Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Phần lớn những đường bay tư nhân và đường bay công cộng từ Tửu Thành đến Decama đều không giao nhau, nhưng cũng có ngoại lệ.
Lần này Joe dùng một đường như vậy.
Trên quỹ đạo gần đến Decama, một hành tinh cách bọn họ không xa đang không ngừng lóe ra ánh sáng hình mây mù.
“Máy hướng dẫn hình người, bên kia là khu gì vậy?” Yên Tuy Chi nhìn thấy từ cửa sổ con tàu, vỗ vỗ Cố Yến bên cạnh.
Yên giáo sư hiểu biết nhiều, nhưng cảm giác về phương hướng và vị trí vẫn dậm chân tại chỗ từ nhiều năm trước.

Nhược điểm này không chỉ thể hiện ra ở dưới mặt đất, mà trong vũ trụ cũng như vậy.

Một khi lên tàu bay, toàn bộ hành trình anh đều ở trong trạng thái “Đây là đâu? Kia là đâu? Chúng ta đang ở đâu?”
Nhưng mà giáo sư sĩ diện, bình thường không hề thể hiện ra.
“Khu hành tinh α.” Cố Yến nói.
“Mấy hành tinh như Thiên Ưng cũ là ở khu đó?” Yên Tuy Chi nói thầm, “Có phải quỹ đạo công cộng từ Hách Lan đến Decama ở bên kia?”
“Ừm.” Cố Yến nhìn mây mù lấp lóe kia, nói: “Hẳn là có tàu bay đang sửa chữa ở đó.”
Tàu cỡ lớn tiếp nhận sửa chữa tàu bay bị trục trặc sẽ phát ra ánh sáng lấp lóe nhắc nhở, ra hiệu quỹ đạo này đang bị chặn, tạm thời không dùng đến.

Mà đến khi xong rồi, tàu sửa chữa sẽ lại phát ra một loại nhắc nhở khác, mục đích là thông báo một tiếng: Chúng tôi sắp khởi động, chú ý né tránh đừng đi vào.
Quỹ đạo từ Hách Lan đến Decama, lại vừa lúc có tàu bay đang sửa chữa, không phải cái của chủ nhà thì còn là gì?
Yên Tuy Chi nhìn một hồi, nói: “Tần suất lấp lóe này, chắc sắp xong rồi, có phải chủ nhà kia của tôi không phải bị chặn tiếp rồi không?”
Anh nói, lại thử nhắn tin cho chủ nhà Mervyn · White.
Hai giây về sau, âm thanh nhắc nhở tin nhắn gửi đi không thành công vang lên.
Cố Yến lại gần nhìn thoáng qua, thông báo nói tín hiệu của đối phương đang bị ngăn chặn.
“Sắp xong rồi mà tín hiệu còn chưa được khôi phục?” Yên Tuy Chi chậc một tiếng, không hài lòng lắm với hiệu suất sửa chữa.
“Nhìn tình hình này, trễ nhất là ngày mai có thể tới cảng.” Cố Yến quan sát cụm ánh sáng kia, trấn an.

“Sợ chủ nhà gặp phải phiền phức mà thôi.

Đơn giản là tín hiệu trục trặc thì không quan trọng lắm.” Yên Tuy Chi nói, “Trước kia tôi đi công tác cũng gặp tàu bay bị trục trặc hai lần, một lần sửa chữa 1 2 ngày, một lần sửa chữa 10 ngày, đều dài hơn lần này, mà toàn bộ quá trình đều không có tín hiệu.”
“Hơn mười ngày không có tín hiệu? Gian nan vậy?” Cố Yến tính toán thời gian tàu bay cập cảng, gọi ít cà phê để tỉnh táo, “Tôi chỉ gặp phải trục trặc nhỏ, chỉ chậm trễ một ngày, không ảnh hưởng đến tín hiệu.”
“Chắc người muốn liên lạc với tôi sẽ rất khó chịu, nhưng đối với tôi chỉ giống như nghỉ phép, vui vẻ yên tĩnh.” Yên Tuy Chi dừng một chút, lại nói: “Nhưng về sau sẽ rất khó nói.”
“Ừm? Vì sao?” Cố Yến thuận miệng hỏi một câu.
Yên Tuy Chi cười như không cười nói: “Hơn mười ngày không có tin tức, bạc hà tôi nuôi bị người ta dắt đi mất thì làm sao bây giờ?”
“…”
Luật sư Cố vừa đứng lên, nghe vậy thì nhìn chăn bông trong tay mình, dứt khoát cúi người bọc kín người nào đó đang hươu nói vượn lại không động đậy được nữa.
Hắn quấn chăn bông quanh người Yên Tuy Chi, bọc anh thành con nhộng, sau đó chống tay lên tay ghế, vòng con nhộng ở giữa tay mình, hỏi: “Rốt cuộc là thầy cho tôi bao nhiêu hình tượng kì quái?”
Yên Tuy Chi bị quấn đến mức dở khóc dở cười, anh động tay hai lần, phát hiện không thể tránh được, liền mặc kệ luôn.

Trong lúc đó thậm chí còn dung túng hất cằm lên, thuận tiện cho Cố Yến quấn chăn.
Anh thể hiện ra vẻ rộng lượng của nghề nhà giáo, cực kì thản nhiên nói: “Có không ít hình tượng, luật sư Cố có gì bất mãn thì cứ nói.”
Cố Yến nhíu mày: “Thầy sẽ sửa?”
Giáo sư Yên bình tĩnh nói: “Nghĩ gì thế, đương nhiên là không.”
Đã biến thành cái kén rồi mà vẫn còn hùng hồn như vậy, thật là…
Cố Yến rũ mắt nhìn anh một hồi, nhíu mày nói: “Vậy đừng giả vờ dân chủ, tôi không không chịu được đâu.”
Yên Tuy Chi đảo mắt qua khuôn mặt đẹp trai của hắn, “chậc” một tiếng giả vờ bất mãn, “Tên học sinh này thật khó hầu hạ.”
Anh nói rồi nghển cổ lên hôn Cố Yến một cái, lại dựa vào lưng ghế cong khóe miệng hỏi: “Thế này có chịu được không?”
Ánh mắt luật sư Cố khẽ động, dùng một loại giọng như tự biện hộ nói: “Ba năm trở lên.”
(*) Theo tôi hiểu là trong luật hình sự của TQ có quy định về tội “híp d.â.m” là phạt tù có thời hạn từ ba năm trở lên, 10 năm trở xuống, nếu tình tiết nghiêm trọng thì phạt tù có thời hạn là 10 năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình.

Không biết có đúng không nữa…
“…” Giáo sư Yên: “Đến đây, cậu gỡ cái chăn này ra, tôi sẽ cho cậu cảm nhận xem cái gì gọi là ba năm trở lên.”

Cố Yến sao có thể để người không an phận này lấy lại tự do được, không chừng lại nghĩ ra ý xấu gì đó.
“Không cần, tự tôi làm.” Hắn nói, cúi đầu hôn Yên Tuy Chi một hồi, đứng dậy đi rót cà phê.
Lúc hai người náo loạn, máy thông minh của Yên Tuy Chi rung lên.
Anh đẩy chăn bông ra, đưa tay mở màn hình nhìn thoáng qua.
Vốn cho rằng là chủ nhà trả lời, kết quả lại là một khung nhắc nhở.
“Cái gì đó?” Cố Yến đưa cốc cà phê cho anh.
Yên Tuy Chi nhận lấy uống một ngụm, chuyển màn hình cho hắn nhìn, “Trước đó dùng hình xăm và nốt ruồi của tên Bard kia để tìm kiếm, thuận tay tìm trong kho tài liệu của tôi, về sau vội lên tàu bay nên quên mất.


Anh nói rất tùy ý, nhưng chữ bên trên khung nhắc nhở lại khiến Cố Yến nhíu mày.
“Tìm kiếm thất bại, kho mục tiêu không khả dụng?” Hắn đọc kết quả này, “Thầy tìm qua mạng?”
Nếu như tìm qua mạng, vậy trong hành trình từ Tửu Thành ra vũ trụ có lẽ sẽ có lúc tín hiệu không ổn định, ảnh hưởng đến việc tìm kiếm.

Bao gồm cả quá trình tàu bay đang di chuyển, có đôi khi cũng sẽ có lúc tín hiệu bị gián đoạn.
“Không.” Yên Tuy Chi nói, “Chỉ tìm trong kho của máy thông minh thôi.”
“Vậy tại sao lại là kho mục tiêu không khả dụng?”
Cố Yến suy nghĩ một lát, mở máy thông minh của mình ra, tìm kiếm một người bạn trong danh bạ.

Đó là người mà Cố Yến đã nhờ giúp lúc Yên Tuy Chi đi qua máy kiểm tra gen ở hành tinh Thiên Cầm.
Hắn chụp kết quả tìm kiếm Yên Tuy Chi nhận được, truyền cho đối phương.
Đối phương trả lời rất nhanh:
[Có vài tình huống sẽ dẫn đến kết quả như vậy, có mỗi cái thông báo thế tôi cũng không thể xác định được, cần loại trừ một chút.

Để tôi liệt kê, cậu thử tìm xem.]
Hắn ta liệt kê ra mấy phương pháp kiểm tra ở phía dưới, nhưng là kiểm tra xem thiết bị nào đó có đang hoạt động hay là đã bị ngắt, đều rất đơn giản.
Cố Yến bảo Yên Tuy Chi thử một lần, sau đó chụp lại kết quả, gửi hết cho đối phương.
Lần này, người bạn kia không trả lời nhanh như vậy.
Rất nhanh tàu bay đã cập bến ở Decama, xe Younis phái tới đã sớm chờ ở cổng, chở thẳng đám người đến khách sạn.
Mấy ngày nay, đương nhiên vị trí của Dvor Eweth sẽ bị phóng viên vây quanh.

Có thể ở cửa chính khách sạn đã nhận được thông báo, tăng lên một nhóm bảo vệ nữa, đề phòng rất nghiêm ngặt.
Cũng may Younis hẳn đã báo trước đó, bọn họ không hề bị cản lại.
Vừa vào vườn cây của khách sạn, rốt cuộc người bạn kia cũng đã trả lời:
[Cố, tôi đã kiểm tra bốn lần, cơ bản có thể xác định được nguyên nhân.

Đây là máy thông minh dùng để làm việc của cậu sao? Nếu vậy thì cậu phải cẩn thận, có người đang để mắt đến các cậu.

Kẻ đó can thiệp vào máy thông minh từ tầm xa, can thiệp vào bảo mật của máy, mới khiến không thể tìm kiếm cơ sở dữ liệu được.]

Ngay sau đó là tin thứ hai:
[Nhưng kẻ đó cũng rất cảnh giác, bảo mật của máy thông minh bình thường không đủ để đề phòng loại can thiệp cấp bậc kia, nếu không đối phương cũng sẽ không làm thử.

Bản thân cái máy thông minh này đã nâng cấp bảo mật, cho nên mới chặn được.]
Cố Yến nghe vậy, hỏi Yên Tuy Chi: “Lúc thầy lấy được cái máy này có cài đặt sao?”
“Đi chợ đen tìm người điều tra, thuận tiện cài thêm vài thứ bảo mật, sao thế?” Yên Tuy Chi nói.
Trong xe riêng, giữa các chỗ ngồi cùng một vị trí được ngăn cách, không cần lo lắng sẽ bị người không liên quan nghe thấy.

Cố Yến nói: “Có người đang thử can thiếp vào máy thông minh của thầy, nhưng đã bị bảo mật chặn rồi.”
Hắn nhíu mày lại: “Nhưng một là không xác định được có thể chặn lại bao lâu, hai là không rõ đối phương là ai.”
“Can thiệp vào máy thông minh?” Joe và Laura hô nhỏ một tiếng, trên mặt đầy vẻ nhạy bén, “Chuyện là thế nào?”
Cố Yến cũng không ngẩng đầu lên, vừa gửi tin cho bạn vừa nói: “Còn đang hỏi.”
[Bảo mật có thể kiên trì bao lâu?]
[Khó mà nói, nhìn mật độ và cường độ đối phương can thiệp, có khả năng đến khi đối phương nổi giận cũng không phá được, cũng có khả năng sẽ sập ngay lập tức.

Như vậy đi, cho tôi nửa giờ, tôi làm cho các cậu một chương trình, cậu thêm vào trong máy thông minh, vừa có thể đề cao tính bảo mật, vừa có thể sớm cảnh báo trước.]
[Có thể tra ngược lại được không?]
[Cũng không phải không thể, chỉ là khó, không phải việc trong chốc lát được.

Việc này cậu phải cho tôi mấy ngày.]
[Lúc nào có thể giải khóa cơ sở dữ liệu?]
[Dưới tình huống không thể bị can thiệp, cần hai ngày để mở, nhưng nếu như đối phương chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn can thiệp… Cậu hiểu đấy.]
Trò chuyện xong, chắc người bạn đó liền đi tạo phần mềm ngay.
Cuối cùng Cố Yến lại gửi một tin sang, hỏi đối phương muốn can thiệp cấp bậc này thì cần điều kiện gì, để có thể thu nhỏ phạm vi thân phận đối phương.

Nhưng tin nhắn này vẫn luôn hiện ra là chưa đọc.
“Nói như vậy cơ sở dữ liệu trong máy thông minh của tôi tạm thời không dùng được?” Từ trước đến nay Yên Tuy Chi không dễ khẩn trương, biết được điều ấy còn tỏ vẻ may mắn, “Cũng may chỉ là máy tạm thời, cái gì tôi có cậu cũng có, không lỗ.”
“…”
“Đừng trừng tôi.” Yên Tuy Chi nói, “Tạm thời không có nguy hiểm gì, tôi có chừng mực.”
Joe và Laura lập tức yên tâm.
Duy chỉ có Cố Yến còn nghiêm mặt nhìn anh.
Loại chuyện hoang đường này dùng để lừa gạt những người khác thì thôi, đối với Cố Yến gần như không có chút hiệu quả nào.
“Đừng nhìn nữa.” Yên Tuy Chi vừa dỗ vừa lừa, “Nếu tôi thật sự chỉ là một thực tập sinh không có kinh nghiệm, bị cậu nhìn như vậy chắc phải chết khiếp, đáng tiếc tôi không phải, đừng lãng phí nhãn lực nữa, giúp tôi một việc trước.”
Trước mặt mọi người, luật sư Cố không có cách nào, chỉ có thể không mặn không nhạt ném ra một câu: “Nói.”
“Không phải ảnh nào tôi có cậu cũng có sao? Tìm ở chỗ cậu đi.” Yên Tuy Chi nói.
Lúc Cố Yến tìm kiếm trong tư liệu máy mình, xe riêng đã đi xuyên qua vườn cây, sân golf và bãi cưỡi ngựa, dừng trước một dãy biệt thự.
Younis đứng ở cửa sổ tầng hai giơ tay lên với bọn họ, cửa thông minh mở ra.

Thậm chí Joe không chờ nổi người tới đón, đã dẫn theo Kha Cẩn, hai người Yên Tuy Chi vào cửa, ba chân bốn cẳng lên tầng.
“Lão —” Hắn ta vô ý thức lại muốn nói “Lão hồ ly”, nhưng lời đến khóe miệng lại thu về.
Bởi vì Dvor Eweth tiên sinh đang đứng ở cuối cầu thang tầng hai, chắp tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play