*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu chưa từng nghĩ chỉ dựa vào lực lượng của bản thân báo thù, như vậy thực hiển nhiên, Long Cảnh là động lực của cậu, cậu cũng không cảm thấy như vậy là không tốt.


Lúc trước Hikaru đã nói với cậu, Bạch Phi Anh đã từng bị hắc bang Hong Kong đả kích ở Tam Giác Vàng, chỉ cần nghĩ lại liền rất dễ dàng biết, hắc bang Hong Kong kia chính là Long Cảnh.


Lực ảnh hưởng của Long Cảnh, cơ hồ hắc bạch lưỡng đạo không có người không cho hắn mặt mũi, hắn muốn giải quyết một người, biện pháp tốt nhất cũng không phải là tự mình ra mặt, mà có rất nhiều người đi theo làm tùy tùng hiến trung tâm.


Đại khái cũng bởi vì như vậy, lúc trước Bạch Phi Anh mới có thể may mắn sống sót không biết tung tích, bởi vì nếu Long Cảnh tự mình ra tay, Bạch Phi Anh hiện tại hẳn là đã chết.


Thời điểm Long Thế Cù trẻ tuổi chính là một nhân vật vang dội trong hắc đạo, sau đó bang phái dần dần lớn mạnh, vì để phát triển tốt hơn nên mới dần tẩy trắng, lúc này mới có gia nghiệp khổng lồ.


Đại khái là bởi vì như vậy, cho nên Long Cảnh trời sinh đã có sự hung ác, đồng dạng là người một nhà, Yuuya cũng không ngoại lệ.


Cậu từ trước đến nay đều có thù tất báo, dù thời gian đã qua lâu như vậy, cậu vẫn như cũ không quên lúc trước một tí nào.


Một ngày nào đó, cậu sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần.


-------


Ánh nắng sau 4 giờ chiều rất ấm áp, Yuuya vừa ngủ dậy, Dương tổng quản rất kịp thời đưa lên một ly nước ấm, cậu uống một ngụm nhỏ, hỏi: "Dương, Trần đại ca tới chưa?"


"Nửa giờ nữa Trần tiên sinh mới đến, tiểu thiếu gia có thể thay đồ trước."


Gật đầu, Yuuya lười nhác duỗi đầu gối, cậu đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua thư phòng, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, cậu ngẩn ra "Long Cảnh ở nhà?"


Lúc này hắn không phải là nên ở trong công ty sao?


Dương Thần Thần "Hôm nay có khách tới, cho nên ông chủ không ra ngoài."


"À......" Cửa thư phòng khép hờ, chỉ nghe được bên trong truyền ra một giọng nam xa lạ, người nọ nói tiếng Trung không lưu loát, hiển nhiên không phải là người Thiên triều.


Bất quá, Yuuya cũng không có hứng thú với tình trạng bạn bè của Long Cảnh, chỉ dừng một chút liền xoay người xuống lầu.


Trần Hữu Tông đúng giờ liền tới, hai người cùng đến sân bóng rổ trên tầng luyện tập, tuy nói là luyện tập, nhưng nói thẳng là chơi càng thích hợp hơn, Long Cảnh tự nhiên là luyến tiếc em trai chịu khổ, không có khả năng để cậu thật sự chạy trên sân bóng.


Lúc trước Long Cảnh vì Yuuya mà an bài huấn luyện viên, cũng chỉ vì không muốn thiếu niên cả ngày lười nhác không động đậy, chơi bóng chỉ là cái cớ để cậu vận động nhiều hơn một chút.


Trần Hữu Tông có chút không tán đồng nhìn Yuuya "Tư thế của cậu lại sai rồi, như vậy sao có thể học được."


Dựa theo tính tình cố chấp của Trần Hữu Tông, nếu anh ta nhận được công tác này, nhưng lại không thể dạy Yuuya học được, như vậy anh ta cũng không có khả năng mặt dày lấy tiền lương từ Long Cảnh.


Yuuya ôm bóng, nhắm ngay vào rổ.


Trần Hữu Tông "Không đúng, tư thế của cậu không......"


Ném về phía trước một cái, bóng vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ, ở giữa mục tiêu!


Yuuya lắc lắc tay, không để bụng nói "Trần đại ca, môn bóng rổ này thật sự rất đơn giản."


Trần Hữu Tông "......" Không, một chút cũng không đơn giản.


Này nhất định là mèo mù gặp phải chuột chết, nhìn bóng rổ nảy trên mặt đất, Trần Hữu Tông nhịn không được cảm thán.


Cho dù là trùng hợp, này cũng quá kinh người rồi!


Yuuya có chút mất hứng thú "Trần đại ca, anh khát không? Tôi gọi Dương mang nước trái cây lên."


Nói, Yuuya liền lấy điện thoại gọi điện, Dương tổng quản nguyên bản một gọi liền đáp, hiện tại lại phảng phất như không nghe thấy tiếng chuông, điện thoại vang lên đã lâu cũng không thấy tiếp nhận.


"Kỳ quái." Yuuya treo điện thoại, nói với Trần Hữu Tông "Nếu không chúng ta đi xuống đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đến đây thôi."


Trần Hữu Tông muốn nói lại thôi, nhìn trên trán Yuuya ẩn ẩn có mồ hôi, gật đầu "Được, đều nghe cậu."


Đại sảnh dưới lầu trống rỗng, Yuuya nhíu mi, tùy tay gọi một cuộc điện thoại, lập tức liền có người hầu đi đến "Tiểu thiếu gia, ngài có cái gì phân phó sao?"


"Tôi muốn nước chanh, hai ly, không đúng, ba ly, một ly đưa qua cho anh tôi." Yuuya híp mắt, đánh ý đồ xấu.


Người hầu cứng đờ, vẫn gật đầu lui xuống.


Sau ngày đi siêu thị kia, Yuuya đã phân phó người khiêng một đống chanh về, không ăn mà để lâu sẽ dễ dàng hư.


Trần Hữu Tông vẫn có chút không thích ứng được hoàn cảnh như vậy, nhà anh ta tuy rằng nhỏ, nhưng ít ra cũng tự tại, ở loại địa phương này, người rất nghiêm túc nhàn chán, làm việc làm việc, rât dễ dàng giảm thọ.


Anh ta nhìn Yuuya, cảm thấy rất kỳ quái, thiếu niên này rõ ràng là anh em ruột với Long Cảnh, nhưng tên hai người lại khác nhau một trời một vực.


Tên thiếu niên rõ ràng là tên tiếng Nhật, bất quá tò mò thì tò mò, anh ta từ trước đến nay sẽ không đi hỏi, thị phi trong hào môn nhiều, rất nhiều chuyện đều không thể mở miệng với người ngoài.


Anh ta chỉ cần làm một huấn luyện viên bình thường là đủ rồi.


Lúc này, vài người từ trên lầu đi xuống, cầm đầu là Long Cảnh, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Yuuya, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh ngoài ý muốn hiện lên vài tia hoảng loạn.


Yuuya vì cúi đầu nên không nhìn thấy, nhưng Trần Hữu Tông lại thấy rất rõ ràng, anh ta rất tò mò, liền nhìn thấy hai người đi theo sau Long Cảnh, một người trong đó lộ ra ý cười kinh hỉ.


Này không thể nghi ngờ là một nữ nhân mỹ lệ, trên mặt mang theo lớp trang điểm nhẹ, mái tóc quăn dài càng làm cô tăng thêm một ít vũ mị, làn váy lúc đi phiêu động theo đuôi tóc, làm ánh mắt người không khỏi nhìn theo.


Yuuya lúc này cũng lộ ra một tia kinh ngạc, cậu nhìn đối phương "Hikaru......"


Ý cười của người kia càng sâu hơn, lướt qua Long Cảnh, bước mấy bước tới gần, một phen ôm chặt Yuuya, thanh âm trầm thấp mê người vang lên "Thiên sứ của anh, em trưởng thành, càng làm người không cầm giữ được."


Yuuya có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu từ trong lòng ngực đối phương, mơ mơ màng màng nói "Anh...... Anh cũng trở nên rất xinh đẹp......"


Hikaru sửng sốt, cất tiếng cười to "Như vậy, anh đã mê hoặc được em chưa?"


Yuuya nhìn hắn, đối phương gắt gao nhìn chằm chằm cậu, tuy rằng là ngữ khí trêu đùa, nhưng ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt nâu kia lại lộ ra chấp nhất.


Yuuya đột nhiên hoàn hồn "Sao anh ở chỗ này?


Hikaru vừa định trả lời, người trong lòng liền bị lôi đi, sắc mặt Long Cảnh không vui, hắn ngăn cách hai người "Hắn đi theo Philliam tới, cũng là khách nhân của anh."


Yuuya lúc này mới đặt ánh mắt vào người bên cạnh Long Cảnh, người nọ có một mái tóc đỏ kiêu ngạo, khóe mắt hơi đỏ, thời điểm nhìn người có một cổ lệ khí, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt ở trên người Hikaru, lúc này mới khó khăn quay đầu nhìn Yuuya một cái.


Yuuya ngẩn ra, nếu cậu không nhìn lầm, ánh mắt vừa rồi của người này, là khinh thường ư?


Vì sao?


Long Cảnh "Nếu không có chuyện gì nữa, hai người liền tự tiện đi."


Ngữ khí rõ ràng là đang tiễn khách.


Philliam cười nhạo một tiếng, dùng tiếng Trung không lưu loát nói "Nói giống như tôi rất thích ở đây chắc."


Hắn đi đến bên cạnh Hikaru, trong mắt có một tia mê luyến bị che giấu rất sâu, thanh giọng nói, ngữ khí nháy mắt trở nên nhu hòa "Hikaru, chúng ta trở về đi."


Yuuya thấy hắn nở một nụ cười hiểu rõ, trong mắt lập loè ánh sáng.


Trần Hữu Tông là người ngoài cuộc trực tiếp choáng váng, một chút cũng không nghĩ ra vì sao thanh âm mỹ nữ nói ra lại là trầm thấp, này căn bản chính là thanh âm của một nam nhân a, còn có thoạt nhìn anh ta rất thích Yuuya......


Nhưng ông chủ lại có vẻ không vui, còn có nam nhân đi theo mỹ nữ kia tới, quan hệ lung tung rối loạn này làm người đơn thuần như Trần Hữu Tông phải trợn tròn mắt.


Dương Thần Thần không biết toát ra từ nơi nào, cô bưng nước chanh Yuuya phân phó đi tới.


Yuuya tùy tay cầm lấy một ly, uống như hưởng thụ, "Anh trai, em đã vì anh mà chuẩn bị một ly, anh sẽ không từ chối ý tốt của em đúng không?


Long Cảnh cứng đờ, lạnh lùng liếc Dương Thần Thần đồng dạng cứng đờ một cái.


Dương tổng quản lại trúng đạn.


Hikaru ngẩn ra, đổi thành tiếng Trung mở miệng "Yuuya, lúc em nói tiếng Trung rất dễ nghe, ở nơi này chơi vui lắm sao? Ba năm cũng luyến tiếc trở về?"


Trong mắt Long Cảnh chợt loé tia lạnh lẽo "Asahina-san, nếu tôi nhớ không lầm, Lan là em trai tôi, nơi này mới là nhà của em ấy."


Hikaru cũng đồng dạng treo một nụ cười giả "A? Vậy Long tiên sinh thật đúng là một anh trai xứng chức."


Ý vị trong câu châm chọc này không thể nói là không mạnh, mặt Long Cảnh trực tiếp đen, nhưng vì bận tâm Yuuya, hắn lại tận lực khắc chế.


Philliam không kiên nhẫn nhìn hai người này đấu võ miệng, hắn thích trực lai trực vãng, dư quang hắn liếc thấy Yuuya, khóe miệng cười lạnh.


Hắn không kiên nhẫn nghiêng đầu, tiếp theo lại nhịn không được nói "Cậu cũng thật nhàn nhã, bọn họ khắc khẩu vì cậu mà cậu lại cảm thấy rất vui vẻ sao?"


Yuuya chậm rì rì uống xong một ly nước chanh, còn liếm chút tàn nước bên miệng ly, như thở dài nói "Sao có thể nói như vậy, tôi cũng không cưỡng cầu bọn họ, nhưng anh nhìn xem, bọn họ như vậy rất ngốc đúng không?


Philliam ngẩng đầu nhìn lại, Long Cảnh và Hikaru đứng mặt đối mặt, Hikaru kém chiều cao một ít, nhưng khí thế lúc này của hai người lại chẳng phân biệt trên dưới.


Khí thế của hai người này ngất trời, đương sự lại nhàn nhã uống nước trái cây ở bên kia, đúng thật là ngốc, quả thực là ngốc không ai bằng.


Philliam bực mình, nhìn thiếu niên lớn lên như yêu tinh, khinh thường nói "Cậu cũng chỉ có thể mê hoặc bọn họ nhất thời, thật không thể hiểu được vì sao Hikaru lại coi trọng cậu."


Yuuya giống như tán đồng gật đầu "Không trách anh không hiểu, bởi vì tôi cũng không hiểu, bất quá tôi lại hiểu một chuyện."


Philliam bị gợi lên tò mò, hỏi "Cái gì?


"Vì sao Hikaru không thích anh."


Philliam đột nhiên chấn động, tiếp theo khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, thẳng đến khi cả khuôn mặt đỏ chót, vị Boss Mafia Italy giờ khắc này hóa thân thành một thiếu niên ngây thơ "Cậu, sao cậu biết!"


Yuuya cực kỳ sung sướng, "Chuyện rõ ràng như vậy, anh cho rằng chính mình che giấu rất tốt sao? Nói không chừng Hikaru cũng đã sớm biết anh thích anh ta."


Philliam có chút hoảng loạn, nhưng hắn thực mau liền đè hoảng hốt xuống, lạnh lùng nói "Vậy cậu nói, vì sao cậu ấy không thích tôi?"


Yuuya chớp chớp mắt, con ngươi mỹ lệ nhiễm một tầng giảo hoạt "Anh nói đi."


Philliam không kiên nhẫn thở hổn hển "Mau nói!"


Yuuya vẫy tay với hắn, "Anh lại gần đây."


Philliam hồ nghi thò lại gần, nghe rõ mấy chữ Yuuya nói, cả người hắn liền cứng đờ.


Chờ đến khi hai người kia đi, Yuuya và Long Cảnh mới ngồi xuống ghế sô pha, mặt vô biểu tình đối diện nhau.


Qua một lúc lâu sau, Long Cảnh mới nhìn thoáng qua Yuuya, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia nôn nóng, "Lan, em có thích người nhà Asahina không?"


Trừ bỏ một hai người không làm cho cậu thích, mọi người đều rất không tồi, Yuuya gật đầu "Bọn họ tốt, vì sao không thích?"


Lo âu trên mặt Long Cảnh lại nhiều thêm "Em, vậy em có nghĩ......"


"Anh trai, anh nói chính là trở về Nhật Bản đúng không?" Yuuya liếc mắt một cái liền nhìn ra Long Cảnh lo lắng là cái gì, cậu quyết đoán nói "Tôi sẽ trở về, nhưng không phải là hiện tại."


Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, Long Cảnh biết, Yuuya vẫn luôn không có chút tình cảm nào với ngôi nhà này, nhìn phòng cậu liền biết, làm gì có thiếu niên 18 tuổi nào lại dọn dẹp phòng mình sạch sẽ như vậy.


Lại không phải là ở khách sạn, luôn mang theo vật phẩm mình thích, nhưng phòng của Yuuya, căn phòng đó là do Long Cảnh tự mình bố trí, mỗi một thiết kế, mỗi một vật trang trí, đều là Long Cảnh dụng tâm chọn lựa, vì để cho thiếu niên có thể ở thoải mái khi trở về.


Nhưng qua ba năm, phòng năm đó là dạng gì, hiện tại vẫn là dạng đó.


Đây là chuyện làm người thương tâm nhất.


Người tên Long Cảnh này, hắn thâu tóm hắc bạch lưỡng đạo, tên cơ hồ đã trở thành một loại uy tín, đều nói người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nhưng đối với em trai, Long Cảnh lại không cách nào cứng rắn, cơ hồ có thể nói cậu là uy hiếp của Long Cảnh.


Hắn dữ dội bá đạo, nếu có người cần phải bảo vệ, như vậy hắn liền tận hết sức lực, chẳng sợ chế tạo ra một toà tháp sắt, cũng sẽ bảo hộ Yuuya đến kín mít.


Cho nên, hiện tại Yuuya muốn thoát khỏi khống chế của hắn, hắn mới có thể kinh hoảng như thế.


Yuuya hoàn toàn không biết tâm tư đối phương, nhìn Dương Thần Thần đang làm phông nền, mở miệng "Điểm tâm hôm nay là cái gì?"


Dương Thần Thần đột nhiên chấn động, dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời "Là milkshake...... Chanh milkshake." Nói đến câu sau cô liền chột dạ.


Yuuya nghe vậy liền cười, híp mắt nhìn qua "Anh trai, tôi nghe nói anh không thích chanh, nhưng như vậy là không tốt, dinh dưỡng trong quả chanh rất cao, anh đã là người lớn, không thể kén ăn."


Tiếp nhận milkshake người hầu bưng đến, Yuuya giống như hưởng thụ hút một ngụm, đưa cho Long Cảnh "Cho nên từ hôm nay trở đi, tôi đã phân phó bọn họ mỗi ngày ít nhất phải làm một món chanh, tôi nghĩ, anh nhất định có thể sửa lại thói quen xấu này."


Thiếu niên cười tủm tỉm nói ra những lời này.


Dương tổng quản lau mồ hôi không tồn tại, âm thầm chửi thầm.


Sắc mặt Long Cảnh cứng đờ, rốt cuộc cũng không viết chán ghét ở trên mặt, tiếp nhận milkshake, hắn thế nhưng có chút thiên chân mở miệng "Nếu anh không chán ghét chanh, em có thể không đi Nhật Bản không?


Yuuya kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Này thì có quan hệ gì, anh trai, tôi còn cho rằng anh là một người rất thành thục."


Long Cảnh "......" Hắn đây là bị ai bức chứ.


Dương Thần Thần nhịn không được mở miệng than một tiếng, cảm nhận được ánh mắt tử vong của ông chủ đảo qua, lại thống khổ nghẹn lại.


Trần mặc trong một lúc lâu, chờ đến khi Yuuya sung sướng uống xong một ly milkshake, Long Cảnh mới thống khổ nuốt xuống ngụm thứ ba, nhịn không được muốn dời đi lực chú ý của thiếu niên.


"Em biết Philliam không?"


Trả lời hắn là một ánh mắt nghi hoặc của Yuuya.


"Tên đầy đủ của hắn là Liggio Philliam, là Boss Mafia của một gia tộc ở Italy, người này am hiểu nắm giữ các loại tin tức, là một nhân tài cực kỳ khó có được." Cũng không biết kính người tài có phải là bệnh chung của những người làm ăn không, nói về Philliam, trong mắt Long Cảnh hiện lên một tia tán thưởng.


Italy......


Khó trách nhận thức Hikaru, nói như vậy, lúc trước Hikaru gọi điện thoại nói cho cậu sự kiện kia có tám chín phần mười là sự thật sao?


Long Cảnh nhìn Yuuya một cái, xác định vẻ mặt cậu không có khác thường, tiếp tục nói "Nơi Bạch Phi Anh lẩn trốn,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play