*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nhược Giai không kiên nhẫn kéo Lam Triết ra khỏi người mình.


Thật là, đổi lại là ai cũng không chịu nổi một thằng con trai 1m8 ôm mình khóc thương tâm.


An Vũ Phong đứng ở cửa nhìn một thiếu niên ôm chặt lấy Thẩm Nhược Giai, cậu mím môi, cúi đầu đi về chỗ ngồi cuối lớp.


Còn tự nhiên ôm ấp trước cả lớp. Tên con trai đó không biết xấu hổ là gì sao?


Mà chuyện của cô ta mình quan tâm làm gì.


Sau đó, Thẩm Nhược Giai cùng Lam Triết không biết kiểu gì thân hơn, hai người trở thành huynh đệ tốt của nhau.Đương nhiên, đây chỉ là theo cái nhìn của Lam Triết.


Còn về Thẩm Nhược Giai, cô sắp bị tên này phiền chết rồi. Cả ngày cứ kéo cô nói liên hồi như con muỗi vo ve bên tai, đập cũng đập không chết.


Đáng sợ là, cậu ta còn mặt dày ngồi cạnh cô. Có nghĩa là về sau cô phải nghe cậu lải nhải suốt ngày.


Má ơi, cứu con!


Buổi chiều, cuối cùng thì cũng tan học. Thẩm Nhược Giai cười không có ý tốt kéo lại Lam Triết.


Lam Triết đứng dậy định về thì bị một lực kéo về sau. Cậu quay lại thấy Thẩm Nhược Giai cười âm hiểm, trong lòng nháy mắt căng thẳng.


- Nhược... Giai?


Thẩm Nhược Giai tự nhiên quàng vai cậu. Cô hưng phấn cười :


- Đi, anh em tốt, chúng ta đi chơi chỗ

Mỹ Nhân đó!


Mỹ Nhân là quán bar cao cấp nhất của thành phố A. Nơi đó chỉ dành cho nhà giàu, số tiền tiêu phí kinh người. Ở nơi đó, còn có mỹ nam, mỹ nữ sẵn sàng "phục vụ". Đây cũng là nơi mà Lam Triết vài ngày trước dẫn cô tới.


Lần trước mới xuyên tới, lúc đó cô còn trong trạng thái hoảng hốt nên chưa thử cảm giác vào nơi cao cấp như thế.


Lam Triết :...?!


- Không bao giờ! Cho dù tôi có đi cũng không dẫn cô đi - Cậu hét lên.


Cậu sợ anh trai của Thẩm Nhược Giai lắm rồi! Nếu mà cậu lại dẫn Thẩm Nhược Giai đi mà bị anh trai cô ta biết được. Hắn ta chắc chắn sẽ đi gặp bố cậu, lần này bố sẽ đánh gãy chân cậu.


Lần trước, cậu mà biết được anh trai cô đáng sợ như thế, đánh chết cậu cũng không mời Thẩm Nhược Giai đi cùng.


- Chúng ta là bạn mà, đúng không? Cậu không thể hại tôi như thế?! Lần này anh cậu mà bắt được nữa là tôi sẽ chết rất thảm! - Lam Triết liều chết bám chặt bàn không cho Thẩm Nhược Giai kéo mình đi.


- Yên tâm, anh tôi đang bận công việc, hắn sẽ không có thời gian để ý tới tôi đâu. - Thẩm Nhược Giai an ủi.


- Yên tâm cái mẹ gì! Không đi, cậu muốn đi thì tự đi đi! - Lam Triết nhất quyết không chịu đi.


- Sao có thể, đi một mình thì thật nhàm chán. - Thẩm Nhược Giai dứt khoát kéo Lam Triết. Cô nhìn cậu ta vẻ mặt tuyệt vọng, cảm thấy buồn cười, cô an ủi. - Yên tâm đi, có chuyện gì tôi bảo kê.


- Bảo kê? Hừ, lần trước anh cô đến bắt cô, cô còn không dám nói gì mà! - Lam Triết trợn trắng mắt.


-------------------------


20 phút sau, quán bar Mỹ Nhân, Lam Triết sống không còn gì luyến tiếc ngồi trên ghế cho dù bên cạnh ngồi là hai cô gái xinh đẹp.


- Lam thiếu, Dung Dung thật nhớ anh - Một cô gái ôm lấy cánh tay cậu, giọng nũng nịu.


Nếu đổi lại lúc trước, Lam Triết còn có hứng thú chơi với mỹ nhân. Đáng tiếc, hiện tại cậu chỉ thấy vô vị.


- Hai người đi đi. - Lam Triết cau mày, xua tay.


Hai cô gái có chút không cam lòng nhưng đành phải đứng dậy rời đi.


- Chị Giai à, chúng ta về đi? Chị là con gái đến nơi này không tốt lắm đâu. - Lam Triết cố gắng khuyên cô.


Còn gọi cô là chị.


Thẩm Nhược Giai ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cô híp mắt.


- Không về, tôi chưa chơi đủ. Con gái tới nơi này không tốt ? Lần trước cậu còn mời tôi.


Cô như nhớ tới gì đó, nói tiếp.


- Chẳng phải nơi này còn có mỹ nam đúng không? Gọi hai người tới đây.


Lam Triết há hốc mồm, cậu vội la lên.


- Không phải đâu, không thể thế được!


Anh cô mà biết cậu mang cô tới đây, còn gọi mấy soái ca phục vụ thì hắn ta sẽ băm cậu !


10 phút sau, Lam Triết nằm trên ghế tựa như chết rồi. Mà bên cạnh Thẩm Nhược Giai ngồi hai soái ca. Một người làn da màu lúa mạch, thân thể cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tràn đầy nam tính. Người còn lại tuấn tú, làn da trắng nõn, môi hồng. Hai loại hình mỹ nam khiến cô vô cùng hài lòng.


Thẩm Nhược Giai vui vẻ vươn tay nắm cằm chàng trai da trắng, buộc cậu ta quay mặt nhìn mình. Mặt hai người gần kề nhau tưởng như sắp hôn.


- Nhược Giai, hay là tôi về trước nhá ? - Lam Triết yếu ớt lên tiếng.


Thẩm Nhược Giai không nhìn cậu, tùy ý vẫy tay đuổi cậu đi.


Lam Triết thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh cậu muốn chửi người.


Má nó! Sống chết kéo cậu đi, giờ lại gặp sắc quên bạn!


Lam Triết nhanh chóng đứng dậy chuồn đi, nhưng vừa đứng dậy cậu đờ đẫn nhìn phía trước. Cùng lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên.


- Thẩm Nhược Giai!


Thẩm Nhược Giai giật mình, cô bỏ tay xuống, hơi mang hoảng hốt nhìn lại thì thấy Thẩm Tinh đứng trước mặt.


Trời ạ! Sao hắn ta lại ở đây?!


Thẩm Tinh nghiến răng nhìn hai người đàn ông lạ ngồi cạnh Thẩm Nhược Giai .


- Cút.


Hai người im lặng nhanh chóng đứng dậy.


Lam Triết đứng ở một bên, trong lòng cậu khóc thầm.


Biết trước vậy thì cậu cho dù có chết cũng phải bám chặt cổng trường, không cho Thẩm Nhược Giai kéo đi.


Lam Triết thấy Thẩm Tinh có vẻ không chú ý tới mình, cậu vắt chân lên cổ chạy.


Đồng thời trong lòng cậu mặc niệm cho Thẩm Nhược Giai.


Anh em tốt, lên đường bình an ! Ta chuồn trước!


- Thẩm Tinh, anh khẩn trương cái gì? - Thẩm Nhược Giai trấn định lại, bình tĩnh hỏi.


- Thẩm Nhược---


Thẩm Tinh cả người trở nên táo bạo.


Từ chục năm trước, khi mẹ anh gả vào nhà họ Thẩm. Anh đã cảm thấy không thích hợp. Thẩm Nhược Giai tức giận, chán ghét anh cũng trong dự liệu, anh không trách cứ, cố gắng muốn làm dịu quan hệ với em gái nhưng không ra sao cả. Thẩm Tinh luôn muốn em gái này của mình trở nên ngoan hơn chút, bớt gây chuyện vì vậy anh quản cô khiến Thẩm Nhược Giai càng căm ghét anh hơn.


Anh biết em gái mình phản nghịch, chơi bời lêu lổng nhưng không ngờ lại sa đoạ như thế.


Thẩm Tinh nhớ lại hình ảnh vừa nãy, gân xanh trên trán nổi lên.


- Thật là, anh đuổi đi hai người đó rồi thì làm sao để tôi chơi nữa? Hay là anh thế chỗ đi? - Thẩm Nhược Giai bỡn cợt hỏi.


Cô biết cốt truyện nên biết Thẩm Tinh mới nhìn khiến người cảm giác e ngại, anh ta khó đối phó nhưng đối với Thẩm Nhược Giai, anh ta coi cô là người nhà vì thế dung túng cô, giống như con hổ giấy vậy, không đáng sợ chút nào.


Thẩm Tinh cả người cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.


- Thẩm Nhược Giai, em vừa phải thôi.


Thẩm Tinh với em gái mình quan hệ vô cùng xấu, như Thẩm Nhược Giai thái độ rất kém cỏi với anh, trước giờ sẽ không nói nhiều với anh hơn hai câu.


Đây là lần hiếm hoi Thẩm Nhược Giai thái độ bình tĩnh nói chuyện với anh mặc dù thái độ cợt nhả.


Hình như từ vài hôm trước, thái độ của em ấy thay đổi thì phải.


Thẩm Tinh như có điều suy nghĩ.


Thẩm Nhược Giai đứng dậy, sát vào anh.


- Anh đang suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ đang nghĩ muốn thế chỗ thật à?


Thẩm Tinh hô hấp cứng lại, anh hơi hoảng hốt lùi lại.


- Đừng náo loạn. Theo anh về.


Sau đó, anh có vẻ chạy trối chết đi trước.




Lời tác giả :


Thẩm Tinh mới đầu có vẻ hơi đáng sợ chứ thực ra vô cùng đáng yêu =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play