Ở đâu đó ngoài hiện thực.
Thiếu chủ Huyền Gia cùng thiếu chủ Mặc Gia ngồi tựa lưng vào nhau, cả hai cùng nhìn về một phía. Khoảng không này không có ánh sáng, chỉ có những ngọn lửa trắng và xanh tạo ra từ dị năng trôi nổi khắp nơi cùng những phần còn lại của tế đàn.
Giữa tế đàn là một khối cầu năng lượng khổng lồ được cố định bằng những sợi xích đen to như những dòng sông. Đó là Căn Nguyên của thế giới này, khởi đầu của mọi thứ, cũng là kết thúc của mọi thứ.
" Chúng ta ở đây bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?" Thiếu chủ Huyền gia hỏi.
" Xem nào, cũng phải hơn 20 năm đi." Thiếu chủ Mặc gia nói.
" Nhớ mọi người quá đi mất !!!" Thiếu chủ Huyền gia thở dài.
" Không biết có thêm người anh em nào tỉnh lại không? Chị cảm nhận được sức mạnh của các đại nhân đang nhạt dần, có lẽ bọn họ lại sắp đi ngủ rồi." Thiếu chủ Huyền gia - Huyền Ngọc vuốt chiếc nhẫn ở ngón út.
" Vậy sao? Đã quá lâu rồi chúng ta chưa gặp bọn họ, những người anh em khác có thể tùy ý đến đây được thì tốt." Thiếu chủ Mặc Gia - Mặc Thất cười nhẹ.
Nơi này luôn chỉ có thể hai người được ở, một khi đã vào thì phải ở thật lâu. Mãi mãi tồn tại nhưng lại không được biết đến, bọn họ không muốn lúc nào cũng phải ở đây nhưng Căn Nguyên không ổn định nên chẳng còn cách nào khác.
" Ngọc, chị có thể cảm nhận được những người anh em khác, liệu chị có thể biết ai sắp tỉnh lại không?"
" Ở đây thì cảm nhận không rõ đâu, phải ra ngoài cơ. Vì sức mạnh của các gia chủ rất lớn nên việc cảm nhận không khó, A Thiên cũng như vậy. Năng lực này rất tốt, cảm giác giống như mọi người đều đang ở bên cạnh." Huyền Ngọc duỗi người.
" Không biết Thần Thần như nào rồi? Sức mạnh của đứa bé đó càng lớn càng nguy hại, cho dù A Thiên có làm gì cũng không ngăn được việc sức mạnh tăng trưởng từng ngày."
Sức mạnh của bọn họ khác với những chủng tộc khác, chủng tộc khác mạnh dần lên qua luyện tập rèn luyện và tích lũy kỹ năng, còn bọn họ dù ngồi không chẳng làm gì thì sức mạnh vẫn sẽ tăng lên từng ngày. Tộc người sói dù mạnh nhưng nếu đánh nhau thì mình Tử Thiên mất kiểm soát thì diệt chủng như chơi, những người khác hoàn toàn có thể đứng làm màu.
" Đừng lo, còn có chúng ta mà."
" Chị nói phải." Mặc Thất cười.
.......................................................................
Yểm hình người nhìn đống xác chết trước mặt, thở ra một hơi, nó không có cảm giác mệt nhưng cứ lặp đi lặp lại một việc nhiều lần sẽ khiến nó có cảm giác chán. Những xác chết vừa mới giết được dồn vào một nơi, hơi ấm từ những cái xác tỏa ra xua đi một chút cái lạnh lúc này. Bàn tay trắng như bột cùng móng tay đen nhọn từ dưới tay áo thật dài vươn ra, cầm lấy một cái đầu, tùy tiện dùng sức một chút liền phá vỡ hộp sọ, từ phần não nhão nhoét lấy ra viên đá kết tinh màu sắc.
Rộp! Rộp! Rộp!
Tiếng nhai vang lên đều đều.
"kHônG NgOn."
" Tất nhiên là chẳng ngon lành gì rồi, dù sao mày ăn cũng chẳng để làm gì." Mặc Ti từ trong bóng tối đi ra.
Yểm quỳ xuống trước Mặc Ti.
" Toàn dị năng giả sao?"
"VâNg thƯa nGÀi."
Toàn bộ đều được gửi đến để ám sát Huyền đại nhân, đi tuần buổi tối là nhiệm vụ của Yểm, nó có trách nhiệm loại bỏ mọi yếu tố gây hại.
Mặc Ti luôn giữ điệu cười mỉm trên mặt, Yểm không nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt ấy nhưng nó cảm nhận được thái độ coi thường của Ti thiếu gia.
Mặc Ti nhìn nhìn rồi tiện tay kéo một cái xác đi, chắc hẳn vị thiếu gia này định thí nghiệm cái gì đó. Sau đó Yểm để mấy phân thân chó của mình kéo xác ra chỗ có tang thi, những con tang thi rào rú xông đến gặm lấy những cái xác, tiếng nhai nhóp nhép vang lên cùng tiếng uống máu ừng ực, một bữa tiệc máu thịt.
Trong lúc bọn chó đang ăn,một đạo gió lao đến chỗ Yểm, một con chó ngay sau Yểm lập tức chặn lại, nhe nanh gầm gừ về phía phát ra. Yểm nhận ra người này, luôn luôn đối địch với Huyền đại nhân, thở ra câu nào là cãi ngay câu đó. Anh trai chủ nhân ngứa mắt tên này đã lâu, nhưng Huyền đại nhân không cho giết, nếu nó giết thì sao?
" Ta đã luôn thấy các người kì lạ mà, giết người còn để tang thi hủy thi diệt tích hộ sao ? Qủa là một mũi tên trúng hai con nhạn, ha! Cháu của Huyền tướng quân đúng là chẳng phải loại tốt lành gì."
Tử Thần nghe xong cũng chẳng có cảm giác gì nhiều, thuật lại cho mọi người trong phòng cùng nghe. Một con chó đen to nằm dưới chân Tử Thiên, Huyền đại nhân cùng Huyền Hạo đang chơi cờ.
" Xung quanh có ai không ?" Huyền đại nhân di chuyển một quân cờ.
" Không có ạ." Tử Thần đáp.
" Chúc ngon miệng." Huyền đại nhân vừa ăn mất một quân cờ của Huyền Hạo khiến cô gào rú than vãn.
Yểm nhận được sự đồng ý của chủ nhân, nó bỏ áo khoác ra, bên trong là bộ đồ đen ngắn tay ôm sát người, làn da trắng như vôi bột khiến người ta cảm thấy giống của xác chết lộ ra. Tên kia thấy hành động của Yểm liền đơ ra vài giây nhưng rồi nhanh chóng phục hồi lại, một cảm giác rợn tóc gáy dâng lên, móng tay cậu ta vừa đen vừa nhọn giống con vuốt con thú. Khoảnh khắc Yểm bỏ ra mặt nạ của mình, ngũ quan kia rõ ràng giống cháu của Huyền đại nhân - Tử Thiên như đúc nhưng hốc mắt lại chẳng có gì cả, như hai hố sâu đen ngòm đáng sợ.
Một loạt đao gió lao về phía Yểm, nó đơn giản chỉ là nghiêng người tránh thoát. Bộ đồ kia là chủ nhân cho nó, nó không muốn làm bẩn đồ chỉ vì đánh nhau với một thứ thấp kém như vậy. Sương đen dần hình thành trong tay Yểm, nó lao đến đâm vào bên eo trái của kẻ địch sau đó hất lên chém văng cánh tay phía trên.
Bịch.
Cánh tay rơi xuống.
Cùng với mùi máu tanh lan tỏa là tiếng thét gào đau đớn. Trình độ này hoàn toàn không xứng làm đá kê chân cho Huyền đại nhân, Yểm đi đến trước mặt kẻ kia, hắn ta run sợ trong nước mắt với ánh nhìn sợ hãi đến tột cùng.
Bàn tay lạnh như khối đá vuốt dọc theo cổ hắn, rồi mọi thứ lâm vào bóng tôi. Yểm giựt đầu tên kia ra, đám tang thi ngửi được mùi máu tươi mới liền tụ tập lại nhưng không con nào dám tới gần cả. Vứt cái đầu về đám tang thi, Yểm dùng tay xé mở lồng ngực đem trái tim moi ra.
Nó há miệng, bên trong là hàng tá những chiếc răng nhọn hoắt hai ba cái liền nghiền nát trái tim còn vương hơi ấm, nuốt xuống. Tiếp theo là gan cùng những phần nội tạng quan trọng khác, khóe môi vẽ lên nụ cười thỏa mãn.
" NgOn."
..................................................................................
P/s: Bây giờ là mùa thi cử :v