Edit: Tiểu Vũ tieuvu247

Beta: Dưa Hấu ThaoHuynh0303

___________________________

Thời điểm Phó Minh Tu tỉnh lại, đã là ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua chiếc rèm cuốn chiếu vào, nhìn bài trí trong phòng, hắn lặng im một lúc lâu, hoài nghi rằng chính mình có phải đang nằm mơ hay không.

Hắn xuống giường, chịu đựng cơn đau rồi đi ra ngoài, tiếng chim hót pi pi truyền vào trong tai, gió nhẹ ấm áp vuốt qua mặt hắn.

Trong viện, một người mặc chiếc váy hồng nhạt, ngồi ở ghế đá, chân tiểu cô nương thụt ra thụt vào, thân thể ghé vào trên bàn đá, cũng không biết đang làm cái gì.

Ngày hôm qua là nàng cứu mình, thời điểm hắn bị Đường Tịnh khiêng đi, hắn lúc đó có tỉnh một chút.

Hắn đi ra phía trước, ho nhẹ hai tiếng, muốn khiến cho tiểu cô nương kia chú ý, nhưng mà tiểu cô nương căn bản không có để ý đến hắn.

321 nhìn đến Phó Minh Tu đang đi lại gần đây, bắt đầu ở trong không gian hệ thống liền thổi bong bóng 【 a, ký chủ đại nhân, ngươi quay đầu lại mà nhìn xem, tuy rằng nam chủ còn nhỏ tuổi, nhưng ngươi xem hắn thẳng thắn, bộ dạng ngay ngắn, lại chỉ cần hai năm, không, chỉ cần dưỡng vết thương trên mặt cho tốt, tuyệt đối là nhãi con đẹp nhất trong thôn a! 】

【 nhung mà hắn hư! 】 Đường Tịnh tận lực mà cãi lại.

321: 【 nhưng hắn lúc này không phải không hư sao! 】321 nỗ lực nói tốt cho đại nhân nhà mình để ký chủ có thêm hảo cảm, nhưng cái ngốc tử này khi đã nhận định cái gì, thì rất khó thay đổi. Ngươi không có phương pháp nào có thể giảng đạo lý cho nàng, vì nàng có một bộ não phong phú thần kỳ.

Phó Minh Tu vòng tới trước bàn đá, trên bàn đá có một chồng giấy Tuyên Thành chất lượng tốt nhất, khiến hắn có cảm giác bất ngờ giật mình như bị dọa.

Tiểu cô nương rõ ràng không biết viết, đơn giản thô bạo nắm lấy cán bút, chấm nước mực rồi hướng tới giấy Tuyên Thành trút sự giận dỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà trắng nõn bị dính mực nước, mực dơ lên mặt, nhìn giống như một con mèo nhỏ.

Mắt thấy nàng lại phá nát một tờ giấy Tuyên Thành nữa, Phó Minh Tu cảm giác lòng mình đau nhói.

"Ngươi ở đó phá cái gì?" Phó Minh Tu nhịn không được đã mở miệng, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ cứu vớt lấy tờ giấy Tuyên Thành tốt nhất đó!

Đường Tịnh ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn hắn "Phá cái con khỉ, các ngươi đánh nhau, làm hỏng mất diều của ta."

Phó Minh Tu sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá khác, đúng là ngày hôm qua chiếc diều bị Phó Minh Hải dẫm hư mất.

Ngày hôm qua, tiểu cô nương này cũng coi như là gián tiếp cứu mình, là ân nhân cứu mạng, tóm lại hắn muốn báo đáp nàng một phen "Ta sẽ giúp ngươi, tiên sinh đã từng dạy ta vẽ tranh."

Đường Tịnh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn "Ngươi vẽ đi!"

Nàng nói xong liền từ ghế đá nhảy xuống, một tay đem bút lông nhét vào trong tay của hắn, đem thân mình vòng qua rồi tới một ghế khác, quỳ gối trên ghế đá, nửa thân mình đều ghé vào trên bàn đá.

Phó Minh Tu che kín những vết chai trên tay, đó là một thói quen làm việc của nhà nông, nhưng tư thế cầm bút của hắn lại thập phần thuần thục cùng tiêu chuẩn, chấm mực nước, hạ bút một cách thông thuận, trên giấy Tuyên Thành vẽ ra con bướm đúng chuẩn ban đầu.

Đường Đức Quý bắt đôi tay ra sau đi vào sân, rõ ràng là có tâm sự, ngày hôm qua Tưởng thị công phu như sư tử ngoạm, làm hắn ý thức được một vấn đề, hắn đã qua tuổi năm mươi, nên không có khả năng làm bạn với Đường Tịnh cả đời, về sau chờ đến lúc hắn trăm tuổi, không biết Đường Tịnh sẽ như thế nào.

Hắn lo lắng sốt ruột mà đi vào sân, ngẩng đầu liền thấy trong đình bát giác, hai người đầu dựa vào nhau không biết là đang làm gì, hắn bỗng dừng chân lại, nhìn một lúc lâu.

Hắn biết Phó Minh Tu là ai, là người của Lưu gia thôn, sự tình của Phó gia hắn biết rõ ràng, lại nói tiếp, Phó Minh Tu không cha không mẹ, là người ngay thẳng biết tiến tới, nếu hắn nguyện ý...

Không, hắn đang suy nghĩ cái gì đây, nhìn hắn chắc chắc là giống như người bình thường, nếu nói tương lai của hắn đảm bảo sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, khuê nữ ngốc của hắn sợ là không được tốt.

Đường Đức Quý lập tức thu hồi ý tưởng không đáng tin cậy đó, cất bước đi tới đình bát giác.

"Nữ nhi ngoan của ta, con đang làm cái gì đấy?" Đường Đức Quý thò đầu lại gần đủ để nhìn thấy, Phó Minh Tu hình như đang tự làm cho khuê nữ nhà mình một con diều hình con bướm nhỏ.

"Hắn giúp con làm diều." Đường Tịnh nghiêng đầu trả lời, cười phúc hậu và vô hại.

Đường Đức Quý cười nói: "Muốn diều, cha cho người đi mua, tiểu tử Phó gia vết thương còn chưa khỏi đâu."

"Ta không có gì đáng ngại." Phó Minh Tu vội nói "Đây chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi."

Diều đã làm xong, Phó Minh Tu quay ra nói với Đường Tịnh: "Cái này tạm thời không thể động vào, chờ hồ dán khô lại thì có thể chơi."

"Ừ!" Đường Tịnh nhìn thấy diều mới nên hiển nhiên cao hứng, mắt đen như cười hạnh phúc, phảng phất có ánh sáng chảy xuôi ở bên trong. Phó Minh Tu đã làm cho nàng một con diều rất đẹp, nàng nguyện ý bớt chán ghét hắn một chút!

Phó Minh Tu xoay người, nói với Đường Đức Quý: "Vãn bối ngày hôm qua đã làm phiền, đã phiền ngài tìm đại phu cho ta, lại cho ta quần áo để thay, trước mắt ta đã không còn gì đáng ngại, nên bây giờ xin cáo từ, chỉ là vãn bối hiện tại thân không có tiền, nhưng nhất định sẽ mau chóng tích cóp đủ bạc..."

Đường Đức Quý nghe vậy vẫy vẫy tay, vỗ vai hắn nói: "Không cần khách khí như vậy, tình huống của nhà ngươi ta đều biết, ngươi cũng đừng nóng vội, lúc này ngươi trở về, sợ rằng sẽ bị đánh mất nửa cái mạng, ngươi tạm thời cứ ở chỗ này trú tạm đi, mặc kệ nói như thế nào, dưỡng thương cho tốt là quan trọng nhất."

Hôm qua khi đại phu xem bệnh cho Phó Minh Tu, khám được một lát đại phu liền than vài câu, thiếu niên này thân thể quá ốm yếu, trên người vết thương mới đắp lên vết thương cũ, nhìn vào làm người ta đau lòng. Ngày hôm qua lại bị người đánh vào đầu, nội tạng sợ là có tổn hại, cần phải dưỡng cho tốt, nếu không sẽ lưu lại bệnh.

"Như vậy đi, nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng, trước khi vết thương tốt lên, ngươi sẽ dạy nữ nhi của ta biết mấy chữ, đợi khi ta tìm cho nàng một vị tiên sinh dạy học." Đường Đức Quý vỗ vỗ bả vai Phó Minh Tu, càng nhìn thiếu niên này càng cảm thấy đáng tin cậy, nếu hắn cả đời cam tâm chỉ cần cuộc sống bình yên, nếu hắn nguyện ý làm phu quân của nữ nhi ta thì tốt biết mấy.

Đường Đức Quý tới tuổi này rồi, đối với người thông minh lại lương thiện, luôn là nguyện ý quan tâm nhiều thêm một chút, huống hồ nói không chừng tương lai hắn rất có tiền đồ, còn có thể coi chừng khuê nữ ngốc nhà mình một chút, Đường Đức Quý càng nghĩ càng cảm thấy đây là phương pháp tốt, lập tức không xía vào nữa, cưỡng chế giữ Phó Minh Tu ở lại.

Đường Đức Quý hưng phấn chạy ra chạy vào, không thể dưỡng Phó Minh Tu thành con rể, nhưng hắn có thể suy xét người khác a, hắn quyết định lần này liền đi chọn phu quân cho Đường Tịnh!

Nhìn bóng dáng Đường Đức Quý rời đi, Phó Minh Tu bên môi hơi hơi lộ ra một chút ý cười.

Phó Minh Tu chưa bao giờ biến thành một người cổ hủ bảo thủ không hiểu gì, mà ngược lại, hắn kỳ thực là người thông minh, nếu không thì cha con nhà họ Thẩm sao không đi đồng tình với thiếu niên khác mà cố tình đối với hắn có vài phần thương hại.

Hắn đương nhiên cũng biết, lúc này trở lại Phó gia, khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo, hiện giờ Đường Đức Quý lại giữ hắn lại, hắn cũng liền ỡm ờ ở lại.

Ở đây được ba ngày, đau đớn trên người hắn giảm bớt không ít, cùng với cha con Đường Đức Quý quan hệ cũng tốt lên không ít.

Hôm nay qua bữa cơm trưa, Phó Minh Tu chủ động đề cập "Đường thúc, ta hiện tại đã khá hơn nhiều, có thể dạy cho Tịnh muội biết chữ."

Ngươi nhìn xem, ba ngày trước vẫn là Đường lão gia cùng tiểu thư, ba ngày sau liền biến thành Đường thúc cùng Tịnh muội, như vậy thật là biết làm việc, cũng khó trách hắn một sớm ngộ ra liền hóa rồng, tuổi còn trẻ là có thể thủ phụ.

"Ngươi xem thế nào mà làm đi, tình huống nữ nhi ngoan nhà ta thế nào chắc ngươi cũng biết." Đường Đức Quý uyển chuyển nhắc nhở Phó Minh Tu, làm hắn đối với khuê nữ nhà mình kiên nhẫn chút.

"Vâng, ta đối với Tịnh muội là một mảnh chân thành, ta sẽ cố gắng." Phó Minh Tu nói lời này, cực kỳ dối trá, nhưng Đường Đức Quý lại thích nghe, lập tức đưa hắn đi tìm Đường Tịnh.

Đường Đức Quý tâm tình cực tốt, tìm kiếm tới mấy thiếu niên choai choai, bộ dáng sáng sủa, hắn cũng không nói là tìm tới để làm cái gì, sợ mang tới người có dụng tâm kín đáo.

Phó Minh Tu ở lại thêm hai ngày, mới biết được Đường Đức Quý đang tìm kiếm Phu quân nuôi từ nhỏ cho Đường Tịnh, cũng biết bá mẫu Tưởng thị thấy thế liền có ý niệm muốn qua lại cùng Đường gia kết giao.

Hắn giấu đi sự khinh thường ở đáy mắt, Đường Đức Quý nhìn liền biết không phải người tốt gì, Tưởng thị cũng thật dám mơ tưởng. Ánh mắt Phó Minh Tu dừng ở án thư mà Đường Tịnh đang đè người lên.

"Nơi này, viết sai rồi." Phó Minh Tu thở dài, hai ngày này hắn chỉ dạy nàng viết một chữ: Đường.

Nhưng mà lực chú ý của ngốc tử rất khó tập trung, trong chốc lát muốn ăn bánh hoa quế, trong chốc lát lại muốn gặm chân gà, trong chốc lát còn muốn uống vào miệng một chén nước đường ngọt.

"Ta không muốn viết nữa! Ta muốn đi xem gà trống đánh nhau!" Nàng đúng lý hợp tình mà vung bút, mực nước hắt thẳng lên mặt Phó Minh Tu.

Phó Minh Tu: Đúng là có điểm đồng tình, tương lai người phải làm phu quân của Đường Tịnh là chuyện khó khăn như thế nào.

Phó Minh Tu một bên xoa mặt, một bên đi theo, Đường Tịnh nói xem gà trống đánh nhau, thật ra là đi xem gà đá nhau, đá xong, con gà thắng kia bị giết rồi làm gà nướng, còn con gà thua kia có thể giữ đến ngày mai làm thịt kho tàu.

Muốn hỏi Đường Tịnh vì cái gì mà con gà thắng lại được ăn trước? Đương nhiên là vì con gà thắng có sức lực lớn, là con gà mạnh nhất, thịt ăn rất ngon, thích hợp nướng BBQ!

"Ngươi, gà nướng! Phải thêm hương vào!" Đường Tịnh liều mạng xách theo cái thân không chịu nhận mệnh, cảm thấy rằng chính mình còn có thể cho gà trống tái chiến, mặc kệ Phó Minh Tu giận dỗi.

Phó Minh Tu còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là hầu hạ vị tổ tông này cho tốt a, rốt cuộc hắn hiện tại cũng là đang ở lại Đường gia dưỡng thương, nếu không làm cho khuê nữ người ta vui vẻ, đối với hắn ít nhiều sẽ không tốt.

321 ngồi xổm trong không gian hệ thống, ánh mắt phức tạp mà nhìn Phó Minh Tu giết gà, ngay từ đầu còn có điểm không quen, nhưng mấy ngày nay đều giết nhiều tới nỗi càng ngày càng thuần thục! Nhớ trước đây đại nhân nó là nhân vật như thế nào, bây giờ nhìn xem nhìn xem, hiện tại đã sa đọa thành cái dạng gì rồi!

【 ký chủ a, ngài có thể đối xử với đại nhân nhà ta tốt một chút không, đừng sai sử hắn làm việc như thế chứ, hắn còn đang bị thương đấy. 】

Đường Tịnh: 【 ta không cần biết, hắn tương lai sẽ làm chuyện xấu, không cần đối tốt với hắn! 】

321: Cho nên ngươi chính là vì tương lai không có phát sinh sự tình, dốc hết sức lăn lộn ba ba của ta sao?!

Quả thực là vô tình vô nghĩa, vô cớ mà gây rối! 321 thật tức a!

*

Cứ như vậy, Phó Minh Tu ở Đường gia ngây người nửa tháng, Đường Tịnh một chữ cũng chưa học được, Phó Minh Tu tay nghề nướng BBQ tiến bộ vượt bậc, không có biện pháp dạy tiểu ngốc tử này, hôm nay muốn gà nướng, ngày mai muốn vịt nướng, cứ mỗi ngày lại muốn tiến một thước, có hôm còn muốn heo sữa nướng, cuối cùng cứ có cái gì kỳ kỳ quái quái là đều lấy tới nướng hết.

Phó Minh Tu cảm thấy, nếu lại nướng nữa, có thể khả năng hắn sẽ hạ cấp xuống thành đầu bếp luôn, thương thế một khi chuyển biến tốt đẹp, hắn lập tức quyết định đi về nhà.

Nhưng kể cả khi không muốn quay về Phó gia, hắn cũng không thể mặt dày vô sỉ mà tiếp tục ở nhà người khác được, lại không thân không thích, ăn vạ nhà người khác là không tốt.

Bây giờ, Đường Đức Quý đang đối mặt với một loạt thiếu niên choai choai để chọn lựa.

"Người này không được, quá gầy, giống như cây gậy vậy."

"Người này cũng không được, quá xấu, nửa đêm dọa đến người khác thì làm sao?"

"A người này cũng không thể, quá đen."

Phó Minh Tu không có vội vã tiến lên, chờ Đường Đức Quý đem tất cả mọi người bắt bẻ một lần, đem người đuổi đi hết, rồi mới đi lên trước.

"Đường thúc, ta đã tốt hơn rồi, mấy ngày này thật là quấy rầy." Phó Minh Tu nói lời cảm tạ thực chân thành, "Cảm ơn Đường thúc, Đường thúc đối với ta rất tốt, ta sẽ ghi tạc trong lòng."

Đường Đức Quý nhìn Phó Minh Tu, nội tâm lại thở dài, nhìn qua người này một lượt, sau khi dưỡng thương tốt, khuôn mặt này trở nên tuấn tú thật đẹp.

"Nói gì thì nói, cũng là thúc muốn cảm ơn ngươi, mấy ngày nay khuê nữ nhà ta thật cao hứng, nàng rất ít khi được chơi với bạn bè, ngươi về sau cần phải thường tới đấy." Đường Đức Quý cũng không thể giữ hắn được, đạo lý này hắn cũng hiểu, cũng muốn chú ý người này vừa phải, quá thì không tốt.

Đường Đức Quý tiễn Phó Minh Tu đi, quyết định dẫn khuê nữ nhà mình đi trấn trên chơi, nữ nhi cũng lớn rồi, nên đặt mua một số đồ trang sức cho nàng.

Cha con hai người tới trấn trên, Đường Tịnh tức khắc liền vui vẻ giống chó hoang nhỏ, cầm lấy điểm tâm của một cửa hàng nào đó, Đường Đức Quý thở hồng hộc mà đi ở phía sau cùng, "Nữ nhi ngoan, con chậm một chút, trấn trên nhiều người, chạy cẩn thận..."

Bên này, cha con hai người dạo phố, bên kia Phó Minh Tu lại đang trải qua một phen mưa rền gió dữ.

"Ngươi còn dám trở về! Ngươi không phải ở nhà Đường địa chủ ăn sung mặc sướng sao? Sao ngươi không tiếp tục ở trên đó đi a, không phải là người ta đuổi ngươi đi chứ!" Tưởng thị nhìn Phó Minh Tu trong lòng liền có một cỗ tức giận "Huynh trưởng ngươi còn bị đánh thành như vậy, đều là tại ngươi! Nếu không phải ngươi là tai tinh, con ta như thế nào sẽ chịu ủy khuất lớn như vậy!"

Phó Minh Tu bên môi xẹt qua một mặt châm chọc cười nhạo, Phó Minh Hải bị đánh là xứng đáng, nếu không phải là hắn nhất định phải tìm mình gây phiền toái, thì đâu đến nỗi dẫm hư diều của Đường Tịnh, tự nhiên cũng sẽ không bị Đường Tịnh đánh vỡ đầu!

"Ta hôm nay sẽ đánh chết ngươi cái đồ sao chổi, ta muốn ngươi đền mạng cho nhi tử của ta! Con ta bị thương thành như vậy, dựa vào cái gì mà ngươi còn tốt lành!" Tưởng thị cầm gậy gỗ trên tay, hướng đầu của Phó Minh Tu đánh tới, Phó Minh Tu né ra, nhưng vẫn bị đánh trúng cánh tay.

"Ngươi còn dám trốn, ta cho ngươi trốn, cho ngươi trốn này!" Tưởng thị từ nhỏ đối Phó Minh Tu chính là không đánh thì cũng mắng, ả nghĩ rằng nếu con sói này trưởng thành thì sẽ có khả năng đoạt lại hết thảy những gì mà hiện tại ả có được, nhắc đến lại khiến tâm can nàng đau không ngớt.

Phó Minh Tu cũng không có ngây ngốc đứng ở tại chỗ cho ả đánh, tay hắn rất quan trọng, tương lai cầm kỳ thi họa đều phải dùng đôi tay này đi học, hủy ở trong tay độc phụ này, không đáng giá!

Hắn một phen tránh né gậy gộc, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, Tưởng thị nhất thời không bắt bẻ được, thế nhưng lại bị ánh mắt hắn hù dọa, Phó Minh Tu nhân cơ hội đem gậy gộc đoạt lại, loảng xoảng một tiếng, gậy gỗ bị ném nằm im ở trên mặt đất.

Rồi sau đó, hắn chạy nhanh vào phòng chứa đồ vật, đem một ít đồ vật lung tung rối loạn chồng chất chặn ở cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng loảng xoảng loảng xoảng phá cửa "Ngươi ra đây, nhãi con, ngươi có bản lĩnh thì ở bên trong trốn cả đời đi!"

Ngoài cửa Tưởng thị mắng, giằng co một hồi lâu, cuối cùng cũng phải ngừng nghỉ.

Hắn mới chỉ có mười ba, một thân một mình lại ốm yếu, hiện tại đại bá không ở nhà, hắn trốn tránh Tưởng thị mới là biện pháp tốt nhất, đại bá rốt cuộc còn có điểm yếu, ít nhất sẽ không trắng trợn táo bạo mà đánh chửi hắn.

Phó Minh Tu ngồi dưới đất, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà kia một khoảng không trung nhỏ hẹp.

Đang ngồi một lúc, hắn lấy ra từ trong lòng ngực một tờ giấy, ngồi ở nơi có ánh sáng cẩn thận xem. Đến khi mở tờ giấy ra, từ bên trong rớt ra một cánh hoa đào hồng nhạt.

Hắn liền nhớ tới trong viện Đường gia có một cây đào nở hoa, đại khái chắc là ở nơi đó rơi vào trong giấy.

Hắn giơ tay vuốt lên cánh hoa, nhìn thoáng qua ánh mặt trời, không biết như thế nào, lại nhớ tới ngày đó ở bên ngoài nhà, nơi mà hắn được tiểu cô nương cứu, cố nén ngất mà nhìn tiểu cô nương.

Mọi người đều nói khuê nữ của nhà địa chủ là một ngốc tử, hắn nhớ tới hình ảnh mấy ngày nay ở cùng Đường Tịnh, nhịn không được nở nụ cười, ngay sau đó lại nghĩ tới Đường Đức Quý đang tìm cho Đường Tịnh một phu quân, trong lòng liền nổi lên một tia lo lắng, nếu nàng gặp sai người thì như thế nào?

Nhưng sự lo lắng này của hắn thật sự quá nông cạn, một cơn gió thổi nhẹ, sự lo lắng của hắn cũng tan ngay đi.

Trước mắt hắn thân mình còn khó mà bảo toàn, có chỗ nào dư thừa mà rãnh rỗi đi lo lắng cho người khác?

Lại như thế nào đây, ngốc tử kia cùng với hắn cũng không có quan hệ gì.

Lúc này Phó Minh Tu còn không nghĩ đến, chuyện này cùng với hắn có quan hệ rất lớn!

___________________

Thế giới này thực sự rất dễ thưn, đúng hông mọi người:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play