Thật ra tụ hội của phần tử trí thức, so với tụ hội của đoàn xe Đàm Hữu, cũng không có khác biệt gì về lưu trình.

Chỉ là cấp bậc tiệm cơm càng cao một ít, vấn đề mọi người đàm luận khi ăn cơm uống rượu ngẫu nhiên thâm ảo hơn một ít.

Đồng dạng cũng có người vui cười đùa giỡn, có người uống quá nhiều la lối khóc lóc, có người nương nhờ men say ngồi vào trước mặt người mình thích đỏ mặt tỏ tình, cũng có người dựa vào ghế dựa chơi di động, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Người tổ chức vô cùng có tâm, dẫn theo bạn thì ghép mấy bàn, độc thân thì ghép mấy bàn. Dương Quả bị kéo đến một bàn rất xa, nam sinh nữ sinh cùng ngồi, chủ đề náo nhiệt, tiếng cười đùa chưa từng dừng lại.

So với bên kia, bàn dẫn theo bạn bên này thanh tĩnh hơn nhiều. Mọi người đều ngồi cùng người nhà, từng người nhỏ giọng thì thầm, chỉ thường thường mà nâng cái ly, ý tứ hai câu.

Đàm Hữu và Hạnh Gia Tâm coi như thập phần độc đáo, chỉ có các nàng là hai nữ sinh.

Nhưng mọi người cũng chưa từng để ý quá nhiều, trừ bỏ kinh ngạc khi vừa mới nhìn thấy Đàm Hữu, tất cả mọi người đều tràn đầy một biểu cảm “tôi hiểu rồi”.

Đến nỗi bọn họ rốt cuộc hiểu được là hiểu được điều gì, Đàm Hữu không thể hỏi, hỏi cũng không có ý nghĩa.

Cô chỉ tới lúc này đây, vội vàng mà tới vội vàng mà đi, chỉ hy vọng không cần tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Hạnh Gia Tâm.

Trạng thái của Hạnh Gia Tâm thật bình thường, ở cùng một chỗ với Đàm Hữu nàng liền rất vui vẻ. Thời điểm người xa lạ tới gần sẽ thể hiện khẩn trương, nhưng cũng không trốn.

Đàm Hữu cảm thấy nàng thật là cực kỳ lợi hại, tất cả khó khăn đều không thể làm khó nàng.

Cơm ăn đến gần kết thúc, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.

Bàn bên cạnh có hai nam sinh vì tranh nhau rót đồ uống cho một cô gái mà cãi nhau. Cuốn lên tay áo đứng lên, đếm kỹ những chuyện xấu hổ mà mấy năm nay đối phương đã trải qua, chọc đến mọi người vừa muốn cười lại không dám cười.

Lại xa chút, có một nam sinh ôm ghế dựa khóc như một đứa con nít, cũng không biết chuyện gì thương tâm như vậy, mọi người thay phiên nhau khuyên cũng không có tác dụng, chỉ có thể uống thêm hai ly rượu.

Đàm Hữu vốn dĩ chuẩn bị tối nay sẽ chắn rượu cho Hạnh Gia Tâm, lại phát hiện vốn không có đất dụng võ, người trên bàn đều cam chịu con gái uống nước trái cây, cho dù có người lại đây kính rượu, uống một ngụm đồ uống là được.

Dưới sự săn sóc của Đàm Hữu, Hạnh Gia Tâm sớm đã ăn no, nghiêng thân mình dựa vào trên người Đàm Hữu, nhìn xem bốn phía, sau đó quay đầu thì thầm hai câu với cô.

Lại qua mười tới phút nữa, bữa cơm này liền có thể kết thúc, Đàm Hữu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn chưa có thư thái xong, liền xảy ra chuyện.

Một nam sinh thoạt nhìn có chút quen mắt, bưng chén rượu đi tới bàn của bọn họ, mục tiêu rõ ràng mà nhìn về phía Hạnh Gia Tâm.

“Học tỷ, uống một chén không?” Nam sinh lôi kéo khóe miệng cười cười.

Đàm Hữu nhớ ra rồi, năm trước khi cô đi Cửu Viện kéo phế liệu, nam sinh này từng hỗ trợ dọn đồ.

Chỉ là cuối cùng tan rã trong không vui.

Hạnh Gia Tâm bưng ly Sprite của mình, đứng lên.

Đây là điều mà Đàm Hữu đã nhắc nhở nàng vài lần, tới rồi giờ phút này, Hạnh Gia Tâm đã không còn bài xích nữa.

Không có biểu cảm gì đặc biệt, nàng đưa cái ly qua: “Cụng ly.”

Trên mặt mam sinh có kinh ngạc rõ ràng, hắn vươn tay chạm ly, cười: “Học tỷ chị không uống rượu sao?”

Lần này cười chân thành hơn nhiều so với vừa rồi, Đàm Hữu nhìn thẳng mặt hắn, ngưỡng ngửa người về sau.

“Không uống.” Hạnh Gia Tâm trả lời rất kiên quyết, ngửa đầu uống một ngụm đồ uống, “Nguyên Tiêu vui vẻ.”

Bốn chữ cứng nhắc như xử lí công việc này, chọc đến Đàm Hữu nhịn không được cười rộ lên.

Lưu trình đi đến nơi này, đối với Hạnh Gia Tâm mà nói, việc này đã kết thúc, nàng ngồi xuống, nhích lại gần trước mặt Đàm Hữu.

Nhưng nam sinh hiển nhiên còn chưa định đi, bên cạnh có một chỗ trống, hắn dứt khoát ngồi xuống: “Học tỷ, chị còn nhớ rõ em tên là gì không?”

Hạnh Gia Tâm nhìn phía hắn, ngơ ngác rõ ràng. Nam sinh cười đến bất đắc dĩ: “Chừng nào thì chị có thể nhớ kỹ tên của em a?”

Những lời này vừa nói ra, người trên bàn đều rất có hứng thú mà nhìn lại đây.

Nam sinh cười cười, nét mặt đột nhiên nhăn lại, mặt cũng rất nhanh đỏ lên.

Cảm xúc dao động quá lớn, vừa thấy là biết uống quá nhiều.

Đàm Hữu ngồi ở giữa hai người, đẩy đẩy Hạnh Gia Tâm hướng vào bên trong.

Hạnh Gia Tâm đột nhiên mở miệng: “Tôi nhớ.”

“Huh?” Nam sinh ngẩng đầu nhìn nàng, có vẻ không tin.

“Minh gì đó.” Hạnh Gia Tâm nói, “Họ cũng là một họ rất thường thấy, Trương đi, là họ Trương phải không?”

Biểu cảm của nam sinh, thật sự muốn khóc.

Cũng không biết là buồn đến muốn khóc hay là cảm động đến muốn khóc.

Hắn ngửa đầu một hơi uống hết ly rượu: “Không dễ dàng.”

Hạnh Gia Tâm chân thành lại rộng rãi: “Về sau tôi sẽ nhớ rõ, Trương Minh.”

“Vậy chị còn nhớ rõ em đã nói gì với chị sao?” Trương Minh hỏi.

“Về sau tôi sẽ tận lực nhớ rõ.” Hạnh Gia Tâm trả lời.

Trương Minh nghiêng nghiêng đầu, Đàm Hữu thấy đôi mắt hắn đỏ lên.

Khi Trương Minh quay đầu lại nhìn Đàm Hữu, sau đó giơ giơ khăn giấy trên tay: “Vậy cái này, chắc là không cần thiết.”

Hạnh Gia Tâm nhớ rõ phía trước Dương Quả đã nói qua, nhanh chóng nói: “Không cần thiết không cần thiết.”

Trương Minh vô cùng chua xót mà cười một cái, vò khăn giấy ném vào thùng rác: “Không nhớ rõ cũng khá tốt, đều đã qua.”

Hạnh Gia Tâm không nói nữa, Trương Minh xoay người đi rồi.

Đàm Hữu vẫn luôn nhìn hắn đi ra đại sảnh, lúc này mới thật sự thở phào xong.

Hạnh Gia Tâm tiến đến nói bên tai Đàm Hữu: “Thật ra mình nhớ rõ.”

“Nhớ rõ cái gì?” Đàm Hữu lại khẩn trương lên.

“Cậu ta thích mình, đã từng tỏ tình với mình.” Hạnh Gia Tâm nói.

“Cho nên?” Đàm Hữu không khống chế được mà nhăn mày lại.

“Mình không thích cậu ta.” Hạnh Gia Tâm vui tươi hớn hở mà cười, “Vừa rồi mình cự tuyệt rất khéo léo ha.”

Lại là bộ dáng cầu được khen ngợi, Đàm Hữu yên lòng, giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Ừ, rất tuyệt.”

Hạnh Gia Tâm vui vẻ một hồi, đột nhiên lại quay đầu nói: “Mình sẽ không làm như vậy với cậu.”

Đàm Hữu cười: “Dạng nào?”

“Bất cứ dạng nào.” Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng nói, “Mình đối với cậu và đối người khác, rất khác nhau.”

Đàm Hữu nhéo nhéo ngón tay nàng, trong lòng dâng lên cảm giác dương dương tự đắc khó có thể ức chế.

Đầu ngón tay mềm mại của Hạnh Gia Tâm theo cột bò lê, bò đến trong lòng bàn tay cô, không nhẹ không nặng mà cào.

Đàm Hữu nắm lấy nàng, thở dài một hơi, thật là gánh nặng ngọt ngào.

Bữa tiệc kết thúc, một đám người lại lắc lư mà xuất phát đến KTV.

Tiệm KTV đã đặt chỗ liền ở trước mặt, ra cửa thổi một trận gió lạnh, mới vừa thanh tỉnh một chút, lại rơi vào thế giới ầm ĩ.

Khi Đàm Hữu đi đến đại sảnh lại dừng bước, lôi kéo Hạnh Gia Tâm.

“Cậu còn muốn đi chơi không? Nếu không thoải mái, có thể nói mọi người một tiếng, chúng ta về trước.”

“Không.” Hạnh Gia Tâm quyết đoán mà cự tuyệt cô, “Mình còn có thể.”

Đàm Hữu khom lưng nghiêm túc mà nhìn nhìn mặt nàng, xác định trạng thái của nàng không có vấn đề gì, mới cười vỗ vỗ lưng Hạnh Gia Tâm: “Hôm nay rất lợi hại nha.”

“Tiết mục của mình……” Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng nói, “Còn chưa có biểu diễn đây.”

“Nga nga, thiếu chút nữa quên mất.” Đàm Hữu cười rộ lên, “Thật là nghĩ không ra, cậu sẽ biểu diễn tiết mục gì đây?”

“Rất bình thường.” Đôi mắt Hạnh Gia Tâm sáng long lanh mà nhìn cô, “Chỉ là ca hát thôi mà.”

“Mình không thật sự hỏi cậu, sao cậu lại không ẩn giấu được vậy?” Đàm Hữu mừng rỡ.

“Ẩn giấu cả đêm.” Hạnh Gia Tâm kéo cánh tay cô gấp không chờ nổi mà xuất phát đi vào phòng hát, “Không, ẩn giấu một buổi trưa cộng thêm cả đêm.”

“Mình thật chờ mong.” Đàm Hữu nói.

“Gạt người, vừa rồi cậu còn quên mất.” Hạnh Gia Tâm phản ứng rất nhanh.

“Mình sai rồi, cả đêm mình chỉ nghĩ cậu có khó chịu hay không. Mình từ giờ trở đi chỉ chờ mong thôi, được không?”

“Tốt!” Câu trả lời này làm Hạnh Gia Tâm rất vừa lòng.

Không có lo lắng trước đó, từ giờ khắc này bắt đầu, Đàm Hữu thật đúng là rất chờ mong.

Tính cách của Hạnh Gia Tâm, trước kia có giải thưởng đều tận lực tránh lên đài nhận, trở thành tâm điểm ở trước công chúng, đối với nàng mà nói, là một gánh nặng trầm trọng.

Hiện tại, Hạnh Gia Tâm chủ động phải hát tặng cho cô nghe, làm trò trước mặt các vị bạn học, Đàm Hữu cảm thấy đây thật sự là vinh dự to lớn.

Hơn nữa, cô còn chưa từng nghe Hạnh Gia Tâm ca hát, không biết có phải xinh đẹp giống như diện mạo của nàng hay không.

Hai người kéo cánh tay vào căn phòng loại lớn, rất nhiều người, ở trong không gian kín liền có vẻ càng chen chúc.

Trên sô pha đã ngồi gần đầy, Đàm Hữu dứt khoát lôi kéo Hạnh Gia Tâm tới quầy bar nhỏ ở bên cạnh.

Nơi này ánh đèn lờ mờ, cơ hồ sẽ không chạm mắt với mọi người.

Hạnh Gia Tâm vẫn như cũ đặt một nửa trọng lượng cơ thể trên người Đàm Hữu, lẩm bẩm nói: “Dương Quả đã chạy đi đâu?”

Đàm Hữu quét một vòng, thật đúng là không thấy: “Có thể còn chưa lại đây? Đợi lát nữa đi.”

“Bọn họ hình như còn có một phòng khác.” Hạnh Gia Tâm nói, “Mình nghe thấy được.”

“Cậu muốn kêu cô ấy lại đây sao?” Đàm Hữu hỏi, “Mình đi kêu.”

“Không cần, đợi lát nữa xem sau.” Hạnh Gia Tâm gối lên vai Đàm Hữu, đột nhiên héo héo.

Trường hợp này, luôn có vô số ca sĩ tiềm năng, một bài tiếp một bài, tiếng ca dừng không được, tiếng quát tháo của mọi người chơi bài chơi xúc xắc cũng dừng không được.

Trạng thái của Hạnh Gia Tâm càng ngày càng héo, Đàm Hữu rất nhiều lần nói chuyện bên tai nàng, nàng đều yếu yếu đáp lời.

Đàm Hữu biết, đối với Hạnh Gia Tâm mà nói, mỗi một giây ở tại nơi này đều là đang tiêu hao năng lượng, nếu không phải ôm chờ mong tiết mục còn chưa biểu diễn, Hạnh Gia Tâm lúc này nhất định sẽ chạy trốn.

Đàm Hữu đỡ đỡ bả vai nàng, đứng lên: “Mình muốn đi toilet một lát.”

“Mình đi cùng cậu.” Hạnh Gia Tâm cũng lập tức đứng lên.

“Không cần lúc nào cũng đi theo mình.” Đàm Hữu xoa xoa đầu nàng, “Ngoan.”

Nói xong không chờ Hạnh Gia Tâm phản ứng lại, liền nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Khi quay đầu nhìn lại, Hạnh Gia Tâm không có cùng đi ra, Đàm Hữu bắt được một người mới từ toilet trở về: “Bạn học, một phòng khác là phòng số mấy?”

Thời gian Đàm Hữu đi khá dài, Hạnh Gia Tâm nhìn di động, cũng đã qua ba phút.

Nàng quyết định nếu đến năm phút mà Đàm Hữu còn không có trở về, nàng liền phải đi ra ngoài tìm Đàm Hữu.

Một giây lại một giây, một nữ sinh đột nhiên lại gần, hỏi nàng: “Gia Tâm, hát không?”

“A.” Hạnh Gia Tâm không nhớ rõ tên của nữ sinh này, chỉ có thể cười cười, “Phải đợi lát nữa.”

“Chờ ai a?” Nữ sinh hỏi.

“Chờ bọn họ hát xong.” Hạnh Gia Tâm nâng nâng cằm nhìn đám người.

Nữ sinh cười rộ lên: “Vậy cậu phải chờ tới khi nào, bọn họ hát không xong.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hạnh Gia Tâm lập tức khẩn trương lên.

Nữ sinh bắt một cái đã bắt được cánh tay nàng: “Đi, mình mang cậu đi chọn bài.”

“Không cần.” Hạnh Gia Tâm dùng sức kéo, “Tôi phải đợi một hồi.”

“Rốt cuộc cậu đang chờ cái gì?” Nữ sinh bất đắc dĩ mà cười.

“Chờ……” Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn cửa, cửa nhoáng lên, thật đúng là mở.

Hạnh Gia Tâm vui vẻ mà kêu lên: “Chờ cậu ấy!”

Là Đàm Hữu.

Hạnh Gia Tâm tránh thoát trói buộc của nữ sinh, chạy về bên người Đàm Hữu: “Cậu đi đâu mà lâu vậy?”

“Lâu sao?” Đàm Hữu cười nói, “Mình đụng tới Dương Quả.”

“Ai?”

“Cô ấy ở một phòng khác, kêu mình kêu cậu qua.”

“Cậu cũng muốn đi qua sao? Đi thôi.” Hạnh Gia Tâm hoàn toàn đã quên bạn nữ vừa rồi còn hảo tâm muốn giúp nàng chọn bài.

Đàm Hữu nhưng lại chú ý tới, cười cười nói: “Bạn học, cùng đi qua không?”

“Không được không được.” Nữ sinh rất thông minh, nhìn hai người có vẻ đã có kế hoạch riêng, cô cũng không quấy rầy.

Đàm Hữu đúng là có kế hoạch, Đàm Hữu đã cùng Dương Quả thu phục một gian phòng khác, lúc này mọi người đều đang đợi Hạnh Gia Tâm đến.

Đàm Hữu không muốn lần đầu tiên Hạnh Gia Tâm ca hát tiếng ca lại bị bao phủ trong tiếng ồn ào, bị bao phủ trong đám người không chút nào chú ý bối cảnh âm nhạc là gì. Đây là lần đầu Hạnh Gia Tâm tới nơi như thế này, lấy hết can đảm ở trước mặt mọi người thể hiện bản thân, Đàm Hữu hy vọng có thể để lại hồi ức tốt đẹp cho nàng.

Khi đẩy cửa phòng ra, bên trong mở đèn, sáng ngời lại yên tĩnh.

Đàm Hữu cười cười với mọi người, kéo Hạnh Gia Tâm vào, sau đó trong phòng vang lên một trận tiếng hoan hô.

Giống như đội ngũ tiếp ứng gặp được thần tượng vậy.

Dương Quả đứng ở giữa đám người, nắm microphone vung tay lên: “Kế tiếp, nhờ bạn học Hạnh Gia Tâm mới tới của chúng ta, hát tặng mọi người một bài.”

“Tới tới tới.” Cô nàng dùng sức vẫy tay với Hạnh Gia Tâm, “Nhìn xem chọn cái gì?”

Biểu diễn tới đột nhiên không kịp phòng ngừa như thế, Hạnh Gia Tâm sững sờ ở tại chỗ không dịch nổi bước chân.

Đàm Hữu ở phía sau nàng nhẹ nhàng đẩy một phen, nhỏ giọng nói: “Cố lên.”

Rời đi Đàm Hữu ôm ấp che chở, Hạnh Gia Tâm chỉ phải tiếp tục đi về phía trước. Dương Quả nhanh chóng vượt hai bước tới trước mặt nàng, đem điện thoại đưa đến trước mắt: “Gia Tâm, hát cái gì?”

Hạnh Gia Tâm nhìn giao diện chọn bài hát đầy màu sắc rực rỡ, lập tức khẩn trương lên.

“Tiểu, Tiểu May Mắn.” Nàng gập ghềnh mà nói.

“Được.” Ngón tay Dương Quả nhanh chóng lướt trên di động, “Bài của Điền Phức Chân đúng không?”

Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.

“Xong rồi.” Dương Quả đem microphone đưa cho nàng.

Trên màn hình TV đột nhiên nhảy ra hình ảnh mà Hạnh Gia Tâm quen thuộc, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên liền tràn ngập lời tự thuật của nữ chính trong MV, lời tự thuật này qua rất nhanh, khúc nhạc dạo cũng qua thật mau, Hạnh Gia Tâm cảm thấy nàng còn không có điều chỉnh phương hướng của microphone trong tay, màn hình cũng đã có chữ nhảy ra ngoài.

Bỏ lỡ câu đầu tiên, vốn không biết nên mở miệng từ nơi nào, Hạnh Gia Tâm há miệng rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là nản lòng mà buông microphone xuống.

Dương Quả nhảy lại đây: “Ai, mở lại mở lại, Gia Tâm cậu đây là còn chưa phản ứng lại sao?”

“Ừm.” Hạnh Gia Tâm gật gật đầu, cảm thấy bạn tốt thật là cứu nàng bên trong nước sôi lửa bỏng.

Dương Quả nắm di động: “Vậy lần này cậu chuẩn bị tốt mình lại bấm bắt đầu.”

“Ừm.” Hạnh Gia Tâm di chuyển về phía bên cạnh, chọn xong vị trí đứng, gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình.

“Chuẩn bị xong rồi.” Nàng nói, thật là còn làm người ta khẩn trương hơn cả kì thi đua.

Dương Quả lại lặp lại một lần: “Bắt đầu rồi nga.” Sau đó hình ảnh lại một lần chuyển động, lời tự thuật của nữ chính lại một lần nữa vang lên.

Hạnh Gia Tâm đã khẩn trương đến không nghe thấy lời tự thuật kia đang nói cái gì, khi khúc nhạc dạo vang lên, nàng đếm nhịp, vào thời khắc thỏa đáng nhất mở miệng.

Không ra tiếng.

Hạnh Gia Tâm nỗ lực mà há mồm, vẫn là không ra tiếng.

Thanh âm của nàng tựa như kẹt ở trong cổ họng, cố thế nào cũng không qua được dây thanh quản.

Nàng sốt ruột muốn chết, cả người đều căng thẳng, cảm giác sợ hãi quen thuộc lại trỗi dậy.

Các bạn học ngồi phía sau nhất định đều đang nhìn chằm chằm nàng, tựa như vô số dao nhỏ sắc bén đâm vào sau lưng nàng, làm nàng muốn chạy trốn.

Hạnh Gia Tâm nhìn thoáng qua Đàm Hữu, ánh mắt xin giúp đỡ, nàng muốn từ bỏ.

Đàm Hữu vẫn luôn nhìn Hạnh Gia Tâm, nhìn cẩn thận, nghiêm túc hơn bất cứ một ai có mặt tại đây. Trong chớp mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Hữu nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó đột nhiên cất bước lại đây, cầm đi một cái microphone khác trên bàn.

“Oa nga!!!” Dương Quả kêu lên, “Muốn song ca sao muốn song ca sao, mình mở lại lần nữa…”

Cô nói còn chưa dứt lời, bị tiếng huýt sáo thanh thúy uyển chuyển cắt đứt.

Đàm Hữu một tay cầm microphone, dùng tiếu tấu thư hoãn thổi ra giai điệu của ca khúc, từng chút từng chút chỉ dẫn Hạnh Gia Tâm.

Đôi mắt cô, chuyên chú mà nhìn người kia, là đối thoại, cũng là kể ra.

Hạnh Gia Tâm nhìn đã hiểu sự cổ vũ của Đàm Hữu, trong một đôi mắt như vậy, nàng nhìn vào, liền không rút ra được.

Tất cả ồn ào, suy nghĩ phiền loạn, nháy mắt đều thối lui về phía sau, tất cả sợ hãi và khẩn trương đều bị tiếng huýt sáo này làm tan biến.

Hạnh Gia Tâm đi theo tiết tấu của cô, nhẹ nhàng mà đếm nhịp, rốt cuộc lên tiếng khi đến điệp khúc: “Vội vàng truy đuổi sao băng trên bầu trời, nên cứ như một lẽ hiển nhiên mà quên mất, là ai mặc mưa mặc gió vẫn luôn yên lặng dõi theo mình tại chốn ban đầu……”

Đàm Hữu nở nụ cười, cô buông tay đang che đậy, ngừng huýt sáo, chỉ là microphone còn nắm chặt trong tay phải, muốn nói cho Hạnh Gia Tâm biết, đừng sợ, mình vẫn luôn ở đây.

Hạnh Gia Tâm cũng nở nụ cười, nàng cất cao giọng, trong trẻo lại ôn nhu.

“Hoá ra cậu chính là may mắn mà mình muốn lưu lại nhất

Hoá ra chúng ta và tình yêu đã từng gần nhau đến thế

Quyết định vì mình chống lại cả thế giới

Cùng mình bị mưa xối ướt đẫm

Từng kỉ niệm đều là cậu

Tình cảm của cậu chân thành không chút tì vết……”

Dễ nghe, xinh đẹp, Đàm Hữu thật muốn móc di động ra, quay lại mỗi một cái chớp mắt ở hiện tại, lại cảm thấy những lúc thế này, đôi mắt rời đi một giây đều là tiếc nuối.

Cô nhìn thấy nàng, nhìn tiểu ngốc tử của cô, đơn thuần mà lại chấp nhất đi về phía trước, thật cẩn thận, khắc phục hết vấn đề này lại vấn đề khác.

Chưa từng có thứ gì có thể che dấu ánh sáng của Hạnh Gia Tâm, bề ngoài tàn phá không thể, thế gian hiểm ác không thể, quá khứ ám ảnh cũng không thể.

Trái tim Đàm Hữu, tựa như đang bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo xả, bị xoa nhíu, lại vuốt phẳng.

Cô cũng thật vui mừng, cô cũng rất kiêu ngạo, cô quyết định sau khi trở về sẽ phát lại tuần hoàn bài hát này, nghe lại vô số lần.

Đây là bài Hạnh Gia Tâm hát cho cô, Đàm Hữu lại nghĩ đến điều kiện kèm theo nào, liền nhịn không được mà cười.

Nhạc dạo qua đi, Hạnh Gia Tâm không hề cần cô dẫn đường nữa.

Nhịp dẫm cực chuẩn, hơi thở ổn định, tiếng ca ngọt ngào tươi đẹp.

Nàng bắt đầu hưởng thụ sự biểu đạt như vậy, mà Đàm Hữu cũng yên lòng, đi hưởng thụ bài hát này.

“Thanh xuân là một đoạn hành trình đầy những vấp ngã

Có được vẻ đẹp mà mãi sau này mới nhận ra

Không kịp cảm ơn cậu đã cho mình dũng khí

Giúp mình có thể làm lại chính mình……”

Một khi đặt tâm tư lên lời ca, mỗi một ca từ đều có hàm ý phong phú.

Nụ cười trên mặt Đàm Hữu dần dần thu lại, chuông cảnh báo trong lòng vang lớn, cô muốn khuyên chính mình đừng suy nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt Hạnh Gia Tâm nhìn cô, quá mức chuyên chú và say đắm, không cách nào phản bác.

Nàng ấy muốn tỏ tình.

Nàng ấy muốn tỏ tình.

Những lời này quanh quẩn ở trong đầu Đàm Hữu, không ngừng dâng lên trong lồng ngực cô, mỗi một nháy mắt khi đối diện với Hạnh Gia Tâm đều đang kêu gào những lời này, có một loại từ trường kỳ quái kéo hai người các nàng lại cùng nhau, làm Đàm Hữu có thể rõ ràng mà dự kiến chuyện sắp phát sinh trong tương lai.

Nàng ấy muốn tỏ tình.

Không phải đơn thuần biểu đạt sự yêu thích, không phải chân thành tha thiết truyền lại lòng biết ơn, không phải xúc động nhất thời của dục vọng thân thể, cũng không phải nhất thời cảm xúc trào dâng.

Nàng đã suy tính hồi lâu, bồi hồi hồi lâu, đã hồi ức về quá khứ, cũng đã tưởng tượng đến tương lai, nàng đang vì cuộc đời mình mà làm một quyết định quan trọng.

Quyết định này và Đàm Hữu cùng một nhịp thở, quyết định này giống như là hai tinh cầu va chạm, sẽ thay đổi quỹ đạo của vận mệnh.

Đàm Hữu không dám lại nhìn vào mắt Hạnh Gia Tâm, cô cúi đầu, ngón tay gắt gao mà nắm lấy microphone, không biết chính mình suy nghĩ cái gì.

Cô trước nay đều là một người quyết đoán, trước nay cô đều chán ghét dong dong dài dài, trước nay cô đều cảm thấy chính mình kiên cường dũng cảm có can đảm đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng.

Những quan niệm trước nay, vào giờ phút này, ở trước mặt Hạnh Gia Tâm, ầm ầm sụp đổ.

Cô sớm nên đoán trước, sớm tại trước lần đầu tiên hôn môi, sớm tại trước đêm mưa gặp lại, sớm tại lúc chủ nhiệm lớp trung học nói ra câu nói kia: “Lớp chúng ta có một bạn học mới đến, tên là Hạnh Gia Tâm.”

Âm nhạc sắp kết thúc, Hạnh Gia Tâm hát xong rồi một câu cuối cùng.

Dương Quả ấn vô số tiếng vỗ tay hoan hô, cùng tiếng mọi người ầm ĩ, lập tức, ồn ào nhốn nháo sôi trào toàn bộ thế giới.

Hạnh Gia Tâm đi tới trước mặt cô, hỏi cô: “Cậu biết vì sao mình hát bài hát này không?”

Đàm Hữu buông xuống microphone nắm trong tay, xoay người đi ra ngoài: “Mình muốn đi toilet.”

Hạnh Gia Tâm đuổi sát cô, giữa lúc cửa khép mở, tự hỏi tự đáp: “Bởi vì đây là bài hát nghe được trên xe của cậu, sau đó mình cố ý đi tìm kiếm, phát hiện ca từ rất thích hợp với chúng ta.”

Tiếng ầm ĩ bị ngăn cách ở bên trong cánh cửa, Đàm Hữu bước nhanh đi trên hành lang, thoáng qua người phục vụ mặc tây trang giày da.

Hạnh Gia Tâm còn đi theo phía sau cô, lải nhải: “Mình nói chính là phần khi còn nhỏ kia, mình không thích kết cục cuối bài, không phù hợp với chúng ta.”

Đàm Hữu không quan tâm nàng, cũng không để ý toilet thoáng qua tầm mắt. Cô biết, chỉ cần hiện tại có cái gì chặn đường đi của cô, chỉ cần nhốt cô và Hạnh Gia Tâm ở trong một không gian kín, vậy cô không cách nào ngăn cản việc mình sẽ làm.

Cô đã đi nhanh đến không thể nhanh hơn, nhưng cô không thể chạy, có vẻ như đang chạy trối chết.

Hạnh Gia Tâm chậm hơn hai bước, theo không kịp cô, cũng không băn khoăn như cô, dứt khoát chạy chậm đuổi theo: “Đàm Hữu, bên trong có một đoạn mình chưa kịp hát, ở phía trước, là……”

Giọng nàng không ổn định, lảo đảo lắc lư thốt ra, lại nói rất khí phách: “Lúc yêu cậu còn, không hiểu cảm tình là gì, đến khi chia xa rồi, mới cảm thấy……”

Đàm Hữu không nghĩ được nhiều như vậy, Đàm Hữu bắt đầu chạy.

Đôi giày năm centimet ảnh hưởng tốc độ của cô, nhưng không thành vấn đề, Đàm Hữu biết chính mình chạy rất nhanh, vài giây là có thể ném Hạnh Gia Tâm lại phía sau.

Nhưng hình bóng kia cơ hồ chỉ chậm lại một cái chớp mắt, liền điên cuồng đuổi theo.

Đàm Hữu chạy ra khỏi sảnh lớn, không kịp đi thang máy, chỉ có thể chạy ở hàng hiên.

“Ca ca ca, ca ca ca” tiếng giày dày nặng.

“Lộc cộc, lộc cộc” tiếng đuổi theo thanh thúy ở phía sau.

Đàm Hữu nhảy xuống hai cái bậc thang, tiếng “Lộc cộc” phía sau đột nhiên không còn.

Cô hoảng sợ, vội vàng xoay người nhìn xem, Hạnh Gia Tâm đang ném một chiếc giày cao gót khác.

Đàm Hữu trong lòng căng thẳng, hàng hiên này đúng là sạch sẽ, nhưng cũng không có sạch sẽ đến mức có thể xác định phía trước không có bất cứ vật nhọn nào.

Đàm Hữu phanh gấp dừng bước, nói với Hạnh Gia Tâm: “Đừng.”

Thở hổn hển: “Đừng đuổi theo.”

“Không có khả năng.” Hạnh Gia Tâm trả lời đến chém đinh chặt sắt, chân nàng chỉ mang chiếc vớ mỏng đạp lên trên mặt đất, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như đang khiêu vũ. Rất nhanh kéo ngắn khoảng cách giữa hai người.

Đàm Hữu mở một bàn tay ra, khống chế phạm vi cuối cùng ở trong vòng 1 mét.

Hạnh Gia Tâm chống tay cô, quật cường mà nói xong lời bài hát: “Khắc cốt minh tâm.”

[*khắc cốt minh tâm (刻骨铭心): đại loại là tình cảm sâu đậm khắc ghi vào trong xương tủy, không cách nào quên được]

Xúc cảm tràn đầy mềm mại, trông thấy trong mắt Hạnh Gia Tâm, cũng tràn đầy mềm mại.

Cửa sổ bên cạnh mở một khe nhỏ, đột nhiên một cơn gió ùa vào, thổi đến trong lòng Đàm Hữu run lên.

Sóng xuân dập dềnh.

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô, thanh âm thanh thúy, ngữ điệu kiên quyết: “Đàm Hữu, mình không hỏi cậu có yêu mình hay không, mình biết cậu yêu mình, mình chỉ hỏi cậu, cậu có nguyện ý lấy thân phận bạn gái, tiếp tục yêu mình hay không.”

- --------------

Công nhận khúc đầu bài hát rất hợp với hai trẻ hồi cấp 3, bánh quy biết lựa bài thật =)))

Nghe giọng nữ mà tưởng tượng Gia Tâm đang hát, chắc cute xỉu (◍•ᴗ•◍)❤

Nên tui đã thêm video vietsub của bài hát vào chương này:))

Rồi đang xúc động thì hai đứa ra rượt đuổi ngoài hành lang =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play