “Dựa theo tiêu chuẩn, giá trị của cái chân này là 10000 xi.”

Hành khách đi ngang qua bọn họ nghe vậy thì liếc Yên Tuy Chi mấy cái, đại khái muốn biết một cái chân 10000 xi trông như thế nào.

Yên Tuy Chi: “…”

Anh xì một tiếng nói: “Trên sổ tay thực tập còn có điều này? Làm sao không nói sớm.”

Mặt Cố Yến cũng tê liệt: “… Cái gì gọi là không nói sớm? Nói sớm thì cậu định làm gì?”

“Không có gì.”

“…”

Quỷ cũng không tin.

Lúc bọn họ ra đến cửa cảng, Decama đã về đêm.

Cách hành tinh khác nhau thì bốn mùa cũng khác nhau, mặc dù thời gian này ở Tửu Thành có mùa giống với Decama, nhưng nhanh chậm vẫn có khác biệt. Thời gian ở Tửu Thành trôi qua rất nhanh, ngày ngắn hơn nhiều. Lúc bọn họ về lại Decama mới có cảm giác được điều chỉnh về bình thường.

“Trợ cấp đi công tác và bồi thường tai nạn lao động sẽ được gửi đến sổ của cậu. Phí luật sư của vụ Joshua chắc là sáng ngày kia sẽ tới, bảo lãnh là của cậu nên ngày mai tôi sẽ đi tìm Fizz làm thủ tục, để cô ấy rút một phần chi phí theo quy định ra cho cậu.” Cố Yến nói.

“Vậy á? Bao nhiêu?” Yên Tuy Chi hỏi.

“Tôi không nhớ quy định tỷ lệ.” Cố Yến thuận miệng cho một con số, “Đến tay cậu chắc khoảng 10000 xi.”

Loại cơ cấu hỗ trợ chỉ định tiền ủy thác này luôn rất có hạn, nhưng có thể cấp cho một thực tập sinh 10000 xi cũng đã tốt rồi.

Yên Tuy Chi gật đầu một cái.

Cố Yến liếc nhìn thời gian, nói: “Chờ ở đây, tôi đi lái xe tới.”

Bên cạnh cảng Decama có một bãi đậu xe chuyên môn, bởi vì rất nhiều người sẽ dừng xe ở bên này lên tày bay hoặc chiến hạm để xuất hành, mười ngày nửa tháng mới trở về, nên phí thu cũng không giống nhau.

Giống như Yên Tuy Chi hàng năm đều phải bay thì sẽ đỗ ở một chỗ đặc biệt bên cạnh cảng, theo gói một năm.

Dĩ nhiên, bây giờ anh đã đổi thân phận, chỗ đậu kia chắc đã bị gạch bỏ rồi.

Không lâu sau, một chiếc phi xe màu đen bóng loáng dừng ở trước mặt Yên Tuy Chi. Xe này được sản xuất cùng một công ty với tàu con thoi, tính năng an toàn bên ngoài là không thể bắt bẻ, ngoại trừ đắt ra thì chẳng có khuyết điểm nào cả. Yên Tuy Chi cũng có một chiếc tương tự.

“Tôi có thể ngồi ghế bên chỗ lái không? Có cần cung cấp giải thích gì cho chuyên gia không?” Yên Tuy Chi vịn cửa xe, liếc mắt với Cố Yến ngồi ở chỗ tài xế, cười một tiếng.

Sẽ hỏi vấn đề này, là bởi vì một vụ án nổi tiếng của học viện pháp luật đại học Metz. Một đương sự trong đó là sinh viên của học viện pháp luật. Năm đó cô ta có một bạn trai mắc bệnh nghi ngờ nặng đến vặn vẹo, trong ba tháng làm tàn phế bốn quý ông chỉ bởi vì bọn họ vô tình ngồi vào chỗ của cô gái đó bên cạnh vị trí tài xế.

Chuyện này lúc ấy làm sinh viên rất khiếp sợ, cho nên sau đó mỗi một sinh viên hay giáo viên đều biết được vụ án này, hơn nữa lúc ngồi vào ghế bên tài xế thì đều theo bản năng hỏi một câu.

“Không có.” Cố Yến lành lạnh trả lời một câu, “Cậu định ôm cửa xe đứng bao lâu?”

Yên Tuy Chi nhíu mày, lên xe đóng cửa.

Xe bắt đầu lái tự động, nhưng để tránh việc bị động tay chân vào hệ thống tự lái do đắc tội người nào đó, cho nên đa số người vẫn có thói quen nắm vô lăng. Cố Yến cũng như vậy, dẫu sao luật sư ở trình độ nào đó mà nói cũng được coi là một nghề nguy hiểm.

“Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đến đó trước.” Cố Yến lái xe ra ngoài quảng trường, hỏi Yên Tuy Chi một câu.

“Đại lộ Butterfly đi.” Yên Tuy Chi nói.

Cố Yến sửng sốt một chút, “Đi đại lộ Butterfly làm gì?”

“Mua ít đồ.” Giọng Yên Tuy Chi rất tùy ý.

Hiển nhiên, trong thẻ tài sản của người này không thể có tiền, một khi có một khoản vào sổ thì anh liền bắt đầu không an phận.

Cố Yến không nhịn được châm chọc một câu: “Số dư còn nhiều thì sẽ cắn cậu à?”

“…” Yên đại giáo sư không lời chống đỡ.

Thật giống như đúng là vậy.

Nửa giờ sau, phi xe của Cố Yến vững vàng dừng ở trước cửa một cửa hàng tổng hợp trên đại lộ Butterfly phồn hoa.

Yên Tuy Chi tháo dây an toàn, một cái chân cũng đã ra khỏi cửa xe rồi, liền nghe thấy Cố Yến lơ đãng hỏi một câu: “Tìm chỗ ở chưa? Mua xong đồ thì đi đâu?”

“Đã bảo Locke giúp tôi hỏi mấy chỗ, còn chưa quyết định.” Yên Tuy Chi từ trong xe đi ra, một tay chống lên cửa xe, khom người nói với hắn ta: “Trước hết tôi sẽ đặt phòng khách sạn ở tạm hai tối, ngày mai đi xem nơi cậu ta tìm được rồi mới quyết định.” 

Cố Yến cau mày: “Khách sạn?”

Hắn ta cau mày, Yên Tuy Chi không phản ứng kịp, thuận miệng nói giỡn một câu: “Anh có vẻ mặt gì thế, khách sạn từng lừa tiền của anh à? Hay là khách sạn ở Tửu Thành mang đến bóng ma tâm lí cho anh rồi?”

Anh cười cười rồi đứng thẳng người, khoát tay một cái với Cố Yến trong xe, “Được rồi, tôi vào đây, tạm biệt.”

Vừa nói, anh thay Cố Yến đóng cửa xe, xoay người bước lên bậc thang đi vào cửa hàng tổng hợp



Từ khi lên tàu bay ở Tửu Thành đến bây giờ, đối với Yên Tuy Chi và Cố Yến mà nói đã qua hai ngày. Nhưng đối với người địa phương ở Tửu Thành mà nói, đã qua năm ngày rồi.

Sau khi được giải oan và được tòa án phóng thích, Joshua · Dale liền trở lại cuộc sống trước đây, cậu ta rất nhanh đã tìm được vài công việc mới, liền tù tì từ buổi sáng 5 giờ đến 10 đêm, một mặt là vì để mau sớm trả hết nợ Cố Yến, một mặt khác là vì tránh một người —

Cậu ta cảm thấy vị hàng xóm Chester · Bell kia của mình bị bệnh cũng không nhẹ.

Ngày đó ở cửa tòa án, cậu ta đã trực tiếp bảo đối phương “cút”, nếu là ngày xưa thì hai người còn ra đường đánh nhau ấy chứ. Cho dù lúc ấy không đánh được thì sau này gặp mặt, sợ rằng cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Ai biết bắt đầu từ ngày đó, Chester · Bell cứ như uống nhầm thuốc vậy, lúc thì nhét hai phần bánh mì ngọt trên bệ cửa sổ nhà bọn họ, lúc thì lại để một chùm nho đông.

Joshua không muốn nhận đồ của cậu ta, vốn định tìm một cái giỏ trả lại hết, kết quả bị em gái Rosi nhà mình kéo chân sau.

Chờ cậu ta tìm được một cái rổ sạch sẽ, Rosi đã ăn được một nửa chùm nho rồi, vừa ăn vừa cười hi hi với Chester ngoài sân, ăn một quả cười một tiếng. Joshua còn nghi ngờ tên vô liêm sỉ kia bôi độc lên nho rồi cơ.

Nếu không sao Rosi lại có thể ngốc thành như vậy.

Một ngày kia, cậu ta ở phía sau cánh cửa đóng kín dặn Rosi không được phép ăn linh tinh, sau đó nhịn đau bỏ tiền mua một chùm nho đông, kể cả những thứ khác cũng mua hết về.

Ngày thứ hai Chester lại bắt đầu định dùng kẹo trái cây và socola cầu tha thứ, Joshua cũng không mở cửa.

Ngày thứ ba, cậu ta liền chạy ra ngoài đi làm như ngựa hoang, mắt không thấy thì yên tĩnh hơn.

Nhưng hôm nay Chester · Bell cũng không chú ý tới việc mang đồ đi tặng, cậu ta đến bệnh viện đón bà Kitty · Bell về.

Bà lão ngủ mê man thật nhiều ngày, rốt cuộc tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm đó, ở bệnh viện làm đủ loại kiểm tra, trả lời cảnh sát sau đó cùng cháu trai Chester trở về cái sân nhỏ của mình.

Cảnh sát chủ yếu đều tập trung ánh mắt trên người tên ma men Jim làm giả chứng cứ, vặn hỏi gã rất lâu, nhưng tiến triển vụ án vẫn có hạn. Tiếc nuối là, người bị hại là bà Bell khi tỉnh lại cũng không thể cung cấp cho họ nhiều thông tin hơn.

“Tôi không thấy được mặt gã, hơn nữa trong toàn bộ quá trình gã đều không lên tiếng.” Bà lão trăn trở, cũng chỉ nói ra những lời này, “Thật xin lỗi…”

Sau khi bà Kitty · Bell về nhà, cuộc sống cũng không có gì thay đổi. Bà giống như không bị tổn thương vậy, vẫn sẽ ngủ trưa, sau khi dậy thì ăn canh khoai tây Chester làm, cười híp mắt khen ngợi tay nghề cậu ta tiến bộ.

Bà thậm chí còn muốn mở lò sưởi tiếp tục đan lát, chỉ là mấy ngày nay hệ thống sưởi nhà bà không hoạt động, bị đông lạnh nên có một chút vấn đề, đúng dịp Faiks từ sân trước đi ngang qua, thuận tiện đi vào giúp bà sửa một chút.

“Cám ơn, cháu tới quá kịp lúc thân ái.” Bà Bell sờ vào hệ thống sưởi, nhiệt độ thích hợp.

Bà ngẩng đầu cười một tiếng với Faiks, “Muốn ăn một chút canh khoai tây rồi đi không?”

Faiks khoát tay một cái, “Không cần, cháu về đây, chốc lát nữa còn phải thay người lái xe.”

Gã nói xong liền thu dọn công cụ, cũng lên tiếng chào hỏi Chester rồi ra cửa. Mái tóc ngắn vừa vặn chạm vào đỉnh cánh cửa, làm Chester lo lắng gã sẽ va vào cửa mất.

Sau khi Faiks rời đi, Chester vừa dọn dẹp chén đĩa vừa thở dài nói với Kitty · Bell: “Lạnh như vậy mà buổi tối còn phải chạy ra ngoài, may mà chú ấy ở trong xe.”

Kitty · Bell hơ tay bên lò sưởi: “Không phải trước đó nó nói không định làm sao? Sao bà chỉ ngủ có mấy ngày mà nó đã cần cù như vậy rồi?”

Chester nhún vai một cái, “Đúng vậy, nói là thắng cuộc được một khoản tiền, có thể mua một chiếc xe tự lái — “

Anh vừa nói, đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, “Bà nội Kitty, cánh cửa này cao bao nhiêu thế ạ?”

Bà lão chép miệng: “À, trong sọt len của bà có thước cuộn đấy, tự cháu đo đi. Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Chester rút thước cuộn, đi tới bên cạnh cửa kéo một cái, rồi sau đó nhìn mà đổi sắc mặt ——

182.5 cm.

“Sao thế? Ăn phải sâu à?” Bà lão nhìn sắc mặt cậu ta liền nói một câu đùa giỡn, nói xong tự mình cười phá lên.

“…Đúng vậy, ăn phải con ruồi ạ.”

Faiks bị cảnh sát đưa đi điều tra vào ngày thứ năm, chuyện này thẳng đến tối Joshua · Dale làm xong về nhà mới nghe được.

Lúc cậu ta trở lại đã là 10 giờ đêm, nghe được một ít tin đồn lộn xộn từ miệng Rosi, không biết có phải là Chester nói cho nó biết không.

Lúc nghe những lời này, Joshua · Dale đứng bật dậy.

Đợi lúc cậu ta tỉnh táo lại thì đã đứng ở trước sân nhà bà Kitty · Bell rồi.

Mấy ngày nay hàng xóm đi thăm bà Kitty · Bell không ít, duy chỉ không có cậu ta.

Trước đây cậu ta vẫn luôn không hiểu rõ trong lòng mình như thế nào, còn tưởng rằng chẳng qua là tủi thân vì bị hiểu lầm, cho nên không muốn gặp người nhà Bell, cho dù là Chester, hay là bà lão Kitty.

Cho đến lúc này, cho đến lúc cậu ta đứng ở trước cửa nhà bà lão, đột nhiên cậu ta mới biết, thật ra mình chỉ có chút hèn nhát mà thôi.

Cậu ta sợ bà lão từng bị tổn thương một lần liền bắt đầu phòng bị người xung quanh. Những khác người cậu ta không xen vào, nhưng cậu ta không muốn thấy bà lão cảnh giác và phòng bị với mình.

Như vậy, cậu ta liền có thể nhìn thấy hình ảnh bà lão chiếu trên cửa sổ, hoặc là thấy được nụ cười thân thiện ôn hòa, giả vờ như bà ngoại luôn yêu thương cậu ta vẫn còn. Như vậy lúc cậu ta đau khổ liền có thể đứng ngoài sân nhìn và lão, sau đó về mơ một giấc mơ đẹp có bà ngoại ngồi đan khăn cho mình… 

Joshua ở bên ngoài sân ngơ ngác đứng một lát, cho đến khi bị hai tiếng gõ cửa sổ kéo cho tỉnh hồn.

Cậu ta nhìn thấy cửa kính thủy tinh đầy hơi nước bị mở ra, người giống như bà ngoại mình đưa mặt ra gần cửa sổ nhìn cậu ta một cái. Sau đó người đó đứng lên, hơi cong lưng, đi ra ngoài.

Joshua giống như một con mèo hoang bị hoảng sợ, theo bản năng muốn vọt vào trong phòng mình, nhưng mà lông cả người đều dựng lên rồi mà lòng bàn chân vẫn cứng ngắc ở đó không nhúc nhích.

Lại qua một lúc lâu, cửa phòng bị kéo ra từ bên trong, phát ra một tiếng kẽo kẹt.

Tiếp đó, ánh sáng dịu dàng ấm áp màu vàng liền chiếu lên trên người Joshua. Bà lão đi từ trong nhà ra, vẫy tay với Joshua, sắc mặt từ ái, giọng lo âu, “Sao lại ngố đến mức đứng bên ngoài trong thời tiết này vậy, có lạnh không?”

Lúc bà nói chuyện, sương mù tản ra khắp khuôn mặt, từ từ hợp với hình ảnh cụ già trong mơ của Joshua.

Lúc được đôi tay già nua kia nắm lấy, Joshua che mắt ngồi chồm xổm xuống, cực kì lâu sau, cậu ta mới khàn giọng nói: “Không lạnh lắm…”

“Tại sao lại khóc rồi?”

Joshua khàn giọng mang theo giọng mũi buồn rầu: “… Không có gì.”

Chỉ là nhớ bà.

Rất nhớ rất nhớ.

Những căn nhà lùm xụp ở khu ổ chuột của Tửu Thành lần lượt dựa sát vào nhau, lộ ra ánh đèn lay lắt, trong bóng đêm trông như một mảng ổ kiến yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với Decama cách xa mấy năm ánh sáng. Lúc Yên Tuy Chi mua xong đồ liền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, không biết làm sao lại nhớ tới bóng đêm thưa thớt ánh đèn của Tửu Thành.

Anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, mỉm cười một cái với cô nàng thu ngân, rồi xách mấy túi giấy đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp.

Chân anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên đi có chút chậm, lúc đứng ở bên ngoài cửa hàng tổng hợp thì đã là 10 giờ đêm.

Người trên đường phố hơi ít một chút so với trước đó, bởi vì ban đêm gió rét nên ai nấy đều có vẻ vội vã.

Mà ở trong dòng người vội vã lui tới, chiếc phi xe màu đen sáng loáng nhìn rất quen mắt kia lại an tĩnh đỗ ở ven đường, ánh đèn trắng vàng đan xen chiếu xuống mặt đường giống như đang đợi anh vậy.

icon-dong-hungole-blog 224HẾT QUYỂN 1icon-dong-hungole-blog 224

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play