Trong thời gian một tuần tiếp theo, trong lòng Đàm Hữu vẫn luôn thấp thỏm.

Đàm Kỳ không nghe được tin tức gì, cuối cùng hỏi thăm một vòng, chỉ nghe chú hai nói người kia đã trở lại.

Người kia đã trở lại.

Người kia là nói Đàm Phong Lỗi, tình huống này cũng không hiếm thấy.

Mỗi lần sống ở bên ngoài đến nỗi một ngụm cơm cũng không có mà ăn, Đàm Phong Lỗi sẽ trở về.

Trở lại căn nhà đã nghèo rớt mồng tơi kia, tìm Tiếu Mỹ Cầm thừa nhận sai lầm, khóc thút thít, quỳ xuống, xin tha, thậm chí tự mình hại mình.

Sau đó lấy đi số tiền tiết kiệm không nhiều lắm của Tiếu Mỹ Cầm.

Đa số thời điểm, hắn chân trước mới vừa lấy tiền đi, sau lưng người đòi nợ sẽ tới cửa, mặc kệ có bắt được người không, trong nhà đều gặp một phen long trời lở đất.

Lần gần nhất tình huống này phát sinh, là ở năm trước, lần đó Đàm Hữu không về, người trở về chính là Đàm Kỳ.

Trong lúc nghỉ dỡ hàng, di động chuyển động tới tới lui lui trong tay mấy lần, cuối cùng xem xét thời gian gọi điện thoại cho Đàm Kỳ.

Vang lên hai tiếng, Đàm Kỳ tiếp: "Ta mới vừa tan học."

"Ừ," Đàm Hữu dừng một chút, "Có tình huống gì mới không?"

"Không." Đàm Kỳ đi tới chỗ yên tĩnh hơn chút, "Ta tìm tiểu Giang chú ý giúp, chị, ngươi coi chừng mẹ là được."

Đàm Kỳ hiếm khi kêu cô là chị, khi hắn kêu, đều là lúc cực kỳ trịnh trọng.

"Yên tâm đi." Đàm Hữu lại lần nữa cường điệu, "Không cần xúc động, chỉ cần hắn không tìm lại đây, chúng ta coi như không có chuyện gì."

"Biết." Đàm Kỳ cười một cái, "Ta còn tiếc tiền vé đây."

"Ừ, tùy thời liên hệ." Đàm Hữu cúp điện thoại.

Coi chừng Tiếu Mỹ Cầm, đối với cô mà nói cũng không khó.

Tiếu Mỹ Cầm ngày thường chỉ biết sử dụng tiền mặt, mà số lượng tiền mặt trên người bà cũng cũng chỉ đủ mua đồ ăn. Ngày đó Đàm Hữu không chỉ có cầm chứng minh của bà, cuối cùng lại trở về một chuyến cầm thẻ ngân hàng, xem như ngăn chặn bà trộm trốn đi.

Đàm Hữu liên hệ với ông chủ nhà trọ, một khi Tiếu Mỹ Cầm không có đi làm như bình thường, liền gọi điện thoại cho cô. Phát tiền lương, cô cũng cố ý cường điệu trực tiếp chuyển vào trong thẻ, không cần chi trả tiền mặt.

Trừ cái này ra, Đàm Hữu nếu có thể ở nhà thì tận lực ở nhà, lúc không thể ở nhà, cũng phải gọi điện thoại kiểm tra.

Phải dùng tất cả những thủ đoạn này lên người mẹ mình, rất hụt hẫng.

Đàm Hữu nhìn chằm chằm di động, nghe từng tiếng chuông reo, sau khi điện thoại thông qua, dương cao giọng, làm giọng mình nghe nhẹ nhàng và sung sướng: "Mẹ, hôm nay có vội không... Con có thể chạy trở về, cơm chiều mẹ chờ con... Xương sườn, muốn ăn xương sườn... Hầm canh, có đủ thời gian hay không... Vậy cũng đúng, hôm nay ăn thịt ngày mai ăn canh..."

Điện thoại kết thúc, dỡ hàng cũng sắp xong.

Đàm Hữu kiểm tra rồi ký đơn, sau đó lái xe trở về.

Lúc sắp vào Quất thành, di động đinh linh một tiếng, nhắc nhở WeChat có tin nhắn.

Đàm Hữu nghiêng đầu xem xét một cái, liền thấy được hai chữ "bánh quy".

Cười cười, mang tai nghe, dứt khoát gọi điện thoại qua.

"Hey? Làm gì vậy?" Lần này là thật sự nhẹ nhàng sung sướng.

"Mình tan tầm rồi." Giọng Hạnh Gia Tâm còn sung sướng hơn cô, giống như tan tầm là chuyện vô cùng may mắn.

"Ừm, không đạp xe đi làm à?" Đàm Hữu nhìn thời gian.

"Không, đang đi đến chỗ giữ xe." Hạnh Gia Tâm nói, "Có phải cậu đang lái xe không?"

"Đúng vậy. Vào thành phố." Đàm Hữu cười hỏi, "Ngày mai hẹn mấy giờ nha?"

"Ừm..." Hạnh Gia Tâm bên kia dừng một chút, "Vừa rồi mình nhắn tin chính là muốn hỏi cậu, thời gian chúng ta hẹn có thể đổi một chút không?"

"Hả?" Âm cuối của Đàm Hữu giơ lên, rất mới lạ, Hạnh Gia Tâm rất xem trọng cuộc hẹn của hai cô, đây vẫn là lần đầu tiên yêu cầu đổi thời gian, cô cười cười, "Cậu muốn đổi qua hôm nay sao?"

"Không phải..." Hạnh Gia Tâm do do dự dự.

"Vậy cậu nói đi, muốn đổi khi nào?"

"Thứ ba." Hạnh Gia Tâm nói.

"Ai?" Lần này là rõ ràng ngạc nhiên, lập tức chậm lại ba ngày, thật không giống tác phong của Hạnh Gia Tâm, "Là cuối tuần có việc sao?"

"Ừm." Hạnh Gia Tâm lên tiếng, không có nói cụ thể, lại vội vàng hỏi cô một câu, "Thứ ba cậu có rảnh không? Không cần cả ngày, buổi tối rảnh cũng được."

"Hẳn là có rảnh." Đàm Hữu nói, "Mình đi xin đổi ca, thứ ba cậu không cần đi viện nghiên cứu sao?"

"Ừm, không cần."

"Vậy được rồi, đêm nay mình trở về liền hỏi xem, rồi xác nhận lại cho cậu."

"Ừ ừ." Hạnh Gia Tâm dừng một chút, nói, "Đàm Hữu cậu thật tốt."

"Chỉ có thế này mà tốt?" Đàm Hữu đột nhiên rất uất ức thay cho Hạnh Gia Tâm, "Đồ ngốc."

"Cậu tốt nhất, cái gì cũng tốt." Hạnh Gia Tâm vui tươi hớn hở mà cúp điện thoại.

Dương Quả "yo~~~~~~~~" một tiếng thật dài.

Hạnh Gia Tâm cười liếc mắt nhìn cô một cái: "Làm gì?"

"Cậu có biết ngữ khí cậu nói chuyện với Đàm Hữu không giống lúc cậu nói với người khác không?" Dương Quả hỏi.

"Cũng không giống lúc nói chuyện với cậu sao?"

"Đương nhiên không giống," Dương Quả giơ tay vỗ vỗ vai nàng, "Bằng không ngày đầu tiên gặp hai người mình cũng sẽ không biết ngay hai cậu không giống bạn bình thường."

"À." Hạnh Gia Tâm đứng ở trước Tiểu Điện Lư, lại đột nhiên quay người, "Quả nhi, cậu cùng mình đi trung tâm thương mại đi."

"Lúc này?" Dương Quả ngẩn người.

"Ừ." Hạnh Gia Tâm nói, "Chúng ta kêu taxi đi."

"Cuối tuần còn hai ngày nữa đấy." Dương Quả một lần nữa đi đến trước mặt nàng.

"Mình cảm thấy hai ngày không đủ." Hạnh Gia Tâm bắt được cánh tay cô, mang theo cô nhanh chóng đi ra ngoài.

"Ai..." Dương Quả thở dài, cười rộ lên, "Mấy người đang yêu đều là kẻ điên."

Đúng là rất điên. Hạnh Gia Tâm cảm thấy mình tựa như đang bơi ở một con sông không thấy đáy, mỗi một bước đều không thể đoán trước kết quả, chỉ có thể thuận theo nội tâm lớn gan mà đi về phía trước.

Từ buổi tối thứ sáu gọi cuộc điện thoại này về sau, mãi cho đến buổi sáng thứ ba các nàng hẹn gặp mặt, giao lưu giữa Đàm Hữu và Hạnh Gia Tâm chỉ giới hạn trong vài câu hỏi thăm hằng ngày trên WeChat.

Hạnh Gia Tâm rõ ràng là có việc bận, Đàm Hữu tự nhiên sẽ không quấy rầy nàng, chỉ là hiện tượng "bỏ mặc" hiếm có này, ngẫu nhiên sẽ làm Đàm Hữu ngo ngoe rục rịch.

Muốn nhắn tin cho nàng, muốn gọi điện thoại nghe thấy giọng nàng, muốn hỏi nàng ở nơi nào.

Hạnh Gia Tâm đã gieo trồng chính nàng thành một thói quen sinh trưởng ở trong cuộc sống của Đàm Hữu, thời điểm Đàm Hữu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô lại không thể nào xác định, nếu Hạnh Gia Tâm biến mất ở trong thế giới của cô, cô còn có thể thích ứng được hay không.

Thứ ba hôm nay, Đàm Hữu xin nghỉ một ngày rưỡi, buổi sáng 10 giờ, Hạnh Gia Tâm nhắn tin cho cô, nói lịch trình hôm nay là buổi chiều bồi nàng đi dạo phố, sau đó cùng nhau ăn cơm.

- Không thành vấn đề.

Đàm Hữu trả lời phi thường tích cực, cho dù thật ra cô rất sợ cùng đi dạo phố với những cô gái khác.

Quyết định hành trình, Đàm Hữu sung sướng mà cầm sách ra khỏi phòng ngủ, đi phòng bếp dạo một vòng, sau đó gọi cho Tiếu Mỹ Cầm.

"Mẹ, giữa trưa hôm nay mẹ muốn ăn cái gì... Đúng, buổi sáng con không có việc gì, đến buổi chiều... Ai, được, được, con đây phải đi ra ngoài mua đồ ăn một chuyến... Mẹ không cần phải xen vào, trở về ăn là được..."

Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, Đàm Hữu cảm thấy vào cái ngày đã chờ đợi thật lâu này, tất cả đều rất thuận lợi.

Hôm nay tâm trạng của Tiếu Mỹ Cầm nghe cũng không tồi, ngày thường hiếm khi yêu cầu ăn món gì, hôm nay bà lại phá lệ chọn món ăn.

Đàm Hữu ra cửa mua một đống nguyên liệu nấu ăn, lại xách hai bình rượu trái cây hàm lượng cồn rất thấp, về nhà làm một bữa cơm lớn đối với hai người mà nói cũng đủ phong phú.

Đồ ăn chuẩn bị gần xong, chuông cửa vang lên, Đàm Hữu xoa xoa tay ra khỏi phòng bếp, lúc mở cửa lại rất ngạc nhiên.

Tiếu Mỹ Cầm không tự mình mở cửa là bởi vì trên tay xách đồ, hai cái hộp bánh kem nhỏ, ổn định vững chắc, sợ lỡ tay làm hỏng.

"Sao lại mua bánh kem?" Đàm Hữu hỏi.

Tiếu Mỹ Cầm vào nhà thả túi xuống: "Không phải mua, hôm nay có khách hàng trả phòng cho."

"Thời tiết nóng, phải nhìn xem còn ăn được không." Đàm Hữu nói.

"Được mà." Tiếu Mỹ Cầm trả lời thật sự mau, "Mẹ thấy hôm nay cô ấy mới vừa mua."

"À." Đàm Hữu trở về phòng bếp, "Con bưng canh."

Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, có đồ ăn có thịt, có rượu có bánh kem, Tiếu Mỹ Cầm thậm chí từ trong túi móc ra ngọn nến nhỏ, kêu Đàm Hữu đi phòng bếp thắp.

Tiểu ngọn nến đặt ở góc bàn ăn, ánh nến nhảy lên, Đàm Hữu cười nói: "Hôm nay chúng ta ăn một bữa tối dưới ánh nến."

Tiếu Mỹ Cầm cười cười: "Phải đó, ngươi xem chính chúng ta cũng có thể ăn bữa tối ánh nến, cái này mà đi tiệm cơm ở bên ngoài, sẽ xài hết bao nhiêu tiền."

"Nếu mẹ thích bầu không khí này, con sẽ mua thêm nhiều nến." Đàm Hữu gắp một đũa thịt vào trong chén của Tiếu Mỹ Cầm, "Hai chúng ta mỗi bữa cơm đều thắp nến."

"Làm nhiều quá thì không thú vị." Tiếu Mỹ Cầm cúi đầu ăn đồ ăn, "Muối có hơi nhiều."

Đàm Hữu vội nếm một ngụm: "Con thấy ăn cũng được."

"Hương vị thì được, nhưng số lượng này không tốt, về sau nấu cơm phải ít dầu ít muối lại."

"Nhà mình vẫn luôn ăn kiểu này, cũng ăn quen rồi."

"Thói quen phải sửa, không tốt cho thân thể."

Đàm Hữu ngẩng đầu nhìn Tiếu Mỹ Cầm, tuy rằng nó lời dạy dỗ, nhưng hôm nay trạng thái của Tiếu Mỹ Cầm thật thả lỏng, trên mặt cũng không có biểu cảm tức giận, cũng không phải thần thái nản lòng chết lặng, Đàm Hữu dừng một chút, hỏi bà: "Mẹ, hôm nay đi làm thuận lợi không?"

"Quét tước vệ sinh mà thôi, có cái gì mà không thuận lợi."

"Bao nhiêu gian phòng, có mệt hay không?"

"Hôm nay không nhiều lắm, buổi chiều chỉ còn thừa hai gian phòng lớn."

"Vậy mẹ làm xong thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ." Tiếu Mỹ Cầm đẩy đẩy bánh kem đến trước mặt cô, "Sao ngươi không ăn?"

"Sau khi ăn cơm xong." Đàm Hữu nói, "Cái này gọi là điểm tâm ngọt sau bữa ăn, lúc này mà ăn hương vị sẽ lộn xộn."

Bữa cơm này ăn thật sự sung sướng, hai người chậm rì rì mà hàn huyên vài thứ, cẩn thận nhớ tới đều là chút chuyện không có ý nghĩa gì, nhưng lại rất khó gặp.

Không có nói bất cứ chủ đề gây mâu thuẫn nào, không có đang cãi nhau hoặc là bồi hồi bên cạnh bờ vực tức giận, Đàm Hữu cũng nhớ không rõ, đã bao nhiêu năm chưa từng có đoạn đối thoại như vậy.

Sau khi ăn cơm xong, Tiếu Mỹ Cầm không có giành đi rửa chén, bà cuộn mình ở trên sô pha nói: "Mẹ ngủ một lát."

Đàm Hữu rất vui vẻ mà trả lời bà: "Mẹ yên tâm ngủ đi, con canh thời gian cho mẹ."

Giờ khắc này, cô thậm chí cảm thấy, bức tường bao bọc khiến cô không cách nào tiến, rốt cuộc nứt ra một lỗ thủng lớn, giúp cô thấy được ánh rạng đông của thắng lợi.

Hai giờ, Đàm Hữu đưa Tiếu Mỹ Cầm đến cửa nhà trọ, phất tay tạm biệt, sau đó quẹo cua, ngồi xe đi tìm Hạnh Gia Tâm.

Hạnh Gia Tâm là một cô gái sẽ hao phí phần lớn thời gian ở việc trang điểm, nhưng cũng không phải một cô gái sẽ đến trễ. Đàm Hữu đến sớm nửa giờ, không chờ bao lâu, liền thấy Hạnh Gia Tâm từ taxi bước xuống.

Đàm Hữu cảm thấy ngạc nhiên, sao có thể mỗi lần nhìn thấy Hạnh Gia Tâm, cô đều cảm thấy nàng lại càng xinh đẹp hơn so với lần từ biệt trước đó.

Hạnh Gia Tâm bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ cô, Đàm Hữu đã sớm dang hai tay, hai người không coi ai ra gì mà ôm nhau trên quảng trường, sau đó tay cầm tay vào trung tâm thương mại lớn nhất Quất thành.

Trung tâm thương mại có bảy tầng, chiếm diện tích vô cùng rộng, Đàm Hữu quen thuộc nhất chính là con đường vận chuyển hàng hóa, quen thuộc thứ hai chính là quảng trường bán thức ăn ở lầu 5, đoàn xe có mấy lần liên hoan ở chỗ này.

Đến nỗi châu báu đồ trang điểm ở lầu 1, quần áo trang sức ở lầu 3, mỗi lần cô tới đều đi ngang qua, chưa từng dừng lại.

Hạnh Gia Tâm lôi kéo cô tới cửa thang máy, Đàm Hữu hỏi nàng: "Muốn đi lên sao? Cậu không đia dạo ở phía dưới à?"

Hạnh Gia Tâm liếc nhìn nàng một cái: "Mình vốn dĩ định đi dạo."

"Sau đó thì sao?"

"Nhìn đến cậu mình liền nhịn không được." Hạnh Gia Tâm nói.

Thanh âm này không nhỏ, không có cố tình đè thấp âm lượng, Đàm Hữu xem xét bốn phía, may mắn lúc này bên cạnh không có bao nhiêu người, từng người đều đang chơi di động của mình.

Cô khụ khụ, nắm tay Hạnh Gia Tâm nhéo nhéo lòng bàn tay cua nàng: "Nhịn không được cậu cũng phải nghẹn."

"Cậu lại không biết cái mình nói chính là gì." Hạnh Gia Tâm cười liếc mắt nhìn cô một cái.

"Sao lại không biết," Đàm Hữu nhìn nàng, "Mình đã đoán sai?"

Hạnh Gia Tâm nhẹ nhàng đẩy cô một chút: "Thang máy tới."

Thang máy thật rộng mở, trừ các nàng, dư lại chỉ có một vị đại ca vừa thấy liền biết không phải đi dạo phố.

Đại ca đứng dạng chân, chiếm đi một nửa không gian, cúi đầu nghiêm túc mà đấu địa chủ. Hạnh Gia Tâm lôi kéo Đàm Hữu rụt rụt vào trong một góc.

Đàm Hữu ngay từ đầu cho rằng nàng muốn tận lực cách xa người lạ, lên tầng thứ hai mới phát hiện, Hạnh Gia Tâm chỉ là muốn đứng gần cô một chút.

Một bàn tay gắt gao nhéo lòng bàn tay cô, một cái tay khác nắm quần áo trên bụng cô, kéo đến khoảng cách giữa hai người chỉ còn một khoảng nhỏ hẹp.

Đại ca còn đnag đứng đó, Đàm Hữu không tiện há mồm nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi nàng, cậu có ý gì?

Hạnh Gia Tâm cũng dùng ánh mắt đáp lại cô, xảo tiếu thiến hề, mị nhãn như tơ, còn quanh co cuốn hút hơn mái tóc cuốn của nàng.

Đàm Hữu cười nghiêng nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay nàng, tay Hạnh Gia Tâm túm quần áo cô, nhéo qua nhéo lại, có lẽ nàng hận không thể nhéo ra một lỗ thủng, sau đó trực tiếp đưa tay sờ bụng cô.

Lầu 5 đến, đại ca rốt cuộc ra khỏi thang máy. Nhưng có một đống người vọt vào, mặc kệ là xuống hay lên, tất cả đều muốn chen vào trước rồi tính.

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc được như ý nguyện, không còn dùng tư thế mặt đối mặt rút ở trong góc gì nữa, nàng xoay lưng, vững chắc mà dựa vào trên người Đàm Hữu.

Dựa lưng, đại khái là tư thế mà hai cô gái có thể dán chặt chẽ nhất. Đầu tóc Hạnh Gia Tâm cào ở trên cổ, trên má Đàm Hữu, ngứa đến cô rất muốn đi rửa mặt.

Nhiều người nên trong không khí có đủ loại hương vị, đặc biệt là lầu 5 đều là bán đồ ăn, mùi vị có thể tưởng tượng.

Nhưng Đàm Hữu chuẩn xác mà lọc ra tất cả thế giới bên ngoài, quay chung quanh cô chỉ có Hạnh Gia Tâm, chỉ có thân thể mềm mại, và mùi hương tươi mát dễ ngửi quen thuộc trên người nàng.

Đây là một loại cảm giác khó có thể miêu tả, cởi mở lại bí ẩn, ngượng ngùng lại lớn mật.

Thời gian ngắn ngủi, thang máy bay lên tới lầu 7, Hạnh Gia Tâm lôi kéo tay Đàm Hữu: "Đi thôi."

Đàm Hữu che chở nàng, hai người chen qua đám người ra khỏi thang máy.

Lầu 7 có rạp chiếu phim, có hiệu sách, số ít tiệm ăn vặt và tiệm bán đồ dùng sinh hoạt.

Đàm Hữu xem xét bốn phía, hỏi Hạnh Gia Tâm: "Xem điện ảnh?"

Hạnh Gia Tâm cười hỏi cô: "Lần trước xem vui không?"

"Này." Đàm Hữu giơ tay đập vào trên trán nàng, "Mình nói là xem điện ảnh chính thức."

"Hắc hắc." Hạnh Gia Tâm cười cười, lôi kéo cô đi đến một hướng.

Đàm Hữu nhịn không được nhắc nhở nàng: "Bánh quy à, mình nói này, rạp chiếu phim bình thường đều sẽ có camera hồng ngoại, đừng cảm thấy đèn tối thì muốn làm gì cũng được..."

"Cậu biết thì không cần sợ." Hạnh Gia Tâm cũng không quay đầu lại.

"Mình biết cậu cũng phải biết, hôm nay mình ở trước mặt cậu nhắc nhở cậu, vậy nếu về sau..."

Cô không nói tiếp, Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn lại đây: "Về sau cái gì?"

Đàm Hữu có chút xấu hổ, ánh mắt lay động: "Về sau cậu tới xem điện ảnh với bạn..."

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô: "Mình đi xem điện ảnh với bạn bè vì sao sẽ làm chuyện phải sợ camera hồng ngoại?"

"À." Đàm Hữu nghiêng đầu, giơ tay chỉ lung tung, "Cảm giác bắp rang bơ kia sẽ ăn ngon."

Hạnh Gia Tâm giơ tay kéo bàn tay cô đang lay động xuống nắm chặt trong lòng bàn tay: "Đàm Hữu, nhìn mình."

"A... A?" Đàm Hữu quay đầu lại, cảm thấy cái mũi hơi ngứa.

Hạnh Gia Tâm đối diện ánh mắt của cô, trịnh trọng nói: "Mình chỉ biết làm loại chuyện này với cậu, đối với bất cứ kẻ nào ngoài cậu, dưới bất cứ tình huống nào, cũng sẽ không làm."

"A." Đàm Hữu kinh ngạc cảm thán, há miệng thở dốc, cuối cùng nuốt lời phản bác trở vào.

Thời điểm này, nói chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai gì đó, quá mất hứng.

Đàm Hữu đổi chủ đề: "Chúng ta muốn đi đâu?"

Hạnh Gia Tâm lôi kéo tay cô tiếp tục đi: "Theo mình thì tốt rồi."

Các nàng đi qua rạp chiếu phim, đi qua hiệu sách, cũng đi qua một loạt tiệm ăn vặt.

Vẫn luôn đi tới góc trung tâm thương mại, ngừng ở trước mặt một bộ thang máy.

"Hả?" Đàm Hữu xem xét thang máy bóng loáng, "Lên nhầm tầng lầu?"

"Không." Hạnh Gia Tâm giơ tay ấn thang máy, "Còn chưa tới."

Đàm Hữu lúc này mới phát hiện, bộ thang máy này chỉ có nút đi lên.

"Mặt trên là office building nhỉ..." Đàm Hữu lẩm bẩm một câu, thang máy đã tới rồi, Hạnh Gia Tâm lôi kéo cô lên thang máy, ấn con số "9".

Lầu 9, Đàm Hữu thật chưa từng tới.

Thậm chí cũng từng nhìn ở bên ngoài, bố cục ở bên trên là cái dạng gì.

Cảm giác không biết này, trong khoảng thời gian ngắn làm cô có chút khẩn trương, Hạnh Gia Tâm còn nắm tay cô, Đàm Hữu cảm giác lòng bàn tay mình cũng bắt đầu nóng lên.

Khi thang máy tới, ánh sáng sáng ngời trong nháy mắt ùa vào, cùng với trang trí tráng lệ huy hoàng lại cực có cảm giác nghệ thuật, làm nhiệt độ tr9ng lòng bàn tay Đàm Hữu biến thành mồ hôi ẩm ướt.

Nơi chỉ có nhìn thấy trên TV thế này, nhất định cực kỳ đắt. Đàm Hữu thả tay, buông Hạnh Gia Tâm ra, vòng quanh nàng đi tới bên kia, dùng một tay khác dắt lấy nàng.

Không đợi cô hỏi Hạnh Gia Tâm đây là nơi nào, đã có một nhân viên vô cùng xinh đẹp đến tiếp đón, nói với Hạnh Gia Tâm: "Cô Hạnh, buổi chiều tốt lành."

Hạnh Gia Tâm gật gật đầu, nhân viên lại quay đầu nói với Đàm Hữu: "Cô Đàm, buổi chiều tốt lành."

Đàm Hữu: "...... Chào cô."

Nhân viên chỉ đường cho các nàng: "Mời đi bên này."

Đàm Hữu đi theo cô quẹo hai khúc ngoặt, cũng không hiểu rõ nơi này rốt cuộc để làm gì.

Biểu tượng các nhãn hiệu có thể thấy được trên đường đều là tiếng Anh, hơn nữa trừng bày hoa hòe loè loẹt. Quầy triển lãm thật ra có vài món quần áo, nhưng số lượng quá ít hoàn toàn không giống như là bán.

Kỳ quái nhất chính là, mặc kệ là cửa hàng gì, dù sao cũng phải có khách chứ, Đàm Hữu một đường lại đây, trừ các nàng ra thì cũng không gặp một người khách nào.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng mà phỏng đoán lung tung, nhân viên mang các nàng vào một gian phòng tiếp khách mở nhìn rất thoải mái. Có người lại đây rót trà cho hai nàng, nhân viên nói với các nàng: "Chờ một lát."

Rốt cuộc không còn ai, Đàm Hữu túm túm ống tay áo của Hạnh Gia Tâm: "Rốt cuộc làm gì vậy?"

"Đi dạo phố." Hạnh Gia Tâm cười ngọt ngào nhìn cô, "Không phải sớm đã nói cho cậu biết sao."

"Đi dạo phố mua cái gì?" Đàm Hữu tiếp tục hỏi.

"Mua quần áo." Hạnh Gia Tâm trả lời.

Đàm Hữu "Ngao ~~" một cái, nhỏ giọng: "Bán quần áo à, quá cao cấp, lần đầu tiên tới."

"Mình cũng sẽ không thường tới nơi này." Hạnh Gia Tâm giơ lên hai ngón tay, "Lần thứ hai."

"Ừ, vẫn là quen thuộc hơn so với mình." Đàm Hữu xê dịch ra sau, làm chính mình ngồi không quá cứng nhắc, "Bầu không khí này làm mình thấy khẩn trương."

Hạnh Gia Tâm bưng ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, nhỏ giọng nói: "Khẩn trương chút cũng tốt."

"Cậu nói cái gì?" Đàm Hữu không nghe rõ.

"Không có gì." Hạnh Gia Tâm buông cái ly, "Quần áo lập tức tới rồi."

Nửa giờ kế tiếp, Đàm Hữu hoàn toàn kiến thức được điểm thu hút của nhãn hiệu cao cấp.

Hạnh Gia Tâm thay đổi vài bộ quần áo cho cô xem, mỗi một lần nhà tạo hình đều sẽ phối hợp một kiểu tóc thích hợp cho nàng, đơn giản mà xoã một chút bới một chút, lại sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Quần áo có dài có ngắn, có ngắn gọn có phức tạp, nhưng xúc cảm đều tốt đến nỗi làm người ta không dám đưa tay sờ.

Phảng phất làm nhăn một chút quần áo sẽ suy giảm thật lớn, người ăn mặc quần áo đều là tiên nữ, vốn không nên nhiễm trần ô của thế gian.

Đàm Hữu cảm thấy mình không phải đang đi dạo phố, mà đang xem triển lãm thời trang.

Hạnh Gia Tâm nhiều phong cách khác nhau đứng ở dưới ánh đèn đẹp như cách một màn ảnh, trái tim Đàm Hữu bị nàng làm loạn nhịp, hô hấp cũng rối loạn, lại không dám nói nhiều với nàng.

"Ừ... Đẹp......"

"Cái này cũng đẹp..."

"Rất đẹp..."

Vốn từ ngữ của Đàm Hữu có lẽ đã bị cô ăn luôn, thật ra cô rất muốn móc di động ra chụp lại mỗi một bộ dáng của Hạnh Gia Tâm, nhưng nhìn nhân viên cửa hàng ở hai bên một cái, lại từ bỏ.

Quá mất mặt...

Xấu hổ lại làm lòng người mênh mông, khẩn trương lại làm người hoa mắt say mê.

Nghỉ ngơi giữa giờ, Hạnh Gia Tâm mặc một cái váy có nơ con bướm thật to, vừa đặt mông ngồi ở bên người cô, bưng lên nước trên bàn, uống một ngụm.

"Ai." Đàm Hữu nhịn không được lôi kéo làn váy của nàng.

"Đẹp không?" Hạnh Gia Tâm chớp chớp mắt với cô.

"Đẹp." Trong đầu Đàm Hữu chỉ để lại hai chữ này.

"Chọn một cái." Hạnh Gia Tâm nói.

"A..." Vấn đề này đối với Đàm Hữu mà nói khá khó khăn, cô chân thành mà nhăn mày lại, "Cái này thật đúng là không dễ chọn, mỗi bộ cậu mặc đều rất đẹp."

Hạnh Gia Tâm vui sướng hài lòng mà cười, cuối cùng tổng kết nói: "Điều này thể hiện rằng cậu còn chưa nhìn thấy cái cậu thích."

"Mình đều rất thích." Đàm Hữu không đồng ý.

Hạnh Gia Tâm giơ tay chỉ ở ngực mình: "Hiện tại thích đều ở chỗ này, cho nên cậu chọn lựa không được, chờ cậu thấy được một bộ, thích ở chỗ này..."

Tay nàng nâng tới cổ: "Vậy cậu liền sẽ rõ ràng mình thích chính là bộ nào."

Đàm Hữu cười rộ lên: "Cậu nói rất có đạo lý, nhưng mà cậu mua quần áo, ý kiến của mình cũng chỉ là tham khảo."

"Không, ý kiến của cậu là nhân tố chủ yếu." Hạnh Gia Tâm nói, "Mình xuyên mấy món quần áo này, không phải cho chính mình xem."

Đàm Hữu đè thấp giọng: "Cho mình xem không cần thiết đắt như vậy."

Hạnh Gia Tâm nhướng mày: "Đợi lát nữa cậu sẽ cảm thấy đáng giá."

Hạnh Gia Tâm nghỉ ngơi trong chốc lát, lại một lần vào phòng thay quần áo sâu không thấy đáy kia.

Đàm Hữu thay đổi tư thế, chờ đợi Hạnh Gia Tâm ra, lúc này thời gian có chút dài, Đàm Hữu đánh giá là hơn mười phút.

Thật ra cô không nóng nảy, kiểu chờ đợi này giống như đang chờ đợi kỳ tích.

Khi Hạnh Gia Tâm lại một lần nữa đi ra, ánh sáng của toàn bộ phòng tiếp khách đều tắt hết.

Chỉ có một tia sáng, đuổi theo bước chân của nàng, thắp sáng từng bước một, giữa tia sáng tựa hồ có sương mù bốc hơi.

Quần áo của Hạnh Gia Tâm màu sắc thuần trắng, chất liệu tơ lụa, ánh kim cương nhỏ vụn lập loè ở phía trên vòng eo, làm người mắt sáng như sao.

Nàng quấn tóc, nàng có làn váy thật dài, lụa trắng trên tóc nàng buông xuống bên người, kéo đến trên mặt đất, rất dài rất dài.

Tay nàng ôm bó hoa, khi cười rộ lên, phảng phất có ánh hào quang của thiên sứ.

Nàng dừng bước, cách Đàm Hữu khoảng 1 mét, trên trời dưới đất, lại dễ như trở bàn tay.

Đàm Hữu sững sờ ở tại chỗ, trên người như bị búa đanh đập trúng, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hạnh Gia Tâm đã mở miệng, thanh âm ôn nhu hỏi cô: "Đẹp không?"

Đàm Hữu cảm thấy chính mình tạm dừng lâu như một thế kỷ, mới có thể mở miệng.

Mở miệng cũng là câu trả lời ngu dại, hai chữ lặp đi lặp lại ở trong đầu cô: "Đẹp lắm."

"Hôm nay là một ngày đặc biệt." Hạnh Gia Tâm cười nói, "Cậu biết là ngày gì không?"

Trong đầu Đàm Hữu thay đổi hai chữ, nhưng sau khi bồi hồi thật lâu, không dám nói ra khỏi miệng.

Cầu hôn, một cái cầu hôn cô nằm mơ cũng chưa dám mơ thấy, một cái cầu hôn tốt đẹp đến nỗi phảng phất không nên phát sinh ở thế giới hiện thực, Đàm Hữu sợ nói ra, nó sẽ chạy mất.

Hạnh Gia Tâm tiến lên một bước, khom lưng nói với cô: "Cậu đứng lên đi."

Đàm Hữu cả người tê dại, trái tim tê dại, lên tiếng: "Ai."

Ai sau nửa phút, mới rốt cuộc đứng lên.

Trong chớp mắt khi cô đứng thẳng người, Hạnh Gia Tâm lại đột nhiên duỗi tay cầm tay cô, bàn tay mang bao tay màu trắng, khi bắt lấy tay cô, có xúc cảm bóng loáng kỳ dị.

Đàm Hữu cảm thấy trái tim mình muốn nổ mạnh, thân thể muốn nổ mạnh. Đầu cô rối loạn không cách nào tự hỏi, thậm chí bởi vì sợ hãi chuyện không thể khống chế này mà muốn trốn tránh.

Nhưng Hạnh Gia Tâm nắm tay cô rất chặt, nàng gắt gao mà nắm chặt tay, nói: "Cậu không đoán ra thì mình nói."

Đàm Hữu một hơi nghẹn ở cổ họng, Hạnh Gia Tâm nói: "Là ngày chúng ta nạp phí bổ sung nha."

......

......

......

Nhiệt độ của Đàm Hữu bị tạt một chậu băng khô, làm cô một chân bước hụt khỏi tiên cảnh, bao sương mù rớt xuống trần gian.

"A?" Sau một lúc lâu, cô khô khốc nói, chỉ có thể phát ra một âm này.

"Nạp phí bổ sung, cậu quên rồi sao?" Hạnh Gia Tâm nắm một bàn tay còn chưa đủ, nàng còn cầm một cái tay khác của Đàm Hữu, "Mình chuyên môn dời tới ngày này, là bởi vì quan hệ bao nuôi của chúng ta đến một tháng rồi."

Đàm Hữu đột nhiên quay đầu nhìn về phía chung quanh, vừa rồi còn tốp năm tốp ba nhân viên giờ phút này cũng không có một ai, cô nhẹ nhàng thở ra: "Nạp phí bổ sung muốn làm hoành tráng như vậy sao?"

"Muốn chứ." Hạnh Gia Tâm nhìn cô, vô cùng chân thành, "Chuyện quan trọng cỡ nào."

"Đúng vậy, quan trọng." Đàm Hữu đối mặt Hạnh Gia Tâm ăn mặc bộ quần áo này cũng nói không nên lời gì khác, lẩm bẩm lặp lại hai lần, "Quan trọng, quan trọng."

"Cho nên," Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm đôi mắt cô, tràn ngập khát cầu, "Thêm một tháng? Thêm hai tháng? Một quý? Hoặc là bao cả năm?"

Đàm Hữu đi lên đi xuống, giống như đi tàu lượn chọc trời, trong lòng trăm mối cảm xúc, cuối cùng chỉ có thể cười nói: "Cậu cảm thấy sao?"

"Mình cảm thấy..." Hạnh Gia Tâm lại gần một bước, áo cưới màu trắng xô đẩy vào trong lòng Đàm Hữu, "Mình muốn vậy dứt khoát, bao cả đời là được."

- ---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play