Ở gần khách sạn tại đường Bồ Câu Trắng và quán bar Người Già xảy ra án mạng, là một tòa nhà bốn tầng nhìn rất bình thường.
Tầng một và tầng hai đều là phòng ăn, có đủ loại bia.

Nhưng mà nói thật ra, khẩu vị loại nào cũng giống nhau.

Đầu bếp ở đây là ông chủ, tay nghề không ra sao cả, còn cứ ba ngày lại phải về quê.
Lúc đầu bếp không có mặt, trong tiệm cũng chỉ có lạp xưởng và bia, còn có một bà chủ rất không nhiệt tình.
Phòng ngủ của ông bà chủ chiếm một nửa vị trí tầng hai, tầng ba tầng bốn bên trên thì chia ra thành mười hai căn phòng như lồng chim bồ câu, dùng để cung cấp chỗ ở.

Diện tích khác một trời một vực với khách sạn Hanjin Garden trên cùng con đường, một sự so sánh thảm thiết.
Đây cũng là một trong số ít những cửa hàng mặt tiền có thể duy trì kinh doanh trên đường Bồ Câu Trắng, bởi vì giá cả dừng chân rất thấp, mà luôn luôn có vài người đặt chân lên Decama cần loại chỗ ở giá rẻ này.
Cho nên khi hai phóng viên Bunche và Hussey đang hỏi chuyện bà chủ, bất ngờ phát hiện tầm mắt nhà trọ này không tệ, nếu như ngồi trên ghế gần cửa sổ phòng ăn tầng hai, có thể vượt qua một đống nhà cửa lùn từ phía đối diện để nhìn thấy cửa khách sạn Hanjin Garden, nếu như đến tầng ba bốn, thì càng không còn gì che chắn.
Bunche không muốn chui vào đám cỏ trước cửa khách sạn Hanjin Garden nuôi muỗi lắm, dù sao ban đêm không có đại lão thương trường gì ra ngoài, cũng sẽ không vừa vặn lọt vào trong ống kính.
Nhưng ông ta lại muốn lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm khách sạn.
Như vậy, nhà trọ quán bia này đã trở thành một lựa chọn tốt.
Tối hôm qua nhai xong một mâm lạp xưởng, Bunche lắc lư lên tầng ba tầng bốn một vòng, mặc dù phòng lồng chim bồ câu nhỏ nhưng rất sạch sẽ, vì vậy ông ta nắm lỗ mũi đặt hai phòng, cùng Hussey ở tạm một đêm, đến khi nhìn qua cửa sổ thấy khách sạn Hanjin Garden có khách ra cửa, bọn họ sẽ đi qua.
Không nghĩ tới buổi sáng vừa mở mắt đã bị gió lớn ngoài cửa sổ thổi đầy mặt.
Cho dù là cửa sổ hay cửa phòng, đều lun bần bật lên trong gió, giọt nước mơ hồ, trong vòng 10m không phân biệt được người hay vật, chứ đừng bàn đến khách sạn Hanjin Garden phía xa.

"Một chuyện nực cười, tầm mắt chỗ này rất tốt.” Bunche giễu cợt nói.
Hussey: "...Dự báo thời tiết nói sẽ không kéo dài rất lâu, hẳn là chạng vạng tối sẽ kết thúc."
"Dự báo thời tiết có thể tin được thì chúng ta còn ngồi ở chỗ này à?" Có thể là Bunche đã giận điên lên, cái gì đều mắng được.
"Bão ở Decama vốn khác những hành tinh khác, khó mà dự đoán..." Hussey rót cho ông ta một cốc bia, coi như là trấn an, rồi lại cắm đầu ăn.
Lời này của hắn ta khiến người khác không có cách nào phản bác được, dẫu sao nếu có thể dự báo trước được bão ở Decama, luật sở Nam Thập Tự người ta cũng sẽ không mạo hiểm tổ chức tiệc rượu vào loại thời tiết này, khiến các vị khách mất hứng như vậy, há chẳng phải là cái mất nhiều hơn cái được sao.
Đương nhiên là Bunche biết điểm này, cho nên chỉ tức giận trợn mắt nhìn hắn ta một cái: "Bây giờ miệng lưỡi cậu lại trôi chảy rồi hả?"
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Hussey trở nên lắm mồm nhiều hơn trước một chút, không còn xấu hổ như trước nữa, có thể là vì được ông ta dẫn đi nhiều nơi nên mới luyện ra được.

Có lúc...!tình cờ, hắn ta sẽ đốp chát lại đôi câu, hoặc chủ động nói lên một vài đề nghị —
Hussey ăn xong lau mép, đắn đo nói: "Đúng rồi thầy, nói tới luật sở Nam Thập Tự..."
"Ừ, làm sao?" Bunche uống một hớp bia lớn, hàm hồ hừ một tiếng.
"Lần trước chúng ta ở hành tinh Thiên Cầm đụng phải —"
"Im miệng, tôi không nghe, không cho phép nói." Bunche để cốc bia xuống cạch một tiếng, hất cằm cảnh cáo.
"Nếu ông đập vỡ một cái cốc, tôi sẽ để cho cái chai này hôn lên quả đầu tròn vo của ông.” Bà chủ giơ giơ chai bia đã vơi một nửa trong tay với ông ta.
Bunche: "..."
Hussey yên lặng một hồi, lại đề nghị: "Vị luật sư và thực tập sinh của anh ta lần trước chính là ở Nam Thập Tự, thật ra thì chúng ta có thể —"
"Không thể." Bunche đã cầm cốc bia lên rồi, dư quang liếc thấy bà chủ nhìn chằm chằm, lại ngượng ngùng nhẹ nhàng để xuống.
"Lần trước ầm ĩ không vui như vậy, cậu mất trí nhớ à?!” Bunche oán giận, "Đời này tôi không muốn có liên quan đến bọn họ lần thứ hai nữa."
"Bọn họ hẳn là người rất biết nói phải trái..." Hussey không buông tha nói.

"Oh —" Mặt Bunche kéo ra còn dài hơn con lừa, cũng kéo giọng nói, "Vậy ý cậu là tôi không biết nói phải trái?"
Còn không phải sao?
Hussey không lên tiếng, yên lặng uống rượu.
"Tôi nói cho cậu nghe, cho dù tôi có chết ngạt ở chỗ này, cũng sẽ không định liên lạc với bọn họ hỏi chuyện, tuyệt đối không! Ở bên trong thì sao? Biết được nhiều thì thế nào?" Bunche nói như chặt đinh chém sắt, "Tôi có cốt khí tôi cần thể diện, cho nên cậu đừng có phí miệng lưỡi nữa, vô dụng, nằm mơ đi."
Mưa to gió lớn vẫn đang tàn phá, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Bunche mặt lạnh cứng cổ, có cốt khí tầm 10 phút, rồi yên lặng cúi đầu móc máy thông minh ra.
...
Khách sạn Hanjin Garden.
Trong phòng ăn được kẹp giữa hai tòa nhà, trần bằng kính che lại toàn bộ, mưa to gió lớn bị ngăn cách ở bên ngoài, bởi vì được cách âm, cho nên chỉ có thể nghe thấy những tiếng vang bực bội.
Âm nhạc thư giãn không cao không thấp, vừa đúng lúc trở thành bối cảnh.
Cũng không có nhiều người đến ăn cơm, đa số khách đều giống Joe thiếu gia, chỉ thích ngồi trong phòng vào loại thời tiết này thôi.
Trong anh em Manson, anh trai Brewer • Manson chưa xuất hiện, ngược lại là trợ lý của gã vội vàng đi tới đi lui mấy lần, tai nghe vẫn chưa được tháo xuống, vẫn luôn truyền tin với người nào đó.
Nhìn vẻ mặt, hẳn là gã ta đang phải xử lý chuyện công, hơn nữa kết quả khiến người ta rất hài lòng.
Thỉnh thoảng sẽ nghỉ chốc lát, rồi lại gọi thêm một cuộc khác, có thể nhìn từ khẩu hình, gã ta đang cung kính gọi “ông chủ”, chắc là báo cáo tiến triển với Brewer.
Em trai Miro • Manson xuất hiện ở trong phòng ăn, lúc đi qua thậm chí còn giơ ly rượu về hướng Cố Yến và Yên Tuy Chi, cho dù làm gì, gã ta cũng luôn mang theo nụ cười sâu xa, khiến người khác rất khó phân rõ gã ta chỉ đơn giản là chào hỏi, hay là đang biểu đạt một sự khiêu khích nào đó.
Cuối cùng gã ngồi vào vị trí cạnh đại gia tàu con thoi Cliff , hai tay giương ra dựa vào lưng ghế sa lon, lười biếng trò chuyện với đối phương.
Lúc phục vụ tới đưa rượu và món khai vị trước bữa ăn, Yên Tuy Chi nhìn lướt qua hướng bọn họ, lại rũ mắt tiếp tục nghịch máy thông minh.
"Gửi tin cho ai thế?" Cố Yến hỏi.
"Chủ nhà." Yên Tuy Chi nói.

Cố Yến nhướng mày.
Giáo sư Yên như mọc ra thêm mấy con mắt, không thèm ngẩng đầu lên mà sửa lại, "Mervyn • White tiên sinh tí nữa thì thành chủ nhà, đừng nhướng mày nữa đại luật sư."
Đại luật sư sắc mặt như thường, uống một hớp rượu trước bữa ăn: "Hai ngày nay có liên lạc với ông ta không?”
"Không." Yên Tuy Chi đầy vẻ thản nhiên, "Bị một con bạc hà tinh mê hoặc đầu óc, không rảnh chú ý đến người khác.”
Cố Yến: "?"
"Nhưng ông ta cũng không liên lạc với tôi." Yên Tuy Chi nói, "Có chút kỳ quái."
Lên một chiếc tàu bay xảy ra chuyện vẫn còn đang sửa chữa trên đường bay, anh có chút lo lắng chủ nhà sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi gửi tin đi, đối phương cũng không hồi âm.
Yên Tuy Chi mở đồng hồ ra nhìn thời gian của mấy hành tinh gần đường bay, xác nhận không phải đêm hôm khuya khoắt gì, liền dứt khoát gọi truyền tin cho chủ nhà.
Thời tiết xấu xảy ra bất ngờ cũng sẽ không ảnh hưởng đến truyền tin giữa các hành tinh, nhưng bên ngoài vũ trụ thì chưa chắc.
Đúng như dự đoán, rất nhanh trong tai nghe đã vang lên âm thanh—
Tín hiệu không ổn định, không thể kết nối truyền tin, xin thử lại sau.
Yên Tuy Chi thử ba lần không có kết quả, trực tiếp mở trang web tin tức giữa các hành tinh ra.
"Không kết nối được?"
"Ừ." Yên Tuy Chi gật đầu một cái, bắt đầu tìm bóng người Mervyn • White trong những bài báo.
May thay, Mervyn • White còn chưa xui xẻo đến trình độ đó, giao diện tin tức ngày hôm nay tràn đầy tình hình lây nhiễm, không nói đến thứ gì khác.
"Không bị đưa lên báo là tốt rồi." Yên Tuy Chi nói, "Có lẽ còn bị chặn ở trên đường, chờ một lát gọi lại xem sao."
Anh vừa nói, thuận thế nhìn lướt qua những bài báo kia, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Có thuốc chữa truyền nhiễm rồi."
"Chuyện bao lâu rồi?" Cố Yến cũng có chút kinh ngạc.
"Để tôi xem." Yên Tuy Chi nhìn thời gian bài báo, "Đều nói là sáng nay công bố, đại khái hơn một giờ trước đi."
Cố Yến nghe vậy, cũng mở báo ra đọc, quét qua mấy bài báo một lần.

Dưới tình huống như vậy, nếu như Liên Minh xảy ra tình trạng lây lan tàn phá bừa bãi, các viện nghiên cứu y học sẽ bắt đầu dùng tốc độ thâu đêm suốt sáng, ai ném được tiền ra trước, thông qua kiểm tra y học của Liên Minh, người đó sẽ nắm giữ quyền chủ động và cơ hội làm ăn trong thời gian rất dài.
Đa số thời điểm, nơi đầu tiên làm ra đều là trung tâm nghiên cứu của bệnh viện Xuân Đằng, thỉnh thoảng mới có vài nơi quy mô nhỏ hơn đứng đầu, ví dụ như y học Hoa Lan, Montico, Tây Phổ vân vân.
Thuốc lần này đến từ Tây Phổ xếp hạng thứ 4, hệ thống của nó khác với loại bệnh viện như Xuân Đằng, thuộc về kiểu buôn bán thuốc độc lập, là nhân tài mới nổi.

Từ khi xuất hiện đến khi phát triển cũng chỉ ngắn ngủi hơn 20 năm.
Có người nói ở lĩnh vực chữa bệnh, sự chênh lệch giữa nó và Xuân Đằng chính là hơn ba trăm nghìn bệnh viện.
Nhưng có vẻ như Tây Phổ cũng không vội vượt mặt ai, luôn chuyên tâm với nghề thuốc, không có dáng vẻ muốn thành lập bệnh viện lắm.
Lần này chế tạo ra thuốc lây nhiễm, biểu hiện của Tây Phổ tốt ngoài dự đoán, không chỉ nghiên cứu ra thuốc chữa, mà thậm chí còn bao gồm cả thuốc phòng ngừa.
Bài báo này nói Tây Phổ đã bàn xong chuyện hợp tác, trong vòng 48 giờ sẽ xây dựng những nơi chuyên để dẫn thuốc trên các hành tinh, có cả hệ thống kiểm tra và điều dưỡng riêng, để tranh việc lây nhiễm lan rộng ra thêm một bước, đồng thời cũng chia sẻ một ít áp lực cho các bệnh viện lớn.
Lúc đang đọc báo, máy thông minh của Yên Tuy Chi bỗng nhiên chấn động, một yêu cầu truyền tin hiện lên.
"Mervyn • White tiên sinh?" Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi nhìn cái tên trên yêu cầu truyền tin, nhướng mày rất cao, vẻ mặt có chút bất ngờ, "Không phải."
"Vậy là ai?"
"Cậu đoán xem?"
Cố Yến sửng sốt một chút: "Tôi biết?"
"Trong danh bạ của tôi có ai mà cậu không biết ?” Yên Tuy Chi nói, "Đâu chỉ biết, cậu còn từng đe dọa người ta kìa.”
"Tôi đã làm loại chuyện phạm pháp này?” Cố đại luật sư cảm thấy người nào đó lại bắt đầu nói bậy nói bạ.
Yên Tuy Chi đưa màn hình có hắn nhìn, Cố đại luật sư quét mắt qua cái tên, không nói gì mà yên lặng ăn món ăn khai vị.
Người truyền tin tới không là ai khác, chính là Bunche có cốt khí rất cần thể diện kia.
Không biết Yên Tuy Chi nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lịch sự nhã nhặn, nhận truyền tin.
Cố Yến không thể quen thuộc hơn với điệu cười này nữa, mỗi lần giáo sự Yên cười như vậy, thì đồng nghĩa với việc đối phương sắp bị tức chết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play