Trần Tuấn Anh biết rất rõ một điều răng Chu Hoàng Anh giống hệt như một thäng đần trong chuyện yêu đương, thế mà chỉ biết đưa ra mấy ý kiến dở tệ như vậy!
“Thích cái nào?”
Giọng nói của Chu Hoàng Anh ở sau lưng Lâm Ngọc Linh hỏi cô.
Lúc này Lâm Ngọc Linh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện gì đó nên trả lời qua loa: “Em tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh”
“Vậy thì cầm nó vào trong đấy thử đi!”
Khi nhân viên phục vụ nghe Chu Hoàng Anh nói thế liền đưa tay nhận lấy bộ váy cưới, dịu dàng mỉm cười nói với Lâm Ngọc Linh: “Mời cô theo tôi đi hướng này nhé, để tôi dẫn cô đến phòng thử đồ”
Lâm Ngọc Linh nhìn sang Chu Hoàng Anh, nhìn thấy được ánh mắt cười như đang cổ vũ mình, lúc này mới đi theo nhân viên phục vụ đến phòng thay đồ.
Mặc bộ váy cưới này hơi phức tạp một chút, cả hai nhân viên phục vụ cũng đến đây để giúp đỡ cô mặc vào.

Khoảng tầm mười phút sau, Lâm Ngọc Linh đã mặc xong bộ đồ cưới bị nhân viên phục vụ dắt đến trước.
gương.

Bị chính hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho kinh ngạc!
Kiểu mẫu váy cưới đuôi cá mà Chu Hoàng Anh chọn lựa cho cô là trước ngắn sau dài.
Chân của cô rất đẹp chỉ có điều là đùi hơi to, nhưng cái đầm này đã hoàn toàn che đậy tất cả một cách hợp lý.

Phần cổ áo ở nửa người trên có đính mấy viên trân châu, bầu ngực to tròn cũng được để lộ ra ngoài thoắt ẩn thoắt hiện, và xương quai xanh đẹp nhất trên người cô cũng được khoe ra rất rõ.
Không thể không thừa nhận một điều rằng.
Chu Hoàng Anh hiểu rõ mọi ưu điểm khuyết điểm trên người mình.
Ở bên ngoài phòng thay đồ, Chu Hoàng Anh đang yên lặng ngồi ở trên ghế sofa chờ đợi, đôi chân dài của anh bắt chéo.

Trong tay cầm bừa một quyển tạp chí để xem cho đỡ nhàm chán, vẻ mặt khôi ngô của anh giống hệt như những người mẫu nam hay xuất hiện ở trên các quyển tạp chí!
Ở đây là khu đông người, vậy nên người qua lại nơi này rất nhiều.

Phía bên ngoài tấm kính có không ít cô gái cảm thấy mê mẩn nhìn chăm chăm Chu Hoàng Anh.
Còn anh giống như đã bước vào một hành tinh khác, không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Mãi cho đến khi anh ngẩng đầu nhìn thấy.
Lâm Ngọc Linh vừa bước từ trong phòng thay đồ ra, đôi mắt của anh mới bị cô thu hút.

Đôi mắt của anh chỉ tập trung trên người cô, không thể nhìn thấy thêm bất kỳ một người nào nữa!
Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Linh mặc váy cưới, bị Chu Hoàng Anh nhìn chằm chằm đến mức mắt cũng không chớp như vậy, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng.
Cô căng thẳng dùng đôi tay nắm chặt đuôi đầm, hỏi: “Có…có đẹp không?”
Chu Hoàng Anh đứng bật dậy từ sofa đi thẳng đến chỗ của cô, những bước chân chững chạc đó dương như đang từng bước một dẫm đạp lên trên trái tim nhỏ bé.

Khi anh dừng lại trước mặt cô, cầm lấy cánh tay đeo nhẫn kim cương của cô.

Anh cúi đầu đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
“Ở trong mắt của anh, em chính là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này” Đôi mày mắt của Chu Hoàng Anh chân thành, khiến cho người khác có cảm giác như anh đang hôn lấy viên châu báu đáng giá ở trên cối đời.
Tuy rằng Chu Hoàng Anh không nói gì thêm nữa, những hành động anh vừa làm đã đủ chứng minh sự yêu thích của anh dành cho Lâm Ngọc Linh Lâm Ngọc Linh cúi đầu mỉm cười, khóe mắt chân mày có thêm một chút e thẹn, lại xen lân đôi phần hân hoan giống như đóa hoa buổi sáng chớm nở nơi ao hồ trong suốt.
Chỉ là khuyết điểm duy nhất…

Chu Hoàng Anh nhìn lướt qua phần bầu ngực của cô rồi nhíu chặt mày lại: “Cổ áo này hơi thấp, nhân viên phục vụ đến chỉnh lại một chút”
Nhân viên phục vụ ngây người ra: “Chỉnh?
Ngài ơi, bộ váy cưới này là tác phẩm của một nhà thiết kế danh giá ở nước Ý, có mức giá không thấp..”
“Bây giờ tôi mua, cứ làm theo những gì tôi nói là được” Chu Hoàng Anh bá đạo lấy tấm thẻ ra.
Nhân viên phục vụ không nói gì nữa, khom lưng gật đầu đi làm theo.
Dường như Chu Hoàng Anh cảm nhận được sự tiếc nuối của Lâm Ngọc Linh, nhưng anh vẫn không nể mặt gì mà nói: “Mọi thứ của em chỉ có thể để cho một mình anh xem”
Lâm Ngọc Linh chỉ có thể thở dài, tuy rằng che đi phần cổ áo này sẽ khiến cho cả bộ đầm này mất đi một chút mỹ quan nhưng cô cũng không phản kháng lại anh.

Bởi lẽ cô biết rất rõ dù cho có làm thêm gì đi chăng nữa thì người đàn ông này cũng không thể nào sửa lại tính cách nhỏ mọn của anh được Chu Hoàng Anh cũng đi thay bộ lễ phục cân xứng với bộ váy cưới của cô, còn Lâm Ngọc Linh đã bị dẫn đến đây thay váy cưới một cách mơ hồ, sau đó lại bị dẫn đến phòng trang điểm để trang điểm trong sự mơ hồ liên tiếp đó.

Nhưng khi cô nhìn thấy bản thân mình ở trong gương dần dần xinh đẹp hơn, đôi môi đỏ của cô không nhịn được nhếch lên.
Điều khiến cho mình hạnh phúc nhất ở trên đời này chính là chỉ với một câu nói bâng quơ của bản thân, lại được người yêu nghiêm túc ghi nhớ làm theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play