Nói xong hai người cười phá lên như chưa từng có xung đột. “Trác sư đệ, chúng ta không đánh không quen biết, hay là cùng nhau đi làm một chén ta mời.”
Trác Phàm không tiện từ chối bèn gật đầu. Chu Trọng nghe thế cười ha hả liền đi xử lí vết thương sau đó cùng vị Trác sư đệ uống rượu.
Vào buổi tối, ba bóng người ngồi trong hoa viên ở Hoàng cơ phủ vừa uống rượu vừa trò chuyện.
“Ta nói Trác sư đệ, ngươi không phải là quá biến thái hay sao. Chỉ mới đoán cốt cảnh mà lực lượng thân thể đã mạnh mẽ như vậy a.”
“Chỉ là may mắn mà thôi, Chu sư huynh quá lời rồi. Lại nói ngươi cái tên này sao lại ngồi đây với chúng ta.”
Trác Phàm khiêm tốn trả lời sau đó quay mặt qua Triệu Nguyên Chỉ đang một mặt thú vị rót rượu uống lớn tiếng nói.
Nghĩ rằng Triệu Nguyên Chỉ đang nói sảng, Trác Phàm kéo tay nàng ra, đắp chăn lại sau đó rời đi.
Đêm nay hắn không ngủ cũng chẳng có tâm trạng tu luyện cho nên đi thẳng ra hoa viên dạo mát. Hắn thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn xa xăm trên bầu trời đêm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên
“Có tâm sự gì sao?”
Trác Phàm quay lại thấy Lục Phi Thanh đang cầm cái chổi, tóc tai có chút bù xù bèn mở miệng nói: “Thì ra là Lục lão. Ta có việc này muốn nhờ ngài chỉ điểm”
“Chỉ điểm thì không dám, nghe ngài tâm sự vẫn là hơn a.”
Trác Phàm ra hiệu Lục Phi Thanh đến bàn ngồi rồi mới mở miệng hỏi: “Có phải ma đạo tu giả thì không được phép để tình cảm làm cản trở con đường tu hành của mình?”
Lục Phu Thanh nghe vậy hơi ngẫm nghĩ một chút hỏi lại: “Vậy theo Trác công tử, như thế nào là ma đạo tu giả?”
“Ma đạo tu giả sao?” Trác Phàm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chẳng phải là những kẻ tu luyện theo con đường tà ác luôn bị đám chính đạo tu giả đuổi giết hay sao?”
“Nếu như vậy tại sao Thiên Ma Tông chúng ta lại không bị đuổi giết mà sừng sững bao nhiêu năm ở Tây châu này?”
“Này!”
Trác Phàm cứng họng, thật sự những hiểu biết của hắn có được rất ít. Theo như bảo điển để lại, Huyết Tinh Ma Đế năm xưa vì sáng tạo ra Hấp Tinh Đại Hóa Quyết mà nhập ma.
Lục Phi Thanh thấy Trác Phàm còn mơ hồ bèn nói: “Ở thế giới này thực lực vi tôn, chỉ cần người có bản lĩnh thì không ai dám đụng. Cái gọi là chính tà chẳng qua chỉ là một khái niệm của tu giả. Có nhất thiết ma đạo là không thể cứu người cũng có phải chính đạo thì không thể giết người hay không?”
“Sinh mạng là do trời ban cho nhưng vận mệnh là do mình tạo, tâm đổi thì vạn vật đổi, tâm không đổi thì vạn vật không đổi. Chính vì thế người ma đạo chưa chắc gì đã là ma đạo, người chính đạo chưa chắc gì không có ma tâm. Ngươi hỏi ta ma đạo tu giả có thể có tình cảm hay không. Câu trả lời của ta chính là có.”
Lúc này Trác Phàm mới mở miệng nói: “Nhưng nếu như vậy không phải sẽ sinh ra tâm ma hay sao?”
“Đừng vội, ta nói ma đạo tu giả có thể có tình cảm hay không mà thôi. Đối với tu giả, ngoài thực lực vẫn cần đến tâm cảnh mới có thể cảm ngộ đại đạo. Ngươi bây giờ tâm cảnh còn quá kém rơi vào lưới tình chỉ tổ làm cản trở con đường sau này mà thôi.”
Trác Phàm nhíu mày lại nói: “Không giấu gì Lục lão, trước khi đến đây ta đã phải lòng một nữ nhân. Nàng vì ta mà lấy thân đỡ một kích của kẻ địch, cho dù ta tìm mọi cách cứu giúp nhưng vẫn không thể làm nàng tỉnh dậy.”
Hơi ngừng lại một chút, Trác Phàm nói: “Sau đó có một vị tiền bối nói với ta, muốn cứu nàng tỉnh dậy cần phải đi đến Nam châu tìm một loại đỉnh cấp linh dược để cứu nàng. Nhưng muốn thu được nó thì ta phải chứng minh tình cảm của ta với nàng. Thời gian qua ta luôn cân nhắc đến việc này. Ta vẫn còn trọng trách trong mình, nếu ta có tình cảm sẽ nảy sinh tâm ma dẫn đến căn cơ rối loạn vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu không thì ơn này không cách nào trả lại cho nàng.”
Lục Phi Thanh vuốt một chút chòm râu của mình nói: “Việc này quả thật rất khó nói, ma đạo tụ giả không phải là không thể có tình cảm được. Nhưng đây là một lối đi trước giờ chưa có ai dám thử, thậm chí có người lao vào thì như lời ngươi nói sẽ nãy sinh tâm ma vạn kiếp bất phục.”
“Chính vì thế nên ta mới phải đau đầu giữa lựa chọn hoàn thành trọng trách trong mình hay là chấp nhận tình cảm của bản thân.”