"Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng thế nhưng tự tay bế nàng về Thần Kính điện?"


"Là do Hiền phi nương nương đột nhiên ngất xỉu trong phòng củi"


"Đây đích thị là âm mưu của nàng"


"Nhưng hồi Quý phi, nô tì nghe người ở thái y viện nói nàng do kiệt sức nên mới ngất xỉu"


Lâm Hoa tức giận, khá khen cho công chúa Linh Nam, luôn biết biến những sự cố thành cơ hội. Hay nói cách khác, hoàng thượng là để ý nàng ta! Nếu là người khác, khi động chạm đến dàn oải hương kia, sẽ lập tức sống không yên, còn nàng ta, chỉ đơn giản bị giam trong phòng củi, đã thế, cuối cùng, lại tạo ra cái tình huống đó!


"Đi thôi, đến Hiền phúc cung thăm nàng ta một chút"


-----------


Hiền phi sau khi bị hoàng thượng khiển trách một trận long trời lở đất, cũng gian nan trở về được Hiền phúc cung. Đương nhiên, chuyện này ngoài ba người là nàng, hoàng đế đại nhân và Minh Nguyệt thì không ai biết. Nhắc mới nhớ, Minh Nguyệt sau khi chạy trốn từ Thần Kính điện, liền bị Hàn Lạc Thần hạ lệnh cấm túc trong Như Nguyệt cung vô thời hạn, bắt chép phạt nữ tắc, ngoài ra, còn cảnh cáo nàng, nếu còn nghịch ngợm tương tự, liền đem gả nàng. Tiểu công chúa vì câu nói đó sợ hãi đến nỗi không dám phản bác. Minh Nguyệt ta đời này ngoài Thanh Phong huynh thì không lấy bất cứ ai a!


Phí Oanh đứng bên cạnh nàng, đưa đến một chén canh nóng, đồng thời cũng tủm tỉm cười


"Nương nương, người vừa khỏe lại mau uống chén canh này đi"


Dương Chi nhận lấy, nghi ngờ liếc tiểu a hoàn này một cái


"Em cười cái gì chứ"


Lúc này, Tiểu Hạ cũng bước vào tay cầm một gói gì đó, cùng Phí Oanh vẻ mặt giống nhau, nhanh nhảu nói


"Chuyện nương nương được hoàng thượng bồng từ phòng chứa củi về Thần Kính điện, cả hậu cung ai cũng biết, chúng em cũng đang rất cao hứng a"


Nhắc đến chuyện này, đồng nghĩa với việc nhắc đến việc nàng ban nãy bị hắn la cho một trận, giống với Minh Nguyệt về chép nữ tắc năm mươi lần. Cái quái gì thế, trong mấy chuyện xuyên không nàng từng đọc, đều là hoàng hậu hay thái hậu không vừa mắt phi tần nào liền bắt chép, đến lượt nàng, lại là hoàng thượng a?


"Các em im hết cho ta, mau đưa gói đồ đó cho ta" - nàng chỉ túi đồ trên tay Tiểu Hạ nói


Tiểu Hạ cầm gói đồ rất cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc lại, nhìn Dương Chi ái ngại


"Người vừa về đã cho người tìm loại cây này, còn dặn bọn hạ nhân không được trực tiếp đụng vào, là có ý gì chứ. Nó rất nguy hiểm sao nương nương, vậy tốt nhất người để nô tì cầm cho"


Phí Oanh cũng nhanh miệng tiếp lời


"Đúng đó đúng đó, người nói cho chúng em biết đó là thứ gì được không?"


Là cây mắt mèo a!
Nhưng nàng chưa kịp nói cho bọn họ biết, bên ngoài đã có tiếng thông truyền


"Lâm Quý phi giá đáo"


"Phí Oanh, mau chạy lại ngăn nàng ta, nói rằng ta đang tắm, mời nàng ta ở đại điện ngồi chờ một chút" - Dù biết như vậy đối với một phi tần cấp cao hơn là thất lễ, nhưng nhìn mặt nàng rất giống quan tâm đến lễ nghi sao?


Sau khi Phí Oanh chạy ra, nàng giao cho Tiểu Hạ làm một số việc, sau đó đứng lên "nghênh đón" Lâm Quý phi


"Hiền phi ngươi đúng là không để bổn cung vào trong mắt" - nàng ta cao ngạo bước vào, trong mắt có chút mất kiên nhẫn


Dương Chi vẻ mặt không có chút hối lỗi, vì nàng đã quyết định, không xem nàng ta ra gì!


"Thất lễ thất lễ, ai kêu ta đang tắm, ngươi lại đến làm gì"


"Ngươi... Bổn cung đến đây là để hỏi thăm xem ngươi đã khỏe chưa"


"Trước tiên cứ ngồi đã, Lâm quý phi uống gì, để ta kêu người lấy"


"Không cần, ta không phải đến đây để uống nước"


Lâm Hoa không kiêng nể, tìm về chiếc ghế quý phi cao quý nhất trong tẩm cung mà ngồi. Nàng cũng không ý kiến, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó cũng ngồi xuống thầm nghĩ 'trong truyện xuyên không, người ta ỷ thế của hoàng thượng để trả thù, còn nàng không có người sủng, liền tự trả thù a'


"Bổn cung đến đây để nhắc nhở ngươi, hoàng thượng không thương tiếc hạ lệnh phạt ngươi, ngươi nghĩ ngươi thật được sủng ái sao? Bổn cung cũng tốt bụng nhắc cho ngươi thêm một chuyện. Ngươi có biết tại sao khi ngươi đụng vào dàn hoa oải hương hoàng thượng lại có thái độ như thế? Vì đó là dàn hoa người ngài ấy yêu thích nhất. Haha ngươi đúng là ngu ngốc" - Lâm Hoa đột nhiên nhìn ánh mắt nàng, giọng điệu trào phúng lên tiếng


Mặc dù Dương Chi đã thừa biết chuyện này, nhưng nàng vẫn bày ra dáng vẻ ngạc nhiên cùng đau thương


"Ngươi nói là thật?"


"Đương nhiên, thật đáng thương cho ngươi, sống trong ảo tưởng"


"Ta sống trong ảo tưởng? Vậy Lâm quý phi đây chắc cũng biết chuyện hoàng thượng chính tay đưa ta về Thần Kính điện. Ây da, ảo tưởng mà tại sao ai cũng ghen tị với ta nhỉ?"


"Ngươi..."


"Lâm quý phi bị nói lắp sao? Từ hôm qua đến nay, cứ ngươi..ngươi.. là thế nào?"


Hạ Nhũ trong chấp nhận được thái độ của nàng đối với chủ tử, vì thế, lên tiếng tức giận


"So về cấp bậc dù sao Hiền phi cũng thấp hơn Lâm quý phi nhà ta, nô tì cảm thấy, nương nương vẫn là nên ăn nói lễ phép một chút, Quý phi nhân từ không trách phạt người, nhưng người cũng nên tự biết điều"


Trong giọng nói rõ ràng là chán ghét cùng cảnh cáo, nàng trong lòng cảm thấy rất hứng thú phán một câu xanh rờn


"Đúng là chủ nào chó nấy"


'Bang'


Lâm Hoa tức giận đập xuống bàn


"Hiền phi, ta nhẫn nhịn ngươi, ngươi liền lấn tới?"


"Ây da Lâm quý phi, sao ngươi cứ ngãi lung tung trên người thế?" - Dương Chi không quan tâm đến lời nói của nàng ta, ngược lại tỏ vẻ rất lo lắng


Nha hoàn Hạ Nhũ nghe Dương Chi nói, cũng lập tức chú ý đến chủ từ của mình


"Người làm sao vậy nương nương?"


Lâm Hoa gương mặt lo lắng, tay vẫn liên tục ngãi khắp nói trên người mình


"Ta không biết, Hạ Nhũ, mau làm gì đi, ta ngứa quá"


Hai chủ tớ bọn họ cuống cuồng cả lên, đến nỗi Hạ Nhũ lo sợ đến sắp khóc


"Mau về Quý Hòa cung thôi nương nương, để nô tì đi mời thái y"


Trước khi đi, Lâm Hoa còn cay độc nhìn nàng cảnh cáo một tiếng


"Nếu bổn cung biết được chuyện này có liên quan đến ngươi, thì đừng thách bổn cung độc ác"


"Vậy sao?" - nàng còn cố tình cười một cách đểu nhất. Như để nói 'là ta đấy, thì sao?'. Bất quá, nàng ta ngay cả nước cũng chưa có uống ở chỗ nàng, vậy thì liên quan gì đến nàng chứ?


Sau khi hai người họ rời đi, Dương Chi mau chóng cho người vào lau chùi cẩn thận. Phí Oanh và Tiểu Hạ rất nhanh cũng chạy vào, lo lắng hỏi


"Người có sao không? Làm chúng em rất lo. Mà tại sao trên người của Lâm Quý phi toàn là dấu đỏ, còn liên tục ngãi ngứa khắp người, chúng em bên ngoài rất lo cho nương nương a"


Khi nàng nói bọn họ đi kiếm cây mắt mèo, bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, nàng liền biết ngay bọn họ không biết, cuối cungg vẫn tìm được. Chỉ là sau chuyện này, nàng biết được người cổ đại khá ít người biết và loại cây này. Như vậy rất tốt. Vừa rồi, trước khi Lâm Hoa bước vào, nàng đã cho người rà cây mắt mèo lên trên khắp ghế quý phi, vì nàng biết, người cao ngạo tự tôn như nàng ta, sẽ không để mình ngồi ở vị trí dưới chướng ai.


"Ta không sao, Tiểu Hạ em đã cho người hủy chúng chưa?"


Tiểu Hạ sau khi sử dụng xong loại cây đó, theo mệnh lệnh của nàng đã mang chôn chúng giữa vườn cây trong Hiền phúc cung. Chủ tử đúng là cũng có đủ tâm cơ a


Biết được Dương Chi không có vấn đề gì, bọn hạ nhân mới bắt đầu cao hứng. Rất hả dạ khi nhìn thấy Lâm quý phi khắp người ngứa ngáy.


Lâm Hoa sau khi được thái y khám qua, biết được nguyên do là do một loại cây tên gọi là cây mai dương, khi chạm vào sẽ bị dị ứng mẩn ngứa. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi vì tức giận vì nàng ta biết chắc chắn là do Dương Chi làm, nhưng lại không tìm được chứng cớ đành cáo bệnh ba ngày chỉ luẩn quẩn trong tẩm cung


Cũng trong ba ngày đó, Dương Chi khá cao hứng và thoải mái, hằng ngày chỉ ăn và chơi cờ cá ngựa. Mặc dù cũng có chút buồn chán, Minh Nguyệt đã bị cấm túc, còn..Hàn Lạc Thần cũng không thấy ghé đến. Dương Chi tức tối


"Cái địa phương nhàm chán này, Phí Oanh, mau chuẩn bị, chúng ta đi gặp hoàng thượng"


"Hả?" - đa số bọn hạ nhân đều ngạc nhiên như nhau, Hiền phi có bao giờ để ý đến hoàng thượng như vậy?


Đến trước cửa Thần Kính điện, Dương Chi có chút sợ hãi, sao những thứ liên quan đến hắn, đều mang một khí chất khiếp người như vậy? Lưu Tề đang thúc trực bên ngoài cửa ngự thư phòng, nghe hạ nhân nói liền đi ra


"Nô tài tham kiến Hiền phi nương nương"


"Lưu Tề, ta muốn gặp hoàng thượng a"


Lưu Tề ban đầu là ngạc nhiên, sao đó lại vui vẻ. Hoàng thượng mấy bữa nay bận chuyện chính sự, ở phía miền bắc đất nước, nạn lũ lụt diễn ra liên miên, nhà cửa của người dân đều chìm bào trong nước, hoàng thượng gặp được Hiền phi nương nương, chắc sẽ giảm bớt được căng thẳng phần nào


"Nương nương mời vào trong ngồi chờ. Để nô tài đi bẩm báo với hoàng thượng"


"Được"


Một lúc sau khi đi, Lưu Tề lại trở lại


"Nương nương, mời vào trong"


Nàng nhấc váy, bước đi có chút vui vẻ, đã lâu rồi nàng không gặp hắn, và còn có chuyên hơn thế nữa


Đứng trước cửa thư phòng, nàng đứng đó đợi Lưu Tề thông truyền một lần nữa, rồi bước vào, Lưu Tề phía sau khẽ đóng cửa lại. Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn


"Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói"


Hắn đang bận rộn về tấu chương, nhân dân và quan ở phía bắc đang dâng tấu cầu cứu liên tục, hắn mặc dù đã gửi viện trợ về, nhưng cái họ muốn chính là một giải pháp làm cho lũ lụt hoàn toàn chấm dứt. Bất quá, hắn làm sao chống lại được mẹ thiên nhiên?
Đối với hành động không thèm hành lễ của nàng hắn cũng không còn để ý, hai tay khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nhìn nàng


"Lại đây"


Nàng định vào kiếm chuyện với hắn, nhưng trông thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nàng lại không nỡ. Cũng không biết vì ma lực gì, khi nghe hắn gọi nàng liền không chần chừ bước lên
Đứng bên cạnh Hàn Lạc Thần, Dương Chi vô tình liếc mắt qua tấu chương, đọc được những lời than vãn trong đó, thì ra hắn đang lo lắng cho nhân dân a.


"Ở phía bắc xảy ra nạn lũ lụt sao?"


Hàn Lạc Thần kéo nàng lại ngồi xuống ghế, giọng mệt mỏi


"Đúng vậy, trẫm đã cho người gửi viện trợ nhanh nhất, có lẽ họ cũng đã nhận được, nhưng họ không muốn cứ vài năm thời tiết thất thường là sẽ phải hứng chịu nạn này, nên dâng tấu, muốn trẫm cho một giải pháp"


"Và hoàng thượng chưa nghĩ ra giải pháp?"


Hàn Lạc Thần nhìn nàng, cười nhẹ một cái, đúng thế hắn cảm thấy làm hoàng đế như hắn thật thất bại


"Nàng tìm trẫm có chuyện gì?"


Liền nhớ đến lí do mình đến đây, nhưng hiện tại, Dương Chi có chút thay đổi trong quyết định


"Lúc trước, hoàng thượng hứa với ta cứ hai tháng sẽ cho ta là ngoài cung"


Mặt hắn ngay lập tức lộ vẻ tức giận, hoàng cung có cái gì không tốt? Sao nàng cứ một mực đòi đi ra ngoài


"Nhưng lần xuất cung này, ta muốn đi về phía bắc, tỉnh Hồ Phước"


"Nơi đó là trung tâm hứng chịu nạn lũ lụt, nàng đến đó làm gì?" - hắn thật sự không hiểu trong đầu nữ nhân này chưa gì?


"Ta đến đó xem, biết đâu có thể giúp được ngươi, hơn nữa, ta cũng không đành lòng đứng nhìn mọi người khổ sở như vậy a"


Hàn Lạc Thần trầm ngâm


"Đường đi đến đó phải mất ba ngày xe ngựa, chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ diễn ra Đại hội tứ long thiên quốc. Trẫm e là thế sự không cho phép. Hơn nữa, nàng là phi tần của trẫm, không thể tùy tiện như vậy" - hắn không dám mạo hiểm nàng


"Này này, là phi tần của ngươi vậy ta càng phải có trách nhiệm ấy chứ. Nhưng nói chung, ta muốn đi chơi"


Hàn Lạc Thần đưa tay vuốt mái tóc vương trên mặt nàng xuống, vẫn nhẹ giọng


"Muốn đi chơi, trẫm đưa nàng đi chỗ khác, sao nhất định phải đến nơi nguy hiểm đó chứ, chuyện đó, trẫm giao cho người khác xử lí rồi, nàng không cần lo lắng"


Hành động ôn nhu của hắn làm nàng đột nhiên như thỏ con, nhưng thẹn quá lại hóa điên. Nàng đứng bật dậy, lớn tiếng tuyên bố


"Cổ đại các người có câu gì mà Quân vô hí ngôn, vậy nên ngươi đó nói cho ta xuất cung ta liền xuất, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi. Giờ ta về chuẩn bị, tạm biệt hoàng thượng"


-----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play