Editor: Điểu Nghi Phi

Những lời này khiến Tần Úc Tuyệt sửng sốt, những lời chất vấn muốn nghiến răng nghiến lợi thốt ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tạ Yếm Trì.

Khi hầu hết ánh sáng đều bị cản lại, cặp mắt vốn dĩ luôn sáng lấp lánh kia tràn ngập sự thâm trầm.

Khiến cô đột nhiên không biết anh nói thật hay nói dối.

Không khí ngưng đọng rất lâu.

Đúng lúc Tần Úc Tuyệt chuẩn bị mở miệng, Tạ Yếm Trì đột nhiên buông bàn tay đang nắm cổ tay cô.

Sau đó, cười.

Sự lạnh lùng trong đáy mắt dường như biến mất ngay lập tức, trở lại thành dáng vẻ công tử phong lưu lúc trước.

Anh sát lại gần hõm vai Tần Úc Tuyệt, âm cuối thoáng cao lên: "Sao dễ lừa thế? Sau này nếu cô thích ai thì hẳn là phải hại lắm đây?"

Tần Úc Tuyệt nheo mắt, chống tay lên ngực Tạ Yếm Trì ngực, đẩy, không chút khách khí: "Cút."

Cô biết mình không thể lãng phí tình cảm với người này.

Nhưng cô nghĩ một chút, vẫn hỏi: "Vừa nãy sao nóng quá vậy?"

Tạ Yếm Trì lùi lại mấy bước, uể oải tìm chỗ dựa vào, nhìn cô trả lời trôi chảy: "Ghen đấy, vừa rồi không phải tôi đã thừa nhận sao?"

Tần Úc Tuyệt không tin anh: "Tôi sẽ không bị anh lừa hai lần đâu."

"Vậy được." Tạ Yếm Trì nhẹ than, điều chỉnh tư thế, " Trước đây người của Thương gia vẫn luôn chú ý đến tôi, nhìn bộ dạng này của Thương Tử Thần là biết anh ta nhất định không tin quan hệ của hai chúng ta. Không diễn giống một chút thì sao có thể lừa gạt được?"

Thật là một lý do thuyết phục.

"Hơn nữa," Tạ Yếm Trì chậm chạp nói, "Cô không cảm thấy anh ta nói chuyện rất khó chịu à?"

Tần Úc Tuyệt im bặt, bởi lẽ theo tính cách của vị tiểu thiếu gia này, lời vừa rồi quả thật rất có tính khiêu khích, đã chọc giận anh.

Cô xoa xoa bả vai lúc nãy bị nắm, đang định vào trong thì di động rung lên.

【 Thương Tử Thần 】: Xin lỗi, vừa rồi tôi quá xúc động.

【 Thương Tử Thần 】: Hy vọng không ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Tần Úc Tuyệt vừa hay đi tới bên cạnh Tạ Yếm Trì, hai tin nhắn này hiện ra người bên cạnh cũng thấy rõ ràng.

Nhưng cô không nói lời nào, chỉ dùng ngón cái quẹt sang trái, xóa luôn khung tin nhắn vừa hiện ra.

"Anh ta thích cô." Tạ Yếm Trì nhàn nhạt nói.

Tần Úc Tuyệt ừ một tiếng, cất điện thoại di động đi: "Trước đây tôi không biết, nhưng vừa nãy khi nhìn hai người thì biết rồi."

Cô không đến ngốc đến mức này.

Nhưng nói thích thì cũng không biết thích được bao nhiêu, có lẽ vẫn là dục vọng hơn thua của đàn ông thôi.

Gia thế của Thương Tử Thần không bằng Tạ Yếm Trì, song lại có chút kiêu ngạo.

Dù sao cũng chẳng muốn tranh cướp, Tần Úc Tuyệt không định làm loạn cùng, không muốn tự rước lấy phiền phức.

Tạ Yếm Trì: "Không trả lời tin nhắn à?"

"Không cần thiết." Tần Úc Tuyệt nói.

Không thể thẳng tay hủy kết bạn.

Lạnh nhạt là được, không để lại mập mờ và hy vọng.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Yếm Trì, khoanh tay, hỏi: "Sao tôi lại cảm thấy anh rất mong tôi trả lời thế?"

"Không." Tạ Yếm Trì vuốt cằm, dừng lại một chút rồi nói, "Nhưng tôi nhớ trong hợp đồng không ghi tôi phải giúp cô chắn hoa đào."

Tần Úc Tuyệt cười: "Vậy là tôi cần phải cảm ơn anh đúng không?"

"Không cần."

Tạ Yếm Trì nói, xoay người đến chỗ sofa, dựa vào lưng ghế, tay trái đặt lên đầu gối, ra vẻ đang thương lượng: "Tới đây nói chuyện giá cả đi."

"......"

Mẹ nó.

Tí nữa thì quên cái này.

Tần Úc Tuyệt ngồi xuống cái ghế sofa đối diện, cảm thấy nên tranh thủ một chút: "Chúng ta phải hợp tình hợp lý chút, vừa nãy tôi đã khuyên can anh..."

Đôi mắt hồ ly của Tạ Yếm Trì chất chứa ý cười, ngắt lời cô: "Giá không nhất thiết phải là tiền, tôi tầm thường vậy sao?"

... Anh không tầm thường thì ai tầm thường.

"Vậy anh muốn gì?"

"Đưa di động cho tôi." Tạ Yếm Trì giơ tay về phía Tần Úc Tuyệt, một tay chống cằm, thong thả nói, "Không trả lời tin nhắn là bất lịch sự, tôi trả lời hộ cô."

Tần Úc Tuyệt: "Đây là lợi ích gì?"

Tạ Yếm Trì đáp rất thản nhiên: "Làm tôi vui vẻ."

Cạn lời.

Hóa ra vị tiểu thiếu gia này vẫn không chịu buông tha cho Thương Tử Thần.

Đàn ông quả là tính toán chi li.

Cô mở khóa màn hình, sau khi do dự cuối cùng cũng đặt vào tay Tạ Yếm Trì, luôn miệng cảnh cáo: "Không được trả lời những thứ kỳ quái."

Tạ Yếm Trì cười, lấy di động, nói: "Cô cứ yên tâm."

Một lát sau, Thương Tử Thần đang mòn mỏi đợi ở bên kia nhận được một tin nhắn từ WeChat Tần Úc Tuyệt.

Ba tin nhắn, một trong ba là hình ảnh.

Anh ta click mở ——

【 Tần Úc Tuyệt 】: Cô ấy ngủ rồi, không tiện đánh thức.

【 Tần Úc Tuyệt 】: Nhưng tin nhắn vẫn nên trả lời, nên anh hãy nhận câu chúc ngủ ngon của tôi.

【 Tần Úc Tuyệt 】: [ hình ảnh ]

Bức ảnh chụp Tạ Yếm Trì.

Đuôi mắt và đuôi lông mày mang theo sự khinh bỉ, đến mỗi sợi tóc cũng thể hiện sự giễu cợt.

Thương Tử Thần tức đến mức suýt nữa thì nuốt luôn cái điện thoại.

Tẩy trang, dưỡng da, tắm rửa.

Chật vật mấy bước này xong thì đã hơn 10 giờ.

Sau khi Tần Úc Tuyệt lau kem dưỡng da tay, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn về phía giường, dừng bước.

Tạ Yếm Trì nằm bên trái giường, đặt laptop lên người, mười ngón tay rõ ràng khớp xương lưu loát gõ bàn phím, dường như đang xử lý công việc.

Anh đeo kính gọng vàng, mày hơi nhăn, thu lại bộ dạng tùy tiện thường ngày, giờ đây trông có vài phần văn nhã bại hoại.

[ Nghi Phi: Đại ý là khốn nạn kiểu văn vở:v ]

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, anh ngẩng đầu liếc Tần Úc Tuyệt, sau đó búng tay, dùng ngón cái chỉ chỉ vào khoảng không bên phải.

Tần Úc Tuyệt: "......"

Đêm nay tôi không thể cùng giường với anh được.

Vì thế cô bước tới, cầm lấy cái gối ở bên phải, tiện tay kéo luôn cái chăn, tiếp đến quay người chuẩn bị ra sofa ngủ.

Đúng lúc này, cánh tay cô đột nhiên bị người ta giữ chặt.

Ngay sau đó, cả người Tần Úc Tuyệt ngã về phía sau, không lệch chút nào ngã vào ngực Tạ Yếm Trì.

Cô vừa thẹn vừa bực: "Tạ Yếm Trì!"

"Đi đâu?" Tạ Yếm Trì cúi xuống nhìn cô, trong lời nói là ý cười lười biếng, "Không ngủ được?"

Tay anh vẫn chống bên hông cô, nghĩ thôi cũng biết tư thế của hai người lúc này mập mờ đến mức nào.

"Ngủ sô pha." Tần Úc Tuyệt cắn răng, "Hôm nay tôi tỉnh táo, sẽ không lôi kéo anh nữa."

Tạ Yếm Trì nhẹ than: "Thái độ này của cô không được đâu?"

Tần Úc Tuyệt cảm thấy không thể hiểu được, hỏi lại: "Thái độ của tôi sao lại không được?"

"Cô nghĩ lại xem, ngày mai chương trình đã chính thức quay, lúc đó có sofa cho cô ngủ sao?" Tạ Yếm Trì cong tay, khẽ cọ lên mũi cô, "Cô đang trốn tránh vấn đề."

Tần Úc Tuyệt khựng lại.

Cô đã phát hiện ra Tạ Yếm Trì có tài nói từ cưỡng tình đoạt lí thành hợp tình hợp lý.

Nhưng nhớ tới lịch sử nhục nhã sáng nay, Tần Úc Tuyệt không chấp nhận được: "Chuyện ngày mai để ngày mai nói."

"Tôi đề nghị đêm nay cô nên chuẩn bị một chút." Tạ Yếm Trì vén tóc ở sườn mặt hộ Tần Úc Tuyệt, cúi người, giọng khàn khàn mang theo chút mê hoặc, "Thành thật mà nói, tư thế ngủ của cô không tốt lắm."

"......"

Sớm muộn gì cũng có một ngày cô cầm dao giết chết cẩu nam nhân này!

Như con thỏ bị dẫm đuôi, Tần Úc Tuyệt xoay người, giãy giụa đứng lên, hất tay Tạ Yếm Trì ra, xỏ dép lê chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Mà đúng lúc này, trên người lại lần nữa trầm xuống.

Tạ Yếm Trì đứng lên, đặt tay lên vai cô, đột ngột kéo cô lại.

Tần Úc Tuyệt: "Anh xong ——"

"Thật buồn cười." Tạ Yếm Trì ngắt lời.

Giọng điệu của anh vẫn không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, dường như một chút cũng không tức giận, trong mắt ẩn chứa ý cười nhẹ: "Tôi không đến mức để một cô gái phải ngủ sofa."

Nói xong anh đứng lên, thuận tay xoa nhẹ đầu Tần Úc Tuyệt, đi về phía sofa.

Tần Úc Tuyệt sửng sốt ngồi ở mép giường nhìn về hướng anh một lát.

Tạ Yếm Trì dường như không định ngủ ở đây, đến sạc máy tính cũng đã cắm sẵn vào ổ điện bên cạnh sofa.

Tất cả trêu chọc ban nãy thật sự chỉ giống như một trò đùa để trêu cô.

Ngủ ở sofa nhất định sẽ không thoải mái.

Huống chi Tạ Yếm Trì cao 1 mét 87, căn bản là không duỗi thẳng người được.

"Này." Sau khi do dự, Tần Úc Tuyệt rũ mắt nói, "Nếu anh thật sự có thể không động tay động chân thì lên giường ngủ đi."

Cô nói xong cũng không ngẩng đầu nhìn phản ứng của người trước mặt, ngược lại còn cố tình quay đầu đi, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Vì đây thật sự là thứ khó có thể mở miệng.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, Tạ Yếm Trì bước đến.

Anh không lập tức nói chuyện, chỉ chậm rãi ngồi xuống trước mặt Tần Úc Tuyệt, vươn tay nắm gáy cô, khiến cô nhìn vào mắt anh.

"Sao lại dễ mềm lòng vậy?" Trong giọng Tạ Yếm Trì có chút bất đắc dĩ. Anh nhếch môi, chống trán lên trán cô, trầm giọng, "Đừng dễ tin tưởng một người đàn ông như thế."

Tần Úc Tuyệt nhướng mắt nhìn anh.

"Tôi không phải Liễu Hạ Huệ," Tạ Yếm Trì cười tủm tỉm nói, âm cuối khẽ cao lên, "Không nên tin tưởng dễ dàng như vậy."

"......"

Tần Úc Tuyệt phản ứng lại.

Mặt cô nháy mắt đỏ lên, sau đó lui về phía sau một khoảng, cầm gối đầu bên cạnh ném về phía anh: "Tạ Yếm Trì! Anh chơi xấu!"

Tạ Yếm Trì không chắn, để cho cái gối đập lên người mình, không có vẻ tức giận.

"Còn cho tôi ngủ trên giường không?" Anh ngáp một cái, thản nhiên hỏi.

"Ngủ cái đầu anh!" Tần Úc Tuyệt cuộn chăn vào người, phẫn nộ dâng trào, "Anh đi ra sofa ngủ đi!"

Tắt đèn.

Sau 11 giờ, Tạ Yếm Trì cũng không gõ bàn phím nữa, gập máy tính lại, trở mình, có vẻ ngủ trên sofa.

Tần Úc Tuyệt không ngủ ngay.

Thật ra sau khi bình tĩnh lại, cô có thể đoán được Tạ Yếm Trì nói như vậy có lẽ là để cô yên tâm thoải mái ngủ trên giường, không cần vì anh ngủ ở sofa mà áy náy.

Mãi cho đến nửa đêm.

Sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều Tạ Yếm Trì mới đứng lên.

Anh đẩy cửa ban công, châm một điếu thuốc, hút hết mới vào lại phòng.

Nhiệt độ của điều hòa hơi thấp, Tần Úc Tuyệt liên tục ho nhẹ.

Tạ Yếm Trì điều chỉnh nhiệt độ, đi đến mép giường kéo chăn cho cô sau đó ngồi xổm xuống, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Có ngốc không cơ chứ."

*

Hình thức phát sóng của show là phát sóng trực tiếp, nửa tháng sau sẽ có các trang web đăng lên bản đã chỉnh sửa, song chỉ có hội viên VIP mới có thể xem.

Ngoài ra, show này cũng có một điều nữa không giống với những show khác.

Chính là ở phần sau của show, người xem trực tiếp có thể thông qua tặng quà để điều khiển việc chia tổ và thực hiện nhiệm vụ của khách mời.

Đây có thể coi là hình thức mới của các mô hình show.

Đồng thời, nó cũng mang đến những thách thức rất lớn cho khách mời.

Sau khi buổi tiệc tối qua kết thúc, đạo diễn đã giới thiệu qua về nội dung của ngày quay đầu tiên: "Để kiểm tra sự ăn ý của khách mời, các cặp đôi và khả năng ứng biến của mọi người khi đứng trước nguy hiểm, ngày mai trước khi chúng ta đi vào vùng núi sẽ quay một trò chơi."

"Nội dung trò chơi là thoát khỏi mật thất."

Nhưng để phát sóng trực tiếp hot hơn, chương trình không chỉ đơn giản thiết kế một trò thoát khỏi mật thất thông thường.

Nghĩ cũng biết tập này cuối cùng rất có thể biến thành sự kết hợp của nhà ma và những trò phiêu lưu mạo hiểm.

Loại chương trình này cần khách mời phải có năng lực, hơn nữa cũng rất tốn sức.

Nhưng người xem lại rất hưng phấn.

Thoát khỏi mật thất, hơn nữa có thể bình chọn để điều khiển nhiệm vụ của khách mời, nghĩ thôi đã thấy thật kích thích!

Cho nên phòng phát sóng trực tiếp vừa mở đã hot, trên diễn đàn hiện lên một thông báo: "Trước khi chương trình bắt đầu, bạn có thể chọn hai người tách khỏi đoàn, vào một mật thất khác."

Vì thế Tần Úc Tuyệt và Tạ Yếm Trì đã trở thành chủ đề của show kỳ này, trên mạng lập tức tràn đầy ——

【 Xin mọi người nhất định phải bầu cho Vợ chồng Ao cá bị nhốt riêng với nhau! Như vậy càng kích thích! 】

【 A a a a a muốn nhìn hai người kia bị nhốt chung, sau đó chúng ta sẽ thấy Tần Úc Tuyệt sợ hãi run rẩy còn Tạ Yếm Trì hùng dũng bảo vệ vợ, nghĩ đã thấy kích thích! 】

【 Có cảm giác mong đợi! CP Ao cá đỉnh cao của tôi phải được hưởng vinh dự này! 】

【 Yêu đương đương nhiên phải kích thích!! Hướng về CP Ao cá!! 】

Tần Úc Tuyệt đang trang điểm nhìn lén phòng phát sóng trực tiếp, tâm tình vô cùng phức tạp.

"..."

Cảm ơn tình yêu, nhưng cô không muốn kích thích.

[ Nghi Phi: Dạo trước thì trầm cảm quá, dạo này thì vào học hơi bận nên ta không có cập nhật chương. Rất cảm ơn mọi người vẫn còn ở đây, và còn ủng hộ ta nữa. Lúc dừng lại ta đã nghĩ khi nào có người an ủi ta ta mới viết tiếp, lại quên không check bên wattpad, không ngờ quay về thấy không chỉ có một người chờ mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Ta đền cho mọi người 2 chương nhé:>

Sắp sửa chúa hề đây

Chương 22, 3035 chữ ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play