FBI Warning: Khúc cuối thiếu nhi không nên đọc nha =)))
Khi chuông cửa vang lên, Hạnh Gia Tâm cũng không quan tâm.
Nàng đã khóc đến mệt mỏi, liền ngồi trên mặt đất dựa vào mép giường phát ngốc, chuông cửa một lần lại một lần vang lên, dần dần làm nàng cảm thấy hơi phiền.
Nhưng nàng vẫn không muốn động đậy, thẳng đến di động lại vang lên.
Một lần lại một lần, ai sẽ gọi điện thoại cho nàng như vậy đây?
Hạnh Gia Tâm lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nàng nhào về phía di động trên giường, chân va vào mép giường, đau đến nhe răng trợn mắt.
Mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi bọ, Hạnh Gia Tâm nỗ lực mở mắt ra, thấy được màn hình di động biểu hiện hai chữ.
Đàm Hữu.
Đàm Hữu... Không phải Đàm Hữu đã đi rồi sao, Đàm Hữu lại trở về sao...
Nàng nhìn hình ảnh nhảy lên, mãi cho đến khi sắp cắt đứt, đột nhiên tiếp điện thoại.
"Này." Thanh âm có chút run.
"Cậu có ở nhà không?" Đàm Hữu hỏi.
"Có."
"Sao không mở cửa?"
Hạnh Gia Tâm không cách nào trả lời, sao lại không mở cửa, ngoài cửa lại không phải là cậu.
"Cậu đến bên cửa sổ đi." Đàm Hữu không hỏi tiếp.
Chờ mong trong lòng Hạnh Gia Tâm dâng lên một chút, nàng lảo đảo nhảy xuống giường, sau đó kéo một chân vừa tê vừa đau, nhảy tới bên cửa sổ.
Bức màn kéo rất kín mít, vẫn là mẹ Đàm Hữu giúp nàng chọn kiểu dáng.
Hạnh Gia Tâm xốc lên một chút, hít hít cái mũi hỏi: "Làm, làm gì?"
"Chìa khóa," Đàm Hữu dừng một chút mới nói, "Ném xuống đây."
Nước mắt của Hạnh Gia Tâm lập tức lại vọt lên, nàng kéo bức màn ra lớn một chút, thấy được Đàm Hữu đang đứng dưới lầu.
Lúc này, nàng khóc đến càng thêm không kiêng nể gì, khóc đến hút khí, khóc đến nấc lên, khóc đến nước mắt cũng chảy không ra, còn đứng ở nơi đó gào khan.
Đàm Hữu nghe thanh âm trong điện thoại, trong lòng giống như bị một trăm cái móng vuốt mèo đang cào cấu.
Nhưng hình bóng kia hiện đứng phía trước cửa sổ, thanh âm đang run, thân thể cũng đang run.
Cô không thể ném điện thoại xuống, cũng không thể quay đầu rời đi, cô mới vừa bỏ lại Hạnh Gia Tâm, nhìn xem, nàng liền lên án thành cái dạng này.
Đàm Hữu tự mình uy hiếp cũng vô dụng, uy hiếp này vào trong tay Hạnh Gia Tâm, nàng chỉ cần rớt hai giọt nước mắt là có thể làm cô bị đánh cho tơi bời.
Đợi cho Hạnh Gia Tâm khóc đến làm Đàm Hữu cảm thấy chính mình hoàn toàn sai rồi, hoàn toàn sai rồi, chẳng sợ không sai thì cũng thành sai rồi, Đàm Hữu rốt cuộc chịu không nổi.
Cô nói: "Đừng khóc."
Hạnh Gia Tâm nức nở ra một câu đứt quãng: "Cậu... Vì, vì sao, trở về... Cách..."
Còn bị nấc, Đàm Hữu vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Cậu ném chìa khóa xuống, để mình đi vào có chịu không?"
"Không được." Hạnh Gia Tâm quyết đoán mà lắc đầu.
Cảm giác thiên ti vạn lũ, cảm xúc mãnh liệt bành trướng, phải làm như thế nào mới có thể nói rõ ràng trong điện thoại khi đối diện nhau tại đây.
*thiên ti vạn lũ: nhiều đếm không xuể, mô tả tình cảm, cảm xúc phức tạp
Đàm Hữu nhìn nhìn bốn phía, vị trí cô đứng là ở hoa viên, trời đã rất tối, ngẫu nhiên có người đi ngang qua luôn sẽ liếc nhìn cô thêm vài lần.
Vì thế Đàm Hữu chỉ có thể tìm cái cớ ngắn gọn đơn giản nhất: "Sợ cậu không uống thuốc."
"Oa..." Hạnh Gia Tâm mới vừa im tiếng lại khóc lên, "Không cần... Tự mình biết uống thuốc, không cần cậu..."
"Thuốc của cậu ở đâu đâu?" Đàm Hữu hỏi.
"Ở......" Hạnh Gia Tâm ngẩn người, chọn một đáp án tuyệt đối chính xác, "Ở trong phòng."
"Phòng nào?" Đàm Hữu bám riết không buông tha.
"Phòng, phòng mình."
"Vậy cậu lấy lại đây cho mình nhìn xem."
Hạnh Gia Tâm không nói.
Lại có người đi ngang qua, yên lặng đứng xem Đàm Hữu. Đàm Hữu quay đầu lại nhìn một cái, thế nhưng là bảo an của tiểu khu.
"Hạnh Gia Tâm." Đàm Hữu bất đắc dĩ mà kêu tên nàng, "Cậu lại không cho mình đi vào, mình sẽ bị bảo an bắt đi."
"Không bắt." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng nói.
"Cậu nói cho mình vậy sao cậu ta có thể nghe thấy?"
Hạnh Gia Tâm đưa điện thoại ra xa, hít sâu một hơi, sau đó kêu to: "Xin chào, ở chỗ tôi không có việc gì ——"
Thanh âm run rẩy, bảo an ngược lại đến gần một bước, hỏi Đàm Hữu: "Cô là ai vậy?"
Hạnh Gia Tâm thay cô trả lời: "Bạn của tôi ——"
"Đúng vậy." Đàm Hữu quay đầu nhìn bảo an, "Cậu nhìn kỹ lại xem, mấy ngày trước tôi đều ở nơi này."
Bảo an gật gật đầu, trước khi đi hô một câu với Hạnh Gia Tâm: "Có việc nhớ ấn chuông cảnh báo!"
Trong tiểu khu thống nhất mỗi nhà mỗi hộ đều trang bị chuông cảnh báo, nhấn một cái sẽ có bảo an xông tới.
Hoàn cảnh thật là an toàn a. Đàm Hữu thở dài dưới đáy lòng, giấu mình dưới bóng ma.
Hoa viên nhỏ của Hạnh Gia Tâm không ai xử lý, không có trồng cây gì to, che không được cô, Đàm Hữu dứt khoát ngồi xổm xuống.
Góc độ này lại nhìn lên Hạnh Gia Tâm trên lầu, đáng thương đến giống như chú chó Nhật.
Hạnh Gia Tâm nhìn cô không nói lời nào, Đàm Hữu rầu rầu nói: "Cậu cho mình đi vào đi."
"Cậu tiến vào muốn làm gì?" Hạnh Gia Tâm hỏi.
"Nhìn cậu uống thuốc, bôi thuốc cho cậu, phân lượng thuốc cần bôi đó, mình sợ cậu tính sai..."
"Nếu mình không trật chân, có phải cậu sẽ không trở lại hay không?" Giọng điệu Hạnh Gia Tâm đáng thương hề hề.
"Nếu chân cậu không trật, cũng sẽ không xảy ra việc này." Đàm Hữu thở dài thật dài.
Qua một hồi lâu, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nói: "Mình mở cửa cho cậu."
Sau đó xoay người muốn đi.
Nơi gần nhất có thể mở cửa ở bên cạnh hàng hiên lầu hai, Đàm Hữu nhanh chóng kêu: "Đừng đừng đừng, chìa khóa ở trong túi sao? Ném chìa khóa xuống đi, đừng nhúc nhích, chân cậu..."
Bóng dáng phía trước cửa sổ không còn, sau đó một chuỗi đồ vật bay xuống dưới.
Đàm Hữu nhìn chằm chằm, sợ chớp mắt một cái nó sẽ biến mất, lấy được chiếc chìa khóa này thật đúng là không dễ dàng.
Sau khi nhặt được chìa khóa, dương mi thổ khí, Đàm Hữu thẳng eo mở cửa, bước nhanh lên lầu hai.
Cửa phòng Hạnh Gia Tâm vẫn đóng lại, nhưng vậy thì có liên quan gì đâu, Đàm Hữu có chìa khóa nha, hắc hắc.
Cùm cụp một tiếng, cửa liền mở.
Hạnh Gia Tâm ngồi ở trên ghế, trong một cái chớp mắt khi cửa mở, nàng run run.
Đàm Hữu chậm rãi đẩy cửa ra, để nàng có thời gian thích ứng, sau đó nói: "Mình vào đây."
Hạnh Gia Tâm không ngăn cản.
Đàm Hữu rốt cuộc vào cánh cửa phòng này, cô đứng tại chỗ nhìn Hạnh Gia Tâm, ước chừng nhìn nàng có nửa phút.
Nhìn đến Hạnh Gia Tâm cúi thấp đầu xuống.
"Thuốc đâu?" Đây thật là một chủ đề đối thoại dùng tốt, Đàm Hữu hỏi.
"Trong phòng." Hạnh Gia Tâm cứng đầu đến không được.
Đàm Hữu quét bốn phía một vòng, không có.
Cô gõ gõ đầu mình: "Có thể là ở dưới lầu, hình như là mình lấy vào."
"Mình đi xuống lấy... Cậu..." Đàm Hữu nhìn cửa, thôi bỏ đi, dù sao cô có chìa khóa.
Đàm Hữu xoay người đi xuống lầu, Hạnh Gia Tâm phun ra một hơi thật dài.
Ban đầu nàng đang trách chính mình, sau đó nàng lại trách Đàm Hữu, hiện tại, có lẽ là đã khóc lâu lắm, đôi mắt nàng khô khốc, thân thể nhũn ra, ở một khắc kia khi Đàm Hữu đẩy cửa tiến vào, nàng chỉ nghĩ để cô ôm nàng một cái.
Nhưng nàng không dám nói, nói thật giống như là đang dùng thân phận Hạnh Gia Tâm khi còn nhỏ đến áp chế Đàm Hữu.
Hạnh Gia Tâm cúi đầu.
Đàm Hữu ở dưới lầu tìm được thuốc rồi, lại vào trong phòng bếp hâm nóng canh.
Mẹ cô nấu canh cho Hạnh Gia Tâm, lúc đi mới nấu vừa đến, lúc này hâm lại một lần, cũng đã vừa ăn.
Bưng nước rồi xách theo thuốc, Đàm Hữu về tới lầu hai, trong phòng dần dần bắt đầu tràn đầy mùi hương chân heo hầm đậu nành.
Hạnh Gia Tâm còn ngồi ở vị trí cũ, bộ dáng an tĩnh thật không giống vị nào đó vừa rồi gọi điện thoại ồn ào la lối khóc lóc với cô.
Đàm Hữu đi đến trước mặt nàng, lấy ra từng viên thuốc đặt ở nắp bình, sau đ đưa qua cùng với ly nước.
"Uống thuốc." Gần gũi nhìn đôi mắt Hạnh Gia Tâm khóc đến sưng đỏ, còn dính chút nước mắt trong suốt, Đàm Hữu không tự giác liền mềm giọng, "Giữa trưa đã không uống thuốc, hiện tại phải nhanh chóng uống vào."
Còn may Hạnh Gia Tâm cũng không tùy hứng đến độ tự thương tổn bản thân, nàng cầm lấy thuốc một ngụm đổ vào trong miệng, sau đó tiếp nhận ly nước trên tay Đàm Hữu, rót hai ngụm lớn.
Cái ly bị trả trở về, còn có nửa ly nước.
"Ngoan." Đàm Hữu nói, "Uống sạch."
Mặc kệ bệnh gì, uống nhiều nước luôn là tốt.
Hạnh Gia Tâm lúc này rất nghe lời, uống hết nước.
Đàm Hữu từ trong túi lấy ra thuốc xịt, kéo chiếc ghế dựa lại đây, ngồi xuống đối diện nàng.
Vỗ vỗ chân mình: "Chân."
Hạnh Gia Tâm do do dự dự, vẫn là gác chân bị thương qua trên đùi cô.
Cổ chân sưng rất to, vô cùng đỏ.
Đàm Hữu nhăn mày lại: "Có phải cậu lại đụng vào đâu không?"
"Ừm..." Hạnh Gia Tâm yếu yếu mà trả lời.
"Mình..." Đàm Hữu dừng một chút, "Muốn đánh cậu."
Hạnh Gia Tâm bẹp bẹp miệng.
Đàm Hữu phun thuốc cho nàng xong rồi, đứng lên vươn hai tay ra.
Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn cô.
"Đi lên giường." Đàm Hữu nói.
Tư thế này, thật khiến người khó hiểu. Nhưng ý đồ của Đàm Hữu thật rõ ràng, cô muốn ôm Hạnh Gia Tâm.
Cái này chọc trúng thứ vẫn luôn ngo ngoe rục rịch trong lòng Hạnh Gia Tâm, một ít đồ vật mà nàng không nói ra nhưng Đàm Hữu liền phải chủ động làm.
Hạnh Gia Tâm giang hai tay, đáp ở trên vai Đàm Hữu, treo người mình lên, đôi tay Đàm Hữu kịp thời mà ôm lấy nàng, bàn tay cô đáp ở trên lưng, cách quần áo vẫn vô cùng nóng.
Độ ấm của Đàm Hữu, còn có mùi hương trên người Đàm Hữu, tất cả đều về tới bên người nàng, khoảng cách rất gần, lại đến gần thêm một chút là có thể chặt chẽ bắt lấy cô.
Hạnh Gia Tâm yết hầu lay động, nàng luôn chịu không nổi dụ hoặc như vậy, một khi tới gần, liền muốn cuốn lấy cô.
Đàm Hữu dùng chút sức lực ôm nàng càng ổn định hơn. Hạnh Gia Tâm ôm vòng lấy cổ cô, dựa đầu mình lên vai Đàm Hữu.
Đàm Hữu ngẩn người.
Thật ra cô định bước tiếp theo trống ra một bàn tay ôm lấy chân Hạnh Gia Tâm, chặn ngang bế nàng lên.
Nhưng hiện tại Hạnh Gia Tâm hiểu lầm ý cô, nàng dán sát người ôm cô như vậy, Đàm Hữu trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì mới phải.
Hạnh Gia Tâm quá dễ ngửi, nhưng hiện tại mùi hương dễ ngửi còn kèm theo hương thuốc xịt giảm nhiệt giảm đau.
Thân thể Hạnh Gia Tâm rất mềm mại, trước ngực như là đám mây, chôn ở trong lòng ngực cô.
Hạnh Gia Tâm eo lưng nhỏ hẹp, Đàm Hữu cảm thấy cô dùng lực mạnh hơn một chút là có thể xoa nát nàng.
Đàm Hữu nhắm mắt, từ một đám mây mù lượn lờ tìm về lý trí, rốt cuộc khi cằm Hạnh Gia Tâm cọ qua cổ cô, tìm được rồi.
Chút hơi lạnh này, như là sợi dây bị kéo căng, một lần nữa bắn ngược trở về.
Đàm Hữu dựa theo kế hoạch nguyên bản mà khom lưng, rút tay, nghiêng người, bế Hạnh Gia Tâm lên.
Cô không dám cúi đầu nhìn nàng, bởi vì cô biết, chính mình lại một lần nữa...lung tung rối loạn.
Hạnh Gia Tâm bị đặt lên trên giường, Đàm Hữu buông nàng này, tốc độ rất nhanh mà xoay người: "Có phải cậu vẫn chưa ăn uống gì đàng hoàng không? Mình đi làm chút cơm."
Không chờ Hạnh Gia Tâm trả lời, Đàm Hữu đã đi nhanh ra khỏi phòng.
Tới phòng bếp rồi, rốt cuộc một lần nữa bình tĩnh lại.
Dùng tốc độ nhanh nhất xào hai món chay, sau đó dọn món canh đã nấu tốt, cùng nhau bưng lên lầu.
Không để cho Hạnh Gia Tâm xuống giường, Đàm Hữu dọn một cái bàn nhỏ lại đây, đặt tới mép giường, dáng vẻ chính thức hầu hạ bệnh nhân.
Bệnh nhân ngoan ngoãn, im ắng mà đang ăn cơm uống canh, lần này nàng không có khen cơm ngon.
Đàm Hữu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ăn ngon không?"
Hỏi có chút đột nhiên, Hạnh Gia Tâm mới vừa đưa một ngụm canh vào trong miệng, thiếu chút nữa sặc một cái.
Nàng ho một tiếng, Đàm Hữu duỗi tay rút một tờ giấy, đưa tới bên miệng nàng.
"Hả?" Có kinh nghiệm vừa rồi, Hạnh Gia Tâm ngừng ăn cơm, chuyên tâm nói chuyện với cô.
Đàm Hữu chỉ chỉ miệng mình.
Hạnh Gia Tâm ngẩn người: "Không có son môi."
"Nga." Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy có chút khó qua, cô xoay đầu.
"Mình ăn no rồi." Hạnh Gia Tâm nói.
"Ừm." Được đến cơ hội chạy trốn, Đàm Hữu nhanh chóng thu dọn cái bàn, cầm chén đũa bưng xuống lầu.
Không ngừng mà tuần hoàn lặp lại như thế, sau khi lung tung rối loạn lại kéo về lý trí, như sau khi lọt vào trong sương mù lại rút ra lý trí.
Đàm Hữu sau khi rửa chén xong, cảm thấy chính mình mơ mơ hồ hồ, trước khi lại một lần lên lầu, cô nhìn thoáng qua cửa chính.
Cửa chính đóng lại thật kín mít, phòng trộm cho biệt thự được trang bị đặc biệt tốt, cho nên trong căn nhà này hiện tại chỉ có hai người các cô, ai cũng vào không được.
Ai cũng vào không được... Đàm Hữu nắm chặt ngón tay.
Cô thề đây nhất định là một lần cuối cùng trong hôm nay cô gặp Hạnh Gia Tâm, khi đẩy ra cửa phòng nàng, lại không có nhìn đến Hạnh Gia Tâm ở vị trí dự đoán.
Đàm Hữu trong lòng căng thẳng, nhanh chóng kêu tên nàng.
Theo bản năng buột miệng thốt ra, thế nhưng là: "Bánh quy."
Hạnh Gia Tâm ở trong phòng tắm đáp lại cô một tiếng: "Mình đây, rửa mặt."
Trong lòng Đàm Hữu lập tức suy nghĩ, khi rửa mặt nàng đứng như thế nào, lỡ như nước văng ra làm mặt đất trơn trượt, một cái chân khác đứng không vững té ngã thì làm sao bây giờ.
Vì thế cô không chút do dự tiến vào toilet, sau đó được như ý nguyện mà trông chừng Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm không nghĩ tới cô sẽ tiến vào, đầy mặt đều là bọt biển màu trắng.
"Lo rửa mặt của cậu đi." Đàm Hữu nói, "Mình nhìn."
Tay Hạnh Gia Tâm đang xoa mặt liền không biết để chỗ nào, sờ soạng vòi nước rất nhiều lần mới rốt cuộc một lần nữa mở nước ra.
Rửa mặt sạch sẽ, rốt cuộc trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh Đàm Hữu rõ ràng.
Cô nhìn chằm chằm nàng, con ngươi vừa đen vừa sâu, thần sắc cũng vừa đen vừa nặng.
Hạnh Gia Tâm có hơi sợ, lại có chút khẩn trương, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
"Rửa xong rồi sao?" Đàm Hữu hỏi.
"Xong rồi." Hạnh Gia Tâm giống học sinh trả lời lão sư, "Răng cũng đánh, tắm thì không tắm được."
"Ừ, ngày mai chân khá hơn hãy tắm." Đàm Hữu lại gần nàng một bước, khom người, ôm lưng, ôm chân, động tác này mới làm vài lần cũng đã vô cùng thuần thục.
Hạnh Gia Tâm lại một lần được ôm tới trên giường, là một Hạnh Gia Tâm đã ăn cơm no, bôi thuốc xong, cảm xúc đã bình tĩnh lại.
Đàm Hữu công thành danh toại, là lúc nên lui thân.
Nhưng cô vẫn giữ tư thế đặt nàng lên trên giường, tay đặt sau lưng cũng chưa rút ra, cứ ngơ ngác mà nhìn Hạnh Gia Tâm như vậy.
Lung tung rối loạn lung tung rối loạn, tầm mắt Đàm Hữu từ đôi mắt hồng hồng giống con thỏ kia chuyển xuống chóp mũi nhỏ nhắn cao cao, lại hạ xuống môi nàng.
"Ngày mai mình liền phải đi làm." Đàm Hữu nói.
"Ừm." Hạnh Gia Tâm nhẹ giọng lên tiếng.
"Đêm mai có thể sẽ phải chạy chuyến xa, tiếp đó sẽ rất bận."
".... Ừ." Không tình nguyện, lưu luyến không rời.
"Thân thể của mình phải biết chú ý, phải chăm sóc chân bị thương thật tốt, qua hai ngày sẽ ổn. Bằng không đến lúc đó cậu trở lại viện nghiên cứu, ai ôm cậu lên lầu."
"..." Không trả lời.
"Mình không biết cậu vì sao tức giận như vậy..." Bốn phía yên tĩnh, Đàm Hữu rốt cuộc nói ra lời từ tận đáy lòng, "Nếu về sau cậu không muốn nhìn thấy mình, mình có thể coi như chúng ta chưa từng gặp lại, cậu yên tâm, mình cũng sẽ không nói cho người khác biết mình đã thấy cậu."
"Không!" Hạnh Gia Tâm nói nhanh, nàng ép thân mình đè nặng tay Đàm Hữu, sợ cô rời đi.
Đàm Hữu không nhìn vào đôi mắt nàng, cô chỉ nhìn đôi môi đó, nhìn cánh môi trên dưới của nàng chạm vào nhau, nói ra từ "Không" này, rồi sau đó, hơi hơi mở ra một khe hở.
"Vậy nếu cậu còn muốn gặp mình," Đàm Hữu dừng một chút, cảm thấy chính mình như nhập ma, "Chúng ta vẫn có thể giống như trước, làm hai người bạn tốt thân mật khăng khít."
Mối quan hệ bạn tốt này, Hạnh Gia Tâm biết Đàm Hữu nói chính là làm bạn sau khi gặp lại, bởi vì chỉ có tại đoạn thời gian này các nàng mới chân chính thân mật khăng khít, cùng ngủ trên một cái giường, còn từng chạm môi nhau.
Hạnh Gia Tâm cảm thấy đây là đáp án nàng muốn, lại cảm thấy còn chưa đủ.
Chỗ nào còn chưa đủ đây, Hạnh Gia Tâm nghĩ không rõ, vì sao nàng đột nhiên bốc lên lòng chiếm hữu đối với Đàm Hữu.
Không muốn để cô đi, một chút cũng không được.
Vì thế nàng duỗi tay ôm lấy cô, muốn nói chút gì đó, môi Đàm Hữu đột nhiên bao phủ lên.
Thật sự đè ở trên môi nàng, xúc cảm mềm mại, ấm áp đến có thể nổi lửa.
Hạnh Gia Tâm mút lấy cánh môi kia, cảm thấy đây chính là thứ nàng muốn, mà rất rõ ràng, đây cũng là thứ giờ phút này Đàm Hữu muốn.
Hôn đến không hề kết cấu, hôn đến mồm miệng va vào nhau, kéo ra khoảng cách thì luyến tiếc, dán gần quá lại không thể hô hấp.
Hạnh Gia Tâm toàn thân đều nóng lên, nàng cảm thấy máu mình biến thành dung nham nóng bỏng, mà quần áo trên người sắp bị dung nham thiêu cháy.
Bên trong hoảng loạn, nàng bắt được tay Đàm Hữu, ngón tay mang theo chút vết chai mỏng kia phảng phất như là chìa khoá cứu mạng, bị nàng cấp bách nhét vào trong quần áo.
Trên bụng đạt được sự mát mẻ, sau đó lại kéo lên trên, ngọn núi bị lòng bàn tay lửa nóng bao trùm.
Đàm Hữu cầm đám mây, kích động đến đầu óc cô quay cuồng. Sau đó nghe một tiếng ngâm khẽ của Hạnh Gia Tâm, như bị điện giật.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, kéo ra khoảng cách giữa hai người, hưng phấn, hoảng loạn.
Hạnh Gia Tâm trong mắt có hơi nước, chỉ mở ra một khe rất nhỏ, giống như hồ ly mà nhìn cô.
Đàm Hữu lắp bắp nói ra một câu: "Chúng ta, chúng ta bình tĩnh một chút."
- ---------------
Bình tĩnh bình tĩnh bánh quy ơi =))))
Bánh quy đứng trên lầu khóc lóc nhìn xuống Đàm Hữu đứng dưới lầu giống trong phim ngôn lù cảnh nam chính dằm mưa đứng dưới nhà nữ chính cầu xin tha thứ quá à =))))
Đàm Hữu: Một khi cô ấy bắt đầu rơi lệ thì đó chính là lỗi của tôi.
😆😆😆😆
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT