Mùa hè 18 tuổi năm ấy, sau khi Lâm Ỷ Miên bắt được Hứa Nguyệt Lượng, sau khi Hứa Nguyệt Lượng chạy trốn, Lâm Ỷ Miên đã suy tư rất lâu.

Ở tuổi đó rất dễ có những ảo tượng hoang đường, cô ảo tưởng nếu cô bắt được Hứa Nguyệt Lượng sớm hơn, cùng nàng nói rõ chuyện này sớm hơn thì sẽ có một kết quả khác.

Hai người sẽ có nhiều thời gian hơn, ngay cả khi anh trai của Hứa Nguyệt Lượng muốn theo đuổi cô, vậy cô có thể làm bạn với Hứa Nguyệt Lượng trước.

Ít nhất cô có thể làm bạn với Hứa Nguyệt Lượng.

Không cần nhìn nàng từ xa, không bỏ lỡ nụ cười ngây ngốc của nàng, cùng nàng đọc sách vào buổi sáng tối. Nếu Hứa Nguyệt Lượng cần, cô cũng có thể bổ túc bài tập cho nàng.

Như vậy, hai người sẽ có câu chuyện của riêng mình.

Hai người có thể đối mặt nói chuyện phiếm, có thể chia sẻ tâm tình, có thể cùng đi chơi.

Lâm Ỷ Miên có tự tin, tin chắc Hứa Nguyệt Lượng sẽ không chán ghét trong phạm vi bạn bè.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Cô chọc phá thời gian tiết lộ sự thật trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cho rằng trong kỳ nghỉ hè năm sau có thể chơi vui vẻ, chơi đến làm càn... Kết quả, kết quả cũng không có cái gì.

Cô không có lý do gì đi nhận thức Hứa Nguyệt Lượng lần nữa, cô cũng không có lý do gì để gọi Hứa Nguyệt Lượng ra ngoài trong kỳ nghỉ. Thậm chí cô còn không có địa chỉ nhà của nàng hay số điện thoại của nàng.

Mặc dù nghe có vẻ hèn mọn cùng đáng xấu hổ, nhưng này kỳ thực là một trong số ít chuyện mà cô hối hận trong đời.

Hối hận là một viên thuốc đắng.

Lâm Ỷ Miên nghĩ hối hận này chỉ có thể khắc sâu trong trí nhớ của cô, nhưng hiện tại, Hứa Nguyệt Lượng đã cho cô cơ hội để làm lại.

Khi Lâm Ỷ Miên nhận được bức thư đó, Lâm Ỷ Miên rất khó hình dung tâm tình của mình.

Trái tim cô tràn đầy xúc động kêu gào, lông tơ trên lưng cô đều dựng đứng.

Thân thể cô tự nhiên hành động, giống như một kháng thể chống lại những sai lầm trong quá khứ, đi thẳng về phương hướng chính xác.

Cô muốn đáp lại Hứa Nguyệt Lượng.

Cô muốn đứng trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, đáp lại từng lời nàng viết cho cô.

Cô phải có câu chuyện của riêng mình.

Đầu dây bên kia im lặng.

Bỗng "bíp" một tiếng, cúp máy.

Lâm Ỷ Miên nhìn vào màn hình điện thoại, thời gian gọi rất ngắn, sau khi cúp máy cũng không có tin nhắn mới.

Trên mặt Lâm Ỷ Miên không có ý cười, không biết chính mình đã làm gì sai.

Quá thẳng thắn sao? Quá phóng đãng sao? Quá kích tình sao?

Hay là cô lại sai lầm ý định của Hứa Nguyệt Lượng.

Hay là thư chỉ là thư, Hứa Nguyệt Lượng nhàm chán, Hứa Nguyệt Lượng rất thích viết thư, nàng đều viết thư cho mọi người, nàng không có ý tứ kia.

Trái tim của Lâm Ỷ Miên lệch một nhịp, trống rỗng đến mức mọi cơn gió trong thành phố S hôm nay đều có thể thổi vào.

Xe chạy đến trước cổng tiểu khu của Hứa Nguyệt Lượng, bảo vệ thò đầu ra nói: "Cô tìm ai? Xe ngoại lai không được vào."

Lâm Ỷ Miên không thể báo ra tên của Hứa Nguyệt Lượng.

Là cô đột nhiên đến, là cô tự tiện hành động, là cô tự tiện chờ đợi, tự mình cảm động, giống như bắt cóc có đạo đức muốn gặp Hứa Nguyệt Lượng trong đêm khuya tĩnh lặng.

Cũng chưa có sự đồng ý của Hứa Nguyệt Lượng.

Ngón tay Lâm Ỷ Miên nắm vô lăng, im lặng.

Điện thoại lại đột nhiên vang lên, đột nhiên như lúc cúp máy.

Là Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên nhấc điện thoại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

“Alo.” Cô chỉ nói với Hứa Nguyệt Lượng một chữ.

“Bác sĩ Lâm, chị đến đâu rồi?” Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói, “Vừa rồi trong thang máy không có tín hiệu, điện thoại liền bị cúp.”

Lâm Ỷ Miên: "..."

Lâm Ỷ Miên đang ủy khuất đột nhiên giống như một kẻ ngốc.

Lâm Ỷ Miên: "Tôi đang ở cổng tiểu khu, xe không thể vào."

“À, được rồi, tôi tới ngay!” Hứa Nguyệt Lượng như muốn nhảy xuống bậc thang, “Mà này, vừa rồi chị nói gì?

Lâm Ỷ Miên: "..."

Cư nhiên không nghe thấy.

Có vẻ như vừa rồi Lâm Ỷ Miên đang thở dài trong lòng, giống như một kẻ ngốc hơn.

Lâm Ỷ Miên: "Không có gì."

Lâm Ỷ Miên: "Tôi quên rồi."

Cô bẻ lái, lùi xe vào lề đường.

Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói: "Kỳ thực, tôi có nghe thấy ~"

Lâm Ỷ Miên: "..."

Phần mông xe đập vào lề đường, phát ra tiếng.

Giọng nói trong tai nghe càng ngày càng gần: "Chỉ là tôi quá xấu hổ ~~ Tôi muốn nghe bác sĩ Lâm nói lại lần nữa ~~~"

Lâm Ỷ Miên hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng đang đi ra khỏi cổng.

Vẫn là chiếc váy như lúc live vừa rồi, nàng chỉ mặc áo khoác và cầm ô.

Chiếc ô đêm nay màu xanh da trời.

Lâm Ỷ Miên vẫy tay: "Lại đây, tôi lại nói." . Đam Mỹ Sắc

Hứa Nguyệt Lượng chạy tới, bước chân nhẹ nhàng, giống như buổi sáng chạy đi.

Nàng đến chỗ ghế phó lái, mở cửa bước lên xe.

Lâm Ỷ Miên tháo tai nghe, đóng cửa kính xe rồi nhìn sang.

Trên người Hứa Nguyệt Lượng còn dính một chút hơi nước, mái tóc của nàng được cuốn lên, mặt trên kẹp đầy kẹp tóc trang trí đáng yêu.

Trang điểm hơi đậm, đánh má hồng giống mông khỉ.

Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào mông khỉ, không nói gì.

Hứa Nguyệt Lượng cất ô đi, cho vào túi chống nước rồi tự mình thắt dây an toàn, làm xong mọi động tác nhỏ lên xe, cuối cùng ngốc ở trên ghế ngồi.

Nàng nhìn chằm chằm về phía trước, trước khi nói, ngực phập phồng dữ dội hai lần.

"Sao không nói chuyện a ~"

Lâm Ỷ Miên: "Đều không nhìn tôi, tôi nói thế nào?"

Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹo thân thể: "Tôi nghe."

Lâm Ỷ Miên: "Nghe người ta nói mà đôi mắt không nhìn người ta, không lễ phép nha."

Hứa Nguyệt Lượng nhăn mặt, chậm rãi quay mặt lại nhìn Lâm Ỷ Miên.

Ánh mắt của hai người cuối cùng cũng đối diện, đáy mắt Hứa Nguyệt Lượng xẹt qua một tia sáng lấp lánh, "A" một tiếng, nàng lại cúi đầu chôn mình.

Lần này, những gì Lâm Ỷ Miên có thể nhìn thấy là búi tóc to, quả đầu đầy kẹo, phần lưng thon thả.

"Huhuhu, thực xin lỗi..." Hứa Nguyệt Lượng giả khóc, "Bác sĩ Lâm, tôi sai rồi, tôi không nên trêu chọc chị..."

Trái tim của Lâm Ỷ Miên lỡ một nhịp, cảm thấy nghi hoặc bất an.

Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục giả khóc: "Trước khi vào thang máy, tôi đã nghe thấy những gì chị nói, tôi, tôi liền, ngốc tại chỗ..."

"Quá ngọt a, thanh âm của chị vốn dễ nghe, còn nói như vậy..."

“Chị còn, còn chạy tới, tôi thật sự không ngờ chị sẽ tới."

"Mặc dù chị tới đây có thể có chuyện khác, tôi vẫn, rất, rất, rất kinh hỉ..."

"Tôi ra khỏi thang máy liền hồ đồ, giống như một con cún được chủ nhân hậu thuẫn..."

"Đầu của tôi liền hỏng rồi, chỉ muốn trêu chọc chị, một chút."

Điều Lâm Ỷ Miên bỏ lỡ thực sự đã được bù đắp, dùng giọt nước mắt giả của Hứa Nguyệt Lượng và một cái đầu đầy kẹo.

Nụ cười trở lại trên mặt cô, Lâm Ỷ Miên hắng giọng, giả vờ nghiêm túc: "Em xin lỗi cái gì, tôi cũng chưa trả lời em, muốn nghe lại lần nữa không?"

Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi, im lặng hai giây mới nói, "Tôi nhìn mặt chị, cũng không dám nghe."

Lâm Ỷ Miên: "Nhìn tôi rất đáng sợ sao?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Không có! Chị lớn lên rất đẹp!"

Lâm Ỷ Miên: "Nói chung là không quá đẹp."

Hứa Nguyệt Lượng tức giận lập tức ngẩng đầu: "Không phải! Siêu đẹp! Đặc biệt đẹp!! Là vẻ đẹp lấp lánh ở trong đám người liếc mắt một cái sẽ liền nhìn thấy! Tiên nữ!!!"

Lâm Ỷ Miên cười rộ lên.

Lần này không chịu nổi nữa, ý cười lan tràn, mi mắt cong lên.

Hứa Nguyệt Lượng phản ứng lại chính mình trúng kế: "Bác sĩ Lâm! Chị lừa tôi!"

Lâm Ỷ Miên: "Em dạy."

Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi không dạy! Cho dù tôi dạy, chị cũng không thể học được!"

Lâm Ỷ Miên: "Tại sao tôi không thể học được?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Chị là Lâm Ỷ Miên."

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, hơi nhướng mày.

Hai má Hứa Nguyệt Lượng giống như càng đỏ hơn, không biết hiện tại xúc cảm thế nào.

Lâm Ỷ Miên đưa tay ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đáp xuống khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng.

Cô véo mặt không buông, xoa nhẹ mấy cái giống như nhào bột.

"Đây là Lâm Ỷ Miên sao?", Cô hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Đây là Lâm Ỷ Miên mà em nghĩ sao?"

Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô chằm chằm, nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay của Lâm Ỷ Miên nóng đến mức như lửa đốt.

Môi nàng được tô bằng lớp son bóng lấp lánh, mấp máy, nhưng không thể nói được.

Khi Lâm Ỷ Miên thu tay về, ngón tay cái lau qua môi kia, làm son bị lem ra ngoài.

Khóe môi Hứa Nguyệt Lượng nhiễm một mảnh màu đỏ, giống như... bị hôn.

Nàng không thể phát ra âm thanh, cũng hoàn toàn bất động, ăn mặc vốn là khoa trương đáng yêu, này sẽ càng giống như thú bông tinh xảo ngồi ở trong xe.

Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi dài, hoàn toàn hiểu lời xin lỗi vừa rồi của Hứa Nguyệt Lượng.

Cô cũng muốn xin lỗi nàng, vừa nhìn thấy nàng, những suy nghĩ quá mức đáng khinh cùng thấp kém kia sẽ bật lên, hơn nữa còn dần dần mất kiểm soát.

Lâm Ỷ Miên nhìn về phía trước, mưa không ngừng rơi, bị cần gạt nước cuốn đi.

Ánh sáng màu từ đèn ven đường chiếu vào những hạt mưa tạo nên một bầu không khí kiều diễm.

“Nơi này có thể đậu xe không?” Lâm Ỷ Miên tìm đề tài đánh lạc hướng tâm trí.

Thú bông trên ghế phó lái cuối cùng cũng động, nói: "Không, có thể, sẽ bị, dán, hóa đơn phạt. Nhưng hẳn là sẽ, không có cảnh sát, hahaha."

Lâm Ỷ Miên học tiếng cười ngốc của nàng: "Hahaha."

Hứa Nguyệt Lượng lại vùi đầu: "A..."

Hứa Nguyệt Lượng vùi đầu, khóe miệng càng lưu loát: "Chị lái xe về phía trước, đi về phía trước, rẽ trái, có một con hẻm, có thể tạm thời đỗ xe."

Lâm Ỷ Miên: "Có thể đỗ bao lâu?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Không ngoài ý muốn hẳn là nửa giờ."

Lâm Ỷ Miên: "Nửa giờ đủ không?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"

Lâm Ỷ Miên: "Tôi đang tự hỏi mình, nửa giờ có đủ không? Tôi tới đây có chuyện muốn làm."

Hứa Nguyệt Lượng: "Ô ô ô tôi không muốn nói chuyện với chị nữa..."

Xe rẽ vào một con hẻm, trong hẻm chỉ có vài ngọn đèn đường mờ ảo, không một bóng xe hay một bóng người.

Xe dừng lại, Lâm Ỷ Miên sắp xếp lại mớ cảm xúc lộn xộn, đưa đề tài trở lại đúng quỹ đạo.

“Hôm nay tôi đến gặp em, không có chuyện gì khác, chỉ là như những gì tôi vừa nói, tôi muốn giáp mặt trả lời thư của em.

"Hứa Nguyệt Lượng thân ái, xin chào. Hôm nay tôi đi làm không mệt, bởi vì buổi sáng em quấy rầy cuộc họp của tôi, buổi chiều đi làm nói chuyện với tôi ba lần."

"Tôi cần phải nỗ lực làm việc như lời khuyên của em, em luôn làm tôi phân tâm bởi vì tôi thích nói chuyện với em.

“Em không phải là chiếc răng tôi nhổ hoàn hảo nhất, nhưng là bệnh nhân hoàn hảo nhất của tôi."

“Trời vẫn còn mưa, tôi không nhớ mang ô vì nóng lòng muốn gặp em."

“Tôi cũng mong chờ ngày mai gặp lại em, nhưng đêm nay cũng muốn gặp."

"Tôi cũng muốn xin lỗi em, tôi nói muốn nhìn vào mắt em, nhưng cũng không dám nhìn vào mắt em, em chôn chặt đôi mắt của mình, cũng không cho tôi nhìn thấy."

Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, tự giễu: “Em cho tôi nhìn thấy nơi không tốt của em, vậy hẳn là em cũng biết, tôi không có khả năng là Lâm Ỷ Miên hoàn hảo như em tưởng tượng."

"Tôi không vội, chúng ta chậm rãi nhìn."

"Ký tên" Lâm Ỷ Miên che ngực, xoa dịu nhịp tim, "Không nhịn được tới trêu chọc em, Lâm Ỷ Miên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play