"Hội Phật?" Ema kinh ngạc cầm danh thiếp Kaname đưa qua, mặt trên có ba mỹ nam tử toả sáng lấp lánh, mỗi người đều mặc thiền phục, một bộ dáng cao tăng đắc đạo rồi lại mâu thuẫn với thế giới bụi hoa.


"Hai người ở bên cạnh Kaname-san là ai vậy ạ?"


"Là đồng nghiệp của anh nha." Chớp chớp đôi mắt mê người, Kaname cười thập phần xán lạn "Qua mấy ngày nữa hội Phật sẽ cử hành ở Nhạc Sơn, em gái có muốn lại đó xem thử không?"


"A? Em có thể đi sao?"


Kaname nhướng mày cười "Đương nhiên là có thể, nếu em gái tới tìm anh, anh thực nguyện ý vì em mà ca tụng kinh Phật nha ~"


Nhạc Sơn......" Masaomi như suy tư gì đó, tiếp theo biểu tình sáng ngời, cười nói "Nếu không mọi người cùng đi đi, vừa vặn để Ema và Yusuke nhẹ nhàng một chút, hai đứa gần đây ôn thi mỗi ngày nên cũng rất mệt rồi!"


Ukyo cũng tán đồng gật đầu "Đích xác, mọi người cùng đi đi."


Wataru vui vẻ nhất, câu nhóc giơ tay hoan hô "Thật tốt quá!"


"Thật sự có thể chứ?" Ema cũng có chút tâm động, cô mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, nếu lấy loại trạng thái này thi đại học khẳng định sẽ không có thành tích tốt, lúc này đi thả lỏng một chút cũng là một phương thức tốt.


"Em gái hoàn toàn không cần lo lắng nha ~ hết thảy đều có anh trai ở đây." Kaname chớp chớp mắt, cười rất có thâm ý.


Chuyện liền được quyết định như vậy.


Về vấn đề dừng chân hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì nghe nói ở Nhạc Sơn, có biệt thự của nhà Asahina, theo cách nói của Masaomi là, không chỉ ở Nhạc Sơn, vì để thuận tiện và thoải mái, ở rất nhiều nơi, cũng đều xây dựng biệt thự tư nhân riêng, có thể thấy được, tài lực của nhà Asahina có bao nhiêu phong phú.


Bất quá điểm này, Ema và Yuuya từ trước đến nay cũng không chú ý đến.


Nhưng mà, khi đang đi tới Nhạc Sơn, lại xuất hiện một vấn đề nhỏ.


Đó chính là thân thể Yuuya đột nhiên xuất hiện không khoẻ, có lẽ là bởi vì thân thể của thiếu niên vẫn luôn không tốt, nên một khi bị bệnh thoạt nhìn người liền đặc biệt suy yếu.


Mềm mại nằm ở trên ghế sau, sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhắm chặt hai mắt, yếu ớt như tùy thời sẽ biến mất không thấy, làm người tim đập nhanh vô cớ.


Ukyo nắm chặt tay lái, nói "Trở về đi, đi Nhạc Sơn thì để cho bọn họ đi thôi, chúng ta đến bệnh viện trước được không?"


Masaomi cũng đồng ý gật gật đầu, hắn móc khăn tay ra giúp thiếu niên lau mồ hôi trên trán, giơ bàn tay nhẹ nhàng trùm trán thiếu niên, "Rất khó chịu sao? Không phát sốt a......"


Yuuya che bụng lại, sắc mặt không tốt mở miệng "Không cần, em chỉ là có điểm say xe......"


Thời gian ở trên xe có hơi dài, cậu nhất thời vô pháp thích ứng, hơn nữa, cậu không muốn làm mất hứng, lúc nãy, cậu đáp ứng, là vì bồi Ema.


Khó có được một lần lữ hành, cậu không nghĩ làm Ema lo lắng, gần đây Ema đã rất mệt, cậu cũng không muốn tự nhiên mà đâm ngang.


Ukyo do dự nói "Thật sự không có việc gì sao?"


Yuuya gật đầu "Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."


Masaomi từ thùng xe phía sau lấy ra một hộp thuốc, "May mắn anh có chuẩn bị một ít thuốc, em uống một chút đi, nếu không có chuyển biến tốt đẹp, chúng ta liền đi bệnh viện!"


Đối với loại chuyện này, bác sĩ Masaomi từ trước đến nay chỉ nói một không hai.


Nhìn Masaomi luôn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc, Yuuya lại nhịn không được muốn cười.


Giữa người với người thật sự tồn tại cho đi vô điều kiện sao?


Đại khái là điều kiện sinh tồn bất đồng, cho nên lúc Yuuya còn rất nhỏ, cậu liền hiểu được cách phân biệt ý tốt và ý xấu của người khác, cậu nhất quyết cho rằng, không có người sẽ vô cớ đối tốt với người khác, trừ phi có ý đồ.


Đáng tiếc, cậu hiện tại là hai bàn tay trắng.


Vì sao?


Trong lúc tâm tư của Yuuya đang thiên hồi bách chuyển, Masaomi đã lấy thuốc, bưng nước đến trước mặt cậu, tuy rằng cười nhưng lại mang theo không chấp nhận cự tuyệt "Uống đi, thân thể sẽ thoải mái hơn một chút."


Không có cự tuyệt, Yuuya giơ tay ngoan ngoãn tiếp nhận, kỳ thật cậu một chút cũng không sợ uống thuốc, so với thống khổ cậu đã phải chịu lúc trước, uống thuốc thì tính là cái gì?


Masaomi lộ ra nụ cười vừa lòng, hiển nhiên đối với việc thiếu niên ngoan ngoãn cực kỳ yêu thích.


Thời điểm đến nơi, các anh em ngồi ở một chiếc xe khác ngừng lại, đại bộ phận người lục tục xuống xe, Tsubaki gõ gõ cửa xe Ukyo "Anh Ukyo, sao anh còn chưa ra vậy?"


Cửa sổ xe hơi mở thấp xuống, Ukyo dựng thẳng ngón tay lên, làm một thủ thế im lặng, ý bảo Tsubaki nhìn ra phía sau.


Thiếu niên bị Masaomi ôm vào trong ngực đang ngủ ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play