Tô Mộc Nhiên suốt đêm viết một phong thư, trong thư kể lại bệnh trạng Cố Hành, lại sao lên quyển sách kia miêu tả tiêu dao tán. Đương nhiên là phòng Tô Tín lo lắng, Tô Mộc Nhiên vẫn chưa nói người nọ là ai, chỉ nói là một bệnh nhân.
Thư viết xong, Tô Mộc Nhiên không buồn ngủ, ngồi ở bên giường, nhìn Cố Hành ngủ, lại một trận đau lòng. Có lẽ, Cố Hành biến thành như vây đều cũng là bởi vì nàng.
A Hành, ta thật hi vọng, có thể thay ngươi chịu đựng hết thảy.
Nếu là ngươi quên hết thảy, sẽ còn như giờ phút này đối đãi ta như vậy? Ta lại còn cơ hội như vậy gần gũi ngươi?
Tô Mộc Nhiên không biết đêm nay quyết định như vậy là đúng hay sai, nàng chỉ biết là, nàng không nghĩ, cũng không thể nhìn Cố Hành thống khổ cả đời.
Nếu ngươi quên hết thảy, liền có thể miễn đi sự đau khổ, để cho ta tới chịu trách nhiệm đi..
Cuối cùng là ngây ngôi ngồi như thế này đến trời sáng
Ngày mới, Tô Mộc Nhiên liền cầm thư đi tìm Chung Tấn, giao đến tay Tô Tín, hồi âm lập tức, cần phải mau! Nếu như Tô Tín hỏi người nọ la ai chỉ nói không biết là được, cũng không cần chuyện mình bị trói tiết lộ nửa phần.
Chung Tấn cũng biết chuyện quá khẩn cấp, cầm thư liền vội vàng rời đi.
Tô Mộc Nhiên để cho Hoa y đi chuẩn bị cháo, vừa khôi phục đến trước giường, ngồi bên giường, chờ Cố Hành tỉnh lại.
Cố Hành lúc tỉnh lại đã là giờ Tỵ. Nhắm mắt lại, sờ vết thương trên đầu, phát hiện đã được băng bó kỹ, không khỏi cười khổ một cái, nghĩ thầm đến tột cùng là ai trêu ghẹo ai? Làm cho chính mình thụ thương.
Đúng rôi, cũng là bởi vì tên khốn kiếp Vạn Trang, sớm muộn có một ngày phải cùng hắn tính sổ!
Một lúc lâu Cố Hành mới mở mắt, liền thấy Tô Mộc Nhiên ngồi ở bên giường ngẩn người.
Cố Hành thấy hai mắt Tô Mộc Nhiên sưng đỏ, trong đôi mắt tựa như có tơ máu.
Chẳng nàng ngồi chỗ này giữ ta một đêm?
''Mộc Nhiên...'' Cố Hành đưa tay che ở tay Mộc Nhiên nhẹ giọng, lại chỉ thấy Tô Mộc Nhiên giống bị giật mình, cấp tốc rút tay về, không nhìn nàng nữa, trên mặt không chút biểu tình, trong miệng nói: ''Ngươi đã tỉnh, ăn cháo đi'' Nói xong liền đi tới trước bàn múc cháo
Cố Hành bị phản ứng lãnh đạm Tô Mộc Nhiên như vậy, theo bản năng cảm thấy chẳng lẽ mình làm gì chọc cho nàng tức giận?
Cố Hành cố gắng suy nghĩ một chút, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Đối với người làm loại chuyện đó, thảo nào Tô Mộc Nhiên đối với mình lãnh đạm như vậy!
Cố Hành cho rằng Tô Mộc Nhiên như vậy là bởi vì mình xâm phạm nàng, mà giận chính mình, đợi Tô Mộc Nhiên cầm cháo trở lại, Cố Hành chột dạ mở miệng nói: ''Mộc Nhiên, chuyện tối ngày hôm qua, ta, xin lỗi...''
Không đợi Cố Hành nói xong, Tô Mộc Nhiên liền cắt đứt nàng, nhàn nhạt mở miệng nói: ''Chuyện đã qua không nên nhắc lại''
Cố Hành thấy phản ứng Tô Mộc Nhiên như vậy có chút sợ vì vậy mà sau này không để ý nàng nữa, nàng muốn được Tô Mộc Nhiên tha lỗi, liền cầm tay nàng, vội nói: ''Mộc Nhiên, ngươi hãy nghe ta nói, ta rất xin lỗi,...''
Không đợi Cố Hành nói hết lời, Tô Mộc Nhiên lần nữa đưa tay rút ra, đứng dậy đi xa giường, nhìn ngoài cửa số, lạnh lùng nói: ''Ta nói, chuyện đã qua không muốn nhắc lại! Lẽ nào ngươi muốn như vậy nhắc nhở ta bị nhục như thế sao?''
Cố Hành nghe xong lời này trong ngực có chút khó chịu, nàng cho tới bây giờ không có ý định làm chuyện xúc phạm này với nàng.
Nàng chỉ là không ngờ Tô Mộc Nhiên vậy mà chán ghét nàng. Nhưng ngay cả lời xin lỗi cũng là sai lầm.
Ngẫm lại một chút, đối với nàng làm chuyện như vậy, nàng vì vậy mà sinh khí, chán ghét nàng, thậm chí về sau sẽ không để ý đến nàng, là chuyện bình thường.
Cố Hành không chịu nổi nhìn mặt của Tô Mộc Nhiên không có bất kỳ cảm tình gì, nàng thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho nàng.
Yên lặng cúi đầu, Cố Hành nói: ''Xin lỗi, xin lỗi...''
Nhưng không ngờ Tô Mộc Nhiên chỉ là nói ''Ta đi ra ngoài'' thuận tiện rời khỏi phòng, chỉ để lại Cố Hành một người buồn bã.
Lần này là nàng đã làm sai, kết quả như vậy, nàng cũng không nói gì được, chỉ có thể tự chịu.
Cố Hành nhắm mắt, tựa vào giường, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.
Tô Mộc Nhiên cũng không tốt hơn.
Nàng từ trước đến nay đều giúp người, chưa bao giờ thử qua tổn thương người khác
Nhưng lúc này đây, nàng không cứng rắn dụng tâm, đem ngươi nọ thương tổn, làm sao nàng không khổ sở?
Huống chi, người kia vẫn là người trong lòng của nàng.
Nhưng cũng chỉ có thể như vậy, mới có thể nói tuyệt tâm tư, đồng ý để cho nàng ghim kim, đem chuyện trước kia toàn bộ quên đi.
Hôm nay, nàng chỉ có thể gửi hi vọng vào Tô Tín, mong muốn kiến thức rộng rãi, y thuật cao siêu của cha có thể có biện pháp chữa khỏi Cố Hành, giải tiêu dao tán, không cần nàng phải diễn trò, đả thương người mình yêu.
Nếu thật sự như thế, nàng chắc chắn sẽ trước tiên ôm chặt Cố Hành, hướng về nàng, nói cùng nàng, từ nay về sau không bao giờ chia lìa nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT