Tạ Yếm Trì nhắm mắt, dòng nước theo góc cạnh chảy thẳng xuống, đi qua yết hầu, cổ và eo rắn chắc.

Ở bên hông anh có một hình xăm sư tử màu đen, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra vốn dĩ nơi đó từng có một vết thương dữ tợn, chỉ là sau khi bị xăm đè lên thì rất khó nhìn ra.

Tiếng nước nhỏ dần, sau đó dừng hẳn lại.

Một tay Tạ Yếm Trì chống vào vách tường, tay còn lại giơ lên, vuốt tóc về phía sau. Bọt nước theo khuôn mặt lăn xuống, cặp mắt đào hoa thường ngày mang theo chút ý cười nhẹ nhàng phong lưu kia giờ phút này lại thu lại tất cả vẻ đào hoa, nhìn vừa lạnh lùng vừa thâm trầm.

Anh không nên đến sớm.

Tạ Yếm Trì nhếch môi cười khẽ một tiếng như tự giễu, sau đó vươn tay dùng khăn tắm xoa xoa cổ, mặc thêm áo ngủ, đi ra ngoài.

Tần Úc Tuyệt nằm trên sô pha xem bộ phim đạo diễn Dung đã làm trước đó, nhân tiện ghi chép mấy điều.

Mặc dù kịch bản chính thức còn chưa được phát nhưng cô cũng muốn trước hết làm quen một chút với phong cách quay phim của đạo diễn Dung.

Trong phòng nhiệt độ vừa vặn thoải mái nhưng Tần Úc Tuyệt lại liên tiếp ho khan.

Cô giơ tay lên xoa xoa cổ nhưng hình như lại chạm đến miệng vết thương nào đó, nhăn mày, khẽ "A" một tiếng.

Tạ Yếm Trì đứng sau cô, thuận miệng hỏi một câu: "Bị cảm?"

"Không." Tần Úc Tuyệt cũng không quay đầu, giọng điệu thản nhiên mà bình tĩnh, "Bệnh sau khi rơi xuống mà có, chắc một lát nữa là ổn rồi."

Từ trên cao rơi xuống nước vẫn rất nguy hiểm.

Tuy rằng Tần Úc Tuyệt nhìn qua không có vết thương ngoài da nào nhưng thật ra từ sau khi xuất viện vẫn nhức mỏi cơ bắp toàn thân, cử động mạnh một chút sẽ đau đớn như bị kéo căng, hơn nữa còn để lại rất nhiều di chứng.

Bác sĩ xem qua mấy lần đều nói muốn cô từ từ điều dưỡng.

Trong khoảng thời gian này, bệnh tình có lẽ đã giảm bớt nhưng vẫn cứ không khỏi hẳn.

Tạ Yếm Trì nghe thấy những lời này thì ánh mắt hơi trầm đi.

Khi chuyện này xảy ra mọi người cũng không ở Đồng Thị, đợi đến khi quay về nghe mấy người bạn nhắc tới mới biết rõ ngọn ngành.

Đúng lúc này, trợ lý Trần gọi tới.

Tạ Yếm Trì nhìn màn hình, đi đến ban công, kéo cửa ra.

"Anh Tạ, ông Chu trong khoảng thời gian này liên tục hỏi tôi lịch trình công tác của anh có nhiều hay không, có lẽ muốn anh đi một buổi tụ họp nhỏ." Trợ lý Trần nói, "Ông nội anh ấy dù sao cũng là ông nội của Chu Diễn, hẳn là vì gần đây anh chấm dứt hợp tác với Chu thị mà đến."

"Ừ, vậy anh nói lịch trình gần đây của tôi thế nào?" Tạ Yếm Trì dựa vào lan can, không chút để ý hỏi lại.

Trợ lý Trần trả lời đúng sự thật: "Sau khi kết thúc giai đoạn đầu tiên của show, thời gian rảnh thật ra có ——"

"Bây giờ không có." Tạ Yếm Trì giương mắt, giọng điệu nhàn nhạt.

Chỉ một câu, trợ lý Trần đã hiểu ý Tạ Yếm Trì.

Anh ta do dự một lát sau đó lại nói: "Anh Tạ, lão gia nói, lần này chỉ đến thôi cũng được. Chu Diễn tuy không có ảnh hưởng lớn đến anh nhưng vẫn có giá trị hợp tác với Chu thị."

Xem ra ông Chu đã nói trước mặt cha mình.

Tạ Yếm Trì cười khẽ, đặt tay lên lan can, ngón trỏ gõ lên thành có tiết tấu, một lát sau chậm rãi hỏi: "Anh đã từng thấy tôi nghe lời ông ấy bao giờ chưa?"

"Anh Tạ......"

"Để ông ấy tự đi hợp tác đi." Tạ Yếm Trì giơ tay xoa xoa chân mày, lạnh nhạt nói, "Cái thân này của tôi, vẫn rất khó quản."

Sau khi nghe điện thoại xong, vào trong mới phát hiện Tần Úc Tuyệt không biết đã dựa vào sô pha ngủ từ khi nào.

Mấy ngày nay lịch trình công tác của cô rất nhiều, bây giờ cũng đã hơn mười giờ tối, ngựa không ngừng vó một ngày, thật sự không kiềm chế được mà ngủ gục.

Trên TV vẫn còn phát phim tài liệu, âm lượng chỉnh rất thấp, hơn nữa giọng của người dẫn chương trình cũng rất khiến người ta muốn ngủ.

Tạ Yếm Trì bất đắc dĩ cười, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, đến bên cạnh Tần Úc Tuyệt, ngồi xổm xuống nhìn cô.

Tiếp theo lại ma xui quỷ khiến thế nào mà giơ ngón trỏ nhẹ nhàng trượt theo giữa mày đến mũi, đến môi cô.

"Ưm."

Nhẹ nhàng nói mê.

Tạ Yếm Trì yên lặng nhìn cô.

Cô gái nhỏ tâm cao khí ngạo của năm đó.

Sao lại bị giày vò thành thế này.

Sau khi trầm mặc một lúc, Tạ Yếm Trì cúi người khom lưng, động tác nhẹ nhàng bế cô lên.

Đầu Tần Úc Tuyệt theo quán tính nghiêng vào trong, tựa lên ngực anh, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ là khi Tạ Yếm Trì đứng thẳng người, không biết anh đã cử động thế nào mà lại chạm đến vết thương của Tần Úc Tuyệt.

Mày cô hơi nhăn, vô thức kêu lên: "Đau."

Chỉ một chữ đã khiến bước chân Tạ Yếm Trì chậm lại.

Anh rũ mi nhìn người trong ngực, dưới đáy mắt ánh sáng và bóng tối cuồn cuộn, bàn tay theo bản năng nắm chặt, song lại cố gắng kiềm chế để không làm đau cô.

Một lúc sau, anh bước thêm bước nữa, tiếp đến nhẹ nhàng mà chậm chạp đặt Tần Úc Tuyệt lên giường.

"Buzz buzz ——"

Di động rung lên hai cái.

Tạ Yếm Trì cúi đầu nhìn.

Người gửi là Chu Diễn.

Rõ ràng bởi vì sau khi trợ lý Trần trợ lý nhận được mệnh lệnh uyển chuyển từ chối ông Chu, anh ta nhất thời sợ hãi, hoảng loạn không chọn đường mà tới xin lỗi anh.

Chu Diễn: 【 Anh Tạ xem xem, thật ra tôi cũng không biết quan hệ của anh và cô Tần a. 】

Chu Diễn: 【 Tôi đã xin lỗi cô Tần, vừa hay bên tôi cũng đầu tư mấy bộ thích hợp, có thể cho cô ấy đóng. 】

Chu Diễn: 【 Anh nói xem, chuyện này làm loạn lên, hủy bỏ hợp tác nhiều cũng không có lời a, anh bồi thường chúng tôi cũng bồi thường, dù sao cũng phải việc nào ra việc đó chứ? 】

Chu Diễn: 【 Vì đàn bà mà làm loạn thành thế này, thật không cần thiết đâu Tạ nhị thiếu. 】

Thấy hồi lâu vẫn không trả lời, thậm chí gấp gáp quá còn gọi WeChat đến.

Tiếng chuông chưa vang lên Tạ Yếm Trì đã dứt khoát ấn nút nghe.

Chu Diễn thấy được nối máy thì có chút vui vẻ nói: "Tạ nhị thiếu nói xem, khi nào chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm, tán ngẫu thật tốt——"

"Cút." Chỉ một chữ duy nhất.

Giọng Tạ Yếm Trì đè xuống rất thấp, khuôn mặt tựa như phủ lên một tầng hàn băng, trong giây lát thu lại ôn nhu ban nãy.

Chu Diễn ngẩn ra: "Anh..."

"Nhận điện thoại của anh là sợ anh đánh thức cô gái nhỏ chỗ tôi." Tạ Yếm Trì nhàn nhạt nói, "Còn gửi tin nhắn, nếu đánh thức cô ấy sẽ không chỉ đơn giản là cắt đứt hợp tác như thế đâu."

Sau khi dứt khoát cúp điện thoại, Tạ Yếm Trì tiện tay để điện thoại di động sang một bên, sau đó rũ nhìn Tần Úc Tuyệt đang ngủ say.

Khi cô ngủ thích cuộn người lại, tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.

Nhưng tư thế ngủ nhìn qua rất ngoan ngoãn, so với hình tượng góc cạnh sắc bén ban ngày thì như hai người khác nhau hoàn toàn.

Tạ Yếm Trì cúi người, đắp cái chăn bên cạnh lên người Tần Úc Tuyệt, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà đúng lúc này Tần Úc Tuyệt lại đột nhiên xoay người một cái, đè cái tay anh chưa kịp rút lại xuống dưới người, ôm lấy như ôm gối ôm.

So với những lần tiếp xúc da thịt trước đây không giống nhau.

Lần này Tần Úc Tuyệt chỉ mặc một cái ngủ bằng lụa, trong giây phút cánh tay sát gần kia, mọi xúc cảm đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Đầu ngón tay anh thậm chí còn có thể vô tình cọ sát giữa hai chân cô, chỉ là đụng chạm nho nhỏ nhưng lại tựa như dòng điện đột nhiên chạy qua, bùng cháy.

"......"

Thái dương Tạ Yếm Trì giật giật.

Mẹ nó.

Thật muốn chết.

*

Đây là buổi sáng tồi tệ nhất của Tần Úc Tuyệt.

Khi cô từ từ tỉnh lại, theo thói quen cúi đầu cọ cọ "gối ôm" của mình, sau đó ngáp một cái, mở mắt ra.

Tiếp theo, đồng tử co rút lại.

Tạ Yếm Trì đang cách cô không đến mười centimet, khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng kia phóng đại vô hạn trong mắt cô.

Mẹ nó?

Sao lại là giường thế này?

Hôm qua không phải ngủ trên sofa à?

Tần Úc Tuyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Còn ổn.

Không có gì bất thường cả.

Chờ một chút...

Tần Úc Tuyệt đột nhiên phát hiện điều bất thường.

Sau đó mãi mới nhận ra, thứ cô ôm không phải là gối ôm gì cả, mà là cánh tay của Tạ Yếm Trì.

Một ý nghĩ không muốn tin dần dần hình thành trong não cô.

Cô nhanh chóng buông lỏng tay ra, trở mình chuẩn bị xuống giường, nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án, giả vờ như không có gì xảy ra.

Mà đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên đặt lên vai cô.

Sau đó nghe thấy nam hồ ly tinh kia thong thả ung dung mở miệng hỏi: "Cứ đi như thế à? Không định chịu trách nhiệm sao?"

Trách nhiệm gì?

Trách nhiệm của ai?

Cái gì cũng chưa phát sinh sao lại phải chịu trách nhiệm?

Tần Úc Tuyệt hoài nghi cô bị ăn vạ.

Cô hít sâu một hơi, xoay người, đang chuẩn bị nói chuyện thì lại đối diện với cặp mắt tràn đầy ý cười của Tạ Yếm Trì, bỗng dưng ngừng lại.

Xoay người như thế khiến khoảng cách trong nháy mắt được kéo gần lại.

Trong cặp mắt kia mang theo chút ý cười ôn nhu mà dụ người, lông mi như lông vũ rũ xuống, thấy được rõ ràng từng sợi, tuy chưa mở miệng nói chuyện nhưng từng hơi thở lại dường như rất dụ người.

Tần Úc Tuyệt quay mặt đi, tai có chút nóng lên: "Sao lại là trách nhiệm của tôi?"

Tạ Yếm Trì cười, rút tay lại, sau đó xoa tay trước mặt cô, ra vẻ tùy ý nói: "Cả đêm, rất mệt."

"......" Được được, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi!

Tần Úc Tuyệt tâm tình phức tạp: "Anh có thể tránh ra."

"Vậy thì không được." Tạ Yếm Trì giơ tay nắm lấy gáy Tần Úc Tuyệt, kéo cô lại gần mình, sau đó chống trán lên trán cô, cười tủm tỉm mà nói, "Bạn trai cũng không thể đánh thức bạn gái khi cô ấy ngủ."

Nghe còn rất hợp lý.

Nhưng hôm nay lại không có camera, anh diễn cho tôi xem cái gì thế!

Đánh thức tôi a!

Tôi muốn bị đánh thức!

Nhưng lời này Tần Úc Tuyệt nhất định không thể nói ra.

Cô hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn." Tạ Yếm Trì ngồi dậy, xoa xoa tóc, "Nên đàm phán giá cả rồi."

"...?"

Anh sao lại bày ra bộ dạng bị tôi chơi thế?

Mà đúng lúc này bên ngoài truyền đến từng tiếng gõ cửa.

Tần Úc Tuyệt lập tức đứng dậy, chuẩn bị dựa vào danh nghĩa mở cửa để trốn khỏi hiện trường xấu hổ đến hít thở không thông này.

Tạ Yếm Trì nhìn lướt qua cô, ánh mắt dừng lại ở váy ngủ trên người cô, sau đó đột nhiên duỗi tay ngăn lại: "Tôi đi."

Cái này không có gì để tranh cãi cả, vì thế Tần Úc Tuyệt gật đầu, nhân tiện nói: "Chắc là Đường Tiểu Đường hoặc nhân viên khách sạn đưa bữa sáng."

Tạ Yếm Trì đáp lại, đi tới cửa, duỗi tay mở cửa.

Sau đó ——

"Surprise! Cô Tần buổi sáng tốt lành, chúng tôi là nhân viên của tổ tiết mục《 Tín hiệu tình yêu 》! Hôm nay tới đột kích quay phim quá trình cô chuẩn bị hành lý, xin hỏi bây giờ cô có tiện......"

Lời còn chưa nói xong người dẫn chương trình tiêu chuẩn đang cường điệu kia lập tức im bặt.

Tạ Yếm Trì rũ mi, dựa vào tủ bên cạnh, tay khoanh lại, có vẻ rất có hứng thú nghe người dẫn chương trình trước mặt giới thiệu, trong đáy mắt ẩn chứa cảm xúc như cười như không.

Anh nhìn qua như mới tỉnh ngủ, áo ngủ tuy cài nhưng cơ bụng rắn chắc và dáng người vẫn như ẩn như hiện, ngay đến những sợi tóc cũng mang theo chút dụ người.

Nói cách khác.

Quả thực là cỗ máy chế tạo hormone nam tính di động.

Người dẫn chương trình bổ sung: "... Chúng tôi nhận được tin tức là ngày mai anh Tạ mới đến."

"Cho nên là tới tìm Tần Úc Tuyệt?" Tạ Yếm Trì hiểu ý.

Người chủ trì gật đầu: "Chúng tôi có thể vào trong không?"

Tạ Yếm Trì nhướng mày: "Không thể."

"Cô Tần không tiện sao?"

"Không quá tiện." Tạ Yếm Trì nhấc ngón trỏ, che camera một chút, sau đó nhàn nhạt nói, "Váy ngủ cô ấy mặc không quá đẹp, đợi cô ấy thay chút đã."

Người dẫn chương trình: "?"

"Tạ Yếm Trì, anh nói cái quái gì đấy?" Rốt cuộc, Tần Úc Tuyệt ở bên trong nghe thế không thể nhịn được nữa, "Váy ngủ của tôi sao lại không dễ nhìn?"

Tác giả có lời muốn nói: Chương này bình luận cũng được tặng phong bao. Còn một chương nữa, đợi tôi một tiếng!

[ Nghi Phi: Giờ phải dùng máy em trai, thời gian eo hẹp quá. Hy vọng vẫn một tuần hai chương.-.

Ta rất thích chương 21, cố gắng nhanh lết đến đấy nào, chia sẻ sự yêu thích này cho mọi người

Chương 17, 2637 chữ ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play