*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nhược Giai chần chờ đứng trước cửa phòng đọc sách, tay cô cầm một ly sữa. Cô gãi đầu, vẻ mặt rối rắm.


Chỉ là vừa nãy trên bàn ăn cô phát hiện trạng thái của Thẩm Tinh có chút không đúng lắm, anh thường hay ngẩn người.


Thường ngày Thẩm Tinh rất quan tâm cô, anh ta là một người anh trai vô cùng tốt, nếu Thẩm Nhược Giai không đi hỏi thăm thì trong lòng cô hơi khó chịu.


Thẩm Nhược Giai không nghĩ nữa, dứt khoát đẩy ra cửa phòng, kì thật hành động không gõ cửa mà cứ thế đẩy cửa bước vào là không có lễ phép nhưng Thẩm Nhược Giai với Thẩm Tinh đều sẽ không để ý việc này. Vì Thẩm Nhược Giai đã có thói quen này, cô thỉnh thoảng đều như thế mà đi vào phòng Thẩm Tinh, mà Thẩm Tinh cũng không có nói là không được.


Thẩm Nhược Giai đi vào phòng, nhìn thấy là hình ảnh Thẩm Tinh đang ngồi trước bàn làm việc, anh nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, khi thấy cô liền nở nụ cười.


- Nhược Giai, có chuyện gì sao?


Thẩm Nhược Giai giơ tay sờ sờ mũi.


- Không có gì. Chỉ đến coi anh. - Cô vừa nói vừa đặt ly sữa bò nóng xuống bàn.


Thẩm Tinh nhìn thấy ly sữa liền ngạc nhiên.


Trước giờ đều là anh chủ động đưa ly sữa đến phòng cô. Thẩm Tinh không nghĩ tới có ngày việc này lại hoán đổi.


Thẩm Nhược Giai có chút không tự nhiên giải thích, ánh mắt nhìn sang hướng khác, né tránh ánh nhìn của Thẩm Tinh.


- Hôm nay trạng thái của anh hình như không được tốt, uống ly sữa rồi đi ngủ lẹ đi, đừng có cố làm việc nữa.


Thẩm Tinh mở to mắt, có hơi ngơ ngẩn rồi chớp mắt, khóe môi anh hơi giơ lên, anh muốn cười nhưng lại sợ cô gái trước mặt thẹn quá thành giận liền cố nín cười.


Tay phải anh giơ lên che miệng mình lại, giả vờ khụ một tiếng để bình tĩnh.


Không được rồi, muốn cười quá.


Thẩm Nhược Giai vừa nhìn là đã đoán ngay được động tác của Thẩm Tinh có ý gì.


- Muốn cười thì cười đi.


Thẩm Tinh bỏ tay xuống, vẻ như không có việc gì.


- Không có. Anh không có cười em.


Thẩm Nhược Giai cũng không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng.Nếu đã đưa ly sữa thành công rồi thì rời đi.


Bỗng nhiên Thẩm Tinh từ phía sau lên tiếng gọi lại cô.


- Nhược Giai.


- Hả? - Thẩm Nhược Giai quay người.


- Tối ngày mai em có rảnh không? - Thẩm Tinh hỏi.


Thẩm Nhược Giai không hiểu ra sao nhưng vẫn trả lời.


- Rảnh.


- Vậy em có hứng thú tham gia bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Sở không?


- Tiệc sinh nhật hả? Đi. - Thẩm Nhược Giai đồng ý ngay lập tức sau đó cô như hiểu ra cái gì liền bật cười nói.


- Chẳng lẽ vừa nãy anh thường ngẩn người là nghĩ làm sao mời tôi đi cùng?


- Không phải, anh đang nghĩ về công việc thôi. - Thẩm Tinh nghiêm túc nói, nhưng nếu không nhìn thấy gương mặt hơi đỏ của anh thì lời nói của anh mới nghe đáng tin hơn.


Thẩm Nhược Giai chỉ nở nụ cười mà không nói gì. Bộ dáng đã hiểu tất cả của cô làm Thẩm Tinh ngượng ngùng.


Sau khi cô rời đi thì Thẩm Tinh mới nhìn về ly sữa trên bàn, anh cầm lên, mí mắt cụp xuống, ngậm lấy mép ly, thong thả thưởng thức, quanh quẩn nơi chóp mũi là hương vị ngọt ngào. 


Vị ly sữa bò là ngọt, em gái quan tâm tới anh lại càng ngọt, cả hai thứ cộng lại làm trái tim của anh có cảm giác khác lạ, giống như bị lấp đầy.


Thẩm Tinh không thích những thứ ngọt ngào nhưng nếu là em gái đưa cho thì anh không chán ghét nổi.


Khi Thẩm Nhược Giai trở về phòng mới nhận thấy có gì đó mình vừa bỏ qua. Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện lúc nãy với Thẩm Tinh.


Bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Sở?


Sở?


Có lẽ nào...


Sở Trí Tu?


Tính ra hình như trong cốt truyện có miêu tả đoạn bữa tiệc sinh nhật của Sở Trí Tu. Có lẽ nào là sinh nhật của hắn ta vào thời gian này.


Thẩm Nhược Giai chớp chớp mắt, trong vài giây ngắn ngủi thì não cô tạm dừng hoạt động.


Chẳng lẽ giờ quay lại hỏi Thẩm Tinh? Thôi, mai hỏi sau đi. Dù sao thì nếu thật là tiệc sinh nhật của Sở Trí Tu thì cô cũng không từ chối nổi lời mời của Thẩm Tinh. Cô đã đồng ý rồi lại đột nhiên đổi ý thì Thẩm Nhược Giai có hơi không thoải mái.


Với cả sợ cái gì?


Ở đấy có nhiều người như vậy, Sở Trí Tu sẽ không để ý tới mình.


Thẩm Nhược Giai vừa nghĩ như vậy liền lạc quan trở lại. Tâm trạng thoải mái nghịch điện thoại, nhắn tin với Tề Nguyên và Lam Triết, cuối cùng trùng hợp là chủ đề của cuộc nói chuyện lại liên quan đến tiệc sinh nhật của Sở thiếu gia.


Lam Triết : Tối mai nhà họ Sở tổ chức tiệc sinh nhật.


Thẩm Nhược Giai : Sở? Sở Trí Tu?


Lam Triết : Đúng rồi, còn ai vào đây nữa, là vị mỹ nhân đó.


Thẩm Nhược Giai gục đầu xuống, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng cô vẫn hơi bất ngờ.


Thật sự là hắn ta!


Thẩm Nhược Giai : Lam Triết, Tề Nguyên, hai người có đi không?


Tề Nguyên : Không.


Lam Triết : Không.


Hiếm có khi cả hai cùng có một quyết định, Lam Triết tiếp tục nhắn.


Lam Triết : Sở Trí Tu ấy, tôi gặp tên đó tầm 8, 9 tuổi. Kẻ đó cho tôi một cảm giác vô cùng khó chịu. Từ sau lần đấy thì tôi không bao giờ muốn gặp tên đấy chút nào!


Tề Nguyên : Giai Giai, tớ ghét hắn. Lam Triết nói không sai, tên đó khiến người rất khó chịu.


Thẩm Nhược Giai : ...


Tề Nguyên : Sao thế?


Lam Triết : Chẳng lẽ cậu đi tiệc sinh nhật đó à?


Thẩm Nhược Giai :...


Thẩm Nhược Giai : Ừ.


Tề Nguyên : Có cần tớ đi cùng không?


Tề Nguyên không yên tâm để Thẩm Nhược Giai đi.


Thẩm Nhược Giai : Không cần đâu, Sở Trí Tu lại không ăn thịt tôi, đừng lo lắng vậy chứ.


Tề Nguyên : ...


Thẩm Nhược Giai : Yên tâm, yên tâm đi.


Thẩm Nhược Giai cũng không yên tâm để Tề Nguyên đi cùng, từ cốt truyện cô biết được Tề Nguyên với Sở Trí Tu không thích nhau từ cái nhìn đầu, phải nói là cả hai cực độ chán ghét đối phương. Nếu để Tề Nguyên tới đó, lỡ độ chán ghét của cả hai người này trở thành lớn hơn, cô sợ đoạn cốt truyện kia thành sự thật.


Tề Nguyên bị Sở Trí Tu giết chết.


Thẩm Nhược Giai khuyên thành công để Tề Nguyên từ bỏ ý định tham gia tiệc sinh nhật.


Mặc dù Lam Triết có hơi lo lắng nhưng lại nghĩ tới Sở Trí Tu có nguy hiểm thế nào thì hắn sẽ không nhắm trúng Thẩm Nhược Giai.


Thẩm Nhược Giai và Lam Triết rất nhanh đều không để ý tới chuyện này nữa, chỉ có Tề Nguyên là vẫn không yên lòng.


Cậu khó quên được cảnh tượng lần đầu gặp Sở Trí Tu. Đứa bé mười tuổi đó cười rất ngọt ngào như thiên sứ nhưng Tề Nguyên lại thấy sống lưng lạnh buốt, cậu như chết chân tại chỗ, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.


Rời xa kẻ này!


Tề Nguyên chán ghét việc tiếp xúc với Sở Trí Tu, mỗi lần ánh mắt của hắn ta nhìn về phía cậu thì Tề Nguyên cảm giác mình bị tên đó nhìn thấu tất cả.


Trái với Tề Nguyên thì Sở Trí Tu được rất nhiều người thích từ khi còn nhỏ, bọn họ không ngớt lời khen Sở Trí Tu giống hệt thiên sứ.


Nhưng Tề Nguyên lại cảm thấy, nếu Sở Trí Tu là thiên sứ thì đôi cánh của hắn sẽ là màu đen.


Màu đen kịt, tựa hố sâu không đáy, có thể nuốt chửng mọi thứ.



Lời tác giả : Mình đã trở về sau nhiều ngày pay lak =)))


Mỹ nhân điên sắp lên sàn =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play