Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 285: Sao Không Chuẩn Bị Vị Trí Của Tôi À


2 năm

trướctiếp



Tất cả những người trong lớp của họ đều có mặt đông đủ ở đó, trong mắt họ đều dấy lên khát vọng chiếm giữ chiến thẳng, họ đưa tay nắm lấy tay nhau cùng nhau lớn tiếng hô lên: “Trận đấu này phải cố lên!”
Trước khi chưa tiếp nhận huấn luyện, mỗi người trong số họ đều ngây ngô dại dột trôi qua những ngày tại trường đại học, nhưng sau khi khóa huấn luyện kết thúc bọn họ tràn đầy khát vọng chiến thắng.

Thấy bộ dạng của bọn họ, những học viên cũ tự nhiên thấy không thuận mắt, cực kỳ khinh thường bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp nhiều năm cho đến bây giờ vẫn chưa từng có tiền lệ tân học viên nào vượt qua học viên cũ.

Không bao lâu sau, các vị khách quý lân lượt đến, những người này đều là quan chức có tiếng ở trong quân khu.

Nhìn mọi người đi vào, Lâm Ngọc Linh thấy Trần Tuấn Anh đang đứng ở giữa, anh ta mặc một bộ quân phục đứng đắn, nhưng lại làm những hành động không phù hợp với bản thân anh ta lúc đó.

Anh ta đứng đối diện Lâm Ngọc Linh liều mạng vẫy tay, không hô lên thành tiếng mang chỉ dùng khẩu hình : “Chị dâu, cố lên!”
Lâm Ngọc Linh không khỏi bật cười, tuy rằng trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn phàn nàn, cũng may không có ai biết cô quen Trần Tuấn Anh, nếu không cô xấu hổ đến chết mất.

Vào lúc này, đột nhiên một giọng nói phấn khích từ đám đông phát ra…
“Trời ạ, nhìn xem thủ trưởng đến rồi!”
“Aaaaal Là người thật, trước đây tôi nghe anh ấy chỉ để tên nhưng không đến, hoặc là chỉ quay video để cổ vũ chúng ta, cho đến bây giờ anh ấy vẫn chưa từng xuất hiện, hôm nay không ngờ anh ấy lại đến đây!”

Không chỉ có các học viên cũ phấn khích, mà ngay các nam sinh ở lớp tân học viên cũng trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói: “Không ngờ chúng ta lại có vinh dự như vậy! Lần đầu tiên đến huấn luyện đã có thể tận mắt nhìn thấy thủ trưởng, còn đẹp trai và uy vũ hơn cả trên TV nữa…”
Khi nghe thấy điều này, Lâm Ngọc Linh nhanh chóng quay đầu lại.

Người đàn ông ở cửa mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây sẫm, chiếc mũ đội trên đầu che gần hết khuôn mặt anh, nhưng trước sau cũng không thể ngăn cản anh toát ra vẻ đẹp trai ngất trời, dáng người cao thon thả, toàn thân toát ra khí lực đủ để nghiền nát sự có mặt của tất cả mọi người ở đây.

Khoảnh khắc anh xuất hiện, mọi thứ ở đây đều buồn bã phai màu!
Mà Lâm Ngọc Linh khi nhìn thấy anh, khuôn mặt đã vô cùng thân thiết với cô mỗi đêm, tự nhiên cả người cô lại rùng mình một cái.

Bóng dáng của cô chìm trong đám đông, Chu Hoàng Anh không biết làm thế nào để nhận ra cô, đôi mắt ảm đạm đó khi đối diện cô toát ra sức nóng mà không người nào có thể phát hiện ra.

Lâm Ngọc Linh vươn người ra, bịt kín mũi và miệng của mình lại để ngăn bản thân không hét lên, nỗi nhớ điên cuồng trong lòng cô tràn ra ngoài.

Cô muốn không kiêng dè gì bật người ôm lấy anh…
Vũ Ánh Tuyết thấy Chu Hoàng Anh đến, trong nháy mắt cô đứng lên khỏi chỗ ngồi theo bản năng muốn đón tiếp anh, bên cạnh một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sao? Tra tấn chị dâu tôi lâu như vậy rồi? Vẫn còn chưa hiểu tính nết thực sự của cô ấy à? Đừng nói là cô thực sự muốn làm người thứ ba phá hoại nhà người khác nhaI”
Mặt mày Vũ Ánh Tuyết nổi lên một tia lửa tức giận: “Trần Tuấn Anh, nếu cậu còn ở đây nói hưu nói vượn! Tôi sẽ dùng kim khâu lại cái miệng hôi hám của cậu lại!”
“Tôi sợ quá đi!” Trần Tuấn Anh cố ý co rụt vai lại, anh khinh thường xuy một tiếng: “Con người, quan trọng nhất là phải tự mình hiểu lấy mình! Tìm cảm giữa đại ca tôi và chị dâu không ai có thế phá hoại được đâu, tốt hơn hết cô nên thức thời che dấu tình cảm của bản thân đi, đừng đợi đến khi bị đánh vỡ đầu mới biết đường quay đầu lại”
Tuy rằng những lời của Trần Tuấn Anh rất ác độc, nhưng đó là sự thật Vũ Ánh Tuyết trầm mặt không nói gì, đôi mắt rơi vào trầm tư, hành động của cô ta cũng đã dừng lại một lần nữa cô ta ngồi trở lại ghế của mình.

Nếu đổi lại là trước kia cô liền sẽ ngay thẳng tranh luận lại, nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Ngọc Linh một thời gian, cô ta dường như đã hiểu Chu Hoàng Anh vì điều gì mà say mê cô!
Chu Hoàng Anh bình tĩnh đi tới trước khán đài, Võ Nguyên Khang, người phụ trách lo liệu trận đấu vội vàng tiến lên chào hỏi, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc: “Thủ trưởng, từ trước đến nay ngài đều không để ý đến cuộc thi nhỏ của chúng tôi, năm nay sao lại đột nhiên đến đây?”
“Năm nay tôi không có công việc gì quan trọng” Chu Hoàng Anh trầm giọng hỏi: “Sao Không chuẩn bị vị trí của tôi à?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp