P/s: Chuyên mục quà tết phần 2 với mong ước quà tết sẽ được 40 vote và thật nhiều Commnent :3 nha các bạn iu :))
P/ss: Chúc các bạn năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc cùng thật nhiều may mắn :v
...........................................................................
Tử Thiên ngồi khoanh chân trên bàn làm việc của Huyền đại nhân xem giấy tờ, bàn làm việc rất to, Tử Thiên ngồi một bên giúp ngài xử lí. Huyền đại nhân ngồi trên ghế sau bàn kí công văn, Huyền Hạo ngồi thả chân ở mép bàn còn lại giúp ngài đóng dấu văn kiện. Bỗng nhiên Tử Thiên ôm ngực, mặt mày nhăn lại thành một đoàn.
" Con sao vậy ?" Huyền đại nhân thấy Tử Thiên che ngực, liền hỏi.
" Tiểu Thần đang phẫn nộ, là cực độ tức giận. Em ấy chưa từng tức đến vậy, tức đến độ muốn hủy diệt." Tử Thiên bị ảm xúc của Tử Thần ảnh hưởng, khiến lồng ngực của anh cũng bùng lên hỏa nộ.
Vì dị năng ám hệ không được phép tồn tại, nhưng nó lại là khả năng bẩm sinh không bỏ được, nó sẽ ăn mòn cả chủ nhân mình nên Tử Thần phải luyện cho ám hệ tiến hóa tối đa. Yểm là hình thái cuối cùng, như vậy có thể tách dị năng này tạm ra khỏi bản thân, làm vậy thì ảnh hưởng ăn mòn với chủ thể sẽ yếu đi.
Tử Thần bị ăn mòn cảm xúc khá nghiêm trọng, em ấy không thể biểu hiện quá nhiều cảm xúc của mình, vì vậy Tử Thiên luôn ở cùng Tử Thần, anh muốn giữ lại những cảm giác vui vẻ cho em mình. Tử Thần luôn không quá để tâm mọi thứ, nhưng lần này lại tức đến nỗi ảnh hưởng tới cả Tử Thiên, việc này không bình thường.
Bên này Tử Thần cùng Mặc Ti đã đánh đến độ toàn thị trấn thành bình địa, không phải, thị trấn đã lún luôn xuống rồi. Tinh Linh cũng có dị năng, nhưng cũng chỉ là một con rối mà thôi, thứ không có linh hồn, bị thần linh ruồng bỏ.
Từng cột băng nhọn hoắt dày đặc bay xuống, nhiệt độ đã thấp đến nỗi xuất hiện bông tuyết nhỏ, phía dưới mặt đất là ' cánh đồng vạn kim ' của Mặc Ti, Tinh Linh chật vật dùng dị năng đỡ nhưng không nổi nữa. Đánh từ nãy tới giờ cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của nó, hơn nữa kẻ giật dây chắc chắn không còn đủ sức duy trì nó nữa.
' Địa ngục môn ' của Tử Thần mở ra, cả thị trấn chìm trong bóng tối, toàn bộ khu vực trong bán kính 3km đều bị bao phủ. Có một số kẻ ngu dốt không kịp chạy đều bị Yểm nuốt chửng,nếu là người bước chân được vào trong Nhà Chính, khi đánh nhau mà thấy người của Tử Gia là phải chạy ngay, nếu ở khẳng định chết không toàn thây. Tôn chỉ của Tử Gia là giết đến khi cả hồn lẫn xác đều không còn mới thôi, mà Tử Thiên lại đặc biệt áp dụng tốt tôn chỉ của gia tộc.
Tinh Linh sinh ra từ đất nhưng khi chết sẽ không trở về với đất, nó sẽ kéo thẳng cả kẻ điều khiển hồn phi phách tán, tan thành cát bụi. Tinh Linh chỉ trở nên khó đánh trong tay kẻ thông minh, nhưng kẻ này hiển nhiên không phải, hai người san phẳng thị trấn chỉ là muốn tìm kẻ điều khiển mà thôi.
Con mắt của Mặc Ti lạnh đến đáng sợ, anh nhìn con Tinh Linh giãy giụa trong chiếc lồng kim loại của mình, vạn gai xuyên người. Yểm hóa thành bóng đen hình người kéo hai kẻ nó đã chặt tay chân đến trước mặt chủ nhân, Tử Thần tức đến tơ máu đầy mắt.
Hai kẻ kia tuyệt đối chưa chết, Tử Thần vươn tay bóp cổ của một tên nhấc lên, lực tay mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng xương vỡ nát. Tay còn lại cầm kiếm đem từng phần thân thể gọt xuống, lọc từng miếng thịt khỏi xương.
" Thứ súc sinh các ngươi dám làm vấy bẩn vùng đất Thánh !! Lũ rác rưởi các ngươi !!" Tử Thần gằn giọng, lực tay càng ngày càng mạnh, khuôn mặt của kẻ kia đỏ lự, mắt lồi dần ra.
Mặc Ti đem kẻ còn lại vứt lên ' cánh đồng kim ' , hàng ngàn hàng vạn cây kim nhỏ dài đâm vào máu thịt, kim loại của anh còn cứ to dần ra, cả người kẻ kia từ từ nứt toạc.
Sau khi hai kẻ kia bị hành hạ đến chết, Tinh Linh cũng theo đó tan biến, thứ còn sót lại là một cục đất màu vàng xỉn. Tử Thần đem nó bảo vào trong cái hộp rồi đóng kín lại, nếu không phải Tử đại nhân căn dặn chắc chắn cậu đem cái hộp này bóp cho nát luôn.
" Thần, liên lạc với Họa, nhanh chóng giết sạch đám kia đi! Dám tạo Tinh Linh, lũ rác rưởi đó, anh phải bằm thây chúng nó."
.......................................................
Từ phía trên cao, người đàn ông mặt sẹo bế Tử đại nhân quan sát trận đánh phía dưới.
" Em biết ngay từ đầu rồi phải không?" Người đàn ông mặt sẹo hỏi Tử đại nhân.
" Biết gì ?"
" Tinh Linh được sinh ra. "
Tử đại nhân vẫn đang chăm chú nhìn Mặc Ti và Tử Thần ở phía dưới, nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mặt sẹo. Vết sẹo kéo dài từ cằm bên trái tới thái dương bên phải, một nhát chéo ngay trên mặt, nhưng lại không hề làm mất vẻ đẹp nam tính của người đàn ông.
Tử đại nhân đưa tay sờ lên vết sẹo đó, sau đó hôn nhẹ lên khóe mắt người đàn ông.
" Phải, nhưng thứ rác rưởi đó phải để Tiểu Thần giết."
" Tại sao ?"
" Yểm càng ngày càng có nhân tính, nó dính chủ như vậy, nếu không kích phát cảm xúc của Tử Thần, một ngày không xa nó sẽ ăn mòn hết cảm xúc của thằng bé."
Thằng bé sau này sẽ chẳng khác gì một con rối, nhìn mỗi đứa trẻ lớn lên, ông không đành lòng để người mình coi như con phải chịu cảnh này. Mà dị năng của Tử Thần là độc nhất, trong Tộc cũng không có ghi chép gì về loại dị năng này.
" Hơn nữa, nếu anh ở một mình, khẳng định bọn nó sẽ tấn công anh không chút do dự."
Người đàn ông mặt sẹo chỉ im lặng nhìn Tử đại nhân, sau đó đem đưa tay ra sau gáy ngài kéo xuống bịt kín miệng, Tử đại nhân mới đầu giật mình một chút nhưng rồi cũng đáp lại.
" Nếu là vì em thì bị giết cũng không sao cả, dù sao thì anh tuyệt đối không để em đi mất, vậy nên xin em, hãy ở bên cạnh anh." Người đàn ông mặt sẹo ôm chặt Tử đại nhân.
" Thời gian của em không có nhiều đến vậy, sau này ......... "
" Nếu em chết, anh bồi em."
"............. " Em không thể chết, chỉ là không thể gặp anh nữa mà thôi.
Tử đại nhân rũ mắt, vòng ra sau vỗ vỗ tấm lưng rộng của người đàn ông. Em đã sắp đến giới hạn của mình rồi, cả Huyền đại nhân và Mặc đại nhân cũng vậy. Em chỉ không chịu được khi phải để anh một mình ở lại, những người như em mãi mãi không thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh này, cũng không muốn anh phải chịu khổ với em.
Người này đã dính lấy mình hơn 50 năm có lẻ, trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng chẳng thể bồi nhau trên con đường xuống hoàng tuyền.
" Em..... " Tử đại nhân thở dài, không nói nữa.
" Chúng ta trở về đi, về Nhà Chính."