Cơm nước xong xuôi, sau khi tôi và Hứa Tri Niên về nhà thì bị chị Vương cằn nhằn một trận.
"Hai người hay quá ha, đi ra ngoài một chuyến rồi vào bệnh viện luôn." Chị Vương thở dài, "Gặp chuyện cũng chẳng thèm gọi điện về nhà nữa, không thấy tăm hơi đâu làm chị lo lắng đến tận nửa đêm."
Tôi không nói gì, còn Hứa Tri Niên tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, lần sau em sẽ nhớ mà."
Chị Vương bưng nước ô mai pha sẵn đưa cho Hứa Tri Niên: "Đâu phải nói em."
Hứa Tri Niên: "A."
Hứa Tri Niên chưa kịp thở phào thì chị Vương đã chuyển tầm ngắm sang cậu ấy: "Mà em cũng thật là, Khương tiên sinh vào viện thì em phải gọi chị tới mới đúng chứ, sao có thể chăm sóc cậu ấy một mình được, chắc mệt muốn chết rồi đúng không."
Hứa Tri Niên lí nhí: "...... Thật ra em vẫn ổn ạ."
1706
Thừa dịp chị Vương không chú ý, tôi nhích lại gần thì thào với Hứa Tri Niên: "Em đừng trả lời, càng trả lời chị ấy càng nói nhiều hơn, cứ im lặng nghe là được rồi, đợi chị ấy nói đủ sẽ tự dừng thôi."
Hứa Tri Niên gật đầu ngồi nghiêm chỉnh, bày ra dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói thêm một câu: "Đừng thấy phiền nhé."
"Không đâu ạ." Hứa Tri Niên nói, "Em biết chị Vương lo cho chúng ta mà, trước kia...... bà em cũng cằn nhằn suốt thôi."
Tôi dừng một chút rồi cầm tay cậu ấy dưới tay áo.
1707
Chờ chị Vương cằn nhằn xong, tôi và Hứa Tri Niên ba chân bốn cẳng trốn lên lầu.
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên nhìn tôi, nhịn không được bật cười, "Không ngờ Khương tiên sinh cũng có người không đối phó được."
Tôi lắc đầu: "Không phải không đối phó được mà là...... với những người có ý tốt quan tâm đến anh thì hơi khó chống đỡ."
Dừng một chút, tôi ngước mắt nhìn cậu ấy: "Giống như anh cũng không chống đỡ được em vậy đó."
1708
Sau khi về phòng, dường như Hứa Tri Niên sực nhớ ra gì đó nên bảo tôi đợi một lát, nói xong chạy vụt ra ngoài.
Tôi lấy điện thoại trả lời tin nhắn của trợ lý Tôn, còn chưa nhắn xong thì Hứa Tri Niên đã đẩy cửa vào.
Trong ngực còn ôm cây ghita tôi tặng.
"Em muốn tập đàn à?" Tôi vừa gửi tin nhắn vừa hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên lắc đầu cười: "Không phải, mấy ngày trước em đã tập xong một ca khúc nên muốn đàn cho Khương tiên sinh nghe."
1709
Hứa Tri Niên ngồi xuống ghế.
Tôi đặt di động lên bàn, ngồi cạnh giường hào hứng nhìn cậu ấy.
Tối qua hỗn loạn quá nên cậu ấy chưa kịp thay đồ, áo sơ mi trắng trên người có vẻ hơi nhăn.
Vì sắp đánh đàn nên tay áo xắn lên lộ ra cổ tay trắng nõn.
Ánh mắt tôi đảo qua quần áo cậu ấy, cuối cùng rơi vào ngón tay.
Tay Hứa Tri Niên rất trắng, cảm giác như phát sáng long lanh, khi ngón tay gảy dây đàn rung lên phát ra một tiếng vang nhỏ.
1710
Ca khúc cậu ấy đàn lần này tôi không biết tên, nghe rất lạ lẫm, cũng chẳng biết cậu ấy đã học lúc nào.
Ca khúc này không có ca từ, dù sao cậu ấy cũng không hát nhưng giai điệu rất du dương, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, nhẹ nhàng êm ái.
Hệt như lông vũ phất qua tim.
Mang đến cảm giác nhồn nhột.
1711
Tôi không rõ lần này cậu ấy có đàn tình ca hay không.
Nhưng khi Hứa Tri Niên vừa gảy đàn vừa ngẩn ngơ nhìn tôi, một cảm giác thỏa mãn đột nhiên dâng lên.
Giống như tôi là cả thế giới của cậu ấy.
1712
Đàn xong Hứa Tri Niên buông ghita xuống.
Tôi nói: "Hay lắm."
Hứa Tri Niên nở nụ cười: "Em chưa hỏi mà Khương tiên sinh đã nói trước rồi."
Tầm mắt tôi dừng lại trên mặt cậu ấy mấy giây: "Em đàn bài nào anh cũng thấy hay cả."
1713
Ghita bị đặt sang một bên phát ra tiếng động nhỏ khi tiếp xúc với mặt đất.
Tôi hỏi cậu ấy: "Bài này hình như trước kia anh chưa từng nghe qua, tên gì vậy?"
Hứa Tri Niên nói: "Chưa có tên ạ."
Tôi nghi hoặc nhìn sang.
"Đây là bài em mới viết." Hứa Tri Niên thấp giọng nói, "Vẫn chưa đặt tên đâu."
1714
Tôi biết Hứa Tri Niên rất ưu tú nhưng thật không ngờ cậu ấy còn có tài năng về âm nhạc.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Thật ra mới viết xong mấy ngày trước thôi, em không rành viết lời nên đành bỏ qua luôn, có phải sơ sài lắm không?"
"Đâu có." Tôi nói, "Mặc dù anh chỉ là người ngoài ngành nhưng lúc nãy anh nói thật đấy, hay lắm."