Ông cụ Thanh: “Không được… Tạ Miên à!”
Chu Hoàng Anh: “Thật ngại quá, không tiễn”
Tạ Miên: “.


Cô ta lộ ra vẻ mặt bị Chu Hoàng Anh ức hiếp đến sắp khóc, cố ý kéo ghế ra từ từ, vừa định đứng dậy thì bị Lý Diễm Ninh giữ lại.

“Tạ Miên, con tính đi đâu vậy hả…? Con đừng có nghe cái thắng nhóc thúi này nói, nó không kể là vì đau lòng cho con đấy… Sợ con cảm thấy mệt mỏi chứ cũng không có ý xấu gì, chỉ là lời nói của nó hơi nặng nề thôi” Lý Diễm Ninh sốt ruột giải thích.

Tạ Miên nức nở, dao động hỏi: “Thật sự là như vậy sao ạ?”
Chu Hoàng Anh cố ý ngăn cách tín hiệu mà Lý Diễm Ninh gửi cho mình ở bên ngoài, vòng hai tay lại và im lặng, bởi vì anh cảm thấy cho dù chỉ nói một câu với người phụ nữ không có khả năng phán đoán như Tạ Miên, cũng đều là đang lãng phí thời gian.

Người đang chờ Chu Hoàng Anh trả lời còn có cả Lâm Ngọc Linh, mặc dù ngoài mặt cô luôn chăm chú ăn thịt bò và tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong đáy lòng vẫn chú ý đến mọi hành động ở bên kia.

Kết quả là đợi cả buổi cũng không nghe thấy câu trả lời, trong lòng Lâm Ngọc Linh cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Đây là Chu Hoàng Anh xem như đồng ý với cách nói của Lý Diễm Ninh sao?
Kết quả có thể tưởng tượng được, Tạ Miên được Lý Diễm Ninh dỗ dành nên ngồi trở lại vị trí của mình một lần nữa, tâm trạng khôi phục lại trời quang mây tạnh Dưới sự cổ vũ của Lý Diễm Ninh, Tạ Miên cũng cắt xong một đĩa thịt bò, bởi vì cách có hơi xa nên cô ta cố ý bưng đến trước mặt Chu Hoàng Anh.

“Anh Hoàng Anh, vừa rồi là em không đúng, em không nên tranh cãi với anh, anh cũng đừng giận em nhé, thịt bò của anh có hơi cũ rồi, anh ăn đĩa này đi” Tạ Miên cười ngọt ngào, cầm thịt bò tươi mới trong tay đưa đến trước mặt Chu Hoàng Anh.

Chu Hoàng Anh khẽ nhíu mày, trong ánh mắt toàn là sự lạnh lẽo, một người thông minh như anh sao có thể không nghe ra một tầng ý nghĩa khác trong lời nói của Tạ Miên chứ.

Thịt bò này đều được vận chuyển tới đây cùng một lúc, cũng được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng hàng đầu thế giới, tại sao cô ta lại biết nó cũ? Đơn giản là Tạ Miên đang cố ý giễu cợt Ngọc Linh mà thôi.

Mà Tạ Miên lại không biết rằng tâm tư của cô ta đã bị Chu Hoàng Anh nhìn thấu từ lâu, cô †a nhìn Lâm Ngọc Linh, nhiệt tình nói chuyện nhưng trong lời nói lại mang theo mùi thuốc súng: “Chị Ngọc Linh, chị cũng phải ăn thật ngon miệng đấy nhé, cứ xem ở đây như nhà mình, đừng khách sáo”
Một bộ dạng của nữ chủ nhân.

Nếu bàn về việc đứng lên thì căn bản là Tạ Miên không hề có tư cách này, nhưng hết lần này tưới lần khác ông cụ Thanh và Lý Diễm Ninh lại cực kỳ ưu thích, bọn họ vui mừng khen ngợi: “Tạ Miên, con bé này thật đúng là hiểu chuyện… Rất có phong thái của bà chủ gia đình”
“Tạ Miên à, con bé này thật đúng là hiểu chuyện mài Rất có phong độ của một vị nữ chủ nhân quản lý mọi việc trong nhà đấy”
“Ba, ba nói ánh mắt của con kém, nhưng mà người con dâu này lần đầu tiên con đã nhìn trúng, ba cảm thấy sao? Có hài lòng không? Gó phải so với loại phụ nữ không ra gì kia tốt hơn nhiều không?”
Hai người kia mở miệng ngậm miệng đều là một tiếng “Con dâu”, nói mà khiến cho sự tự tin trong lòng Tạ Miên tăng lên, nhưng mà người cảm thấy chói tai lại là Lâm Ngọc Linh.

Tại vị trí mà chỉ có mỗi Lâm Ngọc Linh có thể nhìn thấy, cô ta đắc ý cong đôi môi đỏ mọng lên, dường như đang nói, nhận thức rõ được bản thân mình đang ở vị trí nào rồi chứ?
Cô ta mới là nữ chủ nhân nhà họ Chu.

Lâm Ngọc Linh nhắm hai mắt lại, cô cố nén sự đau lòng, hai tay vịn vào bàn ăn rồi đứng lên.

Ngay cả đầu cô cũng không có sức để mà nâng lên, nặng nề mở miệng nói: “Thật xin lỗi, cơ thể của cháu có chút không thoải mái, cháu xin phép đi về trước”
Thành công đuổi được cô đi, việc này khiến cho cả thể xác và tinh thần của Tạ Miên đều cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

.

“Ôi chao, chị Ngọc Linh, chị không sao chứ? Sao bỗng dưng cơ thể lại cảm thấy không thoải mái vậy? Có cần em gọi bác sĩ đến kiểm tra thử không?” Tạ Miên giả vờ tỏ vẻ quan tâm cô.

“Không cần đâu, cảm ơn” Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nói, nhìn rõ bộ mặt dối trá kia của Tạ Miên, bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Vừa dứt lời thì cô lập tức cầm túi xách của mình lên rời đi, từ đầu tới cuối cô cũng không thèm chào hỏi Chu Hoàng Anh một câu.

Lắng nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của cô gái nhỏ, gân xanh trên trán Chu Hoàng Anh nhảy dựng, anh dùng sức bấm vào hai cánh tay đang vòng lại của mình Rõ ràng là cô đang dùng cách này để giận dỗi anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play