[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

CHƯƠNG 192: MÓN QUÀ


2 năm

trướctiếp

EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

-o0o-

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Snape, Harry mơ hồ đi đến bên hồ, đứng trên bờ hồ nhìn xuống đáy hồ, sạch sẽ, không có bùn đất, không có thực vật thuỷ sinh, không có rêu. Đang lúc Harry muốn nhảy xuống dưới, thì mặt trời đã hoàn toàn lên cao, ánh nắng chiếu rọi mặt hồ....

Ngọn lửa bỗng nhiên bừng lên từ hư không, Harry ngã xuống đất, sau đó vội vàng lùi ra sau, Snape cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Harry, rút đũa phép đề phòng.

Ngọn lửa rất kì lạ, rõ ràng là ngọn lửa rất lớn hoàn toàn có thể đốt chết người, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào, hơn nữa cháy bừng như thế mà cũng không có ánh lửa gì.

Snape kéo Harry lùi về sau, nhưng hình như đụng phải thứ gì đó, cứng như tường, có lẽ là kết giới.

Ngọn lửa bắt đầu xoắn vào nhau, thu lại từ từ, đến khi nó chỉ còn lại một phần ba, Harry phát hiện nó không biến mất, mà chui vào đáy hồ. Tình hình càng quỷ dị hơn, ngọn lửa bỗng nhiên bừng cháy trong không khí, rồi lại chui bà nó xuống đáy hồ, dưới đó, nó dần ngưng tụ thành một quả cầu.

Trên mặt hồ không còn nhiều lửa nữa, có vẻ như sắp vào đáy hồ hết rồi, đến khi ngưng tụ lại thành một ngọn lửa cao cỡ nửa người, trong lúc Snape và Harry nhìn chằm chằm mặt hồ, không ai chú ý dưới đốm lửa nho nhỏ chui ra từ mặt đất sau lưng Harry, chậm rãi lại gần mắt cá chân y...

"!!!" Mắt cá chân Harry đột nhiên bị cái gì đó kéo mạnh lên giữa không trung, Snape còn chưa kịp phóng thần chú ra, Harry đã bị ngọn lửa trên mặt hồ biến thành dây thừng quấn chân ném thẳng vào trong hồ, Snape muốn đuổi theo thì bị nó quật lại.

Hình như làm xong nhiệm vụ của mình, nó lắc trái ưỡn phải, cuối cùng ngọn lửa còn sót lại trên mặt hồ chui tọt vào trong.

Thật là, ngô đã cố gắng đóng cửa vào chậm hết mức có thể rồi, người thừa kế này sao cứ đứng đó nhìn hoài vậy, loại người thừa kế nhát gan này thật là khiến griffin bọn họ mất mặt mà.

Mặt hồ trở lại bộ dáng bình thường, ngọn lửa giữ lấy Harry vào trong hồ nay đã biến mất nơi đáy hồ, đáy hồ sạch sẽ không có gì như cũ.

Tiếng bước chân vững vàng vang lên, trưởng lão nhân mã với Bain mắt cá chết từ sau bụi cây đi ra, trưởng lão nhân mã nhìn Snape ngã trên mặt đất, tốt bụng đi qua kéo lên, từ nằm sấp thành nằm ngửa, Bain hít một hơi thật sâu, chuyện vừa rồi quả thật hơi vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn "Ông ơi, cái hồ này rốt cuộc là cái gì?"

"Là cái gì nhỉ? Ta cũng không biết á ~" Trưởng lão nhân mã tâm trạng tốt tìm một nơi nằm xuống "Già rồi, trí nhớ không tốt nữa."

Con tin ông thì con không là nhân mã nữa! Bain hít sâu, nâng Snape dậy buông hắn xuống dưới một gốc cây xa mặt hồ một chút, lỡ hắn vô tình đụng vào mặt nước, vậy thành một màn tự thiêu rồi. Bain còn nhớ năm đó ông cầm một con gà mượn từ nhà bếp Hogwarts đến, ném vào trong hồ, sau đó hắn tận mắt nhìn thấy con gà biến thành tro, ông còn cười ha hả nói với hắn một câu "Bain à, ông già rồi, về sau con đến đây múc nước cho ông nhé."

Ha hả...Bain mắt cá chết nhìn mặt hồ, nhớ đến năm đó, ông quả thật không sợ hắn bất cẩn rơi vào mà! Nhìn đáy hồ sạch sẽ, Bain đứng chờ bên cạnh, xem mặt của ông, có lẽ Cậu Bé Vàng kia hẳn không có biến thành tro.

————————( ° △°|||)————————

Lúc Harry bị túm vào trong hồ đã vùng vẫy muốn bơi lên, kết quả lại bị cái dây lửa kia quấn càng chặt hơn, không đợi y ổn định lại đã thấy đau nhói, sau đó mất ý thức.

Phiền quá, thành thật chút chết hả! Ngọn lửa vây Harry thành một trái cầu, sau đó xuyên qua kết giới, đến một không gian độc lập khác.

Oành! Ngọn lửa tách giữa không trung, Harry bị vứt xuống mặt đất, hút một ngụm khí lạnh, che ót ngồi dậy.

Đến khi nhìn thấy thứ trước mặt, Harry trừng mắt, một cái mỏ sắc nhọn hệt kim loại, đôi cánh đỏ rực dù cho đang xếp lại cũng có thể khiến người nhìn cảm nhận được khí thế khi nó dang rộng, móng vuốt sắc nhọn ánh màu máu, mặc cho cái thân thể này không còn sự sống nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó lúc sống là một chiến sĩ anh dũng thế nào. Đây là đích thị là xác của một griffin, này không quan trọng, quan trọng là phía trên cái xác kia có một linh hồn, nhìn thế nào cũng thấy tưa tựa cái xác bên dưới.

"Xin chào, hậu duệ của chủng tộc ngô." Linh hồn đến trước mặt Harry, cơ thể to lớn khiến Harry lùi về sau nửa bước. Linh hồn cẩn thận đánh giá Harry, sau đó khịt mũi cười nhạo "Thằng đần, hành động can đảm động vào hồn này của ngươi là cái hành động ngu nhất mà ta từng thấy."

"...Xin chào ngài, cho hỏi ngài là..." Harry khi khổng khi không bị mắng...bởi linh hồn mới gặp y đầu tiên này....tuy rằng cái này là sự thật.

"Hậu duệ của griffin, ngô là vua của griffin, ngươi có thể gọi ngô là Raun, đây là tên của ngô." Raun nằm xuống trước mặt Harry "Tên của ngươi."

"Harry Potter..." Raun hạ mắt "Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn không biết đến đây để làm gì." Không đợi Harry hỏi, Raun nói tiếp "Ngươi hẳn đã gặp Kusso — chính là cái con bò sát đáng ghét kia — năm đó, Kusso vì sức mạnh mà nuốt cây Mẹ của tinh linh, cho nên các trưởng lão của các tộc Tinh Linh hợp sức lại với người đứng đầu của các bộ tộc khác phong ấn cái con bò sát kia. Nhưng nhờ có con lai giữa nightmare và vũ xà, cho nên linh hồn của Kusso mới có thể thoát khỏi phong ấn, chạy trốn mấy trăm năm.

Sau đó Kusso nhiệt tình dụ dỗ phù thuỷ, dùng máu của các tộc giải phong ấn, khi đó, ngô và các trưởng lão đã già rồi, thực lực của tinh linh sau khi cây Mẹ chết đi cũng không được như xưa."

Hồi tưởng lại quá khứ, lửa giận của Raun vẫn bốc nghi ngút lên cao "Cái con Kusso bò sát chết toi kia, ghê tởm hệt như mấy con rệp vậy! khi đó, Kusso tập kích các tộc đàn, đến khi hầu hết các chủng tộc đã chết hết, ngô và các vị vua khác cộng thêm mấy vị trưởng lão tinh linh hợp lực chiến đấu với nó, nhưng cái tên kia đã nuốt cây Mẹ cho nên hoàn toàn không chết được, nhóm của ngô chỉ có thể phong ấn nó lần nữa, mà linh hồn của nó lần này bị phong ấn chỗ khác."

Raun dùng vuốt vẽ vài nét lên trên mặt đất, ánh mắt Harry cũng ngưng đọng lại "Vua của hải yêu đã hy sinh tính mạng để nhìn thấy tương lai, cái con sống dai như gián kia vẫn ngóc đầu dậy một lần nữa, tất cả chủng tộc lớn đều tuyệt chủng, mà cái con bò sát Kusso kia bước lên ngai vàng!" Raun trừng mắt "Mặc dù nhóm của ngô không cam lòng đối mặt với sinh mạng đang dần trôi đi của mình nhưng bọn ta vẫn không có cách nào, nhóm của ngô không thể sống đến khi ấy, cuối cùng, bọn ngô tìm được một cách đó chính là kết hôn với phù thuỷ thuỷ — bọn họ sau khi chọn phù thuỷ làm hậu duệ thì cũng từ bỏ sinh mệnh dài lâu của mình — bảo tồn truyền thừa, cho bọn nhỏ kết thừa huyết thống."

"Thế ngài là?" Harry so sánh linh hồn của Raun với các linh hồn mình từng gặp, linh hồn của Raun sáng hơn.

"Ngô không phải mấy linh hồn du đãng đó." Raun xoay người bay lên trên xác của mình "Năm đó mấy bạn lữ phù thuỷ của bọn họ dùng phương pháp đặc thù giữ phân nửa hồn của ngô vào trong cơ thể — này là do ngô yêu cầu — nhân ngư nói cho ngô, hậu duệ của ngô cần trợ giúp." Raun khinh bỉ nhìn Harry, hiển nhiên nói về vấn đề hồn của Harry "Lại đây, Harry Potter, tiếp thu truyền thừa hoàn toàn, sau đó ngô sẽ cho ngươi một món quà, thứ ngươi cần nhất bây giờ."

.....

Ngọn lửa được Raun điều khiển nương tay, cho nên khi Snape mở mắt ra, Harry mới bị lôi xuống hồ một tiếng mà thôi.

"Ngài tỉnh rồi, quý ngài." Bain nhìn Snape vừa mới tỉnh lại đã lao ngay ra bờ hồ, vội vàng mở miệng "Cậu Bé Vàng không sao!"

"Cậu biết có chuyện gì xảy ra!" Snape trừng mắt nhìn Bain, Bain vội xua tay "Không không không, tôi không biết, nhưng hẳn là ông tôi biết."

Snape nhìn theo hướng tay của Bain, nhìn thấy trưởng lão nhân mã chán đến mức bứt cỏ "Không cần lo, đây là lối vào truyền thừa của griffin, người thừa kế sẽ không sao."

Snape nghe thế nhưng vẫn không yên tâm, đứng bên bờ hồ nhìn chằm chằm đáy hồ, chờ Harry.

Thời gian từ sáng thành giữa trưa, Snape đã dùng thần hộ mệnh báo với Dumbledore, cho nên Snape bận rộn từ tối hôm qua đến giờ đang ngồi nghỉ dưới gốc cây, còn trưởng lão nhân mã chán quá ngủ luôn.

Snape vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ như cũ, ngay lúc mặt hồ gợn sóng, Snape lập tức lôi hộp cứu thương ra chuẩn bị trị liệu cho Potter.

Đáy hồ bùng lên ngọn lửa, hồ nước bắt đầu quay cuồng, ngọn lửa lao ra khỏi mặt hồ đảo quanh trong không khí, trưởng lão nhân mã đột nhiên mở mắt, lấy tốc độ không hề phù hợp với tuổi túm tay Bain bỏ chạy, đồng thời, tiếng hét thê lương của Harry bay ra khỏi hồ "Giáo sư, chạy nhanh đi!"

Chuyện này xảy ra nhanh quá, Snape vừa mới chạy được hai bước, không ngờ ngọn lửa kia lập tức đụng trúng lưng hắn, không nóng như hắn nghĩ, còn trưởng lão nhân mã phía xa khoanh tay nói với Bain "Khế ước hôn nhân do đích thân vua của griffin chúc phúc, hiếm thấy lắm nha!"

WTF!! Ngũ quan Bain vặn vẹo nhìn Snape đang bị lửa bao vây, và cái đầu chết lặng vừa mới trồi lên khỏi mặt nước của Harry.

HẾT CHƯƠNG 192


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp