Chu Thiên Ly bị lời này của Thẩm Dục Sanh làm cho sặc, nhất thời không kịp phản ứng, thật khó tưởng tượng một hài tử có thể mãnh liệt nói ra lời như thế.
"Ha, ngươi sẽ không phải đang nghiêm túc với ta đi?" Khóe miệng Chu Thiên Ly khẽ co giật.
Lần thứ hai nhìn thẳng mắt Thẩm Dục Sanh, một cỗ nghẹn lời kẹt trong cổ họng, con ngươi màu trắng đơn độc mà lại rực rỡ như huyền nguyệt của đối phương chẳng khác nào một mãnh thú hung ác mà lại cao ngạo.
Chu Thiên Ly theo bản năng nuốt nước miếng.
Chuyện này...!Tên tiểu quỷ này...!
Luôn có cảm giác không được tốt lắm...!
Từ Dao căn bản không biết hai người phía sau đang bàn luận cái gì, nghiêng đầu đi đột nhiên thấy một thân ảnh màu trắng hướng về phía hắn nhào tới.
Từ Dao vừa nhìn kĩ lại thì rõ ràng là linh hồ!!
Nhưng mà trong miệng nó dường như đang ngậm thứ gì?
Linh hồ hướng về phía Từ Dao điên cuồng chạy tới, trong miệng ngậm thứ gì giống như là cỏ xanh, đến bên chân Từ Dao thì ngoan ngoãn dừng lại.
Hai con mắt nhìn Từ Dao chăm chú một lát, sau ra hiệu với hắn rồi quay đầu chạy vào trong phòng.
Từ Dao nhìn linh hồ chạy đi liền cũng theo vào.
"hả? Mi đi đâu?" Chu Thiên Ly sửng sốt nhìn linh hồ chạy mất, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị thứ trong miệng nó hấp dẫn.
Linh hồ liếc nhìn Chu Thiên Ly rồi quay đầu đi, tới bên Thẩm Dục Sanh liền ngẩng đầu lên muốn giao đồ vật trong miệng.
Thẩm Dục Sanh ngồi xổm xuống, vươn một tay ra, linh hồ trực tiếp nhả cây cỏ ra lẳng lặng đứng một bên.
"Đây là thảo dược rất quý, nó giúp ngươi hái." Thẩm Dục Sanh quay đầu đem thảo dược đưa tới trước mặt Chu Thiên Ly.
Chu Thiên Ly hiển nhiên không dự liệu được việc này, sửng sốt một hồi, lập tức cười với linh hồ "Mi rất hiểu chuyện, cảm ơn nha."
Linh hồ vươn thân thể, vẫy đuôi mấy lần, bộ dáng ngạo kiều khiến người ta yêu thích.
"Thẩm tiểu đệ, ta đã băng bó rồi không phải ngươi sẽ giúp ta cởi ra chứ?" Chu Thiên Ly liếc nhìn thảo dược trong bàn tay Thẩm Dục Sanh khẽ cười.
Thẩm Dục Sanh nhíu mày, "Cái này không phải để bôi, ăn sống đi."
"Ăn?! Như thế không tốt đâu? Ăn sống sẽ cản trở thân thể khôi phục." Chu Thiên Ly không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, muốn hắn ăn sống thứ này thật là có chút khó thực hiện.
"Ngươi nghe vớ vẩn ở đâu thế? Thảo dược này ngươi còn muốn nấu lên ăn?" Nhìn thấy bộ dáng Chu Thiên Ly cự tuyệt, Thẩm Dục Sanh nhíu mày càng chặt.
Lẽ nào không phải bình thường đều nấu lên uống sao? Chu Thiên Ly nhịn không được mà phun tào.
"các ngươi làm gì thế?" Từ Dao chậm rãi tới chỗ hai người, nhìn một tay Thẩm Dục Sanh cầm thảo dược giống như đang bức bách, ở trong mắt hắn có chút buồn cười.
"Tiểu Vân Hàn, ngươi quay lại rồi ~ ngươi khuyên Thẩm tiểu đệ cái loại thảo dược kia không thể ăn sống đi." Chu Thiên Ly vừa thấy Từ Dao liền lập tức kêu khổ, nếu như không phải Từ Dao có ý định né tránh thì chỉ sợ hắn xông đến ôm đùi.
Thẩm Dục Sanh hít sâu một hơi thu tay về, Từ Dao thở dài không nhìn Chu Thiên Ly cầu xin, đi tới bên người Thẩm Dục Sanh nhận thảo dược, lần thứ hai đưa đến trước mặt Chu Thiên Ly.
Ý tứ rất rõ ràng.
Mắt thấy mất đi nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, Chu Thiên Ly chậm rãi duỗi tay ra nhìn chằm chằm thảo dược xanh tươi trước mặt một hồi, cuối cùng thở dài nuốt xuống, thậm chí không thèm nhai vì không muốn nếm thử hương vị.
Qủa nhiên nằm trong dự liệu, khó ăn đến mức đòi mạng, hơn nữa còn kèm theo mùi vị bùn đất.
Chu Thiên Ly một tay che miệng, hai mắt như trống rỗng, cảm nhận vị của thảo dược tiến vào cuống họng, nuốt vào bụng.
So với ăn thứ này, hắn thà rằng vết thương của mình khép chậm một chút.
Từ Dao nhìn biểu tình của Chu Thiên Ly, khó uống như thế sao?
"Đừng có lộ ra vẻ mặt như vậy." Từ Dao vỗ vai Chu Thiên Ly.
"Vân Hàn...!ngươi nếm thử mùi vị này một chút...!ngươi sẽ rõ cảm giác của ta." Chu Thiên Ly lộ vẻ mặt khó xử.
Chỉ nhìn vẻ mặt đó của hắn, Từ Dao đã không muốn thử nghiệm.
"Sư huynh, chúng ta dừng lại cũng lâu rồi, trở về được chưa?" Thẩm Dục Sanh mở miệng hỏi dò Từ Dao.
"A! Thẩm tiểu đệ ngươi thật không tốt! Ta đây còn bị thương, muốn đi luôn bây giờ ta có thể không theo kịp các ngươi." Chu Thiên Ly lau môi ai oán nói.
"Ngươi...!còn muốn tiếp tục đi theo à?" Thẩm Dục Sanh cau mày, có thể thấy được y cực kì không vui.
"Thẩm tiểu đệ, đến mức này rồi ngươi cũng không thể đuổi người."
Từ Dao nghe thấy ngữ khí oán trời trách đất của Chu Thiên Ly, chỉ có thể thở dài nhẹ nói "Chưa nói muốn đuổi ngươi, chờ ngươi khỏi rồi lại đi."
"Qủa nhiên vẫn là Vân Hàn ngươi tinh ý."
Linh hồ đi ngang qua bên người Chu Thiên Ly, hắn cười muốn vuốt ve bộ lông mềm của nó, "Hồ ly ngốc, vừa nãy cảm ơn mi."
Ai ngờ linh hồ trực tiếp tránh tay hắn, hừ lạnh một tiếng liếc mắt đi không để ý tới hắn.
Chu Thiên Ly nhíu mày một cái, tiểu tử này tính khí có khá hơn chút thì vẫn là lòng dạ hẹp hòi như trước.
Nhất định là thù hận cái dáng vẻ khi nãy hắn nuốt không nổi thảo dược.
......................!
Mọi người hiện tại đang ở gần bí cảnh, vùng đất này tựa như bị bao phủ mù mịt, toàn bộ bầu trời như bị bóng tối che kín, lần thứ hai lại đổ mưa, giọt mưa tí tách rơi xuống.
Ánh sáng trong phòng yếu ớt mờ ảo, ý thức cũng dần dần chìm trong cảnh tượng tối tăm.
..............!
Bầu trời dày đặc mây đen, hài cốt vụn vỡ, ở trong không khí trôi nổi cùng bụi bặm, than tro, bầy quạ chi chít khắp nơi nhuộm đẫm cảnh tượng này.
Từ Dao cảm thấy mình đã từng đến đây.
Không, nói chính xác là ở trong mộng hắn từng tới đây.
Đột nhiên mắt tối sầm lại, cảnh tượng biến chuyển, trước mặt là một lao tù cực rộng, bốn phía ảm đạm ngột ngạt khiến hắn thở không nổi.
Từ Dao chậm rãi bước lên trước, nói đúng ra hắn đoán mình bây giờ tám chín phần mười là ở trong giấc mộng.
Chỉ có điều từ khi xuyên qua đến thế giới này, hắn rất ít khi mơ loại giấc mộng này.
Từ Dao đến gần một cái lồng ngăn cách bởi lan can, rõ ràng nhìn thấy ở bên trong có một người đang ngồi.
Chỉ thấy người này cúi đầu, tóc dài rũ xuống, quần áo rách nát trên người tựa hồ như đã chịu dầu sương dãi gió hồi lâu.
Từ Dao nhìn người trước mặt, thần sắc rõ ràng có chút trầm trọng.
Người trước mặt này cho hắn cảm giác rất quen thuộc, giống như hắn đã từng quen biết.
Từ Dao há miệng không biết mở lời thế nào, người trong lồng lại tựa hồ nghe được động tĩnh, thân thể đột nhiên cứng đờ, mơ hồ mở miệng, "Là ai?"
Đây, âm thanh này?!!
Từ Dao kinh hãi!!
"ngươi..."
Từ Dao chỉ nói một từ, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt dữ tợn nhìn Từ Dao.
Thái dương che kín gân xanh nghiến răng nghiến lợi "Ngươi rốt cuộc tới rồi, Vũ Vân Hàn."
Thẩm Dục Sanh?!!
Thẩm Dục Sanh trước mặt này giống như nam nhân trong mộng của Từ Dao, chứ không phải dáng dấp trẻ con, hai mắt cũng không phải bạch đồng mà là màu đen thăm thẳm.
"Ta thật hối hận khi đó không một đao giết chết ngươi, tại sao?!! Nhốt ta nhiều ngày như vậy rốt cuộc không nhịn được muốn diệt trừ ta?!!" Thẩm Dục Sanh càng nói càng kích động, hai tay trực tiếp nắm chặt lan can gào thét.
Nhưng mà một giây sau lại biến thành rên rỉ "Ngươi đến tột cùng...!Vì sao...!Vì sao phải giết A Tịch?"
Nói xong, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Từ Dao không biết trả lời thế nào, hơn nữa dù biết người trước mặt này là Thẩm Dục Sanh, hắn vẫn thấy bộ dáng của y thật xa lạ.
Hắn, tại sao hắn cứ luôn mơ đến tương lai?
Chu Thiên Ly trằn trọc nhiều lần, cơn buồn ngủ cũng từ từ tiêu tan, phát hiện mình không ngủ được liền trực tiếp ngồi dậy nhìn hai người kia đã ngủ say.
Bỗng nhiên hắn thấy Từ Dao nhíu chặt mày, tựa hồ mơ tới ác mộng, biểu tình có chút giãy dụa.
Chu Thiên Ly theo bản năng nhích nhẹ thân thể muốn vuốt nhẹ trán người kia, kết quả lại bị một tiếng than nhẹ hấp dẫn thần trí.
Ngó nhìn xung quanh rốt cuộc phát hiện âm thanh phát ra từ linh hồ đang co ro cuộn mình ở một bên, hai mắt nhắm chặt run rẩy.
Chu Thiên Ly đi tới cạnh nó, vuốt ve lông nó nhưng chẳng biết vì sao nó run rẩy càng mãnh liệt, một luồng hàn ý không rõ từ trong cơ thể tràn đến.
Này, con hồ ly ngốc này làm sao vậy?
Chu Thiên Ly có chút khẩn trương, cảm giác linh lực trong cơ thể linh hồ lưu động ngoài ý muốn, hết thảy nguyên bản lưu động theo quy luật hiện tại phân nhánh hỗn loạn.
giống như một thân thể không hoàn chỉnh chắp vá lại với nhau.
Chu Thiên Ly xưa nay chưa từng gặp tình huống như thế không khỏi có chút kinh hoảng, vội vã ôm lấy linh hồ vào ngực mình muốn truyền hơi ấm cho nó nhưng không được.
"Này, hồ ly ngốc!"
Chu Thiên Ly khẽ gọi, kết quả linh hồ lại không phản ứng, tựa hồ đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Chu Thiên Ly làm sao cũng không nghĩ tới đột ngột phát sinh chuyện như thế, hắn sao biết được cấu tạo thân thể yêu thú xảy ra vấn đề!
Chu Thiên Ly bỗng nhớ tới Bạch Phượng hoa mình tìm được, lại có chút chần chừ, mắt thấy linh lực trong cơ thể linh hồ ngày càng rối loạn, rốt cuộc móc ra tâm hoa nhét vào miệng linh hồ, nhìn nó nuốt xuống.
"Hồ ly ngốc, thảo dược này dùng cho mi là ta đã thiệt thòi lớn rồi, cho nên mi nhanh chóng tốt lên cho ta."
Bạch Phượng hoa quả nhiên không phải là hư danh, linh hồ ăn vào lúc sau cơ thể trở nên ấm áp, linh lực cũng từ từ khôi phục như thường, có lẽ để phòng vạn nhất, Chu Thiên Ly cuối cùng cứ ôm nó như thế mà ngủ.
Sáng sớm, Chu Thiên Ly chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào con ngươi của hắn.
Xoa xoa thứ đồ trong lòng mơ hồ thấy không đúng lắm...!Cảm xúc mềm mại trên lồng ngực hắn tựa như truyền đến tiếng hô hấp.
...Hả? Đây là thứ gì?
Chu Thiên Ly chậm rãi hạ thấp con ngươi, nhìn thấy cảnh tượng trong lòng mình thì chết lặng, hai mắt choáng váng.
Trong lồng ngực hắn là một thiếu niên tướng mạo tinh xảo, mái tóc dài xõa xuống như liệt hỏa, hai lỗ tai dài nhỏ như dã thú rũ xuống hai bên, hai cái má thì dính sát vào lồng ngực hắn.
Đây cũng không phải trọng điểm, mà là!!
Thiếu niên này tại sao lại khỏa thân như vậy?!!
Còn có y từ đâu đến!?! Rõ ràng hắn đang ôm con hồ ly ngốc cơ mà!!
Thiếu niên thần kinh ngược lại vô cùng nhạy cảm, hai lỗ tai khẽ động, chậm rãi mở mắt buồn ngủ, mông lung ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Ly.
Ánh mắt của y rất đơn giản, là loại trong suốt thuần chân nhất, bụi trần phàm thế căn bản là không thể nhuốm bẩn y dù chỉ một chút.
Mà ở trong mắt Chu Thiên Ly lại là bộ dáng tươi đẹp tuyệt luân, thiếu niên thân thể xích lõa còn đang giương đôi mắt đờ đẫn nhìn mình, loáng thoáng còn có thể thấy bờ ngực trắng nõn của y...!
Bức họa này quả thực không cần kích thích vậy đâu!! Trên mũi chảy xuống một hàng máu cam!! Rõ ràng là thử thách sự kiềm chế của hắn!!
Chu Thiên Ly nhìn lỗ tai thiếu niên không phải của con người, thu hồi ánh mắt kinh sợ, trái lại bắt đầu hoài nghi.
Nhìn chăm chú một lát sau càng khó có thể tin, nhìn gương mặt của thiếu niên không xác định mà mở miệng.
"Hồ ly ngốc?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT