Đây cũng không phải ngày đầu tiên Cố Yến thấy anh chơi xấu, đã sớm thành thói quen.
"Loại khẩu vị này rất it thấy." Hắn nếm thử một hớp, mặc dù đã rót ra được một lát, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.
Yên Tuy Chi nhắm mắt lại, "ừ" một tiếng làm vẻ như muốn tiếp tục ngủ.
Lại một lát sau, anh mới nói tựa như tán gẫu: "Tôi rất thích mùi vị này, vừa vào miệng có một vị đậu khấu rất nhạt, tôi còn cảm thấy có một chút vị hồng Trung Hoa, sau đó sẽ có vị việt quất và bơ ngọt, nhưng uống được một lúc sẽ bị ngấy, thêm một lát chanh vàng là vừa vặn, nếm ra được không?"
Người này chỉ sợ là đầu lưỡi thành tinh rồi.
Luật sư Cố vừa tùy tiện nhấp một hớp, lại thêm một hớp nữa.
Yên Tuy Chi lườm hắn: "Đừng có lén lén lút lút uống nữa, tôi biết năm đó giờ học thưởng thức rượu cậu không học cho tốt rồi."
Ban đầu ở đại học Mezt, tất cả sinh viên năm thứ ba đều có một môn phải học, gọi là thưởng thức rượu.

Đại khái là để lập cơ sở sau này sinh viên có thể tham gia những buổi hội họp dễ hơn.
Đám sinh viên vô cùng tình nguyện tham gia lớp học này, một tuần một lần, mỗi lần đều không cần mang gì, chỉ cần để ly rượu của mình vào túi, vào phòng học thì đặt ly không lên bản, ly khác nhau uống loại rượu khác nhau.
Một giờ học có thể uống đến bảy tám loại, di nhiên, mỗi loại cũng chỉ có đáy lỵ, lướt qua liền ngừng
Có lúc có thể uống được mùi vị cực ngon, có lúc lại một lời khó nói hết, loại cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ giao thoa với kinh sợ đặc biệt hấp dẫn đám sinh viên trẻ tuổi.
Nhưng Cố Yến không mấy hứng thú với nượu, hơn nữa khi đó rất bận, thiếu điểm chuyên cần của giờ học này không ít, bị Yên Tuy
Chỉ bắt được mấy lần.
Di nhiên không phải là hắn không biết thưởng thức, chỉ là không nểm ra được nhiều mùi vị như Yên Tuy Chi nói thôi.
Ban đầu những người đi học đủ cũng giống vậy, có người có thể uống ra đủ loại vị phong phú, có người có thể cảm nhận được mấy loại mùi vị tương đối rõ ràng, còn có người chỉ biết cho rằng "nượu ngon" và "rượu khó uống" thôi.
Cố Yến đại khái thuộc về loại người thứ hai.
Hắn so sánh vị mình nếm ra được với Yên Tuy Chi, tổng kết nói: "Miệng lưỡi quá bới móc."

Yên Tuy Chi chẳng thèm động mắt, giơ tay gãi cảm hắn, "Nói bậy nói bạ."
Cổ Yến mặc cho anh cào, "Tại sao lại thích thứ mùi này?"
"Rất giống mùi trong vườn hoa nhà tôi." Yên Tuy Chi nói, lại bổ sung "Khi còn bé ở vườn hoa nhà cũ có hồng Trung Hoa leo trên tường dưới đất là đậu khẩu trắng việt quất, dâm bụt, còn có sen cạn và hoa huệ...!rất nhiều.

Hàng năm đều có máy điều chỉnh nhiệt độ, cho nên cục kì phong phú.

Sau đó tôi thử phục hồi lại vườn hoa như cũ, tìm Cao Lâm.àchính là người đưa thông đèn đến cho cậu á, tìm anh ta mua không ít hoa cỏ."
"Trồng được không?" Cố Yến đặt ly rượu lên trên tủ đầu giường, hơi điều chỉnh tư thế, để cho Yên Tuy Chi dựa thoải mái hơn.
Yên Tuy Chi rất thản nhiên: "Sau khi anh ta biết tôi rồi thì không dám bán cây non nữa, cảm thấy bán đi là chịu chết, nói nhìn thấy vườn hoa của tôi sẽ bị đau tim."
"Cậu lại còn cười?"
Cổ Yến chối: "Không có."
Yên Tuy Chỉ cong khóe miệng: "Đừng có chối, ngực cậu vừa rung đấy nhé."
Bên ngoài đột nhiên nổi lên một tiếng sấm, của sổ bị chấn động vang lên ông ông tiếp đó chính là mưa lớn.
"Trước kia tôi cực kì không thích loại thời tiết này." Yên Tuy Chi còn nói.
Anh nói xong một đề tài, lại rất tùy ý mở ra một cái khác.
Cổ Yến nhìn anh một cái, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đen nhánh của Yên Tuy Chi.
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cũng có thể cảm giác được từ trong giọng nói, Yên Tuy Chi đang rất buông lỏng Giống như tối hôm qua đã đáp ứng vậy, bất kể nghĩ tới điều gì, nhìn thấy gì, thú vị hay nhàm chán, dù chỉ là ven đường mới mọc ra một cành hoa, đều có thể nói cho Cổ Yến nghe.
Tâm trạng Cổ Yến bỗng nhiên trở nên không tệ.
Nói chính xác vốn đã không tệ rồi, vào lúc này càng trở nên tốt hơn.
Hai hớp rượu vừa mới uống từ từ có tác dụng, rõ ràng lượng rượu cực ít, nhưng lại khiến người ta có chút cảm giác say mê khó hiểu.

Hắn dứt khoát cũng khép lại mắt, hỏi Yên Tuy Chi: "Tại sao không thích?"
Yên Tuy Chi cười, "Lúc tôi khoảng 10 tuổi rất lười, không thích chuyện đổ mồ hôi, kỳ nghỉ ở nhà không phải vùi trong vườn hoa vẽ vời, thì chính là vùi ở trong vườn hoa đọc sách.

Không phải mùa hè hay có mưa to sao? Lần nào tôi cũng bị ướt, rất chật vật, cổ tình khi đó vẫn còn có tính tình thiếu gia, muốn mặt mũi, sống chết không thừa nhận là không xem dự báo thời tiết rồi quên mang ô.

Mẹ tôi thích trêu chọc tôi, luôn nói bà thích nhất là trời mưa, bà ở trong phòng uống trà, nhìn tôi chạy trốn tứ phía trong vườn hoa."
"Sau đó bọn họ qua đời, hễ trời mưa là tôi lại đứng ở bên của sổ nhìn, nhưng mà không có cảm giác gì, tâm trạng cũng không tốt lắm, vậy nên lúc đó mà ai tìm tôi thì người đó xui xẻo." Yên Tuy Chỉ cong khóe miệng, "Mỗi khi có loại tiết trời này, tôi đều ngồi ngốc trong phòng làm việc hoặc ở nhà, uống chút rượu Gin, để tránh chọc tức quá nhiều người."
"Cho nên thầy mới rót một ly trước?" Cổ Yến nói.
Yên Tuy Chi "chậc" một tiếng "Phải nghe điểm chính chứ, sao cậu cứ nhớ đến việc rót rượu nhỉ."
"Điểm chính gì?"
"Điểm chính chính là sau này đã thay đổi thành kiến với loại thời tiết tệ hại này." Yên Tuy Chi nói.
"Tại sao?"
Yên Tuy Chi: "Bởi vì hai lần gần đây gặp phải loại tời tiết này, là hai lần eo tôi đều không thoải mái lắm, cậu nói coi, có phải cậu có hứng thú đặc biệt gì với thời tiết này không?"
Cổ Yến: ".."
Luật sư Cổ yên lặng nửa ngày, nhưng không tìm ra được câu từ giải thích nào cả, chỉ có thể cố gắng ngày sau cải thiện ấn tượng phiến diện này thôi.
Nhưng nói đến mưa to, hắn cũng hiểm thấy nói ra vài câu chuyện rất xưa: "Khi còn bé tôi nhìn thấy trời mưa là lại nhức đầu."
"Vậy à? Tại sao?" Yên Tuy Chi mơ hồ có thể nhớ tới Cổ Yến tầm 8-9 tuổi năm đó, nghe nói như vậy lại cổ ý giảm số tuổi đi một vòng trong đầu.

Suy nghĩ một chút liền không nhịn được nở nụ cười.
"Ông ngoại tôi lo lắng tôi ra ngoài chơi bời như đứa ngốc, mang cả thân bùn đất về, nên cứ đến trời mưa là đưa cho tôi một quyển bộ luật, bảo tôi học thuộc điều luật theo thứ tự." Bây giờ Cố Yến nhắc lại còn mang theo một chút bất đắc dĩ.
Yên Tuy Chi: "Khi đó cậu nhiêu tuổi?"
Cổ Yến: "Năm sáu tuổi đi."
".Cậu có phải cháu ruột không vậy? Chỉ cần là luật Liên Minh, luật dân sự, luật hình sự chồng lên nhau đã cao bằng cậu rồi đó?"
Yên Tuy Chi lại bắt đầu không nói tiếng người.
Luật sư Cố trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn phải không nhịn được bới móc thầy giáo kiêm người yêu mình: "Thứ cho tôi nói thẳng, đó có thể là chiều cao của thầy lúc 5-6 tuổi, không phải tôi."
Yên Tuy Chi quay đầu lườm hắn, lại bị Cổ Yến che mắt lại.
Bên ngoài mưa như thác đổ, càng khiến trong phòng có vẻ an nhàn.
Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ dựa vào thân mật như vậy, trò chuyện những vấn đề linh tinh, thỉnh thoảng sẽ si và nhau đôi câu, thỉnh thoảng sẽ cười lớn.
Đến cuối cùng cơn buồn ngủ lại cuốn đến, hai người dựa vào nhau mơ màng
Trước khi ngủ, Yên Tuy Chi lầu bầu một câu: "Cổ Yến, có thời gian thì đến hành tinh Hách Lan với tôi, dẫn cậu đi gặp cha mẹ."
Cố Yến "ừ" một tiếng, nói: "Còn có ông ngoại tôi nữa."
Nói là ngủ bù, nhưng Cố Yến cũng chỉ ngủ hơn một giờ.
Khoảng 10 giờ, hắn và Yên Tuy Chi đã ngồi trên ghế trong phòng khách, người cũng vừa tỉnh lại là Joe.

Hắn ta vươn vai, vác đôi mắt gấu trúc nằm vật ra ghế như "thi thể".
"Mệt thành như vậy, cần gì phải tự mình hành hạ mình?" Yên Tuy Chi đặt một ly cà phê mới phaởtrước mặt hắn ta, mình cẩm cốc sữa bò, chọn một cái ghế thoải mái nhất ngồi xuống, tư thế khá là ưru nhã, không hề nhìn ra đang bị đau eo chút nào."
Joe thiếu gia ngủa mặt nửa ngày, rốt cuộc xác chết vùng dậy, ngồi lên chà xát mặt, uống một hớp cà phê đen, nói: "Bắp thịt cả người đang nhắc nhở tôi, không thể phóng túng"
Hỏng “bo đỳ" thì sau này làm sao theo đuổi Kha Cẩn được.
Kiều thiếu gia nói thẩm trong lòng như vậy.
Hắn ta ăn sáng, leo lên xe đạp rèn luyện.

Có bài học kinh nghiệm xương máu lần trước, hiện tại Joe bắt đầu trốn tránh máy chạy bộ.
Hắn ta ngồi lên xe đạp, không đỡ tay lái.

Chân đạp, ngón tay thì lướt máy thông minh.
"Hôm qua tôi và chị nói chuyện đến 3 giờ sáng, đương nhiên sẽ không cho chị ấy biết những điều không nên biết." Joe vừa nói, vừa mở ra một giao diện như vẽ bùa, "Thảo luận một đống, nhưng đều là những chi tiết rất nhỏ, loạn thật.

Tôi cũng không biết viện trưởng còn nhớ hay không nữa."
Hắn ta nói xong lại có chút nhức đầu, "Haiz.

Thật ra thì chúng tôi cũng không biết nên xuống tay từ đầu mới tốt."
Yên Tuy Chi nhìn Cổ Yến, lại cười với Joe một tiếng, hỏi: "Nếu như quả thực không biết hỏi từ đâu, mà cậu không ngại, thì có thể nói xem cậu và chị cảm thấy cha mình đã làm những gì, có chỗ nào khiến hai người nghi ngờ, như thế tôi cũng dễ tìm những chi tiết trong vụ án chữa bệnh có liên quan hơn.

Dĩ nhiên, cậu có thể lựa chọn nói ra một số, giữ lại một số."
Joe sững sốt.
Vẻ mặt hắn có vẻ chần chờ trong nháy mắt, lại dần ổn định lại khi nhìn về phía Cố Yến và Yên Tuy Chi, nói: "Đúng vậy, thật ra thì như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Hôm qua hắn ta vẫn luôn nhức đầu, bởi vì vụ án chữa bệnh mà Yên Tuy Chi tham gia thuộc về vụ án cấp thấp, từ cấp thấp đẩy lên cao, nhất là dưới tình hình không nói cho Yên Tuy Chi, sẽ rất khó mà liên hệ, không biết ra tay từ đâu.

Nhưng nếu như đổi lại, từ trên cao đi xuống, sẽ thuận tay hơn nhiều.
"Nếu như là nhữmg người khác, bây giờ tôi đã quay đầu rời đi rồi.

Nhưng nếu là hai người...!thì tôi yên tâm." Joe nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play