Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 281: Cô Là Một Con Cáo Tinh Ranh


2 năm

trướctiếp



Trong khi đang ăn sáng, tất cả bọn họ đều ở trong căn tin bàn luận chuyện này: “Thật kỳ lạ, các cậu hôm nay có ai nghe được tiếng chuông triệu tập không?”
“Không, nửa đêm hôm qua tớ hầu như là bất an trong lòng nên không thể nào ngủ được, nhưng tất cả yên lặng đến đáng sợi Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra kể từ khi chúng ta đến đây đó! Đến bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ ra được chuyện gì đang diễn ra?”
“Cậu bị ngốc à! Không phải bây giờ huấn luyện viên Hồng Hoàng phụ trách về chuông triệu tập sao? Căn cứ vào những phán đoán của các bạn cùng phòng thì tớ kết luận rằng chắc chắn vấn đều năm ở chỗ huấn luyện viên Hồng Hoàng!”
“Cậu nó như vậy thì tớ mới thấy cũng có thể như thế lắm.

Dù cho huấn luyện viên Hồng Hoàng có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cô ta cũng là một phụ nữ, hôm qua cô ta đã cùng chúng ta đầm mưa lớn như vậy, có thể cô ta bị bệnh chính là nguyên nhân của chuyện này!”

Lâm Ngọc Linh một bên đang hút hết bát cháo của mình, một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp Khi họ phân tích đến đoạn không biết Vũ Hồng Hoàng có bị ốm hay không, bàn tay đang cầm chiếc bát sứ của cô đột nhiên hơi chấn động.

“Lâm Ngọc Linh?” Minh Châu ngồi bên cạnh nhạy cảm phát hiện được sự kỳ lạ của cô.

“Hả?” Lâm Ngọc Linh bình tĩnh lại và nhìn cô ta một cách khó hiểu.

Minh Châu tò mò hỏi: “Cậu không bị sao chứ? Lúc nấy chúng tớ bàn bạc cậu có nghe được không? Cậu nghĩ sao về việc chuông triệu tập không kêu?”
“Tớ không có ý kiến gì cả” Lâm Ngọc Linh bưng khay đựng đồ ăn đứng lên, rồi có chút không yên tâm dặn dò: “Các cậu cứ ăn từ từ đi, tớ có chút chuyện nên đi trước”
“Lâm Ngọc Linh! Cậu đi đâu vậy? Có cần chúng tớ đi cùng cậu không?”
Minh Châu và một số bạn học phía sau đều hỏi, bây giờ Lâm Ngọc Linh cứ như là hương bột ngô thơm mát trong mắt các bạn trong khoa, đi đâu cũng có người đi theo.

“Không cần đâu, tớ nghĩ nên tự mình giải quyết, cảm ơn các cậu” Lâm Ngọc Linh mỉm cười từ chối rồi quay người rời đi Nhưng khi đặt lại khay đồ ăn, cô không trực tiếp đi ra khỏi căn tin mà rẽ vào một góc và đến nhà bếp sau.

Bữa trưa đã phát gần hết cho học viên cho nên chỉ có mấy người ở sau bếp dọn dẹp, cũng không còn bận rộn.

Ánh mắt của Lâm Ngọc Linh trước tiên là nhìn ra sau phòng bếp một vòng, thấy nguyên liệu làm đồ ăn vẫn còn dư dả, cô tự mình đi tìm đầu bếp đến để chỉ cô nấu ăn.

Trong khoảng bốn mươi phút, nhờ có chú đầu bếp dạy Lâm Ngọc Linh đã hoàn thành món cháo bí đỏ bổ dưỡng.

Hương thơm cùng hơi nóng xộc vào mũi cùng lúc, khiến những đầu bếp hàng ngày phải tiếp xúc với món ăn đều muốn thử.

Nhưng chỉ có một phần nhưng Lâm Ngọc Linh đã gói đem đi Cô nói lời tạm biệt, cô liên mang đến phía ký túc xá nơi Vũ Hồng Hoàng sống Gõ cửa hết nửa ngày cửa mới mở ra, nhưng người mở cửa không phải là Vũ Hồng Hoàng, mà là một nữ huấn luyện viên khác của doanh trại huấn luyện.

Nghe xong mục đích của Lâm Ngọc Linh, cô ấy lúc này mới giải thích: “Vũ Hồng Hoàng đã đi ra ngoài vào lúc bốn giờ sáng, nếu cô ta không đi huấn luyện các bạn, các bạn có thể đến phòng tập thể hình xem thử, cô ta thường ởđó”
“Cảm ơn” Lâm Ngọc Linh giúp cô ấy đóng cửa lại, có được tin tức mới cô đã đến mới đó.

Quả nhiên Vũ Hồng Hoàng đang ở trong phòng tập thể hình, cô ta đã cởi bỏ quân phục và mặc một bộ quần áo bó sát vào người, mang đôi găng tay đấm bốc và đang đánh nhau kịch liệt với người đàn ông to lớn trước mặt.

Sức mạnh mỗi cú đấm của người đàn ông đó rất mạnh mẽ, đến mức Lâm Ngọc Linh phải kinh hồn bạt vía, nhưng trên mặt Vũ Hồng Hoàng không hề có chút sợ hãi Cô ta thậm chí còn chủ động tấn công, thân hình cô ta linh hoạt nhanh nhẹn tựa như một con chim yến, người đàn ông thì ngược lại, anh ta ứng phó rất khó khăn, bị những chiêu thức của cô ta làm cho mờ mắt.

Lâm Ngọc Linh cũng không vội vàng tiến lên quấy rây, cô chỉ chị lẳng lặng dừng lại một chỗ để nhìn.

Dần dần, cô phân tích răng người dù mạnh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu, mà Vũ Hồng Hoàng là một con hồ ly xảo quyệt, khi hai người va chạm vào, người sau sẽ có lợi thế hơn Nhìn thì có vẻ là đánh nhau kịch liệt, nhưng trên thực tế là một cuộc cạnh tranh về IQ.

Sau một vài lần qua lại, đúng như dự đoán, Vũ Hồng Hoàng đã thắng!
Mồ hôi thấm ướt vóc dáng đầy đặn khỏe mạnh của cô ta, lộ ra một vẻ đẹp gợi cảm khó tả, cô đắc ý nhướng mày: “Anh lại thua rồi! Anh mà là huấn luyện viên quân sự à! Đúng là vô dụng!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp